Lúc này, thời gian đã qua bốn năm ngày kể từ ngày nhóm người của Đế Tử Nguyên bị chặn giết.
Đế đô màn đêm buông xuống, dần bao phủ cả hoàng thành. Trong điện Càn Nguyên, cung nữ sau khi thắp đèn thì hành lễ với đế vương đang nằm trên giường, rồi cẩn thận lui ra ngoài.
Gia Ninh đế lâm bệnh nên chẳng có khẩu vị, bữa tối chỉ ăn vài miếng điểm tâm. Lúc này, cung nữ bưng thuốc vào điện, thiên tử trên giường cau mày uống từng muỗng thuốc mà cung nữ đưa đến miệng.
Tổng quản nội cung Triệu Phúc vào điện muốn báo cáo tin tức do ám vệ truyền về, vừa nhìn thấy cảnh này liền lui ra ngoài cửa canh giữ, đợi Gia Ninh đế uống thuốc xong rồi lại vào bẩm báo.
Không ngờ lại bị giọng nói uy nghiêm của đế vương chặn lại “Triệu Phúc, có chuyện cần báo thì báo đi!”
Gia Ninh đế đang bị tra tấn bởi bát thuốc đắng ngắt cứ một ngày ba lần, phiền đến mức sắp cạn kiệt kiên nhẫn, cung nữ đút thuốc thấy sắc mặt khó coi của đế vương càng thấp thỏm bất an, cẩn thận từng chút, còn không dám thở mạnh. Gia Ninh đế đang uống thuốc thì bắt gặp Triệu Phúc bước vào, liền biết hắn có chuyện cần bẩm báo, thế nên lên tiếng gọi hắn lại, vừa uống thuốc vừa nghe Triệu Phúc bẩm báo, mượn chuyện này để chuyển sự chú ý của bản thân.
Triệu Phúc do dự một hồi, khi thấy ánh mắt của đế vương quét sang đây, liền vội vàng khom người cúi đầu, cân nhắc lời nói, cẩn thận bẩm báo.
“Bẩm Bệ hạ, ám vệ trong cung được phái đi theo dõi Tĩnh An Hầu quân truyền tin về nói, nhóm người Tĩnh An Hầu quân trên đường gặp phải sát thủ. Đám sát thủ đã chết hết, nhóm người Tĩnh An Hầu quân cũng bị thương không ít.”
Triệu Phúc dừng một hồi, thấy Gia Ninh đế không ngắt lời, liền nói tiếp “Ám vệ phái đi nói trong nhóm người đó có một người rất giống với Thái tử Điện hạ, chỉ là hành tung bị che giấu, còn đội nón có màn che, bên cạnh có rất nhiều thị vệ, hình như hành động có chút không tiện, chưa từng ở riêng một mình, thế nên bọn họ không thể nào tiếp cận xác nhận.”
Lúc nghe đến hai chữ Thái tử, sắc mặt Gia Ninh đế thay đổi rõ rệt, cung nữ sợ hãi không dám động đậy, ngập ngừng bưng nửa chén thuốc còn lại.
Triệu Phúc vừa nói xong, đế vương trên long ỷ đột nhiên ho khan dữ dội, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân run lên, giống như kìm nén sau khi bị sặc thuốc. Chuyện này làm Triệu Phúc và cung nữ hoảng sợ, Triệu Phúc bước tới vuốt lưng nhuận khí cho Gia Ninh đế, không rảnh để ý đến cung nữ hoảng sợ run rẩy đang quỳ trên đất, đến khi cơn ho của Gia Ninh đế giảm bớt, liền vội vàng rót một ly nước cho Gia Ninh đế.
Sau khi uống nước, Gia Ninh đế mới dần hồi phục lại, cũng không còn sức quan tâm cung nữ, chỉ phất tay với Triệu Phúc, hắn liền hiểu cho cung nữ lui ra ngoài.
Đợi cung nữ lui ra, Gia Ninh đế mới lên tiếng “Người giống Thái tử đó có bị thương không?”
Triệu Phúc kính cẩn đáp “Theo ám vệ báo cáo, mục tiêu của đám sát thủ là người đó, người bị thương đầu tiên chính là người đó, may là Tĩnh An Hầu quân kịp thời ngăn cản, không bị thương nặng.”
Gia Ninh đế nói “Có thể nhận ra vì sao người đó hành động không tiện?”
Triệu Phúc thận trọng trả lời “Bọn họ chỉ sợ người đó là Thái tử Điện hạ, nên quan sát rất kỹ, người đó đi đứng đều có người bên cạnh dìu, e là do có tật về mắt.”
Gia Ninh đế cau mày, sắc mặt càng khó coi, tạm thời kìm nén xúc động, tiếp tục hỏi “Ám vệ có ra tay không?”
Triệu Phúc trả lời “Trong thư nói bọn họ chưa kịp hành động, đám sát thủ này ra tay bất ngờ, lúc người giống với Thái tử đó bị thương, ngoài Tĩnh An Hầu quân ở gần nhất, còn vô cùng bảo vệ người đó, những người khác đều tập trung đối phó với sát thủ, trong lúc nguy cấp bọn họ định ra tay thì có một nhóm người khác đến giải cứu kịp thời, bọn họ không thể tùy tiện hành động.”Gia Ninh đế hỏi “Người đến giải cứu là ai?”
Triệu Phúc trả lời “Là thị vệ và nha hoàn bên cạnh Tĩnh An Hầu quân ngày trước.”
Gia Ninh đế lại hỏi “Xuất thân từ trại An Lạc?”
Triệu Phúc trả lời “Vâng.”
Gia Ninh đế tiếp tục hỏi “Ám vệ phái đến Tây Bắc tìm Thái tử có tin tức gì không?”
Triệu Phúc trả lời “Bẩm Bệ hạ, không có.”
Gia Ninh đế trầm ngâm một hồi, nghĩ đến chuyện Đế Tử Nguyên trì hoãn ở Tây Bắc một năm, viện cớ bệnh nặng, mà lúc này lại về kinh, chuyện này có hơi kỳ lạ, đột nhiên ông nhớ đến một chuyện khác “Ôn Sóc có đi cùng bọn họ không?”
Triệu Phúc trả lời “Có, Ôn thị lang rất thân cận với Tĩnh An Hầu quân, sau khi ra chiến trường, quan hệ giữa hai người càng thêm thân thiết.”
Gia Ninh đế lại hỏi “Có nhắc đến thái độ của Ôn thị lang với người giống với Thái tử đó không?”
Triệu Phúc trả lời “Không nói tường tận. Hình như là giống với thái độ của Tĩnh An Hầu quân.”
Gia Ninh đế thở dài thườn thượt, sắc mặt khó đoán, như là vừa mừng vừa lo.
Gia Ninh đế nói “Truyền lệnh xuống, phải bảo đảm an toàn cho nhóm người của Tĩnh An Hầu về kinh, không được kinh động, loại bỏ chướng ngại khi cần thiết.”
“… gọi ám vệ phái đến Tây Bắc tìm Thái tử trở về, điều tra kẻ chủ mưu là ai.”
Triệu Phúc nhận lệnh “Vâng, Bệ hạ.”
Sau khi nhận lệnh, Triệu Phúc không lui xuống mà vẫn đứng tại chỗ. Hắn là nội thị của đế vương, không có lệnh lui xuống, hắn cũng không dám rời khỏi.
Lúc này không biết Gia Ninh đế đang nghĩ gì, im lặng thật lâu, một hồi sau mới nghe thấy tiếng than nhẹ từ long ỷ truyền đến “Có thể khiến Đế Tử Nguyên đối xử như vậy, ngoài Thái tử của trẫm, còn có thể là ai?”
Hai câu cuối cùng giọng điệu rất chắc chắn, Triệu Phúc ở bên cạnh nghe vậy cũng xúc động.
Người khác có lẽ không hiểu được những lời này. Nhưng Triệu Phúc hầu hạ bên cạnh Gia Ninh đế nhiều năm, mới có thể cảm nhận được. Không ai hiểu rõ vị trí của Thái tử Hàn Diệp trong lòng Gia Ninh đế hơn hắn, cũng không ai biết Đế gia và Đế Tử Nguyên là tồn tại thế nào với Gia Ninh đế hơn hắn, đó chắc chắn là mối họa phải diệt trừ … nhưng Thái tử lại là công sức cả đời của Gia Ninh đế.
Nhóm người Đế Tử Nguyên sau khi trải qua trận tập kích mấy ngày, Hàn Diệp hôn mê cũng tỉnh lại, nhưng hắn gần như không để ý gì đến Đế Tử Nguyên, cũng không phối hợp với sự chăm sóc của nàng, khó chịu vẫn luôn nhẫn nhịn, không nói tiếng nào, đến lúc bệnh trở nên trầm trọng rồi ngất đi mới được người khác phát hiện, sau khi xảy ra ba bốn lần, Đế Tử Nguyên không nhịn được nữa, nhân lúc người còn tỉnh táo, định nói chuyện đàng hoàng với Hàn Diệp.
Nàng biết Hàn Diệp đang giận vì chuyện lần trước, giận nàng tự ý đánh hắn ngất đi, giận nàng bất chấp bản thân bảo vệ hắn, giận nàng không nghe hắn nói, cố chấp muốn hắn cùng nàng về kinh.
Nếu là trước kia, Hàn Diệp sẽ không tức giận như vậy, dù gì trước kia Hàn Diệp có khó khăn thế nào thì vẫn còn võ công tự bảo vệ mình, trong lúc cần thiết cũng có thể bảo vệ Đế Tử Nguyên. Nhưng chuyện lần này quá nguy hiểm, đám sát thủ rõ ràng nhắm vào hắn, Hàn Diệp biết mình bây giờ chỉ là người tay trói gà không chặt, chỉ làm liên lụy Đế Tử Nguyên, làm sao nàng không biết điều này? Chuyện lần này là bằng chứng trực tiếp nhất, còn không đủ để nàng biết: đưa hắn theo, nàng sẽ gặp nguy hiểm đến mức nào sao?
Đế Tử Nguyên vén rèm lên xe ngựa. Mấy ngày nay, Hàn Diệp không muốn để nàng chăm sóc, nên nàng thường tránh mặt, chỉ ở bên ngoài cưỡi ngựa. Lúc này, nàng muốn nói chuyện với Hàn Diệp, không muốn hắn tiếp tục giận nàng. Nàng tạm thời bảo Linh Khu đang ngồi trong xe chăm sóc Hàn Diệp ra ngoài.
Đế Tử Nguyên nói thẳng vào vấn đề, tỏ vẻ rất thành khẩn nói “Hàn Diệp, chúng ta nói chuyện được không?”
Đây là lần đầu tiên Hàn Diệp tức giận với người khác, quả thật chẳng có kinh nghiệm gì, suy cho cùng Thái tử Điện hạ ngày trước thường lấy đức phục người, có bất lực hơn thì cũng có thể nói đạo lý, cần gì phải tức giận.
Mấy ngày nay Hàn Diệp thường mê man, không có tinh thần gì mấy, thực tế hắn cũng không cố ý lạnh nhạt với Đế Tử Nguyên lâu như vậy, chỉ là hắn vẫn tức giận với cách làm của Đế Tử Nguyên, cho nên hắn không muốn chuyện nào cũng phải phối hợp với nàng, vả lại hắn cũng không còn sức để đối phó với những lần tấn công liên tục của Đế Tử Nguyên, thế nên hắn mặc kệ nàng một thời gian, để hai bên bình tĩnh đôi chút.
Nhưng hắn đã đánh giá quá cao thân thể mình, nửa năm trước từ khi tỉnh lại, trên người hắn luôn kèm theo những cơn đau và khó chịu, hầu như hắn đã quen với việc chịu đựng, dù ít hay nhiều thì hắn cũng không quan tâm. Nào ngờ thân thể hắn bây giờ yếu ớt vô cùng, chỉ một chút giày vò, hở một chút là ngất đi, ngược lại làm Đế Tử Nguyên lo lắng không thôi.
Lúc này hắn mới tỉnh lại, tinh thần vẫn còn rất tốt, thấy Đế Tử Nguyên muốn nói chuyện với hắn. Hắn cũng không định tiếp tục gây gỗ với nàng nên ngẩng đầu ‘nhìn’ về hướng Đế Tử Nguyên, nhẹ giọng nói “Được.”
Thái độ hợp tác khác thường của hắn làm Đế Tử Nguyên sửng sốt, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nàng cẩn thận nhìn người trước mặt, người thanh niên bị thương tích trên người giày vò không còn sức sống, sắc mặt mệt mỏi, mấy ngày nay thường hôn mê nhưng vẫn không thể ngăn được ánh mắt của những người khác vô tình bị hắn thu hút. Dù gì nếu là người bình thường với vẻ ngoài hốc hác này thì không mấy ưa nhìn, thậm chí còn xấu xí. Nhưng Hàn Diệp thì khác, hắn dường như luôn có một sức hút riêng.
Trước kia Hàn Diệp không bệnh không đau, còn có võ công, dĩ nhiên là hào hoa phong nhã, không ai sánh được. Lúc này dù bệnh tật mù lòa, nhưng cốt cách rắn rỏi của Thái tử Đại Tĩnh vẫn không biến mất, ngược lại như được gió mưa thăng trầm mài dũa ngày càng nổi bật hơn. Cho dù người trước mặt thật sự nhuốm phủ bụi trần, cũng không thể hóa thành cát bụi, mọi người có thể dễ dàng nhận ra thứ hòa lẫn trong đó không phải cát bụi, mà là minh châu vô cùng quý giá rực rỡ.
Hàn Diệp hồi lâu không nghe thấy Đế Tử Nguyên nói gì, cảm thấy có chút nghi hoặc, hắn hơi nghiêng người về phía trước, bất giác cử động ngón tay, có hơi mơ màng gọi tên nàng “Tử Nguyên …”
Nghe thấy giọng của Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên định thần lại. Nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ nhưng vô hồn của Hàn Diệp, lên tiếng hỏi “Hàn Diệp, chàng … vẫn còn giận ta sao?” nàng chậm rãi nói từng chữ, hỏi một cách rất thận trọng.
Nàng trực tiếp nhưng cũng cẩn thận, làm Hàn Diệp dở khóc dở cười, không biết nên trả lời thế nào mới tốt. Hàn Diệp chưa từng tức giận với người khác, đây là lần đầu tiên hắn phớt lờ Đế Tử Nguyên lâu như vậy, bệnh tật giày vò lâu ngày, hắn sớm đã không còn sức để đấu tranh, chỉ là giận Đế Tử Nguyên không biết nặng nhẹ, không quan tâm đến bản thân. Nhưng Hàn Diệp rõ ràng không nỡ trách móc nặng lời với nàng, chỉ đành bất lực hỏi lại “Nếu ta vẫn còn giận, nàng có thay đổi quyết định không?”
Đế Tử Nguyên nghe vậy, lắc đầu theo tiềm thức, khi ánh mắt chạm phải đôi mắt vô hồn của Hàn Diệp thì dừng lại, nàng ngồi thẳng người, trả lời chắc chắn “Sẽ không.”
Hàn Diệp im lặng. Đây là câu trả lời mà hắn sớm đã biết, Hàn Diệp hiểu rõ: hắn không thể thay đổi quyết định của Đế Tử Nguyên. Lần nữa nghe thấy câu trả lời này, hắn chỉ có thể cười khổ trong lòng, hắn chưa từng nghĩ có một ngày, hắn và Đế Tử Nguyên sẽ rơi vào tình cảnh thế này.
Trước kia, hắn hi vọng mình có thể bảo vệ Đế Tử Nguyên bình an một đời, thế nên hắn vì nàng để trống ngôi vị Thái tử phi mười mấy năm, chưa từng thỏa hiệp với phụ hoàng, lại không hề biết nữ tử này có lẽ vốn không cần hắn bảo vệ như vậy. Hiện giờ, bản thân đến bước đường này, còn khiến nàng bảo vệ ngược lại. Thật mỉa mai, dường như cả ông trời cũng đang cười nhạo những cố gắng vô ích của hắn, đến cuối cùng hắn mới là người cần được bảo vệ. Dù hắn không muốn thừa nhận thế nào, thì thực tế, hắn đã trở thành người kéo chân Đế Tử Nguyên.
Đối với người như Hàn Diệp, chấp nhận chuyện mình trở nên tầm thường vô dụng còn khó hơn nhiều so với việc đối mặt với cái chết. Hắn mất nửa năm để thích ứng với hiện thực, nhưng không có nghĩa là trong lòng đã thật sự tiếp nhận sự thật tàn khốc này. Chính vì là Thái tử Đại Tĩnh tu dưỡng nhiều năm, nên mới không để lộ sự thảm hại này ra ngoài.
Hàn Diệp là quân tử đoan chính giữ lễ, lại thường suy nghĩ thấu đáo, suy nghĩ của người bình thường luôn khó với tới, cũng không thể dò đoán tâm tư của hắn. Trước đây, Đế Tử Nguyên không phải là người nhạy bén về mặt tình cảm, chỉ là nàng gặp Hàn Diệp, hai người cùng trải qua nhiều chuyện, ban đầu nàng một lòng muốn báo thù, không muốn tìm hiểu ánh mắt Hàn Diệp khi nhìn nàng cất giấu bao cảm xúc. Nhưng đến lúc nàng bằng lòng đối diện thì dường như đã quá muộn. Muộn đến mức những tình cảm ẩn chứa trong đôi mắt người thanh niên đó không còn nhìn ra được nữa. Đôi khi nàng cho rằng vì trước kia bản thân không đủ chân thành, nên bây giờ chỉ còn bản thân đơn phương kiên trì, miễn cưỡng một người không thể giữ lại, cưỡng cầu phần tình cảm không cầu được. Nàng cũng sẽ lo lắng, sẽ hoang mang, không chắc chắn, chỉ là lúc người trước mắt vẫn bằng lòng đồng hành cùng nàng, bằng lòng thỏa hiệp với nàng, có bao nhiêu bất an nàng cũng sẽ đè nén. Ngoại trừ một điều, đó là những lúc Hàn Diệp im lặng.
Điều mà Đế Tử Nguyên sợ nhất chính là lúc này, Hàn Diệp im lặng làm nàng bất an. Giống như những ngày Hàn Diệp không để ý đến nàng, dù ngoài mặt bình tĩnh thế nào thì cũng không thể giấu được bất an và căng thẳng trong lòng.
Nhìn người trước mặt im lặng bần thần, Đế Tử Nguyên cảm thấy xa vời, không khỏi nắm lấy tay Hàn Diệp hỏi “Hàn Diệp, chàng đang nghĩ gì vậy? Nói ta biết, được không?”
Hàn Diệp bất ngờ khi bị Đế Tử Nguyên nắm tay, có hơi ngây ngẩn, trong lòng có hơi xúc động, hắn muốn rút tay ra nhưng Đế Tử Nguyên giữ chặt không buông. Hắn đè nén tâm trạng bồn chồn, trở lại dáng vẻ bình tĩnh.
Hắn như không có chuyện gì xảy ra nói “Tử Nguyên, nàng nên rõ bây giờ ta về kinh, đối với nàng, đối với Đế gia không hề có lợi, có lẽ phụ hoàng đã biết tin ta còn sống, nàng và Đế gia sẽ phải đối mặt với cục diện thế nào, trong lòng hẳn là rõ hơn ta.” Hàn Diệp bình tĩnh nói ra hiện thực tàn khốc giữa bọn họ, lợi và hại bên trong, với cơ trí của Đế Tử Nguyên, Hàn Diệp không tin nàng không hiểu.
Hiện giờ Đế gia vẫn chưa vững chắc trong triều, tuy Đế Tử Nguyên có tước vị và quân công, nhưng nghi kị với Đế gia và Đế Tử Nguyên trong lòng Gia Ninh đế chưa từng giảm bớt. Nếu tin tức Hàn Diệp còn sống về kinh truyền ra ngoài, hắn làm sao biết được công của Thái tử có phân tán lòng dân và quân công của Đế gia hay không, nghi kị và thiên vị của đế vương rành rành ra đó, Đế Tử Nguyên và Đế gia bỏ bao nhiêu công sức như vậy, đến cuối cùng, sẽ nhận lấy kết quả thế nào? Đế Tử Nguyên thật sự dám đánh cược sao? Chỉ vì hắn …
“Chàng nhìn rõ lòng người và triều đình như vậy, Hàn Diệp, vậy chàng có biết ta đang nghĩ gì không?” Đế Tử Nguyên đột ngột đến gần Hàn Diệp, giọng nói nhẹ nhàng lại mê hoặc vang lên bên tai hắn, hơi thở ám muội lướt qua khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt của người thanh niên.
“Hàn Diệp, chàng đang lo cho ta, đúng không?” giọng điệu của Đế Tử Nguyên chợt trở nên ranh mãnh “Chàng đã rất nhiều lần nói ta về chuyện lợi và hại này, chẳng qua là muốn ta từ bỏ đưa chàng về kinh, không muốn liên lụy ta. Thật ra, chàng không liên lụy ta, nếu chàng lo cho ta, vậy thì đừng rời xa ta, chỉ cần chàng luôn bảo vệ ta, ta về kinh rồi vẫn sẽ an toàn.”
Nàng nói rất chắc chắn, nếu Hàn Diệp có thể nhìn thấy, sẽ phát hiện trong mắt của nữ tử trước mặt mang theo ý cười, vẻ mặt cũng vui vẻ không kiềm chế được. Vì nàng nhìn thấy người thanh niên đang yên tĩnh ngồi đó đỏ mặt khi nàng đến gần, hóa ra Hàn Diệp luôn bình tĩnh cũng sẽ có lúc căng thẳng bồn chồn như vậy. Đế Tử Nguyên vui vẻ khi phát hiện ra điều này, nhưng nàng không thể để Hàn Diệp phát hiện ra niềm vui này, vì vậy giọng của nàng không mang theo ý cười.
Suy nghĩ của Hàn Diệp bị cắt ngang vì Đế Tử Nguyên đột ngột đến gần, khoảng cách gần và hơi thở của nữ tử quanh quẩn làm hắn không thể bình tĩnh suy nghĩ, trong tiềm thức hắn muốn lùi lại, nhưng quên mất Đế Tử Nguyên vẫn đang nắm tay hắn, hắn muốn lùi lại để mở rộng khoảng cách giữa hai người, nhưng lại bị nữ tử ngang ngược kéo vào vòng tay, ôm chặt lấy eo, động tác của nàng rất dứt khoát, như là chuyện rất tự nhiên, ngược lại làm Hàn Diệp không thể đẩy nàng ra, như thể hắn đã phản ứng quá mức.
Vì Đế Tử Nguyên không hành sự theo lẽ thường, Hàn Diệp phải sững sờ một lúc mới nhận ra nàng nói cái gì. Ý của nàng là nếu trữ quân Đại Tĩnh nằm trong tay Tĩnh An Hầu quân Đế Tử Nguyên nàng, vậy Hoàng đế Đại Tĩnh sao có thể dám manh động chứ? Nàng muốn giấu Thái tử Đại Tĩnh, để Gia Ninh đế biết Thái tử vẫn còn sống, nhưng không thể tìm thấy hoặc là không thể về Đông cung.
“Không được! Tử Nguyên, nàng làm như vậy quá mạo hiểm … tạm thời không nói đến tội danh giam giữ trữ quân bị lộ ra ngoài sẽ đối mặt với hậu quả thế nào. Chỉ với hành động này cũng đủ chọc giận phụ hoàng, ông ấy sẽ làm gì đến cả ta cũng không đoán trước được!” cơ thể Hàn Diệp bị Đế Tử Nguyên ôm chặt có chút cứng ngắc, thật lâu sau mới hiểu được ý của nàng, nhưng khi hiểu ra, hắn cực lực phản đối hành động của Đế Tử Nguyên, nhất thời quên mất cảm xúc gượng gạo, giọng điệu của hắn rất nghiêm túc.
Đế Tử Nguyên một tay ôm vòng eo gầy của Hàn Diệp, tay còn lại đặt lên tấm lưng rộng lớn rắn chắc phủ một lớp da thịt mỏng của hắn, hắn vốn là con cưng của trời, quý không thể tả, nhưng hắn có thể vì nàng cho đi tất cả, cho nên chỉ có người này mới có thể làm nàng động lòng, nghĩ đến đây, nàng bất giác sinh ra cảm xúc trân trọng, cúi đầu ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói “Nếu không muốn thế, chàng có thể lựa chọn về Đông cung, ta sẽ không ngăn chàng. Nhưng mà, trước đó, chàng phải chữa lành đôi mắt.” nàng dừng một lúc, rồi nói tiếp “Chỉ có điều, Hàn Diệp, ta nói thật với chàng, ta sẽ không buông tay chàng. Ngay từ đầu ta đã muốn giữ chàng bên cạnh, nếu chàng bằng lòng ở lại, đương nhiên ta sẽ rất vui, nếu chàng không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng chàng ở lại bên ta. Chỉ là có một chuyện không thể thương lượng, đó là chàng phải cùng ta về kinh. Còn lại, chàng bằng lòng trở về Đông cung hay cùng ta ở ngoài cung là do chàng quyết định.”
Có thể được Đế Tử Nguyên đối đãi dịu dàng ân cần như vậy, có lẽ Hàn Diệp là người duy nhất trên thế gian này. Nhưng khi Hàn Diệp nghe thấy những lời dịu dàng chân thành như vậy, lại không hề cảm thấy vui mừng, chỉ có bất lực khiến trong lòng càng thêm nặng trĩu.
Hắn biết rõ, chỉ cần hắn về kinh, có trở về Đông cung hay không, thì Đế Tử Nguyên cũng sẽ có rất nhiều nguy hiểm khó lường. Điểm khác biệt là khi Thái tử về Đông cung, Gia Ninh đế sẽ không còn kiêng dè Đế gia và Đế Tử Nguyên, Đế gia và Đế Tử Nguyên sẽ bị trấn áp nghiêm trọng, thậm chí Đế Tử Nguyên có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, còn nếu Hàn Diệp không về Đông cung, ở lại bên cạnh Đế Tử Nguyên, Gia Ninh đế ít nhiều sẽ có chút kiêng dè, dù chuyện này có thể chọc giận long nhan, gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn, nhưng so với vế trước, rõ ràng như Đế Tử Nguyên đã nói, chỉ cần Thái tử Đại Tĩnh nằm trong tay Tĩnh An Hầu quân, chỉ khi Hàn Diệp ở cạnh nàng, có lẽ nàng mới an toàn.