Trước tiên, hãy nói một chút về phiến đại lục này.
Nơi đây là Khải Thiên đại lục, bao gồm tứ quốc: Phượng Linh Quốc, Thanh Long Quốc,
Dương Hải Quốc và Sơn Dĩ Quốc. Trong đó, Dương Hải Quốc là một đất nước ven biển, Sơn Dĩ Quốc có địa hình đồi núi, bao bọc bên trong là hai nước còn lại. Con người thường được định hướng tu luyện, chia làm hai phái: đạo tu và ma tu. Đạo tu chiếm số đông hơn cả, những người đạo tu thường là có xuất thân từ danh gia vọng tộc, tầng lớp quý tộc và các gia tộc lớn. Trái lại, ma tu chỉ chiếm thiểu số, lại phải chịu nhiều định kiến và kì thị, nhưng công pháp nếu tu đến bậc cao nhất chính là có thể lấy ma tu địch lại đạo tu. Mỗi phái đều phân thành cấp bậc. Những ai đã tu đến bậc cuối cùng và độ kiếp thành công sẽ được trao danh phận tôn quý nhất - với đạo tu là "Đạo Thánh", với ma tu là "Ma Tôn", trở thành lãnh đạo của tất cả các môn phái cùng dòng tu đó.
Thanh Long Quốc vốn là một cường quốc đứng đầu đại lục. Nhân dân ấm no hạnh phúc, giao thương phát đạt, cường giả khắp nơi, nhiều năm liền giành chiến thắng vô địch ở "Tứ Quốc Tỉ Thí", không chiến tranh, không dịch bệnh, chính là vô cùng hưng thịnh. Chỉ cần xưng là sinh ra ở Thanh Long Quốc cũng đã khiến người khác khiếp sợ kính nể, bản thân thì nở mặt nở mày, tự hào phải biết.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ "vốn là" mà thôi.
Hắn sinh ra vào đúng thời điểm Thanh Long Quốc bắt đầu xuống dốc. Hoàng đế Lâm Liệt Vũ bị dân chúng gọi là hôn quân. Chính sự vào tay hắn cũng như không vào. Hoàng tộc thì sướng rồi, sinh ra đã có nhung lụa vỗ về, tiền tài vung như cỏ rác, sinh mạng giống như sỏi đá, mặc kệ cho dân đói khổ lầm than, hận ý ngút trời. Ấy vậy mà vẫn kênh kiệu đi khắp mọi nơi, luôn ảo tưởng trong cái vinh quang ở quá khứ mà chẳng thèm nhìn vào thực tại. Người ta thấy mà cũng chẳng buồn sỉ nhục nữa.
Hắn là con trai thứ hai của hoàng đế trong tất cả người con. Mẫu thân thân sinh của hắn là một phi tử không được sủng ái, hắn chỉ là do một đêm ngẫu hứng hoàng đế say rượu vớ phải ai đó mà ra. Nhị hoàng tử, nếu so về thứ bậc đương nhiên sẽ chỉ dưới Đại hoàng tử, nhưng thực chất hắn chẳng có quyền thế gì, nhưng vẫn là một mối nguy lớn đối với các hoàng tự. Các vị nương nương khác quả thực rất lợi hại. Khi hay tin mẫu phi hắn mang thai, các nàng đã liên tiếp hạ độc, cho tới sau khi mẫu phi hạ sinh hắn được năm, nàng qua đời. Bản thân hắn cũng mang độc thể, từ nhỏ suy nhược ốm yếu, không thể tu luyện. Các huynh đệ muội đều phỉ nhổ vào hắn, nói hắn là ma bệnh, Thanh Long Quốc sẽ không bao giờ muốn chứa một phế vật như hắn.
Được thôi, hắn không đòi hỏi gì nhiều. Tất cả những gì hắn muốn chỉ là được sống sót là đủ. Hắn mới không cần cái vị trí cửu ngũ chí tôn kia, có cho hắn cũng chẳng nhận. Hắn chỉ muốn an ổn sống tốt ở nơi hiu quạnh này cho tới lúc độc tính trong hắn giết chết hắn là được.
Sinh thần năm hắn tuổi, không một yến tiệc nào cho hắn. Phụ hoàng vốn không quan tâm đến bất kì đứa con nào, nhưng đặc biệt chán ghét hắn, vậy nên bổng lộc của hắn là ít nhất. Huynh đệ muội được nhiều bổng lộc hơn, đủ để bọn hắn tự mở yến tiệc vui chơi thâu đêm suốt sáng. Hắn có gì? Hắn chỉ có một cái phủ đệ tàn tạ, cũ kĩ. Riết rồi, hắn trở nên giống một đứa trẻ tự kỉ.
Đêm đó hắn khó ngủ, bèn ra ngoài hiên hóng gió mát. Chợt, cây táo trồng trong vườn rung nhẹ. Hắn tinh mắt thấy được một bóng hình bé nhỏ ở trên cây. Vốn bị bắt nạt đến quen, nếu đó là các huynh đệ muội kia thì hắn cũng chẳng muốn quản. Thế nhưng bọn họ thì làm gì có tâm tư hái trộm táo ở đây? Bọn họ có thể dư sức sai người đem về một xe táo thượng hạng có giá mấy trăm lượng bạc kìa. Vậy, bóng dáng đó là ai chứ?
Bóng người đó cũng phát hiện ra bên dưới có kẻ đứng nhìn, liền chẳng nhiều lời thanh minh, cũng chẳng có bỏ chạy lấy của. Bóng người tiêu sái nhảy xuống đất, tuỳ tiện ném cho hắn một quả táo đỏ tươi.
Hắn sững sờ, hết nhìn người kia lại nhìn quả táo đang ôm trong lòng.
Những gợn mây dày đặc vì một trận gió mà tản đi, ánh trăng ló dạng, chiếu sáng xuống vườn của hắn. Lúc này, diện mạo của kẻ trộm kia mới trở nên rõ ràng. Hoá ra đó là một nha đầu trông trạc tuổi hắn. Dù còn nhỏ nhưng hắn vẫn nhìn ra được, sau này nhất định nàng sẽ là quốc sắc thiên hương, khuynh đảo chúng sinh. Một nha đầu cư nhiên lại có thể xinh đẹp như vậy. Khí chất trên người của nàng cực kì cường hãn, cặp mắt sắc sảo nhìn hắn tựa như nhìn một con mồi nhỏ bé.
Hắn là hoàng tử của một nước, tự nhiên sẽ có tôn nghiêm của chính mình trước mặt người ngoài. Nhưng khi đứng trước nàng ấy, hắn lại chỉ có thể đứng yên, mặc cho nàng đảo mắt đánh giá hắn.
"Xú tiểu tử, ngươi đứng đó làm gì? Ăn táo đi, ăn là hết buồn."
Nàng ung dung bước đến bộ bàn ghế bằng đá được đặt dưới gốc cây tử đinh hương, vừa thoải mái gặm táo, vừa ngẩng đầu lên nhìn trăng ngắm sao.
"Ngươi là ai? Tại sao lại lẻn vào phủ của ta?" Hắn hoài nghi, lại nhìn vào quả táo. Nàng nói hắn buồn sao? Hắn đã làm ra cái vẻ mặt dễ đoán như thế ư?
"Ta? Ta chỉ đơn thuần là đi dạo đêm cho khuây khoả, ngươi không cần phải quá chú ý đến ta đâu." Nàng ngoắc ngoắc tay, gọi hắn cũng đến ngồi với nàng đi.
Hắn chỉ muốn nói, nàng nửa đêm khuya khoắt chạy vào hái trộm táo nhà hắn, đã không sợ hắn gọi người tới bắt giam vào đại lao mà còn muốn hắn ngồi xuống ăn táo cùng nàng, nàng nói hắn làm sao không thể không chú ý đến nàng được đây?
Rốt cuộc, hắn vẫn là ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện với nàng.
Nàng ta thế mà lại không thèm quan tâm tới hắn, cứ vậy mà gặm hết quả táo, chỉ chừa lại cái lõi hạt.
Hắn không biết nên làm gì, vì thế hắn đành tập trung quan sát nàng. Nàng quả thực là một tiểu mĩ nhân, nếu không hết sức cẩn thận liền sẽ bị bắt bán vào thanh lâu mất. Nhưng khi lướt đến đôi nhãn cầu của nàng, chúng lại khiến hắn cảm thấy buồn bã. Nàng...cũng có tâm sự nào đó khó nói chăng?
Hai đứa trẻ chẳng qua chỉ là ngồi đó với nhau, lúc trầm mặc ngẩn ngơ, lúc lại nói vài ba câu vô nghĩa. Đến cuối cùng, khi mặt trời đã gần ngoi lên, nha đầu ấy bỗng dưng đưa cho hắn một viên đan dược màu đỏ. Hắn cầm thứ tròn vo toả ra một mùi hương nhàn nhạt đó ở trên tay, ngơ ngác không hiểu.
"Nuốt nó đi, rồi ngươi sẽ có thể tu luyện." Nàng lại đảo mắt nhìn hắn từ đầu đến đuôi, giống như là thấu hiểu tất cả, thấu hiểu hắn là một độc thể suy nhược. Rồi, lúc nàng toan xoay gót nhảy qua bức tường cao kia thì hắn lại mở miệng, "Ta tên là Lâm Minh Dạ!"
Nàng hơi dừng chân, một nửa con mắt quay xuống nhìn hắn. Khoé môi nàng hơi cong lên, nàng đáp, "Xú tiểu tử, chơi với ngươi vui lắm!"
Nàng cứ vậy mà biến mất. Hắn vẫn còn chưa kịp biết danh tính của nàng. Nha đầu ấy kể từ đó luôn luẩn quẩn trong đầu hắn, khiến hắn nhớ mãi không quên.
Hắn bất chấp, không cần biết thứ đan dược nàng đưa hắn là độc hay là dược, vì đó là đồ của nàng cho hắn, hắn nuốt. Một tháng sau, sức khoẻ của hắn cải thiện hơn hẳn. Hắn lẻn vào thư phòng trong cung, dựa vào mấy cuốn công pháp mà tự tu luyện. Tuy nhiên, hắn tu đạo tu thất bại.
Thông thường, nếu không thể tu đạo tu, người ta sẽ từ bỏ tu luyện, quyết không đụng tới công pháp ma tu. Thế nhưng hắn lại không nghĩ thế. Hắn muốn sinh tồn, hắn muốn có lực lượng để bảo vệ bản thân. Hắn còn muốn đi tìm nàng ấy. Vì thế, hắn đã không ngần ngại lấy trộm công pháp ma tu bị vứt xó ở nơi bụi bặm nhất, đem về tu luyện.
Hắn thành công. Hắn đã trở thành một ma tu giả. Tuy mới chỉ luyện được tới tầng , nhưng theo nguyên lí, một ma tu có thể đánh được đạo tu. Hắn là nhị cấp ma tu, hắn đã có thể đối phó được với tam cấp đạo tu rồi. Vừa hay, các huynh đệ muội đều là đạo tu, thái tử tu vi cao nhất là tứ cấp thì không nói, nhưng đám người còn lại, kể từ ngày hắn vùng lên, thoát khỏi dáng vẻ con ma bệnh, lại còn là tu giả, thì đã sớm không còn dám tuỳ tiện chọc đến hắn nữa.
Hắn tạm thời an ổn được mấy năm sau đó.
Hắn vẫn nhớ nàng. Nếu một ngày nào đó hắn được thoát ra khỏi nơi này thì hay biết mấy. Hắn sẽ đi tìm nàng. Nhất định.