Kể từ sau trận chiến ở Tây Bắc, uy danh của Tĩnh An Hầu Đế Tử Nguyên ngày càng cao, không ai sánh được, quyền thế của Đế gia như mặc trời ban trưa. Dù Đế Tử Nguyên chưa về kinh, nhưng trong kinh có Lạc Minh Tây trấn giữ, còn có Uyển Cầm xử lý sự vụ. Tuy cả hai đều lo lắng cho sức khỏe của Đế Tử Nguyên nhưng không hề khiến bản thân tự rối loạn.
Đế Tử Nguyên bệnh nặng, hậu quả của việc nhất quyết không chịu về kinh chính là nàng lê thân thể ốm yếu ba tháng mới được cải thiện một chút, sức khỏe hồi phục một chút gấp rút đích thân đi tìm người.
Đúng vậy, những ngày qua ở Tây Bắc, dù nàng bệnh nặng không dậy được nhưng vẫn luôn muốn tìm Hàn Diệp, dù thế nào đi nữa, dù sống hay chết, nàng cũng phải tự mình tìm ra kết quả mới cam lòng.
Nhưng ám vệ của Đế gia và Quân gia gần như lật tung cả Tây Bắc cũng không thấy bóng dáng Hàn Diệp, thậm chí cả một góc áo cũng không. Huống chi, Đế Tẫn Ngôn và nhóm người Uyển Thư cũng dẫn người đi tìm kiếm dưới đáy vực suốt một tháng. Sau khi lục tung các hang động lớn nhỏ và ngóc ngách xung quanh, gần như sắp đào cả đất lên cũng không hề tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Nói ra cũng lạ, một người rơi xuống vực sâu muôn trượng, dù sống hay chết cũng phải để lại dấu vết, đáy vực đầy rẫy nguy hiểm, môi trường khắc nghiệt, chướng khí dày đặc, nhiều người đã tìm lâu như vậy cũng không thể không có chút dấu vết nào. Huống chi, Hàn Diệp nhảy xuống vực chưa quá một ngày thì bọn họ đã bắt đầu tìm kiếm, thời gian ngắn như vậy có thể đi đâu được? Mọi người nhất thời không thể nghĩ thông.Đế Tử Nguyên ngồi trên giường, nghe mọi người báo cáo tình hình chi tiết và kết quả tìm kiếm trong ba tháng, trong lòng chìm vào trầm tư.
Theo những gì mà thân vệ cuối cùng của Đông cung Triệu Trọng và Long lão nói, vết thương trước khi nhảy xuống vực của Hàn Diệp không còn cách cứu vãn, chàng không thể nào còn sức hành động, vậy có thể loại trừ khả năng Hàn Diệp ẩn nấp, khả năng duy nhất có lẽ là gặp được cơ duyên đặc biệt nào đó. Chỉ là cơ duyên đặc biệt thế nào mới có thể chuyển một người mà không để lại dấu vết trong vòng chưa đến một ngày?
Đế Tử Nguyên tin, trên đời này những chuyện đã làm đều sẽ để lại dấu vết, nên nàng quyết định đích thân xuống đáy vực, nhưng quyết định của nàng bị mọi người phản đối.
“Tiểu thư, thân thể của người mới tốt hơn một chút, dưới đáy vực rất nhiều chướng khí, thân thể người sẽ không chịu nổi đâu.” người nói là Uyển Thư, trải qua rèn luyện từ các trận chiến ở Tây Bắc, tính tình Uyển Thư cũng dần trở nên trầm ổn, cho người khác cảm giác không còn bất cẩn cẩu thả, không còn là cô nương không lo không nghĩ, dần dần đã có phong thái của đại tướng quân.
Nàng cho rằng mình và Hàn Diệp cùng trấn giữ thành Nghiệp, tuy nàng đã giữ được thành Nghiệp, đánh bại quân Bắc Tần, nhưng nàng cũng biết chiến thắng này là do Hàn Diệp dùng mạng đổi lấy, chuyện này cũng là đả kích không nhỏ với nàng. Cuối cùng nàng cũng hiểu được, thứ mà Thái tử Điện hạ dùng cái giá lớn như vậy đánh đổi không chỉ là chiến thắng của thành Nghiệp, thành Vân Cảnh và toàn bộ chiến trận ở Tây Bắc, còn có an toàn của tiểu thư. Vì vậy, dù là vì Điện hạ, nàng và mọi người xung quanh cũng sẽ cẩn thận bảo vệ tiểu thư chu toàn.
“Ta đâu có yếu ớt như vậy? Ta đã khỏi rồi, nằm trên giường ba tháng người cũng sắp mốc meo, còn không cho ta hoạt động gân cốt!” thấy nhóm người Đế Tẫn Ngôn, Cát Lợi, Quy Tây bày ra dáng vẻ không đồng ý, Đế Tử Nguyên chịu không nổi liền lên tiếng kháng nghị.
“Tỷ, tỷ …” Đế Tẫn Ngôn muốn nói vài câu.
“Đệ đừng nói nữa, chỉ là bệnh vặt, không phải chỉ mới bệnh một trận thôi sao? Bây giờ đã khỏi rồi, vậy mà ai nấy đều không cho ta hoạt động. Cứ quyết định thế đi, không được nói gì nữa!” không ngoài dự đoán, trước khi Đế Tẫn Ngôn kịp nói, Đế Tử Nguyên đã chặn lời, nghĩ tới những lời nàng nghe thành quen trong lúc dưỡng bệnh, Đế Tẫn Ngôn vừa bắt đầu thì nàng đã biết đệ ấy muốn nói gì, thế nên nàng cắt ngang không để đệ ấy nói tiếp.
Nàng lớn nhất trong những người ở đây, nàng nói vậy đã trực tiếp chặn miệng mọi người, không ai dám phản bác quyết định của nàng, cũng không thể tiếp tục khuyên nhủ, mọi người chỉ đành im lặng.
Thật ra không phải Đế Tử Nguyên không hiểu lo lắng của bọn họ, nàng biết những người này có mối quan hệ thân thiết với nàng và Hàn Diệp. Hàn Diệp đã hi sinh mạng mình để bảo vệ nàng, dĩ nhiên không muốn thấy nàng bất chấp sức khỏe để tìm hắn, mọi người có mặt ở đây đều biết nàng quan trọng thế nào với Hàn Diệp, đương nhiên cũng sẽ giống như Hàn Diệp, hi vọng nàng sẽ ưu tiên bảo vệ bản thân trước.
Nhưng nàng là Đế Tử Nguyên, là Đế Tử Nguyên mà Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp đó ngốc nghếch chờ đợi suốt mười một năm, chỉ đợi nàng quay về, đợi nàng quay về bên cạnh hắn. Nàng đã từng mặc kệ chuyện này, mọi người xung quanh cũng nghĩ nàng thật sự không quan tâm … không phải, từ một năm trước nàng về kinh, gặp lại Hàn Diệp, nàng không chỉ một lần muốn nhìn lại quá khứ, nhưng có quá nhiều thứ không cho phép nàng nhìn lại, có quá nhiều việc đang chờ nàng làm, nàng chỉ có thể tiến về phía trước, không thể nhìn lại.
Tuy nhiên đến bây giờ, trong câu chuyện vốn phải do nàng và Hàn Diệp cùng nhau diễn, Hàn Diệp lại rời sân khấu trước. Điều này có nghĩa Hàn Diệp không còn đợi nàng nhìn lại nữa, nhưng nàng lúc này muốn nhìn lại hơn bao giờ hết, mà người đó đã không còn đợi nàng nữa, nàng không biết lúc này quay đầu nhìn lại có còn ý nghĩa hay không, có còn kịp hay không.
Nàng phải đi tìm người đó, hỏi hắn tại sao không đợi nàng nữa … cho nên bây giờ không ai biết tâm tình muốn đi tìm Hàn Diệp của Đế Tử Nguyên cấp bách đến mức nào. Có lẽ bọn họ đều nghĩ Hàn Diệp đã chết, chỉ duy nhất mình nàng không tin.