Hành trình.
-Lũ chó chết,thả ra!_Bội bội la hét,khi bị bỏ vào cái bao lớn được bọn chúng khiêng đi.
-Con ranh,không chịu im lặng thì đừng trách_Một gã trong đám tóc dài thắt bím,trừng mắt răng đe chỉ tay về Bội Bội.
--Á..Á_
Bội Bội hé đầu ra khỏi bao,lập tức cạp chảy máu ngón tay gã ta,khiến gã đau đớn kêu lớn.
---Bốp—
Tên đầu đàn nóng nảy,quất mạnh vào đầu Bội Bội,khiến cô như ngất xĩu
-Ranh con,ngoan ngõan không được gây rắc rối,đợi đến khi bọn tao làm xong,sẽ mang mày trả về ông mày.Liệu hồn đấy!
-Đại ca,sao chúng ta phải sợ lão Tộc trưỡng đó chứ,dựa vào chúng ta cũng đủ sang bằng cả khu rừng này rồi!
-Đồ ngu_Bốp—Tên đầu đàn ghiến răng đập vào đầu tên đàn em.
-Nếu không có lão ta,chúng ta hàon toàn không thể đủ khả năng che mắt bọn CIA.Lượng hàng lần này khá lớn,chết tiệt! mũi chó bọn CIA rất thính đã đánh hơi được,bất đắc dĩ mới chạy đến đây sớm hơn kì hạn với lão Tộc Trưỡng.Để Lão biết chúng ta làm trái quy tắc,lão trở mặt tổn thất chỉ có chúng ta chịu thiệt.
-Sợ gì!.Cháu gái lão đang nằm trong tay chúng ta mà!
-Bốp—
-Á..sao đại ca cứ đánh em mãi thế.!Đầu em có phải làm làm bằng sắt đâu chứ!
-Tụi bây im hết đi.! Làm ăn phải tính đường lâu dài.Số tiền mà mười năm qua chúng ta kiếm được nhờ vào Lão Tộc Trưỡng.Gây chuyện với lão ta xem như tự mình lật đỗ chén cơm.
-Woa..đại ca thật anh minh nha!_Mấy người đàn em gật gù lóe mắt hâm mộ.
Bội Bội nữa tỉnh nữa mơ,loáng thaóng nghe gần như hết những gì bọn chúng nói.
---------------------------------------
Ầm--Ầm---
Thác nước lớn vẫn ào ạc đua nhau nhảy xuống.Nước trắng xóa thô bạo đánh mạnh vào những hồn đá.
Giưa ngang lưng núi đá,hai thân hình nhỏ bé đang lơ lửng từng giây từng phút đòi sự sống tới cùng.
Max nhảy xuống vực thác,nhưng may mắn Max ôm Nguyệt Hàm thật chặt và rơi vào bụi cây leo mọc giữa thân núi đá.
Cũng đã giờ trôi qua,Max cố cựa quậy.Một tay ôm chắt Nguyệt Hàm.Khôn khéo dùng dây leo cột người Nguyệt Hàm vào cơ thể hắn để tránh cả hai rời ra.Cơ thể to lớn với cân nặng cả hai vốn không thể trụ được lâu trên thân cây nhỏ.
--Rắc—rắc…
Thân cây gần như sấp bẻ cong.Max một tay bám vào những dây leo dài mọc sang sát nhau.Thác nước đối diện thì cứ gào thét Ầm Ầm---Cứ như thách thức tính mạng cả hai.
Trên vai vết thương chịu một lực lớn,nên miệng vết thương ngày càng hỡ,máu trên lưng Max chãy ra thấm nữa vai áo.
Gương mặt như chạm khắc cũng bị nhánh cây làm rầy xướt.Trong khi hắn cô gắng không để thân thể bất động của Nguyệt Hàm bị một vết thương nào.Mê man Nguyệt Hàm như nữa tỉnh nữa mơ.Miệng thì thào thật nhỏ.
--Max..Max…._Mắt Nguyệt Hàm vẫn nhắm nghiền,vẫn cảm nhận được mùi tanh nồng sặc vào mũi.Đó là mùi máu trên vai Max đang chảy.
Max mặc kệ máu chảy hay đau đớn trên vết thương.Cột Nguyệt Hàm vào người,cố với lấy sợi dây leo để leo qua.
--Hự..—Hắn mím môi,mặt nhăn chặt,các cơ đều căng cứng.sức mạnh của hắn quả thật không thể tưỡng tượng.Có thể vác Nguyệt Hàm mà leo lên từng chút.Bám víu sợi dây thì nỗi,nhưng sợi dây leo thì không đủ sức chịu.
---Phựt---
Dây leo đứt ra.
Hai cơ thể lần này hoàn tàon rơi tự do.Đập mạnh xuống dòng nước phía dưới.
Đầu Max choáng váng,nhưng vẫn đủ thức tỉnh,dùng hơi thở cạn kiệt ôm Nguyệt Hàm tiếp tục bơi.
Sức người có lớn cở nào nhiều lúc cũng phải bất lực trước sức mạnh cũa thiên nhiên.Xóay nước quá mạnh,Max cũng đã dùng hết sức để bơi nhưng vẫn đuối hơi mà ngất đi,nhưng tay Max vẫn không hề buông khỏi thân thể mềm nhũng của Nguyệt Hàm.
--Đợi anh—Đợi anh đừng đi đâu cả----
Âm thanh đó cứ vang mãi vang mãi,không biết là hiện lên trong giấc mơ của Max hay Nguyệt Hàm.
----------------------------------------------------------------
-Xem ra gần đấy anh rất thân thiết với cha tôi._A Vĩnh nghiêm mặt nhìn Lạc thần vừa bước ra từ chỗ Tống Hào.
Nụ cười gian tà liếc qua Vĩnh.Lạc Thần giả giọng:-Cậu Tống,chúng ta đều là người làm ăn,thân thiết cũng là tạo mối quan hệ cùng có lợi thôi.
Vĩnh liếc nhìn người con gái đi cùng Lạc Thần.Ánh mắt sắc xảo,Thiệu Mĩ mĩm cười chào thông lệ:-Chào cậu Tống.
Lạc Thần cười:-Đây là thư kí của tôi.Cổ Thiệu Mĩ_-Nói xong Lạc Thần tiến gần ghé tai như nói nhỏ với A Vĩnh:--……Cậu Tống thấy có hứng thú với Thư kí của tôi không.Tôi có thể..
-Không cần!_Vĩnh nhíu mày rồi giản ra,nhanh cắt lời ám muội của Lạc Thần:-Sau đó thẳng lưng,chính giọng lớn.:--….Từ khi nào thư kí riêng của Dương Chủ Tịch lại thành thư kí của Lạc giám ngài vậy.