Khí thế cường đại mà cô gái này tỏ ra khiến cho Doãn Nghi trong lòng có chút căng thẳng.
Trông cô ấy quả thực rất ngầu, trông cứ như mấy soái tỷ trên phim vậy.
"Là tôi." Cô bình tĩnh đáp lời.
Nghe Doãn Nghi trả lời xong, cô gái bỏ kính đen trên mặt mình xuống.
Doãn Nghi tròn mắt ngạc nhiên đến vài giây vì nhìn thẳng vào mắt cô chính là đôi mắt đẹp như tranh vẽ.
Mắt phượng hẹp dài tỏ khí thế, tròng mắt đen láy, dưới đuôi mắt còn có một nuốt ruồi duyên.
Ánh mắt ấy quét một lượt qua người Doãn Nghi.
"Cô rất xinh đẹp!"
Khen Doãn Nghi xong cô liền bước chậm rồi đưa tay sờ từng món hàng đang đặt ngay ngắn trên kệ hàng.
Sau đó cô ấy liền đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống.
Doãn Nghi đứng quan sát trước mặt cô ấy, chờ cô gái này nói ra ý định đến trong hoàn cảnh thế này.
"Doãn Nghi tiểu thư, mời cô ngồi." Cô gái này ra hiệu cho Doãn Nghi đến ngồi bên cạnh.
Cô thực thắc mắc rồi ai mới là chủ cửa hàng.
Doãn Nghi nhẹ nhàng ngồi xuống, hôm nay cô mặc bộ đầm màu trắng be làm toát lên khí thế nhẹ nhàng trên người cô.
Trong không gian bóng tối mờ ảo chỉ có một ít ánh sáng lọt vào nhưng cô vẫn như đang tỏa sáng.
Đối với cô gái ngồi bên cạnh trông như được phân rõ hai mảng sáng tối vậy.
"Cô là...?"
"Xin lỗi đã thất lễ, tôi đột ngột xông vào đây khiến cô sợ hãi rồi." Giọng cô ấy rất hay, trầm ổn, có trọng lượng nhưng vẫn không thiếu đi sự mềm mại của một người con gái.
"Tôi là Tô Lâm Tử." Vừa nói cô ấy vừa đưa tay ra.
Doãn Nghi nhẹ nhàng bắt tay Tô Lâm Tử, nở nụ cười hiền "Như cô đã biết, tôi là Doãn Nghi."
"Bởi vì lí do cá nhân nên tôi mới để vệ sĩ đông như vậy và phải kéo kín rèm, Doãn Nghi không trách tôi chứ?"
"Không sao, tôi cũng là người không tiện xuất hiện trong cửa hàng."
Tô Lâm Tử chỉ nở nụ cười nhẹ nhìn cô.
Bầu không khí lại trở nên trầm lắng.
Một lúc sau cô nhìn sang lại thấy Tô Lâm Tử đang cắn môi cúi đầu.
"Cô Tô có chuyện gì..."
Doãn Nghi chưa kịp nói hết câu, Tô Lâm Tử đã nắm lấy tay cô, đôi mắt nhìn cô có vẻ ngượng ngùng.
"Doãn Nghi tiểu thư, tôi...tôi...muốn nhờ cô may một chiếc đầm..."
Hả? Doãn Nghi ngây ngốc, chỉ là bảo cô may một chiếc đầm thôi sao? Lúc cô ấy xông vào đây, cô còn tưởng bản thân mình đắc tội với băng đảng nào đó rồi họ đến hỏi tội cô chứ.
Hóa ra là chỉ vì nhờ cô may đồ thôi sao.
Nhưng sao cô ấy biết đến cô chẳng lẽ...
"Là một người bạn đã từng được cô thiết kế trang phục dự tiệc cho cô ấy đã nói với tôi.
Sau đó thì tôi mất nửa tháng để tìm ra cô."
"Sao có thể, bức thư nặc danh đó không lẽ là..."
"Chính xác là tôi."
Hóa ra là bạn của Tô Lâm Tử rất mến mộ nhà thiết kế ẩn danh của thương hiệu DN nên Tô Lâm Tử đã đặt một bộ váy để tặng sinh nhật cô ấy.
Vì chiếc váy rất đẹp, nó thực sự đã chinh phục được Tô Lâm Tử nên cô rất muốn tìm ra danh tính Doãn Nghi.
"Ra là vậy à...nhưng mà nhờ tôi thiết kế một bộ váy cũng không phải khó khăn, tại sao cô lại..."
Doãn Nghi thực sự thắc mắc.
Nếu thế chỉ cần bảo cô thiết kế thêm và gửi đến là được mà.
"Thực ra tôi từ trước đến nay chưa từng mặc qua bộ đầm nào nhưng mà vì anh ấy,..." Tô Lâm Tử bắt đầu lí nhí nói, dường như trong bóng tối lờ mờ Doãn Nghi còn thấy được vẻ mặt ngại ngùng của cô ấy.
Tô Lâm Tử là kiểu con gái mạnh mẽ, từ nhỏ đã có tính khí của một nam nhân.
Thêm vào đó là sự lạnh lùng toát ra từ cô nên càng khiến cô trở thành một người con gái mang vẻ ngoài gai góc như thế này.
Ngoại trừ quần áo tối màu và màu trắng ra cô chưa từng mặc một chiếc váy hay màu sắc sặc sỡ nào khác.
Tô Lâm Tử nói rằng vì cô cảm thấy nó không hợp với cô, và cô cũng không biết làm cách nào để mặc những kiểu đồ đó một cách thật đẹp nhất.
Doãn Nghi nhìn không rõ mặt Tô Lâm Tử nhưng nhìn góc mặt cô trong bóng tối ắt hẳn là một cô gái xinh đẹp.
Trong tủ đồ của cô chỉ toàn quần áo màu đen, và cô cũng không có ý định mặc lên những thứ sắc màu khác.
Nhưng mà có một người đàn ông đã khiến cô muốn thay đổi bản thân mình.
"Có một hôm anh ấy nói với tôi rằng, nếu Tiểu Lâm Tử mặc váy lên chắc là sẽ rất xinh đẹp nhỉ?"
Tô Lâm Tử càng nói càng lí nhí.
" Anh ấy rất tốt, là người mà tôi ngưỡng mộ, tôi...tôi muốn một lần được thử mặc váy lên cho anh ấy ngắm nhìn."
Doãn Nghi không ngờ rằng, vì sự ngưỡng mộ đối với một người mà có thể thay đổi bản thân mình đến như thế.
Mang lên mình một sắc màu khác chưa từng thử trong suốt bao nhiêu năm thiếu nữ của mình.
"Doãn Nghi, cô...cô có thể giúp tôi không?"
"Được chứ!" Tại sao cô lại không giúp cô ấy chứ?
Tô Lâm Tử nhìn cô cười rạng rỡ, cô ấy đứng lên đi đến bên chiếc rèm, trong một tích tắc liền kéo mạnh rèm ra.
Ánh sáng chiếu vào đột ngột khiến Doãn Nghi nhíu mày.
Đến khi mắt được thích ứng với ánh sáng, cô liền nhìn thấy rõ mặt của Tô Lâm Tử.
Quả thật, dưới ánh sáng tự nhiên trông cô ấy thực sự rất đẹp nhưng mà cái layout makeup kia là thế nào vậy.
Doãn Nghi đen mặt, từ mắt đến môi cô ấy đều một màu đen là thế nào.
Sự xinh đẹp này tự nhiên lại bị che lấp đi bởi cái lối makeup đen xì này.
"Cô Tô, cô không chỉ phải thay đổi cách ăn mặc thôi đâu."
Đám vệ sĩ đứng một bên cũng thầm cả kinh trong lòng, mặc dù gương mặt họ không hề biểu lộ gì cả.
Tiểu thư từ lúc được đón về từ Pháp chưa từng lộ ra gương mặt ngoài ánh sáng.
Ngay cả bọn họ theo sát 24/24 cũng chưa từng thấy trọn vẹn gương mặt của tiểu thư.
Hôm nay được chiêm ngưỡng quả là một điều phi thường.
Tiểu thư nhà họ Tô, ở bên Pháp đến tận năm 22 tuổi mới trở về.
Khi trở về chưa một lần xuất hiện trước đám đông hay thậm chí là để người khác nhìn thấy.
Ông chủ của bọn họ không cho họ biết lí do, chỉ nói rằng hãy bảo vệ tiểu thư thật tốt.
Tô Lâm Tử khó hiểu nhìn cô, trông cô không phải như vậy rất ngầu sao?
Doãn Nghi bóp bóp chán, vẻ ngoài của cô ấy là một soái tỷ, thông minh tài giỏi cớ sao về khoản làm đẹp lại kém thế này.
Bên phía công ty S&BC vẫn đang rục rịch cho ra mắt bộ sưu tập mới mà do chính tay Doãn Nghi đã thiết kế.
Họ Trịnh nọ gấp gáp đi vào văn phòng quản lý trưởng, bên cạnh hắn còn có một người đang đi theo báo cáo.
"Cái người ở hãng DN đó vẫn nhất quyết không lộ mặt sao?"
"Vâng, bên phía họ nói sẽ để giám đốc điều hàng bên họ sang làm việc của chúng ta, chứ không chấp nhận yêu cầu ra mặt và ký hợp đồng làm nhà thiết kế riêng."
Nhưng buổi ra mắt hôm nay cần nhà thiết kế đó ra mặt! Họ Trịnh liền lấy tay vò đầu bứt tóc.
Đúng lúc đó liền có một bàn tay phụ nữ trắng trẻo sơn móng tay màu đỏ vuốt v e vai anh.
"Anh, nếu người đó không chịu xuất hiện, chi bằng để em lên thay thế,..." Giọng nói ẻo lả này là của Hạ Tuyết.
"Không được, nếu như thế thì chúng ta sẽ lập tức gặp rắc rối."
"Dù gì thì họ cũng không chấp nhận ra mặt, cũng chỉ là người thay thế cho họ ra mắt sản phẩm thôi mà.
Với cả sản phẩm đã ký đứt bên mình, họ cũng không có quyền can thiệp tới."
"Nhưng làm sao mà người khác có thể tin được!"
"Anh yên tâm, em có cách."
Hạ Tuyết ghé sát tai họ Trịnh đó nói một hồi, sau đó trên gương mặt họ liền lộ ra nụ cười gian xảo..