Thấy cô gái nhìn hắn chăm chú,không muốn diễn tiếp cảnh ám muội này,hắn đẫy người cô gái qua một bên.
-Này,anh bị câm hay sao,nãy giờ không nói được một tiếng_Bị phủ qua bên,lại cảm thấy hắn lạnh tanh không chút cảm xúc.cô gái thấy bất mãn,quên đi sự sợ hãi hay bị hắn nhìn đến nhục thể.
Thấy hắn vẫn không muốn nói chuyện,cô gái không tin là hắn câm.Càng nhìn hắn cô càng bị gương mặt hắn mê hoặc,mặt cứ nóng rang.
-Anh Chịu trách nhiệm đi.anh đã …nhìn…thấy..thấy…cả rồi.Tôi là con gái để một người đàn ông lạ nhìn như thế thật xấu hổ.
Nếu là người khác làm thế với cô dĩ nhiên là sẽ bắt hắn đứng lại xong đánh cho sống dỡ chết dỡ,nhưng người đàn ông đặt biệt này thì ngạoi lệ.Cô gái có cảm giác muốn có được hắn.
Âm thanh như hòa vào gió lạnh sương đêm,hắn quỷ dị trầm trầm cất tiếng.:-Nhóc con,cai sữa đi rồi hãy đòi làm con gái.
--Bụp---Rắc rắc---Não bộ như bị câu nói búa tạ đánh trúng.Xương cốt như bị rã vụn.Cô gái đơ khỏang vài giây
Cô gái tức điên máu.Hất cao giọng:-ANH NÓI GÌ HẢ.?AI LÀ NHÓC CON…TÔI ĐÃ TUỔI RỒI ĐẤY.VẬY Ý ANH LÀ MUỐN CHỐI BỎ TRÁCH NHIỆM CHỨ GÌ?.
Thái độ lạnh nhạt,hắn buồn miệng nói giọng uể ỏai.:-Sao tôi phải có trách nhiệm với lọai thiếu nhi.Cô không phải khẩu vị của tôi đâu.
Nói xong hắn thờ ơ nhìn xung quanh,muốn khảo sát xem đây là đâu.Còn nữa,trong lòng hắn đang như lửa đốt muốn tìm Nguyệt Hàm đang ở đâu.
--Anh..anh…chết tiệt,tôi có gì không hợp,ở bộ lạc này biết bao nhiều đàn ông muốn có tôi con không được,anh dựa vào đâu mà chê hả._Cô gái mắt lớn trừng trừng,nhỏ tới lớn cô luôn dược chiều chuộng nâng niu chưa bao giờ bị nhục mặt và xem thường thế nào,con trai trong bộ tộc điều buông lời nịt hót khen thưỡng cô.Cô không nhịn nổi cục tức này.Đặt biệt là bị người đàn ông cô vừa rung động hạ nhục.
Hắn không thèm để tâm tới sự giận dữ của cô gái.Thân thể vừa mới hồi phục ở sương đêm qua lâu nên có cảm gáic đuối dần.Dù thân thể thần thánh như hắn không dễ chết đi nữa cũng phải tịnh dưỡng.Hắn bỏ mặc cô gái kia đang tức giận.
-Ngày mai cô đưa tôi đến chỗ bạn đã đi cùng tôi.Nhóc biết người đó chứ.?_Giọng nhàn nhạt,hắn không hề liếc nhìn sang cô gái vừa quay đi vừa nói.
Hắn luôn bình tĩnh và lãnh đạm như thế,rơi vào những nới hoang dã thế này tốt nhất không kích động,bọn người này cứu hắn tức có nghĩa không có ý định hại người.Hắn tạm thời để yên cho đến khi gặp được Nguyệt Hàm rồi tìm được ra khỏi rừng.Hắn dùng lí trí để suy đóan mọi việc cặn kẽ.Trức giác cho hắn biết Nguyệt Hàm vẫn ở quanh đây trong bộ tộc này.
-Cô gái đã đi cùng anh ư…hơ_Bội Bội nghe đến đây liền to mắt sáng,môi nhếch lên.:--Cô ta không có ở bộ tộc.
Chân đang bước thì dừng hẳn lại,hơi khí tỏa ra càng lạnh.Mặt hắn đanh lại.:-Tại sao cô biết người đi cùng tôi là cô gái.Tôi chưa nói cô đó là cô gái.Đừng giả vờ nữa,cô biết rỏ cô gái đó ở đâu.
Sững sốt.!
Bội bội bị đánh tâm lí.Hắn ta quả là kẻ không tầm thường,không thể trêu đùa.Cô cắn răng nghiến lợi.Đột nhiên mắt lẽm lĩnh ranh ma hiện lên/
-Được thôi,ngay mai tôi sẽ đưa anh đến gặp cô gái đó.Nhưng trước hết anh phải nói tôi biết cô ta là gì của anh.
-Con nhóc như cô không cần biết._Hắn bỏ đi không quay lưng lại,giọng nói vẫn lạnh lùng,trầm trầm vang trong không gian:---Tốt nhất là cô đừng giở trò.
Hắn nhìn qua là biết được con nhóc này rất ma mãnh,dù gì cũng là những người sống trong rừng,sự tinh khốn ma quái phải có.Mới sinh tồn lâu như thế nơi rừng thiên nước độc này.
Bội bội mím môi,mắt sắc bén:”Bà chằn kia có là gì của anh tôi cũng mặc kệ,anh phải thuộc về Bội bội này”
------------------------------------------------
Mọi người trong bộ tộc có khỏang trên dưới người.Sống quay quần với nhau.Già có trẻ có,nam nhân hay nữ nhi cũng có.Nhưng đa phần nơi đây người già nhiều hơn.Nữ chiếm nhiều hơn nam.
Họ sinh sống dựa vào bản năng,sang vào rừng bắt thú,nhưng họ không bắt những con thú quý hiếm,mà ngược lại đang bảo vệ thú hiếm.Sinh họat kiểu người rừng nhưng không tới mức như thời vượn cỗ.
Tộc trưỡng là người già nhất nơi đây,ham hiễu nhiều.Tìm tòi nhiều lọai thuốc trong rừng.
-Bội bội,cháu làm gì mà sáng sớm đã chạy đến đây náo lọan rồi_Tộc Trưỡng thân hình gầy gò,da nhăn nheo thô ráp.Nhưng con mắt vẫn sang tinh tường.Miệng cười tươi nhìn cô cháu gái.Nói bằng giọng khều khào.
-Ông ơi,ông phải làm chủ cho cháu.Cháu bị ức hiếp…_Mặt mèo nheo,ra vẻ đang yêu như con mèo nhỏ.Tay lay lay người ông.
Mặt Tộc Trưỡng đanh lại,nếp nhăn đã nhăn lại càng dày hơn:-ai..ai dám ức hiếp cháu yêu của ông hả?.Mau nói ông biết..?
-Là..tên đàn ông mấy hôm trước được bọn CaNát đem về,ông đã trị thương cho hắn đó.Hôm qua hắn ức hiếp cháu.
-Ô…người đàn ông đó tỉnh rồi sao?_Mặt Tộc Trưỡng vẻ căn thẳng,ông không cười nữa và có phần lo ngại.
-Vâng,tối hôm qua ạ!
-Mau kêu người đưa hắn tới đây._Tộc Trưỡng đanh mặt,Ông có vẻ dnag ngẫm nghĩ điều gì đó.
Sau khi hắn được dẫn tới.
Tộc Trưỡng nhìn kĩ thần thái hắn,ông bắt đầu lo lắng hơn.Người đàn ông trước mặt mang cho người ta cảm giác của vị thần quyền lực,khí chất cao lớn,không chút tầm thường.Ánh mắt sát bén quỷ dị.Thân hình cường tráng khó có người được như thế.Ông bất ngờ là khi vết thương nặng như thế ước tình của ông nếu là người bình thường chịu đựng đạn ghim trong người mấy ngày như thế đã chết lâu rồi,con người đàn ông này có thể giữ được mạng và hội phục nhanh đến mức không thể.Giờ đây tuy mặt hắn vẫn nhợt nhạt nhưng bảy phần sức lực đã hồi sinh.Tộc Trưỡng quan ngại nếu giữ người này ở lâu sẽ rất nguy hiễm.
-Cậu có thể cho tôi biết cậu là ai,đến từ đâu không.?_Đôi mắt tinh híp lại do xét.
Hắn dù ngạo mạn,nhưng không có nghĩ hắn không biết điều,nếu là cứu hắn tức nhiên hắn sẽ đối xữ phải phép,và đền ơn:-Cám ơn Tộc Trưỡng đã cứu tôi,nhất định có cơ hội tôi sẽ trở lại đền ơn người.Tôi tên Dương Vĩ chỉ là người bình thường làm kinh doanh nhỏ,có xích mích với bọn xã hội đen nên chúng đã hãm hại tôi không ngờ lạc vào rừng.
-À..ra là thế.Cậu cứ yên tâm ở đây tĩnh dương đến khi hồi phục_Tộc Trưỡng ra vẻ cảm thông,sau đó lãng sang chuyện khác,nhìn cô cháu gái:---Không biết đã xảy ra chuyện gì tối qua,nghe cháu gái yêu quý của tôi bảo là bị cậu ăn hiếp.Cháu con nhỏ nếu có thất lẽ xin cậu bỏ qua cho.
Bội bội phịu mặt.:-Ông à,không phải cháu là hắn ta…
Hắn liếc ngang qua Bội Bội,khẽ nhếch mép.:-Cháu gái Tộc Trưỡng đúng là rất nghịch ngợm.Nhưng tôi cũng không làm gì cô nhóc.Ông yên tâm đi.Việc tôi muốn nhờ cho hỏi Tộc Trưỡng cô gái đi cùng tôi bây giờ ở đâu.Ông có thể nói tôi biết được không.
Bội Bội thấy bực mình”Không để tâm đến mình,bà chằn đó có gì quan tâm”
-Cô ta không có ở đây,anh không cần tìm._Bội Bội hất mặt cao giọng nói.
-Bội Bội,không được thất lễ,cháu mau dẫn câu Dương đến gặp bạn đi.Đừng làm lọan nữa.
-Ông ơi..nhưng mà..cháu….
-Bội bội…_Tộc Trưỡng đanh mặt,lườm cháu.Tuy là cháu yêu nhưng trước mặt người ngaòi ông cũng phải giữ uy quyền của mình.
Bội Bội đi cùng hắn đến chỗ Nguyệt Hàm.Hắn giống như tảng đá lạnh,cả nói chuyện hay chú ý tới Bội bội củng không buồn đến.Bội bội thấy khó chịu vì bị làm lơ,mặt nhăn nhó.
-Anh và bà chằn đó là quan hệ gì?
Bội Bội lén nhìn gương mặt nam mĩ đầy sức hút kia,ra giọng ra hỏi như mình là vợ hắn.
-Anh không trả lời thì tôi sẽ không đưa anh đến gặp bà chắn đó đâu_Trở nên trẻ con giận dỗi,Bội Bội dừng bước không đi tiếp.
Mi mắt hắn khẽ động,đôi môi mỏng dần trỡ nên hồng hào,đôi mắt bén ra tia sáng,âm thanh không mặn cũng không nhạt:-Nếu cô không phải cháu gái Tộc Trưỡng,tôi đã bốp chết cô rồi.Không phải ai cũng có tính nhẫn nại với cô.
-Anh…_Bội bội giật mình,người đàn ông nay quá đáng sợ,nhưng cô lại chưa bao giờ gặp được một người phong độ nam tính như thế trong bộ tộc.Hắn đúng là mẫu người mà cô thích.:----Anh hâm dọa tôi sao,vậy thì có ngon bốp chết tôi đi,xem ai dẫn anh đến chỗ cô gái kia.Lúc đó Chưa tìm được cô gái đó anh đã bị ông tôi xữ rồi.
Bội Bội cứng miệng,cô không tin hắn ta dám làm gì cô.Một cô gái trời không sợ đất không sợ,đàn ông trong tộc ai cũng sợ cô cả đụn vào người cô còn không dám.Bỡi vì cô rất xinh đàn ông ai cũng mê mệt cô.Cô không tin tên này dám.
Khuôn mặt tối sầm,hắn hiện lên sự ma mị.Tay lớn bấu vào cỗ Bội bội,siết mạnh.
--Ơ..hơ…a..nh ..dám…_Bội bội hỏang hốt,mặt xanh méc.Tay nhỏ không ngừng đánh vào tay hắn muốn thoát ra.
-Tốt nhất đừng thách thức tôi._Giọng nói như mũi băng nhọn có thể đâm chết người.Hơi khí phả ra mạnh mẽ.Hắn không thích ai thách thức hắn.Đặt biệt thách thức tính nhẫn nại của hắn.
--uôn..ra..ôi ..ưa..a..h ..ặp…ô..a..(Buông ta tôi đưa anh đi gặp cô ta)_Bị bốp đến không thể được,cảm giác như sự sống còn tích tắc.Bội Bội cố nói.Tay chân mền nhũng.