Đột nhiên bị ngã vào người hắn, Tô Cẩm Hoan không khỏi ngước mắt lên nhìn, thì đụng phải đôi mắt sâu thẳm sắc bén như vực sâu của người đàn ông, khiến người ta dần dần chìm vào trong đó không cách nào thoát ra được, bàn tay người đàn ông gần như tùy ý nâng cằm cô lên. Đôi mắt của người đàn ông này hình như có ma lực, gần như hút hồn cô vào bên trong.
Tô Cẩm Hoan cố nén cảm xúc trong lòng, chớp chớp đôi mắt vô tội hỏi: “Anh muốn làm gì?”Những ngón tay thon dài đầy sức lực của người đàn ông như thể muốn bóp nát cô, anh cúi đầu nhìn cô, người bị anh tàn phá cả đêm, đôi môi đỏ mọng vẫn dịu dàng quyến rũ, đôi mắt đen nhuốm tà khí, cả người anh rực lửa chỉ muốn chạm vào đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô rồi hôn m*t:"Mùi của em làm anh muốn động, anh muốn tiếp tục quan hệ với em."[LVH: má ....!chỗ này nguyên tác là từ “đ*t” nhưng tui để từ lịch sự hơn là “quan hệ” nhá..
tác giả cũng bựa vãi =)) ]Trên người cô có một mùi thơm rất đặc biệt, khiến cho anh vốn luôn không tiếp xúc nữ giờ, giờ lại bị mất khống chế, chỉ muốn đ ộng tình.
Không biết mùi thơm này là gì, và dược tính của nó thật mạnh mẽ. “Chết tiệt...”Trong đầu Tô Cẩm Hoan lúc này bỗng vang lên một tiếng vang thật lớn, “thằng súc sinh” này, trải qua cả đêm hôm qua, mà hắn vẫn còn h@m muốn sao? Sức chiến đấu mạnh mẽ này khiến lòng cô nóng ran, hai chân như nhũn ra, cô nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi ngửa đầu ra sau, tránh nụ hôn của hắn.
Khóe môi hiện lên một nụ cười khô khốc sợ hãi: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tôi uống say, chúng ta ai cũng là người lớn, tôi sẽ không để bụng đâu, anh cũng đừng để trong lòng, tôi nghĩ chúng ta tốt nhất không có quan hệ gì với nhau, được không?” Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, không khí xung quanh như bị sương giá ngưng tụ, lạnh lẽo đến đáng sợ. “Tôi phải đi trước...!Tạm biệt! Khụ...!khụ..., tôi cảm thấy chúng ta không nên gặp lại thì tốt hơn.”Tô Cẩm Hoan mở từng ngón tay một của hắn ra, sau đó chậm rãi lui ra sau, thấy hắn không phản ứng kịp, lập tức xoay người và bỏ đi.
Cô bỏ chạy, như thể đang muốn thoát khỏi địa ngục, nhanh nhất có bóng lưng vội vàng chạy trốn của cô, người đàn ông khẽ nheo đôi mắt đen dài hẹp lại, nắm chặt nắm tay còn phảng phất mùi thơm của cô. Nghĩ đến hôm nay anh sẽ đi đâu, khóe môi gợi cảm của người đàn ông khẽ cong lên, hơn nữa họ của cô cũng là Tô, thật trùng hợp! Tô Cẩm Hoan bắt vội một chiếc taxi đang chạy trên đường, rồi quay đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng, ngang ngược và bá đạo như thần đứng trước cổng khách sạn, tim cô đập loạn xạ. “Thật ngại quá.” Cô vươn tay vỗ vỗ mặt, cố gắng hạ nhiệt. Sau khi rời khỏi khách sạn, Tô Cẩm Hoan vội vã đến cửa sổ thanh toán của bệnh viện và đưa thẻ ngân hàng của mình để thanh toán chi phí y tế cho Tiểu Viễn em trai cô. Nhân viên thu ngân cầm lấy thẻ ngân hàng, quẹt lên máy, áy náy nói: "Thưa cô, số dư trong thẻ ngân hàng của cô không đủ, cô có thể chọn phương thức thanh toán khác được không?”“A...!cô có thể thử lại lần nữa được không ạ?." Cô ngại ngùng trả khi ông nội của cô qua đời, ông ấy đã thành lập một quỹ cuộc sống riêng cho cô.
Quỹ này sẽ phân bổ một khoản chi phí sinh hoạt cố định cho cô hàng tháng, và nó chưa bao giờ ngừng lại.
Cô dùng số tiền này để thanh toán các viện phí cho Tiểu Viễn. Nhân viên thu ngân cầm thẻ ngân hàng đi qua máy một lần nữa, vẫn áy náy nói: "Thưa cô, thật xin lỗi, thẻ ngân hàng của cô quả thực không đủ số dư." Tô Cẩm Hoan cầm lại thẻ ngân hàng, vội vàng đi tới máy ATM trước mặt bệnh viện để kiểm tra tiền, nhìn những con số hiển thị trên máy, cô choáng váng đầu óc. Số dư chỉ có 99 tệ. Nhìn chằm chằm vào những con số, đôi mắt trong veo quyến rũ của Tô Cẩm Hoan tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, nắm tay nắm chặt, dường như có người muốn thách thức điểm mấu chốt của cô..