Thiếu Thất nhớ lại lúc đó,tới giớ hắn cũng không thể hiễu tâm tư người đàn bà này.
-Rõ ràng cô bất chấp nguy hiễm cứu Max, nếu lúc đó cô không leo lên máy bay mạo hiễm thì tôi đã không khẳng định cô yêu hắn.Tại sao hôm đó cô lại đến gặp Dương lão gia, cô thảo thuận điều gì với lão gia.Tôi thật rất muốn biết_Thiếu Thất sờ sờ càm, mắt hiếp lại quang sát cô.
Nguyệt Hàm bóp chặt tay thành nắm đấm,cô nhấm nghiền mắt.Tự bản thân cô cũng đang hỏi, Tại sao cô lại dại dột như vậy,nếu cô biết trước cha cô hại chết Mẹ hắn thì cô đã không oán hận hắn hại cô.Cô từng thề với lòng sau khi trả thù cho cha giết Tống Hào,người cô muốn tận tay giết chính là Max Lão Đại của sát bang. Cô nhớ cái hôm đầu tiên cùng hắn, nhìn đôi cánh đen trên lưng hắn và chiếc lông vũ trên người cô. Hắn đã nói cô mãi mãi thuộc về hắn,cô không cho phép câu nói ấy xảy ra,cô muốn rời khỏi hắn, cô đã hứa như vậy và chịu đựng con người độc tài đó.Cuối cùng cô đã sai, cô đi sai đường rồi.Nếu như Phúc hoàng nói cô biết sớm hơn,biết hắn hành động tàn nhẫn với cô như vậy trong năm qua là vì trả thù cho mẹ hắn.
Cô căm ghét cái dòng tròn thù hận, ân ân oán oán .Người giết ta thì đời sau ta trả. Cô cười cay đắng, lòng cô đầy tan nát.Thì ra hắn đã bao lần dung tha cho cô, cứu mạng cô,cô lại cho hắn đang hủy hoại cuộc đời cô, cô đã lầm tưởng mọi thứ.Cô nghĩ cái hôm trước khi vụ việc cướp hàng trên may bay xảy ra,cô đứng trước đầu xe hắn,cô tự nguyệt chết dưới tay hắn. Khi cô gặp chuyện,trong hoang mang trí nhớ cô điều nghĩ đến hắn,mong chờ hắn đến cứu cô.
Lòng cô tan nát đến lạnh giá. Giọt nước mắt trong bóng tối từ từ lăn xuống, Thiếu Thất không nhìn ra giọt nước ấy.chỉ cảm nhận gương xinh đẹp đang chịu đựng giằng xé, ẩn hiện sự tan vỡ trong lòng cô
Thiếu Thất thở nhẹ, than dài một tiếng rồi ngã người ra.:--- Hơiiiiii ….. Đúng là đàn bà thật rắc rối. Max mà biết cô đồng lỏa lập ra âm mưu cướp vũ khí trên máy bay lần này, đẩy hắn rơi vào nguy hiễm, thật không biết tên ngạo mạn đó sẽ thế nào nhỉ.._Thiếu Thất nói tới đây nụ cười nữa miệng xoay qua nhìn thái độ Nguyệt Hàm, nói tiếp câu cuối:-Hẳn sẽ là rất thú vị.
-Ta không giống ngươi, đừng mang ta và bọn người các ngươi chung một thể._Cô gằng lên tiếng. Ánh mắt hun dữ.
Thiếu Thất chỉ bật cười:- Cô đừng nói với tôi tên Lạc Thần và cô không có liên quan.
-Không, chính ta cũng không biết hắn ta là nội gián trong Sát Bang_Cô khẳng định chắc nịnh, thêm phần đay ghiến:--- Nếu quay về được ta nhất định để tên khốn đó chết đau đớn nhất.Khiến bọn ta rơi vào tình thế này thật không thể tha thứ được.
Nguyệt Hàm tức giận, nghiến răng nghĩ lại, không phải do tên Lạc Thần hãm hại họ phải rơi xuống máy bay, khiến cô xém chút bị bọn người rừng cưỡng hại, lại bị trúng độc khổ sỡ, chịu đựng nhiều như vậy hận ngay bây giờ không thể bắn nát sọ tên khốn Lạc Thần.
-Xem ra cô không biết việc Lạc Thần là người của Dương lão gia_Thiếu Thất nhìn thấy lữa hận Nguyệt Hàm ngùn ngụt như thế cũng tin chắc cô không qua mặt hắn nói dối làm gì.Thiếu Thất gãi càm:-Nhưng ta chắc chắn một điều, Dương Vĩ hắn biết.
Nguyệt Hàm ngạc nhiên, căng mắt xoay qua nhìn :-Ngươi nói Max biết!
Vẻ mặt ám muội khó đóan của Thiếu Thất Làm Nguyệt Hàm có chút ngờ vực.
Thiếu Thất nheo nheo mắt:- Cho cô biết trên đời này không phải chỉ có Dương Vĩ hắn là tài giỏi, quản được hết mọi chuyện. Cao tay hơn vẫn là Dương lão gia biết cách nhử mồi.
-Ý người là, Max biết rõ Lạc Thần là người của Dương lão gia, và ông ta cũng biết rằng Max không phải kẻ mù không đoán ra, nhưng vẫn để Lạc Thần bên cạnh chờ thời cơ. Tại sao chứ?_Càng nói Nguyệt Hàm càng thấy lẫn quẩn rắc rối.
Thiếu Thất thở dài chán ngất, ngã đầu ra sau dáng ung dung như không lo nghĩ chuyện mình đang ở trong tình cảnh nào:-Hây…cô gái thật ra cô ngốc thật hay giả đây.Có lúc cô rất thông minh và khôn ngoan, sao giờ lại nghệch ra như thế chứ.!. Vì hai cha con họ muốn đấu trí kẻ nào cũng hiếu thắng ngạo mạn. Dĩ nhiên Dương vĩ muốn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông. Để Lạc Thần ở lại vừa theo dõi vừa tìm thông tin về phía Dương lão gia, giăng ra cái bẫy khác để Lạc Thần hắn nghoên ngoan vẫn cho là mình rất thông minh gạt được Lão đại mà lơ là, đáng lí ra trận này Dương Vĩ đã thắng Dương lão gia rồi…Chậc Chậc..
Thiếu Thất miệng cười điểu, nói tới câu cuối lại luyến tiếc chặc lưỡi.
Nguyệt Hàm nheo mắt:- Ngươi nói đáng lí lần nay Max đa thắng, xàm bậy thắng thì đã không bị rơi vào tình cảnh này.
--Nguyệt Hàm ơi là Nguyệt Hàm…haha.. cô quên rằng cô cũng nhúng tay vào vụ này sao. Vụ chuyễn hàng lần này, ngaòi cô , Dương Vĩ và tên ngọai quốc Lowrand biết thì còn ai biết chuyến giao dịch vũ khí trên không này chứ.
-Phập—Tim Nguyệt Hàm như bị đâm xuyên qua, vương đôi mắt tuyệt vọng , cô như nhận ra chuyện mình làm dường như quên bén đi mất, có lẽ do gần đây quá gần gũi Max quá thân mật cùng hắn mà quên đi mục đích ban đầu của mình, tim cô hẳn đã lạc đường mất rồi.
Cô nhớ ra.
-Cộp—Cộp---
Tiếng gót giày vang lên ngày càng rõ.
Hướng đến chiếc ghế lớn bằng da bò bóng lóang snag trọng.
Giọng nói lạnh nhạt cất lên rất nhẹ:-Dương lão gia.
Giương mặt lãnh đạm có nét tựa hồ quen thuộc , tóc đã thành muối tiêu.Có điều cặp mắt già vẫn rất sống động, nghạo nghễ.:-Cô là …người đàn bà của tên tiễu tử đó?
Âm thanh nghe trầm luân uy nghi, nhưng cách nói lại mang phần châm biếm xem thường.
Nguyệt Hàm cười nhạt, có chút trả đũa trêu chọc -Tôi đến không phải ra mắt con dâu đâu…. ---Bỏ ngaòi tai câu nói kinh thường, vẫn vào vấn đề chính là hơn phải lòng vòng miệng lưỡi với lão: Tôi có thể giúp ông triệt tiêu thứ ma ông thấy chướng mắt.