Phía trước là một rừng hoa mai, mấy căn nhà gỗ nằm trong sơn cốc u linh, tuyệt đẹp chẳng khác nào một bức tranh thủy mặc.
Đang chính giữa mùa đông, hoa mai nở bung rực rỡ. Có mai Tố Tâm, mai Hổ Đề, mai Kim Chung, và cả loại hoa có mùi nồng nàn được mệnh danh là mai Đàn Hương tuyệt phẩm. Bóng dáng uyển chuyển, cành cây khẳng khiu, hoa như ngọc tạc, tinh tế mà tự nhiên. Đi giữa rừng mai, chỉ cảm thấy mùi hương thanh dịu thoang thoảng bên cánh mũi, tinh khiết mà sáng trong, trái tim ta cũng lâng lâng phiêu dạt giữa mùi hương dịu nhẹ. Đột nhiên tinh thần trở nên thư thái, thảnh thơi khiến ta có cảm giác như đã bước sang một thế giới khác.
Đúng lúc còn đang đắm say trong cảnh vật nơi này, có ai đó vỗ nhẹ lên vai ta, liền sau đó ta nghe thấy giọng nói dịu dàng của Thuần Vu Vọng truyền đến “Vãn Vãn, nàng có thích nơi này không?”
Ta bất giác mỉm cười gật đầu “Đẹp tuyệt, đây đích thực là một nơi ẩn cư rất tốt.”
Thuần Vu Vọng đứng phía sau, mãi lâu sau vẫn chẳng thấy nói thêm gì, Tương Tư đứng dưới chân đã vỗ tay kêu lớn “Mẫu thân mỉm cười rồi, mẫu thân mỉm cười rồi. Mẫu thân mỉm cười thực là quá đẹp, chẳng ai có thể sánh được.”
Đôi má ta ửng đỏ, đưa tay cốc nhẹ lên đầu Tương Tư “Chỉ có mình con là làm lớn chuyện thôi, mẫu thân có ngày nào không cười nói cùng con chứ?”
“Thế nhưng… thế nhưng… không giống nhau…” Cô bé trợn to đôi mắt đen láy, sắc mặt tỏ ra khổ não, hiển nhiên là chưa tìm được từ ngữ để diễn tả suy nghĩ trong đầu.
Thuần Vu Vọng nho nhã nhướng mày, trông như buồn mà lại thoáng vui, lúc này tiếp lời của con gái khẽ than thở “Không giống nhau… nụ cười lúc này cực kỳ giống với Tương Tư.”
Ta mỉm cười đáp “Tương Tư sao… là trông rất giống Doanh Doanh.”
Ngay trước mặt Tương Tư, ta đương nhiên không nói rõ Tương Tư giống ta bởi vì ta có dung mạo giống hệt mẫu thân cô bé, giống đến mức phụ vương cô bé đã yêu thích ta như thể mẫu thân của cô bé.
Thuần Vu Vọng không hề tranh luận cùng ta, chỉ nhếch miệng mỉm cười, nhìn về phía Tương Tư đang đứng phía trước rung lắc thân mai chơi đùa.
Khoảnh khắc, cánh hoa bay ngợp trời, chẳng khác nào tuyết trắng, Tương Tư mỉm cười hân hoan giữa cơn mưa hoa mai, nụ cười ngây thơ thuần khiết, chẳng dính một chút tạp niệm. Nụ cười cực kỳ thuần túy.
Ta cau mày, không nhìn về rừng mai khiến người ta say đắm, bước vào trong một căn nhà gỗ. Thuần Vu Vọng do dự một hồi, gọi Tương Tư vẫn còn đang nghịch ngợm một tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo, một tay nắm lấy ta, một tay dắt Tương Tư, từ từ bước vào căn nhà.
Căn nhà hiện ra trong tầm mắt, phía trước có một cây mai lớn, gốc cây rất to, đen sì như sắt, hằn rõ vết cháy, xem ra đây chính là gốc mai già trăm năm, đã không ra hoa kể từ sau vụ cháy năm đó mà Thuần Vu Vọng từng nhắc tới. Các cây mai xuân trong rừng đang ở trong trạng thái không lá không quả, thậm chí cũng chẳng có nụ hoa, tất cả đều tiều tụy, xác xơ vì gió sương, băng tuyết.
Cách bài trí trong căn nhà gỗ không hề xa hoa, tuy giản dị nhưng rất tinh tế. Chiếc bàn ở ngoài phòng khách đặt hai chiếc bình hoa bằng sứ, trong đó cắm hai cành hoa mai. Vừa nhìn thấy những thứ này, trong ta có cảm giác không hề xa lạ. Trầm ngâm trong giây lát, ta từ từ tiến lại, bỗng nhớ ra khi còn ở trong khách điếm tại thành Ung Đô, ta đã từng thấy những thứ tương tự, đều là sản vật gốm sứ riêng có tại Giang Nam. Chất gốm mịn màng, trắng tựa tuyết, nhân vật được vẽ trên đó thướt tha, thùy mị, xem ra đều được làm từ đôi bàn tay của những nghệ sĩ có tiếng, đoan chắc giá thành không rẻ.
Thuần Vu Vọng thấy ta lặng người, lập tức quan sát tỉ mỉ thần sắc của ta, rồi dịu dàng lên tiếng “Căn nhà này đã được dựng lại sau vụ cháy năm năm trước, tất cả mọi bài trí trong này đều được làm giống hệt như trước kia. Chắc là nàng rất thích nơi này đúng không?”
“Thích lắm.” Ta mỉm cười “Đợi chiến sự không còn, ta quay về Đại Nhuế, cũng bảo Tư Đồ Lăng dựng một vườn mai cùng căn nhà gỗ y hệt như vậy cho mình.”
Ta chẳng bất ngờ khi thấy sắc mặt ngài trắng nhợt, đứng lặng ra đó như mất hồn khi nghe những lời ta vừa nói.
Tương Tư liền ngước đầu hỏi “Mẫu thân, người nói sẽ quay về đâu để dựng một rừng mai như thế này?”
Ta lặng người, vội lên tiếng “Ừm… ý mẫu thân muốn nói, chúng ra có thể bảo người dựng một vườn mai như vậy ở trong vương phủ.”
Tương Tư lập tức lắc đầu “Phụ vương nói thành Ung Đô quá ồn áo, cây mai trồng tại đó sẽ bị nhiễm bụi trần.”
Câu nói này đích thực giống với khẩu khí của Thuần Vu Vọng, một người xưa nay luôn yêu thích sạch sẽ. Ta nghe mà thấy bực bội, chán nản liếc sang Thuần Vu Vọng, sau đó nắm tay Tương Tư đi sang một căn phòng khác.
Đêm đến, đương nhiên ta lại phải ở cùng một phòng với Thuần Vu Vọng. Ngài dường như có chút tâm sự, giấc ngủ không được an lành, thi thoảng lại ôm chặt lấy ta, thi thoảng đột nhiên lại buông ra, rồi quay sang phía khác, lúc lại khoác áo ngồi dậy, lặng lẽ nhìn về phía trước đến thất thần. Bên ngoài gió thổi từng cơn, không khí càng thêm lạnh giá vì tuyết mỗi lúc mỗi rơi nhiều hơn.
Ngài cả một đêm như vậy khiến ta có phần phiền não mà chẳng thể nào ngủ nổi “Nếu ngài không ngủ được vậy thì sang phòng khác mà nằm, nếu không, để ta chuyển phòng cũng được. Ngài có để cho ta ngủ nữa không đây?”
Nghe thấy ta mắng, khuôn mặt ngài đột nhiên đỏ bừng, bàn tay vừa đặt lên vai ta liền buông xuống, đôi mắt đen láy sáng ngời dần tối lại. Rất nhanh ta thấy lưng mình lạnh giá, ngài đã bước xuống giường lúc nào không hay.
Nơi này không giống trong vương phủ, tuy rằng trong phòng cũng đốt lửa giữ ấm, thế nhưng ban đêm không hề có người đứng ngoài mang trà nóng, thế nên lúc này ngài đang uống một ly trà lạnh.
Ta cảm thấy có phần hối hận vì đã nổi cáu với ngài chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt, thế nhưng nghĩ lại ta với ngài vốn là kẻ đối địch. Ta là tù binh của ngài, lại còn là nữ tù binh bị ngài cưỡng đoạt, nếu còn phải suy nghĩ thay cho ngài, vậy thì ta còn hạ tiện hơn cả những người phụ nữ phong trần, tối ngày phải hầu hạ đức lang quân ngoài kia.
Suy nghĩ vậy, trái tim ta thậm chí còn lạnh hơn cả ly trà trên tay ngài, ta lập tức quay người vào trong, nhắm mắt giả vờ ngủ, không buồn nhìn ngài thêm một lần nào nữa.
Mãi lâu sau, ta bỗng thấy trước mắt tối sầm lại. Ta đoán là Thuần Vu Vọng quay về ngủ tiếp nên cứ bình thản tiếp tục giả vờ như đã ngủ, không muốn bận tâm thêm. Ai ngờ bóng đen đó cứ đứng im mãi chẳng động đậy, ta liền vểnh tai lắng nghe, rõ ràng vẫn là hơi thở của Thuần Vu Vọng. Ta thậm chí còn tưởng tượng ra bộ dạng thất thần của ngài khi đứng lặng nơi đó nhìn ta, chỉ có điều chẳng thể đoán được rốt cuộc ngài đang nghĩ những gì.
Đang lúc đau đầu suy ngẫm, bên má ta đột ngột lạnh giá, là ai đó đã dùng ngón tay băng giá lướt nhẹ lên làn da ấm áp của ta, rồi lại vội vàng thu lại vì dường như bản thân có phần kinh hãi.
Tiếp đó, phía sau lưng ta truyền lại tiếng bước chân càng lúc càng xa, và cả tiếng cánh cửa mở ra và đóng lại. Lúc này căn phòng rốt cuộc đã im lặng, ngoài phòng cũng không còn tiếng gió rít như trước nữa. Chắc tuyết vẫn rơi nhưng đã nhỏ dần. Bây giờ hẳn là đã không còn sớm nữa, Thuần Vu Vọng có thể đi đâu được chứ? Lẽ nào ngài thực sự sang phòng khác ngủ?
Nơi này là trên núi, số phòng không nhiều, tùy tùng đi theo ngài có đến bảy, tám người, lại cộng thêm nô bộc ở đây hàng ngày quét dọn, cho nên tất cả các phòng đều đã chật người, ngoại trừ người trực đêm, e là tất cả đã ngủ hết. Tương Tư đang ở trong căn phòng lớn cùng với các thị nữ, trời đông giá rét, chắc ngài chẳng nỡ đi làm phiền cô con gái bảo bối đã yên giấc đâu.
Tuy luôn nghĩ việc ngài đi đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến mình, thế nhưng ta cứ như thể bị trúng tà, càng muốn nhanh chóng đi ngủ lại càng không chợp mắt nổi. Càng không muốn suy tư xem rốt cuộc ngài đi về đâu, ta lại càng không ngừng suy đoán.
Cũng không biết dằn vặt bao lâu, đến sau cùng, ta vẫn chẳng thể ngủ yên được, khoác áo choàng lên, ta đứng dậy ra ngoài cửa xem sao.
Không bất ngờ, khi ta thấy ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một tên thị vệ với khuôn mặt trắng xóa đầy tuyết, cung kính cất lời “Phu nhân.”
Bên ngoài quả nhiên tuyết hoa bay ngợp trời, cành cây ngậm đầy phong sương. Ngửi thấy mùi hương hoa mai thoang thoảng truyền tới, rừng mai phía xa lúc này đã khoác lên mình màu áo trắng tinh khôi.
Ta lờ mờ nhớ rằng viên thị vệ này họ Thích, mấy người Thuần Vu Vọng thường gọi hắn là Tiểu Thích, nghĩ đến đây ta liền đưa lời đùa cợt “Huynh đệ Tiểu Thích thực là gian khổ, giữa trời giá lạnh còn phải ăn sương nằm tuyết bên ngoài, đoan chắc là đã học được phương pháp tu luyện thành tiên nào rồi chăng?”
Tiểu Thích cúi đầu đáp “Thuộc hạ không dám.”
Ta lại hỏi “Huynh đệ có thấy Chẩn Vương Điện hạ đi về phía nào không?”
Mấy viên tùy tùng tâm phúc đi theo Thuần Vu Vọng đa phần đoan chắc ta với Thuần Vu Vọng vừa mới cãi nhau, thấy ta hỏi, Tiểu Thích tỏ ra rất kinh ngạc, đưa mắt nhìn ta một lượt, rồi mới chỉ về phía Đông nói “Ngài lên chỗ kia rồi.”
Ta nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy một rừng mai mở ảo, mênh mang dưới trời tuyết trắng.
Ta bước lên trước vài bước, đang định lại gần xem sao, Tiểu Thích đã nắm chắc cán đao, đứng chặn trước mặt ta, lắc đầu nói “Phu nhân, bên ngoài trời tối, tuyết lớn, rất lạnh giá, xin người quay về phòng nghỉ, đừng để Điện hạ phải lo lắng.”
Nói thì tưởng là quan tâm, thế nhưng ta quá hiểu mọi thứ… dù họ có đối xử với ta khách khí đến mấy thì ta cũng chỉ là một nữ tù binh không có chút tự do nào trong tay Thuần Vu Vọng mà thôi. Ngay lúc trước, ngài có thể nể tình ta có dung mạo giống với người trong lòng ngài bấy lâu mà quan hệ ân ái, đến lúc sau vẫn có thể vô tình trở mặt, đạp ta dưới chân rồi một kiếm xuyên tim.
Nghĩ vậy, ta liền than dài một tiếng “Ta thấy ngài đi ra ngoài giữa trời đổ tuyết lớn, hơn nữa lại chẳng khoác áo choàng ngoài, chỉ sợ ngài bị nhiễm lạnh, nên tính mang chiếc áo choàng tới cho ngài. Nếu không để ta đi thì thôi vậy.”
Ta quay người định lui vào trong, quả nhiên nghe thấy Tiểu Thích do dự một hồi rồi đáp “Nếu như… nếu phu nhân đã muốn tới xem Điện hạ thế nào, vậy để thuộc hạ đưa phu nhân qua đó.”
Ta gật đầu nói “Được thôi, vậy để ta vào trong lấy áo choàng ra.”
Trở lại phòng, ta khoác chiếc áo choàng lông trắng, đội chiếc mũ ấm, lấy chiếc áo choàng cho Thuần Vu Vọng rồi theo Tiểu Thích ra ngoài.
Ta không biết, rốt cuộc thứ gì đã khiến ta đột nhiên hiếu kì trước con người ác độc như Thuần Vu Vọng, thậm chí chỉ muốn đi nhanh về phía ngài đang đứng lúc này.
Mãi cho tới rất lâu lâu sau, khi ta chứng kiến chút binh mã sau cùng của Tần gia tan biến giữa mưu máu tanh nồng, một mình một ngựa phi về kết cục bi thảm được định sẵn, ta vẫn luôn nghĩ, nếu đêm hôm đó, ta không đi tìm Thuần Vu Vọng, không giả tình giả ý đưa áo choàng cho ngài, kết cục của chúng ta phải chăng sẽ có khác biệt. Và đến sau cùng ta vẫn chẳng thể tìm được đáp án, cũng chẳng kịp tìm kiếm đáp án.
Đêm khuya mênh mang, ngợp trời tuyết trắng che đi hết cả mọi điều đẹp và xấu, đồng thời cũng biến hương thơm hao mai thành một khúc ca ai oán mà tuyệt đẹp.
Nơi mà Tiểu Thích nói không cách rừng mai xa lắm, thậm chí hoàn toàn không vượt qua phạm vi của rừng mai.
Đi vòng qua một cái hồ đã bị băng tuyết phủ đầy, lại đi lên núi vài bước, ta đã thấy Thuần Vu Vọng đang thất thần, tựa vào một thân mai, lạc lõng nâng vò rượu chậm rãi thưởng thức.
Ngài nâng tay lên rất chậm, nhưng uống lại rất nhanh, sau vài ngụm rượu, ngài lại cúi đầu, im lặng nhìn về phía trước.
Cách một khoảng tuyết trắng mơ màng, ta thực sự chẳng thể nhìn rõ sắc mặt của ngài trong đêm tối, chỉ cảm thấy nỗi bi thương sâu sắc đang hòa cùng hoa tuyết ngợp trắng trời, quyện vương hương hoa mai băng giá, lặng lẽ thổi tới chỗ ta.
Ta đột nhiên hiểu ra, quay đầu sang hỏi Tiểu Thích “Đó là một ngôi mộ sao?”
Tiểu Thích gật đầu đáp “Đúng thế.”
“Là mộ của ai thế?”
Tiểu Thích nhìn ta đầy kì quái, sau đó khẽ khàng đáp “Thuộc hạ không biết.”
Hắn chính là thị vệ tâm phúc của Thuần Vu Vọng, vẫn luôn canh phòng trước cửa phòng ngủ, thậm chí còn có thể suy đoán được Thuần Vu Vọng rời đi hướng nào, đồng thời còn dám tự quyết dắt ta tới đây, làm sao có thể không biết ngôi mộ này là của ai và câu chuyện ẩn giấu sau đó là gì chứ? Chẳng qua hắn không muốn nói cho ta biết mà thôi.
Ta chán nản, nheo mắt nhìn kĩ ngôi mộ, xung quanh trống không, quạnh quẽ, không có bia mộ cũng chẳng có bát hương, chỉ có đúng một gốc mai già bầu bạn, dường như gốc mai già đó là một mốc dấu duy nhất tượng trưng cho thân phận của chủ nhân ngôi mộ.
Tiểu Thích bất an nhìn sắc mặt của ta rồi lặng lẽ lên tiếng “Phu nhân, không phải người tới đây để khuyên giải Điện hạ sao? Ngài vẫn còn đang uống rượu đó.”
Ngài đích thực vẫn đang uống rượu, bên một gốc mai già, thân hình cô quạnh, thê lương, sầu muộn, không khí xung quanh cũng vì thế mà càng thêm buồn, thêm thảm.
Uống thêm vài ngụm rượu, ngài bắt đầu không thể đứng vững, trượt người xuống đống tuyết lạnh bên gốc mai già, cánh hoa rơi trên đầu tóc, trên bả vai từ từ rơi xuống cùng với tuyết hoa.
Ta hiếu kì !
Ta hiếu kì nơi Thuần Vu Vọng tới, lúc này lại càng hiếu kì quan hệ giữa ngài với chủ nhân của ngôi mộ này. Thế nhưng ta sẽ thực sự bước qua đó, đưa chiếc áo choàng phòng rét này cho người đã sỉ nhục mình sao?
Sầm mặt lại, ta liền đưa áo choàng sang cho Tiểu Thích “Huynh đệ Tiểu Thích, ngươi mang sang cho ngài đi, ta về đây.”
Tiểu Thích kinh ngạc, thấy ta muốn rời đi, vội vã cầm chiếc áo choàng đi nhanh về phía Thuần Vu Vọng.
Ta còn chưa đi được mấy bước, hắn đã đưa xong áo choàng, vội vã quay về cạnh bên để ‘hộ tống’ ta quay về căn phòng cũ, tiếp đó lại tận trung canh giữ trước cửa phòng như trước đó.
Lúc quay về đến phòng, lò sưởi đã tắt, chăn gối cũng đã lạnh, ta thu gọn người trong chiếc chăn, mãi một lúc lâu sau, mới cảm thấy ấm áp hơn đôi chút. Nếu không phải Thuần Vu Vọng bắt ta uống thuốc, khống chế công lực, khiến khí huyết lưu thông không tốt, thì ta đâu có sợ lạnh đến mức này?
Đột nhiên, bên ngoài truyền vào giọng nói của Thuần Vu Vọng, thế nhưng cho dù ta lắng tai cũng chẳng thể nào nghe rõ nổi. Nhưng ta biết giọng nói đó của ngài hoàn toàn không phải là ảo giác.
Đang định nhắm mắt thúc ép bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cánh cửa lại được đẩy nhẹ một cái, bước chân nhẹ nhàng đến mức có cảm giác không thực, ngài không lập tức lại gần, thế nhưng đồng thời khiến ta cảm thấy cả căn phòng như ấm áp hẳn lên.
Lúc ngài nằm xuống giường, ôm ta vào vòng tay ấm áp của mình, ta đồng thời cũng ngửi thấy cả mùi hương gỗ từ lò than trong phòng.
Không ngờ, ngài tận tâm đến mức đốt lại lò sưởi, đứng bên lò để hơi lạnh trên người mất hết, sau đó mới lên giường ôm lấy ta cho ấm.
Ta nhích người ra theo bản năng, lại đột nhiên cảm thấy bản thân quá mâu thuẫn. Những chuyện thân mật nhất đều đã làm cả, hà tất phải bận tâm đến chuyện này ?
Chỉ hơi nhích người ra, ngài đã cảm nhận được, liền khẽ khàng lên tiếng “Ta đã làm phiền đến nàng sao?”
Hơi thở của ngài dường như còn mang theo cả mùi hương thanh dịu của hoa mai, bay tới bủa vây lấy cả cơ thể của ta.
“Không... ta vẫn còn chưa ngủ.”
Ta đáp lại một câu, mắt nhìn xuống bàn tay ngài đang ôm trên người mình.
Bàn tay trắng trẻo, thon dài, giống như bàn tay của những người văn nhân yêu thích đàn hát, làm gì giống với một vị cao thủ đi cùng Thuần Vu Hạo hôm đó, tay không đã có thể khống chế được ta?
Bàn tay ngài bất an rờ rẫm lên vạt áo trong của ta, nhẹ nhàng nắm bóp đầu vai ta, do dự một hồi, ngài liền nói “Ngôi mộ đó chôn cất một vị cố nhân năm xưa của ta. Thi thoảng nhớ ra, ta lại tới đó thăm viếng.”
“Ồ.”
Ta đáp lại một tiếng bình thản như không, quay lại liền thấy ánh mắt căng thẳng ngài nhìn về phía mình, mới ý thức được vừa rồi ngài đnag cố gắng giải thích cho ra hiểu “Canh ba nửa đêm, Điện hạ đột nhiên lại nhớ tới cố nhân, có thể thấy ngài là một con người trọng tình trọng nghĩa.”
Thuần Vu Vọng nghe vậy liền tỏ ra buồn bã, đôi mắt đen láy cúi xuống, mãi lâu sau mới khẽ khàng than thở “Tất cả đều đã là chuyện trong quá khứ rồi. Ta đích thực không nên nhớ mãi đến nàng ấy, khiến nàng không vui.”
“Ta không hề không vui.”
“Ừm, vậy cũng không nên khiến nàng lo lắng.”
Ngài nhìn chăm chú vào khuôn mặt ta, hơi thở phả trên phần cổ ta có phần ấm áp, nụ cười bên môi cũng dịu dàng mà lạ lẫm.
Ngược lại, ta bỗng cảm thấy bức bối, cứng đầu tiếp tục chối từ “Ta không hề lo lắng.”
“Được rồi, nàng không hề lo lắng...” Ngài đành cho qua chuyện, mỉm cười rồi ôm ta vào lòng chặt hơn, chặt đến mức khiến ta tưởng như bản thân sắp nhập thành một thể với ngài. Liếc mắt nhìn tấm áo choàng vắt lên đầu giường, ta mới nhận thức rằng hình như ngài đang hiểu lầm.
Chả trách ngài quay lại đây nhanh vậy, lại còn chủ động nói chuyện trước với ta. Ngài nhận định rằng ta vì lo lắng cho ngài, nên mới đưa áo choàng tới, từ đó, cũng cho ràng ta thật lòng muốn đối tốt với ngài, chỉ có điều ngoài lạnh trong nóng, miệng cứng lòng mềm mà thôi.
Ta lúc này thực sự khóc cười không xong, cũng chẳng biết phải giải thích với ngài từ đâu. Được thôi, cứ để mặc ngài tưởng bở rằng ta đã thực sự bắt đầu yêu ngài vậy. Đến lúc ngài lơi là phòng bị, ta mới có thể tìm được cơ hội thoát thân. Đối với ta mà nói, rời được nơi này, rời khỏi ngài, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Từ sau hôm đó, chúng ta ở lại trên núi, cuộc sống của ta bắt đầu trở nên an nhàn mà tĩnh tại.
Đạp tuyết thưởng mai, nấu tuyết ngâm trà, ngước mắt nhìn núi cao phủ tuyết, phiêu diêu tự tại, đích thực là những tháng ngày an bình, cách xa thế sự. Xem ra chúng ta sẽ ở lại đây đón tất niên và chào mừng năm mới, thậm chí ta chẳng dám mong chờ còn ai tới đây giúp đỡ mình nữa, đành phải giả vờ tận hưởng cuộc sống bình đạm trong chiếc lồng vô hình này.
Người thực sự cảm thấy bình đạm, thanh thản đương nhiên chỉ có Thuần Vu Vọng.
Nào là luyện kiếm, đánh đàn, hay dẫn ta cùng Tương Tư tản bộ trong rừng mai, trông ngài lúc nào cũng vui vẻ, mãn nguyện, hoàn toàn chẳng hề bận tâm trước tiết trời lạnh giá thấu xương trên Ly Sơn. Ngài như thể bằng lòng cầm tay chúng ta đi mãi đi mãi, trong thời tiết băng giá ngợp trời, đi cho tới khi nào thiên hoang địa lão.
Thuần Vu Vọng xưa nay đều rất im lặng, đôi mày thanh tú vào khoảng thời gian này càng lúc càng thêm dịu hiền, hòa nhã hơn, ngay cả lúc đánh đàn cũng chọn những khúc nhạc hân hoan, xuất trần thoát tục, hòa hợp với cảnh tuyết trắng cùng vẻ đẹp của hoa mai nơi này, xem ra đang vô cùng hạnh phúc, sướng vui. Nếu ngài rộng lượng đôi chút, có thể để ta cứu thoát công chúa Thường Hy rồi cao chạy xa bay, ta nhất định sẽ bằng lòng đặt ân oán cá nhân sang một bên, thưởng thức con người ngài ngay tức khắc. Thế nhưng lúc này, ngài yên lặng là vậy, ta cũng đành coi ngài như một góc của phong cảnh nơi này mà thôi!
Tương Tư chính là người náo nhiệt tươi vui nhất trong cuộc sống an nhàn đến mức cô đơn tại nơi đây của ta.
Ôm ly rượu đun nóng trong tay, ta vừa uống vừa ngắm Tương Tư, không ngừng ngắt hoa mai, hoặc là rải thức ăn lên mặt đá cho chim chóc đến ăn, cả ngày bận rộn đến mức lạ thường, vậy nên cuộc sống nơi đây của ta cũng đỡ buồn chán hơn nhiều.
Thuần Vu Vọng có lẽ đã nhận ra được ta đang thẩn thơ, tâm hồn bay bổng không ocnf ở nơi đây, ngài liền nói “Nếu không, ta đưa nàng lên núi ngắm cảnh nhé? Trong sơn cooscs có một căn nhà nhỏ dành cho thợ săn, chúng ta trước đó đi săn, thường hay ở lại đó. Sắp sửa sang xuân rồi, phong ảnh nơi đó rất đẹp, cả núi đều phủ hoa Đỗ Quyên và hoa Sơn Trà, nước sông trong xanh, chúng ta còn để lại chiếc thuyền, có thể xuôi dòng từ từ ngoạn cảnh.”
Ta mỉm cười nói “Được thôi, có điều ta đã bị ngài khống chế võ công, không đi đường lâu được, dễ mệt. Hay là ngài giải trừ thuốc khống chế cho ta, chúng ta cùng vận khinh công qua đó chơi?”
Vừa nghe vậy, ngài liền cau chặt đôi mày, không nói thêm lời nào.
Ngài đương nhiên không chịu để võ công ta hồi phục. Tuy rằng thứ thuốc này không quá mãnh liệt, một tháng là có thể tự tan. Thế nhưng cái tên Lê Hoành chết tiệt, cứ tầm khoảng hai mươi hôm lại đưa tới một viên, nhìn chăm chăm cho tới khi ta nuốt trôi viên thuốc mới chịu đi.
Người ta thường nói, luyện tập võ thuật, xuôi thuyền theo dòng nước nghịch, không tiến thì lui. Ta đã bị không chế võ công hơn một tháng nay, cứ bị ngài khống chế thế này lâu dài, võ công của ta có lẽ chẳng cần phải uống thuốc cũng mất đi bảy, tám phần rồi.
Nghĩ tới điều này, ta đương nhiên cảm thấy không vui, vốn dĩ đang nhìn Tương Tư chơi đùa cùng chim, liền phẩy tay áo, sầm mặt bỏ vào trong phòng.
Vừa đi đến gốc mai già trăm tuổi, Tuần Vu Vọng đã đuổi kịp, nắm chặt lấy bàn tay ta.
“Nàng hãy sinh một đứa con cho ta đi.”