Type: Ngô Hoài Anh
Lúc ta tỉnh lại, đã là đêm khuya, căn phòng này ngập tràn mùi rượu nồng nặc. Cố gắng cử động, cảm giác đau đớn do hai tay bị bẻ sái khiến ta đau đến toát mồ hôi lạnh.
Ngài dùng sức cũng rất thích hợp, chỉ vừa đủ để làm sai khớp, gân cốt mấy chỗ cũng bị tổn thương, nhưng vẫn chưa hề khiến xương bị gãy. Lúc này, miễn cưỡng có thể hoạt động được, thế nhưng chỉ cần động một ngón tay cũng cảm thấy đau nhói, chứ đừng nói định giở trò.
Thật không ngờ nhìn Thuần Vu Vọng ôn nhu, nhã nhặn mà cũng có lúc lại sử dụng thủ đoạn ác liệt như vậy. Ta oán hận nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi bên bàn uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Ta đã từng khuyên ngài phải bảo trọng, đừng uống rượu lạnh, thế mà lúc này thực chỉ mong ngài uống say chết luôn cho rồi, tốt nhất là để ta có cơ hội đâm lên người ngài vài nhát chí mạng.
Không ngờ ngài lại cảm nhận được động tĩnh của ta, quay đầu qua nhìn, đôi mắt đen láy lúc này chuyển sang mơ màng, mệt mỏi, sau đó lại quay đầu đi chỗ khác, vừa rót rượu vừa lười nhác đưa lời dặn dò “Người đâu, mau hầu hạ phu nhân.”
Người bước vào là Nhuyễn Ngọc. Nàng ta và Ôn Hương chính là những cao thủ Thuần Vu Vọng tìm về, huấn luyện, trước nay đều được đối đãi đặc biệt. Thế nhưng lúc Nhuyễn Ngọc bước vào, cũng phải nín hở căng thẳng, chẳng dám gây ra tiếng động quá lớn.
“Phu nhân.”
Nàng khẽ tiếng gọi ta, thận trọng đỡ ta ngồi dậy, cho ta dùng cháo hoa cùng với mấy món ăn kèm thường ngày ta vẫn thích. Mọi thứ cũng khá là ngon miệng.
Trước ngực nhói đau kèm thêm tức thở. Thức ăn đã rất thanh đạm, vậy mà khi ăn ta vẫn cứ cảm thấy dạ dày quặn thắt, buồn nôn.
Ta nhắm mắt, nhanh chóng nuốt miếng cháo xuống, cố ép bản thân phải ăn hét cả bát cháo lớn này vào bụng, sau đó tựa người bên gối, ta điều hòa lại hơi thở, tĩnh lặng đợi thời khắc khó chịu nhất qua đi.
Nhẫn nại, không muốn tử vong thì chỉ có nhẫn nại mà thôi. Cuộc sống khó khăn, khổ sở hơn thế này nhiều ta cũng đã trãi qua, nhưng không hiểu sao lúc này lại cảm thấy đáng sợ như vậy chứ? Chỉ cần tất cả mọi thứ qua đi, chỉ cần có thể quay về được Đại Nhuế… Thuần Vu Vọng, tất cả những đau khổ ngài trút lên người ta bây giờ, ta sẽ trả lại ngài gấp mười lần.
Bên tai bỗng vang lên giọng nói bình thản của Thuần Vu Vọng “Vậy nàng đã suy nghĩ kĩ về lựa chọn mà ta đưa ra chưa?”
Ta nheo mắt, chỉ hận không thể dùng ánh mắt biến thành mũi kiếm sắc nhọn, nhất kiếm xuyên tâm ngài ngay tức thì.
Ngài lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt ta, hoàn toàn phớt lờ mọi oán hận trong đôi mắt đó, sau cùng mỉm cười lên tiếng “Nếu nàng còn ôm theo hy vọng rời khỏi Đại Lương, nếu nàng vẫn chưa muốn chết, vậy thì nàng chỉ có thể lựa chọn điều thứ nhất.”
Ánh mắt của ngài trong khoảnh khắc này quá sắc sảo. Không ngờ ngài vừa nhìn qua đã đọc được ta vẫn kiên trì muốn giết chết nghiệt chủng trong bụng, thế nhưng ý chí cầu sinh trong ta lại càng mạnh mẽ hơn. Ngài đã dùng thủ đoạn của mình để nói cho ta biết, ngài muốn có đứa con này.
Nếu ta còn cố chấp làm trái ý ngài, nói không chừng, ngài thực sự sẽ chặt hết tay chân của ta, hoặc giả sẽ tùy tiện bẻ sai khớp tay chân của ta giống như ngày hôm nay, chẳng khác gì bẻ một nhành mai vậy.
Ta không dám tưởng tượng, con người này chính là người mà tối trước vẫn còn mặn nồng ân ái cùng ta. Quả nhiên trên thế gian này, tình yêu và ân ái là hoàn toàn khác nhau. Bản thân ta rõ ràng đã thấu hiểu tất cả, tại sao gần đây lại cứ hồ đồ, nhầm lẫn.
“Ta chọn cách thứ nhất.” Ta cố gắng cắn chặt chiếc chăn, cảm nhận nỗi đau đớn thấu xương thấu tủy khi bị ngài bẻ sái khớp cả hai tay của mình, sau đó bình thản đáp thêm “Ta đích thực không muốn chết. Ta đương nhiên phải sống cho thật mạnh khỏe, thì mới có thể báo được mối thù sâu như biển của ngài hôm nay.”
Ngài khẽ nheo mắt, mỉm cười rồi nhìn ta nói “Tìm ta báo thù? Mối thù sâu như biển?”
Bộ dạng đó cứ như thể ngài đang ngắm Tương Tư chơi đùa, vừa hưng phấn, lại nực cười, rõ ràng là thái độ không thèm bận tâm.
Ta lại càng thêm bình tĩnh, cũng mỉm cười đưa lời đối đáp “Ta sẽ chôn sống toàn bộ người trong phủ Chẩn Vương giống như đã chôn sống năm vạn hàng binh Nhu Nhiên trước đây. Trong đó bao gồm cả nô tì, thị vệ, gia súc, thậm chí … Tương Tư của ngài nữa.”
Ngài vẫn giữ nguyên nụ cười coi thường, từ từ uống hết rượu trong ly “Được, ta sẽ đợi xem nàng hủy diệt phủ Chẩn Vương để báo mối huyết hải thâm thù của mình. Chỉ là… trước lúc đó, nàng nhất định phải sinh đứa con này cho ta.”
Ta bất giác đưa bàn tay đặt lên bụng của mình, lại có cảm giác muốn lôi ngay nghiệt chủng trong đó ra rồi bóp chết trước mặt ngài. Vừa mới dùng sức một chút, bả vai đột nhiên lại đau đớn từng cơn, sống lưng vã đầy mồ hôi, ngay sau đó bàn tay bất lực thõng xuống.
Ngài đã bẻ sái hai tay ta, không chỉ muốn cảnh cáo tính cách ngông cuồng bất kham của ta mà cũng đồng thời rút đi mọi sức mạnh sau cùng có thể làm tổn thương đến đứa trẻ trong bụng của ta.
Ngài nhìn chằm chằm vào tay ta, ánh mắt sắc lạnh tựa đao, sau đó gằn giọng “Tần Vãn, ta cảnh cáo nàng, nàng bằng lòng hay không thì nhất định phải sinh đứa trẻ này ra. Nếu nàng sinh đứa trẻ ra khỏe mạnh, nói không chừng, ta sẽ tha cho nàng quay về Đại Nhuế. Nếu… nàng dám làm hại đến đứa con của ta, ta nhất định sẽ dìm nàng xuống lòng hồ bên rừng mai, người đến cứu nàng đừng mong mang được dù chỉ là xương cốt của nàng quay về.”
“Lòng hồ bên rừng mai?” Ta bật cười thành tiếng “Tại sao lại không phải là đỉnh núi bên rừng mai? Ngài cũng có thể nói với người khác, người nằm trong đó, chỉ là một vị cố nhân của ngài. Sau đó, tiếp tục dắt theo Tương Tư đi đến chân trời góc bể tìm Doanh Doanh đã hóa thành tro bụi.”
Ngài đứng bật dậy, sắc mặt trắng nhợt, buột miệng nói “Tại sao nàng biết… tại sao nàng biết…”
Ta lạnh lùng nhìn ngài rồi bật cười chế giễu “Chẩn Vương Điện hạ, nếu còn muốn tìm một người phụ nữ khác có dung mạo giống với Doanh Doanh, chỉ e là khó hơn lên trời. Đợi khi nào Tương Tư lớn hơn chút nữa, thì chẳng dễ dàng lừa gạt như bây giờ đâu. Ngài chuẩn bị để mẫu thân của cô bé chết mấy lần đây?”
Ngài nắm chặt ly rượu trong tay, sắc mặt như kết thành băng, thậm chí cả người lạnh giá chẳng khác nào khối băng ngàn năm, cứng đờ, như trong suốt, dễ vỡ.
“Nàng không xứng nhắc tới Tương Tư! Nàng cũng không xứng…”
Choang một tiếng, trong lúc ngài đang gằn giọng, chiếc ly trong tay đã vỡ thành nhiều mảnh, nhìn ta đầy hoảng hốt, hoàn toàn không để tâm đến máu đang từ từ chảy qua kẽ ngón tay mình.
Nhuyễn Ngọc kinh hãi, định bước lên xem, thế nhưng hoàn toàn hoảng loạn trước sắc mặt quá đỗi thê lương của ngài, vừa tiến lên một bước đã đứng khựng lại.
Ta quay người vào trong chẳng bận tâm, nhắm mắt dưỡng thần. Rất lâu rất lâu sau, sau lưng vang lên tiếng bước chân rời khỏi. Bước chân không vững, chập chà chập choạng, dường như ngài bị ai đó đâm một đao, bị thương không nhẹ.
Sáng sớm hôm sau, lại có người đưa thuốc đến, cũng chẳng biết là thuốc trị thương hay thuốc an thai. Ta hình như đang bị sốt, đầu óc nặng trịch, ngửi thấy mùi thuốc đã muốn nôn mửa. khi cố gắng nhẫn nhịn chuẩn bị uống thuốc, đầu lưỡi vừa chạm vào nước thuốc lập tức thấy vị đắng khác thường, liền nôn mửa một cách đáng sợ, nôn hết số thức ăn còn chưa kịp tiêu hóa tối qua ra ngoài, sau cùng nằm thượt trên giường nôn ra toàn thuốc, vết thương trước ngực toạc ra, phần áo đỏ rực màu máu.
Nhuyễn Ngọc không còn cách nào khác, liền cho ta sức miệng, lại bê bữa sáng vào để ta dùng. Còn ta vì nôn mửa quá nhiều, chẳng còn sức lực, ngồi cũng chẳng vững chứ đừng nói đến việc ăn uống.
Thuần Vu Vọng vẫn cứ ngồi một bên nhìn mọi thứ, sắc mặt tiều tụy, hốc mắt thâm quầng, đoan chắc tối qua cũng không ngủ ngon lành. Hôm nay thấy bộ dạng của ta, ngài cau chặt đôi mày, nhưng chỉ im lặng, xem ra rất không vui, cũng chẳng biết có phải lại nghi ngờ ta cố tình làm vậy, thế nhưng cũng chẳng lại gần làm khó gì hết.
Mới có thời gian một, hai ngày, liên tục bị thương lại còn mang thai, đoan chắc bộ dạng ta tiều tụy không kém. Tuy rằng không soi gương, thế nhưng ta đã thấy ngay bàn tay mình cũng trắng nhợt vô sắc, phần gân xanh nổi rõ.
Nằm trên giường một hồi, hơi thở đều đặn trở lại ta liền bảo Nhuyễn Ngọc mang cháo đến, sau đó cố gắng lắm mới ăn được nửa bát.
Bên cạnh không có người chăm sóc, ta lại càng phải bảo trọng sức khỏe, chỉ có nhanh chóng hồi phục thể lực thì mới sớm thoát khỏi tình trạng bị người khác khống chế.
Nhuyễn Ngọc lại ra ngoài bốc một ít thuốc trị thương về băng bó lại vết thương trên ngực cho ta, lúc quay lại, phía sau đã thêm một chiếc đuôi bé nhỏ.
Ta ban đầu không để tâm, đợi khi thay xong thuốc, mới thấy Nhuyễn Ngọc thi thoảng lại cau mày nhìn ra phía sau, lúc cố gắng chống người ngồi dậy, nhìn ra phía ngoài cửa, ta mới thấy một vạt áo nhỏ thoắt ẩn hiện phía góc cửa, tiếp đó là đôi mắt to tròn, lanh lợi, đang tò mò mà lặng lẽ nhìn về phía ta. Đột nhiên thấy ta nhìn về phía mình, cái đầu bé xinh nhô thêm đôi chút, chiếc miệng cong lên lấy lòng, đôi núm đồng tiền sâu hoắm, duyên dáng cũng theo đó mà hiện lên. Cô bé khẽ gọi “Mẫu thân.”
Thuần Vu Vọng nghe thấy liền nhíu mày nhìn ra ngoài, cái đầu bé xinh tức thì thu lại, nhưng chẳng biết cách giấu vạt áo bên dưới đi, lo lắng núp ra phía sau.
Ta đột nhiên cảm thấy ấm lòng, sống mũi cay cay, goi “Tương Tư.”
Chiếc đầu bé xinh của Tương Tư lại từ từ thò ra, trước tiên sợ hãi nhìn về phía phụ vương mình sau đó mới quay về phía ta.
Hàng ngày, cô bé được Thuần Vu Vọng nâng niu như viên minh châu trong lòng bàn tay, ăn nói tùy tiện, chưa từng thấy cô bé sợ hãi phụ vương bao giờ. Phải chăng Thuần Vu Vọng đã trách mắng cô bé vì chuyện của ta?
Ta liền vẫy cô bé lại “Tương Tư mau lại đây”
Tương Tư do dự một hồi, rón rén tay chân bước qua cửa, nhưng lại vòng xa tránh khỏi chỗ của Thuần Vu Vọng, rồi mon men đến bên giường ta.
Thuần Vu Vọng chẳng nhìn Tương Tư, cúi đầu dùng trà, như thể đang chuyên chú thưởng thức hương vị của trà vậy.
Ta khoác áo ngồi dậy, hỏi Tương Tư “Con đã ăn sáng chưa?”
Tương Tư gật đầu đáp “Con ăn rồi ạ.”
Cô bé cúi đầu nhìn tấm áo cùng vải băng dính máu mà Nhuyễn Ngọc vừa thay, liền lên tiếng hỏi “Mẫu thân, người bị chảy máu ở đâu vậy? Có đau không?”
“Không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ đỡ.”
“Có phải phụ vương đã làm người bị thương?”
Ta kinh hãi, không hiểu tại sao cô bé lại suy đoán như vậy.
Lúc ngước mắt lên nhìn Thuần Vu Vọng, ngài đang ảo não nhìn về phía Tương Tư, sau đó chuyển ánh mắt về phía ta, trong ánh mắt ánh lên tia oán hận, sau đó lại tiếp tục cúi xuống uống trà.
Ngài vẫn còn phẫn uất? Vậy người đã bị ngài dày vò đến chết đi sống lại, thậm chí đang mang nghiệt chủng của ngài trong người có phải là sẽ tức ói máu mà chết không?
Vỗ nhẹ lên chiếc đầu bé nhỏ của Tương Tư, ta dịu dàng đáp “Phụ vương của con là thân vương Đại Lương, muốn đánh muốn giết ai rất dễ dàng. Lúc ngài phát nộ, con đừng chọc giận ngài nhớ chưa?”
Tương Tư nghe vậy, hốc mắt đã ửng đỏ, nước mắt rưng rưng tựa vào người ta, chu miệng đầy uất ức. chỉ cần nhìn bộ dạng này là ta biết cô bé đích thực đã bị Thuần Vu Vọng giáo huấn một trận.
Nhìn bộ dạng cô bé đáng yêu, ngoan ngoãn mà lại đáng thương, ta liền đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô bé, vừa mới dùng sức, đã đau đớn đến mức hoa mày chóng mặt, hai tay lại buông thõng xuống giường.
Tương Tư thấy ta đau đớn, lại càng tức giận, tựa vào ta, trợn mắt lườm phụ vương phẫn nộ nói “Tối nay con muốn ngủ cùng mẫu thân, không để cho phụ vương ăn hiếp người nữa.”
“Quả nhiên là con gái ngoan của ta.” Ta mỉm cười ôm Tương Tư, nhưng chẳng còn chút sức lực nào, lại than “Đáng tiếc, mẫu thân chẳng thể nào ôm con được nữa.”
“Tại sao thế?”
“Phụ vương con đã bẻ sái khớp tay khiến ta bị thương rồi.”
Tương Tư thận trọng sờ lên cánh tay ta, trầm ngâm một hồi, đột nhiên đưa đôi cánh tay bé nhỏ ôm lấy ta bật khóc thành tiếng “Không sao đâu, mẫu thân không thể ôm Tương Tư vậy thì Tương Tư sẽ ôm mẫu thân vậy.”
Cảm giác cay xè ở mũi xộc thẳng lên khoang mắt, hốc mắt đã khô bao lâu nay bỗng ướt nhòa, long lanh. Ta ôm đứa bé gái đáng yêu mà ấm ấp, thì thầm lên tiếng “Được thôi, Tương Tư ôm mẫu thân rồi, mẫu thân chẳng thấy đau đớn nữa.”
Phía sau truyền lại tiếng ly trà rơi xuống mặt đất.
Vừa quay đầu lại, Thuần Vu Vọng đã đứng bật dậy, nhanh chóng xông ra khỏi phòng.
Không biết có phải ta nhìn nhầm không, vào khoảnh khắc ngài quay đầu rời đi, ánh mắt đã long lanh ngấn lệ “Điện hạ.”
Nhuyễn Ngọc chắc chắn còn nhìn rõ hơn cả ta, thấy ngài ra ngoài, cũng chẳng thu dọn các mảnh vỡ trên đất mà xông theo ra ngoài.
Khi ra đến cửa, nàng ấy mới quay lại nhìn ta, khi xác nhận ta lúc này chẳng còn sức lực để làm gì Tương Tư, mới quay sang dặn dò thị vệ đứng trực trước cửa một tiếng rồi tiếp tục đuổi theo Thuần Vu Vọng.
Tương Tư nằm trong lòng ta, mơ màng nhìn cảnh tượng trước mặt, thân người bé nhỏ khẽ run.
Ta vội nói “Tương Tư đừng sợ, phụ vương không phải đang tức giận con đâu. Chỉ là ngài… đang ghét mẫu thân thôi.”
“Thế nhưng, không phải người vẫn luôn mong ngóng mẫu thân quay về sao? Khoảng thời gian trước chẳng phải người đối xử với mẫu thân rất tốt sao? Tại sao… tại sao vừa mới chớp mắt, người đã không cho phép con nhắc tới nữa?”
Ta hoảng hốt hỏi lại “Không cho phép con nhắc đến ta?”
“Buổi tối hôm qua, khi ăn cơm với phụ vương, con chỉ hỏi một câu tại sao không gọi mẫu thân ra dùng bữa cùng, người liền vứt bát cơm xuống đất, bảo con rằng người không phải mẫu thân của con, không cho phép con tới thăm người, còn không cho phép con gọi người là mẫu thân…”
“Ừm… ngài làm vậy là vì đang chán ghét mẫu thân, chứ không phải là nổi giận với con đâu.”
“Thế… thế nhưng người rõ ràng là mẫu thân của con mà. Con tranh luận với phụ vương vài câu, hỏi người có phải đòi cưới vị tỷ tỷ áo trắng kia về làm thiếp, lại nói người là kẻ xấu, người càng thêm tức giận, lật tung cả chiếc bàn, tóm con đẩy ra ngoài rồi còn bảo con… bảo con cút đi…” Giọng Tương Tư càng nói lại càng uất ức, sau đó không kìm được mà bật khóc thành tiếng “Trước giờ phụ vương chưa từng hung dữ như vậy, con ngồi trên đất khóc rất lâu, người cũng chẳng thèm ra ngoài nhìn con lấy một lần. Sau đó, Nhuyễn Ngọc tỷ tỷ bế con về phòng của bịn họ để ngủ…”
Xem ra, hôm qua sau khi ta ngất đi, tâm trạng của Thuần Vu Vọng không tốt, nên mới trút giận lên cô con gái bảo bối bé bỏng. Ta định muốn nói thêm vài câu để ly gián hai cha con Thuần Vu Vọng, thế nhưng quay sang thấy Tương Tư khóc lóc đáng thương, lại không nỡ lòng, liền nhẹ nhàng đưa lời an ủi “Tương Tư con đừng khóc, phụ vương lúc đó đang giận, trong lòng thực ra vẫn luôn yêu thương con nhất. Đợi chốc nữa, để tỷ tỷ Nhuyễn Ngọc dắt con đến nói lời xin lỗi phụ vương, ngài vui lòng nhất định sẽ không giận Tương Tư nữa.”
Ai ngờ Tương Tư lại quay ngoắt mặt, đưa tay dụi mắt nói “Tại sao con lại phải xin lỗi? Con cũng chẳng làm chuyện gì sai cả. Nếu từ nay phụ vương không để tâm đến con thì con cũng chẳng thèm quan tâm đến người nữa.”
Ta lặng người rồi nói “Không xin lỗi cũng chẳng sao, chút chuyện nhỏ nhặt, ngài lại còn so đo tính tán với con ư? Chỉ một lúc là sẽ quên hết, tự nhiên hai cha con lại thân thiết với nhau thôi. Sau này, con phải nhớ, đừng chọc giận ngài cũng đừng nhắc tới mẫu thân trước mặt ngài, có biết không?”
“Tại sao con lại không thể nhắc tới mẫu thân?”
Đôi mắt Tương Tư vừa đen láy lại vừa sáng ngời, dáng vẻ nhướn mày tức giận rất giống ta, ngay cả khi cố chấp, mím môi lại cũng khiến ta có ảo giác nhớ lại bản thân lúc nhỏ. Tương Tư nói thêm “Phụ vương là của con với mẫu thân. Con muốn được sống cùng với mẫu thân và phụ vương. Con không cho phép phụ vương đi tìm tỷ tỷ khác, càng không cho phép phụ vương đối xử không ra gì với mẫu thân.”
Đứa bé gái này ngoan ngoãn, lanh lợi, nhưng cũng rất cố chấp, bướng bỉnh, chẳng hề có chút nhẫn nhịn, dịu dàng như phụ vương của mình.
Ta nhìn cô bé hồi lâu, than dài một tiếng “Ừm… có con ở đây, đoan chắc người phụ nữ mà phụ vương con thích khó lòng mà vào được phủ Chẩn Vương.”
Nói những lời này, trong lòng ta đã đoan chắc vị vương gia với gia thế hiển hách, dung mạo tuyệt sắc này trong những tháng ngày sắp tới sẽ đơn thân một mình mà thôi.
Thuần Vu Vọng cố tình muốn ta suy nhược, yếu ớt để không thể làm tổn thương đến Tương Tư hay thai nhi, thế nhưng ta không thể để bản thân thế này mãi được. Vài ngày sau, ta đã có thể xuống giường đi lại, đồng thời dắt theo Tương Tư từ từ tản bộ trong rừng mai. Chỉ là mỗi ngày vẫn cứ nôn mửa không ngừng, thực sự chẳng thể nuốt nổi thức ăn, thế nên ta ngày một tiều tụy, nhưng cũng chẳng biết làm cách nào khác được.
Tương Tư quả nhiên dũng cảm, mặc dù rất sợ phụ vương nổi giận, mỗi lần đều đi vòng rất xa, hoặc trốn ở phía sau lưng ta, thậm chí cũng không gọi ngài một tiếng, cũng chẳng nói chuyện cùng ngài một câu. Mỗi đêm cô bé đều muốn ngủ cùng ta, nhưng sau khi nghe Nhuyễn Ngọc nói ngủ không cẩn thận sẽ chạm đến vết thương của ta, liền để Nhuyễn Ngọc bế về phòng ngủ.
Ta ngược lại không hề tức giận, chỉ là đích thực chẳng còn chuyện gì để nói với người đó, cho nên dù là hàng ngày gặp mặt, ta cũng coi như không, hoặc giả coi ngài chẳng khác nào một gốc mai già không hề bắt mắt. Nếu có khả năng, ta chỉ muốn dùng đao kiếm nói chuyện cùng ngài, tốt nhất là đâm một đường kiếm qua, lập tức nhổ tung rễ, từ nay trở đi, không cho phép chặn đường đi của ta, cũng không khiến ta phải chướng mắt.
Hôm nay đi mãi đi mãi, bất giác ta đã đi đến một cái hồ nằm cạnh rừng mai. Mấy hôm nay trời tạnh ráo, ta đi lại vài vòng liền phát hiện kí hiệu Tư Đồ Vĩnh để lại cho mình trên cành cây. Đúng lúc đang dụng tâm suy nghĩ xem làm cách nào mới có thể cắt đuôi Ôn Hương và Nhuyễn Ngọc đang bám theo phía sau như âm hồn, thì ta thấy Nhuyễn Ngọc nhìn lên đỉnh đồi, hoảng hốt thét lên một tiếng, quay sang nhìn Ôn Hương, rồi cả hai cùng nhau xông lại phía đó.
Tương Tư thấp bé, kiễng chân mà vẫn chẳng thể nhìn thấy, liền hỏi ta “Mẫu thân, bọn họ chạy đi đâu thế?”
Ta liếc mắt nhìn qua, mỉm cười đáp “Đi hầu hạ phụ vương của con thì phải? Ngài đang uống rượu trên đỉnh đồi. Ha ha, ngồi trên đỉnh đồi, sưởi nắng ấm, vừa uống rượu, vừa ngắm hoa mai, cuộc sống này đúng là tràn đầy ý vị.”
Tương Tư nghe thế tức thì phẫn nộ, giậm chân lên tiếng “Mẫu thân ốm bệnh thế này… con chẳng thèm quan tâm đến phụ vương nữa.”
Tương Tư thực sự không hiểu, trên đỉnh đồi đó, là nơi mẫu thân cô bé đã mất đi đang yên nghỉ, thậm chí cũng chẳng có lấy một tấm bia đề. Chỉ những lúc phụ vương cô bé âu sầu, khổ não mới chịu thừa nhận sự thật này, cô đơn một mình bước lại, uống rượu giải sầu.
Thật là kì lạ, tại sao ngài lại không có ý định sống bên nhau, chết chung mồ, để tránh phải âm dương ngăn cách, ngày ngày khổ hạnh, như vậy bản thân ta cũng chẳng phải vô duyên vô cớ trở thành kẻ thế thân, cũng chẳng phải mang nặng đẻ đau đứa con cho kẻ thù.
Hai khớp tay bị thương, võ công lại bị khống chế, nên ta càng khó hồi phục như người bình thường, thậm chí đến hôm nay vẫn chưa vận sức được, đã thế lại còn bị ốm nghén, Tương Tư thì còn nhỏ, chẳng hiểu mấy chuyện, cứ thấy ta ngày một yếu hơn, nghe ta nói vậy lại càng thêm oán hận phụ vương đã không trị bệnh tử tế cho ta.
Thấy Tương Tư không bận tâm đến chuyện trên đỉnh đồi nữa, ta liền dắt tay cô bé, giả bộ dạo mát, thế nhưng kì thực là nhìn kí hiệu thuận theo cành cây, sau đó dừng lại bên cạnh một cây mai.
Đây là một cây hồng mai được trồng ở góc khuất phía Đông, thân cây to vững, bên trên có mấy lỗ nho nhỏ sẽ không khiến người khác chú ý. Ta giả bộ cầm một nhành cây vẻ thưởng thức, đồng thời khéo léo nhét vào trong tay áo, rồi bình thản như không dắt theo Tương Tư đi dạo chỗ khác, hái mấy bông mai, cài lên mái tóc cho cô bé.
Tương Tư có vẻ rất thích, cũng hái mấy bông mai, cài lên mái tóc cho ta. Ta thấy vật muốn lấy đã tới tay, tâm trạng vui vẻ, tựa vào thân mai ngồi xuống, để mặc cho cô bé nhảy nhót, nghịch ngợm, rồi lặng lẽ mỉm cười yêu thương theo dõi cô bé.
Lúc này tiết trời đang giữa xuân, mai đã dần tàn phai, Tương Tư nghịch ngợm khiến hoa rơi liên hồi, bay ngợp trời chẳng khác nào cánh bướm, dưới ánh nắng ấm áp, trông chẳng khác nào có sinh mệnh, không ngừng nhảy múa dưới sắc vàng của nắng xuân.
Còn đứa bé gái hân hoan cười đùa trước mặt ta chính là ánh sáng xán lạn nhất giữa cảnh tượng mê hoặc, tuyệt đẹp này, khiến cho rừng mai cô quạnh, đượm buồn phút chốc trở nên tươi tắn, tràn trề sinh lực. Cảnh tượng trước mặt khiến tâm thần ta có phần hoảng hốt, chỉ cảm thấy tất cả hình ảnh giết chóc đẫm máu trên sa trường trước kia đều quá xa vời, không còn chân thực. Nếu ta thực sự có đứa con gái thế này, cứ nhìn cô bé vui vẻ, hân hoan, đơn giản bình dị sống hết cuộc đời, chưa chắc đã không phải là hạnh phúc.
Chính vào lúc tâm trạng đang vui vẻ, bỗng ta thấy bên cạnh vụt qua bóng người. Liếc mắt cảnh giác, nụ cười bên khóe miệng đột nhiên lạnh giá, cứng đờ, mím chặt môi, khuôn mặt ta rơi vào băng giá.
Là Thuần Vu Vọng. Ngài dường như đã say, được hai thị nữ đỡ xuống, nhưng khi nhìn thấy chúng ta lại khựng người, sắc mặt vừa vui mừng lại vừa bi thương, mơ màng, hoảng hốt, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong trẻo, trong trẻo đến mức ngay cả những bông mai phía sau cũng trở nên rạng rỡ chỉ vì ngài.
Tương Tư thấy sắc mặt ta thay đổi, bất giác dừng chân, hít một hơi thật sâu, cong miệng mỉm cười rồi bước lại gần chỗ ta.
“Tương Tư, con vẫn còn đang giận phụ vương sao?” Ngài phớt lờ ánh mắt lạnh nhạt của ta, kéo Tương Tư đang tựa vào người ta lại, ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lên cái đầu bé xinh của cô bé rồi nói thêm “Phụ vương uống say, mắng con vài câu, vậy mà con đã tức giận, đợi đến khi phụ vương già rồi, trở nên hồ đồ, có phải con định đuổi phụ vương ra khỏi nhà luôn không?”
Tương Tư vẫn chu miệng nói “Con sẽ không đuổi phj vương ra ngoài, thế nhưng phụ vương sẽ đuổi mẫu thân đi đúng không?”
“Nói láo! Tại sao phụ vương lại đuổi mẫu thân con đi chứ? Mẫu thân con còn hứa với ta sẽ sinh cho con thêm một đệ đệ.”
Tương Tư đột nhiên vui vẻ hẳn lên “Có thật không? Thế nhưng sao mẫu thân lại nói không thèm quan tâm đến phụ vương nữa?”
Thuần Vu Vọng liền nói “Mẫu thân con vẫn giận phụ vương. Cũng giống như Tương Tư đang giận phụ vương đó. Có phải con sẽ không bao giờ để tâm đến phụ vương sao?”
Tương Tư chắp tay ra sau lưng rồi quay người bước đi “Ừm… chuyện này thì con phải suy nghĩ đã.”
Thuần Vu Vọng ôm lấy cô bé, mỉm cười nói “Hả? Con vẫn còn giận phụ vương sao?”
Tương Tư trợn mắt nhìn về phía đỉnh đồi phía trước, bộ dạng vô cùng đắc ý, nhưng vẫn cố tình chu miệng.
Thuần Vu Vọng dùng tay búng nhẹ vào chiếc miệng xinh đang chu lên, rồi từ tốn lên tiếng “Vẫn còn tức giận sao? Vẫn còn tức giận sao? Vẫn còn tức giận sao?”
Sau mấy lần búng yêu, Tương Tư liền bật cười thành tiếng, nũng nịu nằm riết trong vòng tay của Thuần Vu Vọng, nhõng nhẽo gọi “Phụ vương, phụ vương, phụ vương, nếu người đối xử với con và mẫu thân thật tốt, thì con mới hết giận.”
Thuần Vu Vọng ôm chặt lấy cô bé nhẹ thì thầm “Ta đương nhiên sẽ đối xử tốt với con và mẫu thân của con.”
Dứt lời, ngài đột nhiên đưa tay ôm cả ta vào lòng. Ta ảo não định đẩy ngài ra, mặc dù ngài lúc này nửa tỉnh nửa mê, sức lực không mạnh lắm, nhưng bàn tay thanh nhã đó vẫn rất có lực.
Ngài ôm chặt cả ta lẫn Tương Tư vào lòng, thì thầm khẽ gọi, thanh âm khẽ đến mức chẳng thể hiểu nổi là ngài đang bi ai hay mừng rỡ.
Ngài nói “Vãn Vãn, Tương Tư, ta chỉ cần như vậy… như vậy cả cuộc đời, là được rồi… là được rồi…”
Bị ôm chặt đến mức chẳng thở nổi thế này, có lẽ đối với ngài thì tốt, nhưng chẳng hề khiến ta vui vẻ. Mùi rượu nồng nặc trên người ngài xộc lên mũi, dạ dày ta lại theo đó mà quặn thắt, khó chịu.
Ta nghiến răng gặng hỏi “Thuần Vu Vọng, có phải ngài định dùng hơi rượu khiến ta nôn mửa đầy mình ngài không?”
Ngài thoáng lặng người, vội vã buông ta ra, mỉm cười hối lỗi rồi nhẹ nhàng nói “Nàng vẫn cảm thấy khó chịu sao? Đến tầm ba, bốn tháng thì sẽ không còn khó chịu như vậy nữa đâu.”
Ta ấn nhẹ vào phần ngực đang nhói đau, cười nhạt đáp “Người không biết lại tưởng Chẩn Vương Điện hạ đã từng sinh con đấy.”
Thuần Vu Vọng lặng người nhìn ta, đột nhiên đưa lời than thở “Ta đương nhiên là không thể sinh con được rồi. Thế nhưng mẫu thân của Tương Tư mang nặng đẻ đau gần mười tháng, ta chịu khổ không kém gì nàng ấy đâu.”
Ta nhớ đến người thê tử mang thai bảy, tám tháng mà vẫn nghịch ngợm, quậy phá của ngài, cũng không tranh cãi thêm nữa, bực bội lui về phía sau một bước.
Ngài trầm ngâm một hồi, mỉm cười xoa đầu Tương Tư nói “Tương Tư ở lại đây chơi cùng mẫu thân, phụ vương về thay y phục, uống ngụm trà rồi quay lại. Đích thực là… ta đã uống hơi nhiều rượu.”
Tương Tư thấy phụ vương đã chịu nhượng bộ, vô cùng vui vẻ, lập tức đáp “Được thôi, được thôi. Vậy phụ vương mau chóng quay lại. Nếu không tới, sau này con chỉ chơi với mình mẫu thân, không thèm bận tâm đến người nữa.”
Thuần Vu Vọng nghe giọng uy hiếp của con gái, cũng không bận lòng, gật đầu nói “Tương Tư là đứa trẻ ngoan nhất, giúp phụ vương khuyên mẫu thân đừng giận nữa, chốc phụ vương sẽ xin lỗi mẫu thân con sau.”
Tương Tư mỉm cười hoan hỷ nói “Chỉ cần phụ vương xin lỗi thì mẫu thân nhất định sẽ không giận nữa.” Sau đó, cô bé quay sang hỏi ta “Có phải không, mẫu thân?”
Ta nhìn theo bóng Thuần Vu Vọng, mỉm cười nói “Tương Tư, phụ vương của con say không nhẹ đâu.”
Tương Tư lặng người, lúc quay đầu, Thuần Vu Vọng vừa mới đi được vài bước, hai chân chập choạng, phải níu vào cành mai gần đó mới không bị ngã.
“Điện hạ.”
Với phẩm mạo như vậy, xưa nay, ngài luôn được phụ nữ hâm mộ, yêu quý. Hai thị nữ Ôn Hương, Nhuyễn Ngọc chẳng buồn bận tâm đến ta, vội vã đỡ lấy ngài, từ từ quay về căn nhà gỗ.
Đương nhiên, quanh đây vẫn có các thị vệ khác thủ giữ, đường lên núi cũng có binh mã phong tỏa, ta còn bị thương, không thể trốn thoát. Hơn nữa ta cũng không muốn làm tổn hại Tương Tư lại càng chẳng có sức lực để tổn hại đến thai nhi trong bụng, vậy nên bọn họ chẳng cần phải phòng bị chặt trước ta.
Tương Tư thấy vậy, rất thất vọng, âu sầu hỏi ta “Mẫu thân, người nói, nếu phụ vương tỉnh lại liệu còn nhớ rằng đã nói sẽ nhận lời xin lỗi mẫu thân không?”
Thuần Vu Vọng ôn nhu si tình, chỉ sợ còn coi ái thê của mình quan trọng hơn cả ngai vàng cao cao tại thượng nhiều lần. Nếu ta chấp nhận ngoan ngoãn đóng vai người thê tử thân yêu của ngài, sinh con đẻ cái cho ngài, đừng nói bảo ngài xin lỗi, cho dù bắt ngài phải dập đầu nhận tội, e là ngài cũng chấp nhận thôi.
Thế nhưng, dựa vào cái gì mà ngài cho rằng, ngài có thể khiến một nữ tù binh của nước địch cam tâm tình nguyện sinh con cho ngài chứ?
Ta bước đến bên hồ, nhìn bóng mình ánh lên mặt nước mùa xuân. Mái tóc đen dài, gương mặt trắng bệch, nhợt nhạt, khiến người đối diện nhìn mà cảm thấy cô tịch, lạnh giá tựa đêm đen.
Thế nhưng ai cũng biết khi cải dạng nam trang, ta chính là Tần Vãn, tướng quân Chiếu Vũ của Đại Nhuế, giết người vô số, hai tay dính đầy máu tanh.
Ta mỉm cười thê lương, nhìn người phụ nữ với đôi mắt băng giá ánh lên trên mặt nước, nhẹ giơ tay nói “Tương Tư, con hãy nhớ kĩ, nếu có ngày nào đó, mẫu thân đột nhiên biến mất, thì chính là mẫu thân đã bị phụ vương đẩy xuống dưới đáy hồ. Đợi khi nào con khôn lớn, hãy tìm cách vớt xương cốt của mẫu thân lên, đưa về Đại Nhuế nhé!”
Tương Tư đứng sau lưng ta không hề đáp lại. Ta lặng người nhìn bóng người khẽ lay động trên mặt nước, mãi lúc lâu sau mới định thần lại được liền cảm nhận có điều dị thường. Hình như xung quanh quá đổi yên tĩnh.
Lúc cúi đầu xuống nhìn, Tương Tư ngước mắt lên nhìn ta, đôi mắt đen láy trợn to rồi nước mắt đầm đìa tuôn xuống. Ta vội khom lưng lau khô nước mắt cho cô bé cười nói “Con khóc gì chứ? Mẫu thân chỉ tiện miệng nói vậy thôi, chưa chắc nó sẽ trở thành sự thật.”
Tương Tư nghe vậy liền nói “Đương nhiên là sẽ không có chuyện như vậy rồi. Dù phụ vương có tức giận đến mức nào cũng không đẩy mẫu thân con xuống hồ, cũng không bao giờ nỡ đẩy Tương Tư xuống dưới này. Thế nhưng, nếu có một ngày mẫu thân biến mất, con biết phải làm sao đây? Khó khăn lắm con mới có mẫu thân…”
Trái tim ta thắt lại, đột nhiên cảm thấy đau buồn, hoảng hốt “Tương Tư, con…”
“Mẫu thân…” Tương Tư giang đôi tay bé nhỏ ôm lấy cánh tay ta, ấn khuôn mặt ướt lệ vào làn da ta, dịu dàng nói “Chúng ta là người một nhà, người một nhà không nên phân cách, đúng không ạ?”
Cô bé con chưa hiểu chuyện, nhõng nhẽo nói cùng ta, nước mắt long lanh, in bóng nét mặt kinh ngạc của ta, thậm chí còn có chút… mơ màng?
Nhà? Người một nhà?
Nhà ta ở Bắc Đô, Đại Nhuế. Là gia tộc họ Tần danh tiếng hiển hách, đặc biệt là chi bên nhà ta lại càng mạnh mẽ. Không chỉ bởi vì liên tiếp có hai người phụ nữ nhà họ Tần trở thành phi tử đắc sủng, mà vì nhà họ Tần đời đời xuất danh tướng, binh lính nhà họ Tần có sức chiến đấu mãnh liệt, khiến triều đình cũng phải nể nang vài phần.
Thế nhưng đó chính là nhà hay sao?
“Chúng ta là người một nhà, người một nhà không nên phân cách…”
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói hân hoan của một người phụ nữ, cũng là câu nói này, ta kinh ngạc quay người, chỉ thấy trước mặt hoa mai bay trong gió tựa tuyết, người phụ nữ mặc y phục màu trắng có tên Doanh Doanh đang đứng bên mặt hồ xanh biếc, đột nhiên, quay lại mỉm cười…
Thế nhưng, chính lúc sắp sửa nhìn rõ dung mạo của nàng ấy, đầu ta đau đớn vô cùng, đứng không vững, trước mắt tối đen, cơ thể mềm nhũn ngồi thượt xuống.
“Mẫu thân, mẫu thân.”
Có tiếng gọi hoảng hốt của bé gái từ xa vọng lại, bàn tay nhỏ ra sức kéo lấy bàn tay đột nhiên trở nên lạnh giá của ta.
Sức mạnh đó yếu ớt mà lại kiên trì… Ta nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ ấm áp đó, hít sâu một hơi, cố gắng tìm lại tri giác thực sự.
“Mẫu thân, mẫu thân… người không sao chứ?”
Tương Tư đứng cạnh bên đã bật khóc thành tiếng, nắm chặt tay ta không dám động đậy. Ta mở mắt, mới cảm nhận được bản thân vừa mới ngã ngồi xuống đất, Tương Tư ở cạnh bên, ánh mắt kinh hoàng, sợ hãi, mặt mày đẫm lệ.
“Đừng… đừng sợ, mẫu thân không sao cả…”
Ta vỗ nhẹ vai cô bé, chỉ cảm thấy thân hình bé nhỏ đó đang run lên cầm cập, vội mỉm cười an ủi ròi lấy túi thuốc đeo bên thắt lưng ra.
Lúc ngã xuống, động đến phần xương khớp ở trên hai vai, ngón tay chẳng hoạt động linh hoạt như trước, ta đưa tay sờ một hồi mà chẳng thể lấy được túi thuốc, cảm giác chóng mặt và đau đớn truyền tới khiến ta hít sâu liên hồi, rên rỉ thành tiếng.
Tương Tư sợ ta lại ngã, đứng dậy, tóm chặt lấy vai ta rồi gọi lớn “Mẫu thân… người ngồi cho vững nhé, con đi gọi phụ vương…”
Ta vội nói “Tương Tư, mẫu thân không sao. Giúp mẫu thân… lấy thuốc…”
Tương Tư đáp một tiếng, ngồi xổm xuống, tóm lấy túi thuốc bên thắt lưng của ta. Đầu tiên lấy một con Ngọc Tỳ Hưu bé nhỏ, cô bé lại đưa tay vào trong, lúc sau quả nhiên đã lấy ra một viên thuốc rồi đưa đến bên miệng cho ta.
Ngọc Tỳ Hưu được chạm trổ tinh tế, là miếng ngọc bội cát tường dùngđể tránh tà ma, thế nhưng kỳ thực trong đó có cất giữ thứ thuốc an thần mà ta chẳng thể nào xa rời. Bởi vì căn bệnh này thường đột nhiên phát tác, hơn nữa còn rất mãnh liệt, nếu không kịp lấy thuốc, thì có thể lấy một, hai viên sẵn trong túi để uống trước. Thật không ngờ lúc này tay ta chẳng còn sức, ngay cả việc lấy thuốc để uống cũng tốn sức đến vậy.
Nhanh chóng nuốt viên thuốc xuống, ta nhắm mắt, ôm chặt lấy Tương Tư chờ đợi dược tính tan ra. Đáng tiếc, thứ thuốc này đã để một thời gian, công hiệu cũng vì thế giảm đi quá nhiều. Ta mất đi tự do, lại không nghĩ được cách nào điều trị, nếu không có lẽ sẽ bình phục lại nhanh hơn.
Mãi một lúc sau, rốt cuộc ta cũng đỡ hơn, chỉ cảm thấy đứa bé trong vòng tay mình vẫn đang không ngừng run rẩy, hai mắt mở to, hoảng hốt.
Ta miễn cưỡng chống người ngồi dậy, đặt nụ hôn lên vầng trán lạnh giá của Tương Tư rồi dịu dàng nói “Mẫu thân không sao hết. Lúc nãy chỉ là… vết thương đột nhiên đau quá nên vậy thôi.”
Tương Tư vẫn còn thoảng thốt, đưa bàn tay mềm mại bé nhỏ lên sờ vào trán ta, lại sờ bàn tay ta, rõ ràng không biết ta đang bị đau ở chỗ nào, theo bản năng, dùng phương thức của riêng mình để an ủi ta, cú như thể đưa tay sờ ta vài lần như thế thì có thể giảm bớt nỗi đau đớn trong ta vậy.
Còn ta lại thực sự cảm thấy triệu chứng hoa mày chóng mặt đã giảm đi nhiều sau mấy cử chỉ tình cảm của Tương Tư, mỉm cười nói “Có Tương Tư ở cạnh… ừm, mẫu thân chẳng còn đau đớn gì hết.”
Tương Tư liền hỏi “Có thật là hết đau rồi không ạ? Phụ vương đã đánh người ở đâu?”
Ta kì lạ lên tiếng “Ai nói cho con là phụ vương đã đánh ta?”
Tương Tư liền ngập ngừng một hồi mới đáp “Hôm con bị phụ vương đuổi ra ngoài, vô cùng khó chịu, không muốn để người khác cười nhạo, liền trốn trong chăn khóc. Sau đó, con nghe tỷ tỷ Nhuyễn Ngọc nói với tỷ tỷ Ôn Hương là nhìn thấy Điện hạ bình thường đối xử với phu nhân rất tốt, thật không ngờ lại hạ thủ độc ác như vậy. Lúc đó, con không hiểu, sau đó thấy mẫu thân không thể cử động được, mới hiểu là phụ vương đã đánh người.”
Cô bé ngẩng đầu, nhìn ta bằng đôi mắt trong sáng, thương xót “Mẫu thân, nếu phụ vương không xin lỗi người, người cũng đừng trách phụ vương được không? Nếu mẫu thân vẫn còn giận, con… con sẽ thay phụ vương xin lỗi người, ngày ngày ở cạnh bên mẫu thân, lớn lên rồi cũng vậy, đối xử với mẫu thân tốt hơn gấp bội. Mẫu thân đừng giận nữa, nhé?”
Lúc này ta mới hiểu mấy hôm nay cô bé cứ dính chặt lấy ta, hoàn toàn không phải tức giận vì phụ vương đã đuổi cô bé đi. Thì ra một đứa bé gái mới năm, sáu tuổi vậy mà đã có lập trường ‘chủ trì chính nghĩa’ giữa phụ mẫu của mình, hơn nữa còn có ý thức phải tìm mọi cách để giữ cho gia đình mình hoàn chỉnh nguyên vẹn.
Đột nhiên ta thực sự cảm thấy tiếc cho phu nhân Doanh Doanh còn trẻ mà đã sớm qua đời, nằm cô đơn quạnh quẽ dưới nấm mồ sâu trên đỉnh đồi kia. Nếu nàng ta còn sống, thì dù cho có nghịch ngợm đến mức độ nào cũng sẽ trân trọng, yêu thương người con gái ruột thịt này. Ngày nay Thuần Vu Vọng hành sự ngông cuồng vô sỉ, tất cả đều vì ái thê đã khuất, bản tính trước kia chính là một người phu quân, một người phụ thân ôn nhu, tận tâm nhất mực.
Trong lòng Tương Tư, chắc chắn vô cùng ngưỡng mộ những đứa trẻ có đầy đủ cả phụ mẫu, mới nhất mực yêu thương một người mẫu thân giả mạo như ta.
Ta thực lòng thấy đứa trẻ này cực kỳ đáng yêu, nên càng ôm chặt vào lòng, than thở “Có được một đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu như con, ai còn nỡ giận dỗi nữa chứ?”
Tương Tư nghe vậy liền cong khóe miệng xinh xắn, nở nụ cười tươi tắn tựa hoa mai, khiến người ta đắm say, rồi cô bé nũng nịu lên tiếng “Con biết ngay là mẫu thân của con chính là người mẫu thân tốt nhất, xinh đẹp nhất, thông minh nhất, nghe lời nhất trên thế gian này mà.”
Câu tán thưởng sau cùng khiến ta bật cười thành tiếng. Đoan chắc Tương Tư đã đem hết những lời khen người khác dành cho mình để ngợi ca mẫu thân đây mà.
Cúi đầu nhìn Ngọc Tỳ Hưu đựng thuốc của ta vẫn còn nằm trong tay Tương Tư, ta liền mở túi đựng thuốc nói “Nào lại đây, mau trả lại thuốc cho mẫu thân trước đã.”
“Thuốc?” Tương Tư nghe nói vậy, hiếu kỳ lắc miếng Ngọc Tỳ Hưu trong tay, sau đó lại hiếu động chạm vào chân sau của Ngọc Tỳ Hưu hỏi “Mẫu thân, trong này đựng thứ thuốc gì thế?”
Ta tự biết mình đã lỡ miệng, đành phải giải thích “Thuốc trị thương, uống vào thì sẽ nhanh khỏi hơn. Mẫu thân phải cất kĩ, nếu để phụ vương con nhìn thấy, không biết lúc nào tức giận, lại không mời lang trung cho mẫu thân, rồi lấy mất thuốc của mẫu thân, lúc đó mẫu thân sẽ chết vì đau đớn đấy.”
“Vậy thì mẫu thân hãy giấu đi thật kĩ. Phụ vương… cũng chẳng biết người làm sao nữa, chẳng giống như hồi trước chút nào.” Cô bé sị mặt nhìn vào chiếc bình ngọc, đột nhiên ngước mắt lên hỏi “Mẫu thân có cần uống thêm vài viên không? Như vậy liệu có nhanh hồi phục hơn không?”
Ta do dự một hồi. Gần đây số lần phát bệnh càng lúc càng nhiều, ta sợ mọi người phát hiện, nên cứ cách bảy ngày là lại uống một viên dự phòng, kể từ sau khi bị ngài bẻ sái tay thì ta lặng lẽ cách ba ngày uống một viên. Tính ra hôm qua ta vừa mới uống một viên, chẳng hiểu tại sao hôm nay lại phát tác nhanh thế? Ngày nay cánh tay ta đã chẳng còn hoạt động được như ý, một khi đột nhiên phát bệnh, chỉ e khó tránh qua được ánh mắt của người khác mỗi khi muốn dùng thuốc. Hơn nữa không phải lần nào cũng trùng hợp như hôm nay, chỉ có mỗi mình Tương Tư đứng cạnh bên.
Ta thực sự không muốn để người khác biết chuyện, ta đã mang bệnh trong người nhiều năm, có lẽ cả cuộc đời này sẽ chẳng thể nào thoát khỏi những viên thuốc an thần. Ta không thể để cho bọn họ phát hiện ra thuốc của ta, sau đó biến nó thành công cụ uy hiếp ta.
Ta cúi đầu nhìn Tương Tư rồi thì thầm lên tiếng “Vậy… mẫu thân sẽ uống thêm hai viên nữa.”
Được sự chỉ dẫn của ta, Tương Tư ấn nhẹ vào đuôi của Ngọc Tỳ Hưu, lấy hai viên thuốc ra, đưa bàn tay bụ bẫm trắng trẻo của mình thận trọng đặt bên miệng rồi mỉm cười nói “Mẫu thân ngoan nào, mau uống thuốc, uống vào rồi sẽ không đau nữa.”
Ta mỉm cười, nhận thuốc từ tay cô bé, ngửa cổ nuốt trôi.
Tương Tư liền đóng miệng Ngọc Tỳ Hưu lại, đặt trở lại vào trong túi thuốc, đột nhiên ngước mắt lên, suy tư nói “Mẫu thân, phụ vương cũng hay nói câu này.”
“Câu gì?”
“Có mấy lần con ăn nhầm đồ bị đau bụng, lúc nằm trên giường, phụ vương đều nói, Tương Tư ngoan nào, mau uống thuốc, uống vào sẽ không đau nữa.”
Ta tức thì lặng người. Tương Tư lại ngước đôi mắt long lanh lên, nhìn ta đầy mong đợi rồi nhẹ nhàng nói “Sau này nếu Tương Tư ăn nhầm đồ bị đau bụng, không những có phụ vương yêu thương con mà còn có mẫu thân thương xót nữa, có đúng không? Cả nhà chúng ta mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi không bao giờ cãi cọ.”
“Mãi mãi…” Ta mỉm cười khốn khổ. “Con còn bé tí bé tẹo, có biết thế nào được gọi là mãi mãi hay không?”
“Con biết chứ! Đợi khi nào Tương Tư khôn lớn thì chính là mãi mãi đó.”
“Đợi Tương Tư khôn lớn…”
Ta than dài một tiếng đầy sầu muộn, dắt tay Tương Tư đi về căn nhà gỗ. Tương Tư khôn lớn, vậy sẽ là chuyện của bao nhiêu năm sau chứ? Đến lúc đó, ta đương nhiên đã không còn ở bên cạnh cô bé. Nếu bao lâu đó mà ta vẫn chẳng thể thoát khỏi sự khống chế của Thuần Vu Vọng, vậy thì chi bằng lúc này cầm luôn thanh kiếm Thừa Ảnh đi quyết đấu một mất một còn với ngài luôn cho gọn. Cho dù có phải chết ngay tức khắc, ta cảm thấy còn tốt hơn là nhẫn nhục sống thêm bao năm.