Đúng là không ngoài dự tính thật. Cả cơ thể lớn khoảng m đổ dồn về cô, hắn phủ lên cô cả cơ thể, là một sự bao bọc. ----Bốp---Bốp----Bốp---Bốp----
Tên quái đảng không tấn công lại, mà lấy lưng mình che chắn cô. Hắn liên tục bị mấy chục cú đá lên người.
Cô ngước lên hoảng hốt nhìn gương mặt che tối mất phân nữa, chỉ nhìn thấy chiếc càm nhọn, đôi môi mím chặt một tiếng cũng không phát ra.
--Cốp---Bum---Cô kinh người trợn mắt nhìn phía sau hắn bị tên điên cuồng cầm chiếc gậy sắc đập vào đầu, cả cơ thể hắn lây động vì lực đánh phía sau, cứ ngỡ lần này hắn ta sẽ ngã nhào vào người cô, không ngờ bàn tay hắn chỉ nắm chặc vai cô dồn cơ thể cô vào ngực hắn mà che chở ,tránh đá trúng làm cô bị thương.
Thân thể cô lúc này trở nên bất động, một nổi đau nào đó tận sâu trong tiềm thức cứ như quen thuộc từng chút ẩn hiện . “Từng có một người như thế xuất hện trong giấc mơ, từng có cơ thể lo lớn liều mạng bảo vệ mình” Đầu cô xuất hiện những mảnh máu đỏ che khuất khuôn mặt người đàn ông trong mơ hồ. Lòng ngực Nguyệt Hàm nhói đau, nước mắt cô vô thức rơi ra giọt lăn xuống má.
Hơi thở hắn vô cùng ấm áp, mùi bạc hà khiến cô bị chìm ngập, hắn vẫn như khúc gỗ vững chắc, liên tục bị bọn giang hồ tra tấn.
-Mày còn cứng đầu?_Tên kia đánh đến mệt lữ chân tay, nổi điên khi cơ thể tên đàn ông kì quái trùm mũ đen vẫn trụ chỗ. Cứ như đánh vào khúc gỗ không vao giờ ngã. Tên Thương ghiến răng, mắt tóe lửa, rút trong đế giầy con dao nhỏ.
Nguyệt Hàm cố đẩy mạnh tên đàn ông ra, cô muốn đẩy hắn khỏi con dao sáng bén kia dang lao tới, cô run rẫy gào. Đôi mắt cô đau đớn cầu xin:--Phía sau…tránh..ra đi…làm ơn đánh trả đi. Xin…anh…xin anh...
--xoạt--Xoay người, con dao bén vừa phát sáng, một hành động trong gang tấc, tốc độ như ma quỷ. Thân hình lớn lạnh lẽo đã nắm lấy cổ tay tên Thương, bẻ ngược, tất cả cử động chỉ diễn ra trong giây, đến thở tên Thương cũng chưa kịp đã bị --Rặc—Xẻng—
--AAAAA..ư---
Tên Thương một lần nữa hồn phách bấn loạn, mặt đau đến trắng bệch ra, lòng ngực thở phập phồng.
-Anh thương.!
--Anh Thương, anh sao rồi.!
--Anh Thương…
Nguyệt Hàm vội bừng tỉnh trong tiếng thét, cũng chưa kịp thấy thì tên kia đã nằm vật ra đất kêu rên.
Bước chân tên đàn ông kia ngày càng gần tên kia, bọn họ cũng kinh ngạc chăm chú nhìn, vì không biết nên tiến lên hay không khi nhìn thấy hậu quả của Tên Thương. Hơi thở hắn lạnh buốt, trong hắn quỷ dị đáng sợ. Khom người xuống.
Tên Thương hoảng sợ vì khí chất bức người kia không giống như kẻ yếu dễ bị bắt nạt giống như lúc đầu bọn chúng tưởng. Cả bọn cũng không dám tin, tên đàn ông to lớn này đã bị đánh tơi tả lúc nảy một chút sức cũng không giảm, cư như lúc nảy chỉ gãy ngứa co hắn.
--Anh Thương bọn em xong lên!
Nói xong tên cũng cắn răng xông lên tiếp.
----Phù---xoạt---Rắc---Bốp—
Tên giọng chanh chua như đàn bà tay chưa kịp giơ lên đánh, đã cảm nhận luồng gió lạnh xuyên qua, các khớp xương lưng đảm nhận một cơn đau điến mồ hôi nhanh tuông ra, lúc này mới biết xương sống lưng đã bị bẽ gãy, giây sau bất tĩnh ra đất không rõ sống chết.
tên kia lòng ngức đập mạnh, mắt kinh hồn nhìn như quỷ ám. Ba chân bốn cảng chạy thục mạng không dám quay lại nhìn.
Tên Thương vì đau đớn cũng nằm ra lăn ra.
Nguyệt Hàm chân chập chửng run run bước tớ, hơi thở dồn dập vì kinh sợ.:--Họ…chết…sao?
Bóng lưng lớn đang đối diện cô, tạo nên một cảm giác lạnh giá, khí chất bức người, giọng lãnh đạm vang lên thật khẽ:--Không chết, chỉ tàn phế.
Tay cô bịt miệng mình để không phát ra tiếng “Hắn ta như vậy sao lúc đầu lại không đánh trả, đáng..đáng sợ quá”.
-Anh…sao lúc đầu con để họ đánh_Cô lúc này còn sợ hơn cả khi bị tên Thương xâm hại cảm giác tên đàn ông này rất nguy hiễm.
Hắn im lặng thật sâu sau đó kéo tay lôi đi rời khỏi hiện trường, tránh ở lâu thêm phiền phứt. Cảm nhận được đôi tay cô lạnh run, hắn âm trầm lên tiếng:--Có người không muốn thấy tôi giết người. Cũng không muốn bước vào thế giới có mùi máu tanh. Tôi không muốn người đó hoảng sợ lại bỏ trốn đi.
Đưa cô đến trước chung cư, hắn buông cánh tay cô ra.
-Anh đang nói đến người yêu của anh sao? Người yêu của anh ở đâu, cô ấy sẽ biết anh vì cô ấy mà thay đổi._Cô nghe qua, liền suy đoán được tên đàn ông trong kì quái bí ẩn này hắn trước kia cũng là tên giang hồ, nhưng vì người yêu mà từ bỏ việc giết chóc, âu cũng là một người đàn ông si tình,có cá tính.
Cô đáp với hắn bằng nụ cười, dù tim gan đang nhảy lộn xộn vì chưa hết sợ.
-Nếu cô ta thấy được, anh vì cô ta thà chịu bị đánh đến chảy máu, sẽ tha thứ cho quá khứ của anh thôi, thật ra nếu không vì muốn cứu tôi anh đã không đánh lại họ, không sao nếu cô gái đó biết mà hiểu lầm anh, cứ bảo đến gặp tôi, nhất định sẽ giải thích giùm anh. Tôi tên Trịnh Nguyệt Hàm rất cám ơn anh đã cứu, lúc đầu nghĩ anh không biết nói chuyện , thì ra anh cũng nói được. Vậy Anh tên gì thế?
Nguyệt Hàm nở nụ cười tươi tắn, nụ cười của cô như muốn thiêu đốt đi lòng ngức của ai đó. Tên đàn ông im lặng ngắm nhìn thật kĩ, ngón tay lại bất chợ đặt lên cổ cô, nơi tên Thương đã từng chạm vào kia nảy.
Hắn không đáp lại cô, ngón tay ấm nóng cứ chà sát lên cổ cô muốn chùi đi cái gì. Cô nhắn mắt khó hiểu, người cũng bị co rút lại vì hành động kì quái nhưng nhìn vào thì mờ ám.
--Này..anh làm sao thế.? _Cô cố né người ra, cảm thấy cô nóng rang vì bị chà xác.
Cổ trắng ngần giờ đỏ ao lên. Hắn như không cách kiềm chế được, cứ như sợ chùi không ra dấu vệt người đàn ông khác ở trên người cô. Cho đến kia xém kì ra hồm cô thì cô la lớn vì đau, hắn mới tỉnh táo ý thức buông tay xuống.
Hắn vội vàng muốn bỏ đi, sợ rằng sẽ không kiểm soát được việc làm tiếp theo, lạnh lùng nói cô:- Không cần biết, sau này cứ coi tôi chưa xuất hiện.
Hắn lấy trong túi quần ra cái USB đặt vào tay cô. Nhanh chóng quay bỏ đi.
Đến khi cô tỉnh ra, mới biết hắn đã biến mất rồi, ngạc nhiên nhìn cái USB lần trước mình bị mất ở nhà hắn ta trên tay,mang tâm trạng dài thượt cảm xúc rối tung về phòng.
-Nói, tên đàn ông lúc nảy với cậu là quan hệ gì?_Tiểu Nhu mắt đâm đâm nhìn Nguyệt Hàm, mặt trầm trọng như muốn tìm ra lời nói thật trong mắt Nguyệt Hàm.
-Không có, tên còn chưa biết, làm sao có quan hệ nào? Chỉ là đem trả USB cho tớ, mặc dù không hiểu sao hắn lại biết
-Chỉ trả USB thôi sao.Nói dối trời đánh dám thề không.? Không biết tên mà dám nắm tay giữa thanh thiên bạch nhật, còn có cử chỉ mờ ám, xoa xoa cổ nhau á.
-Rồi rồi, để tới kể cho cậu. đừng có sợ hết hồn.
Cô bắt đầu uyên thuyên kể từ đầu.
Mấy phút sau vẫn thấy Tiểu Nhu trầm ngâm.Rồi đạp mạnh bàn lên tiếng:-Theo cậu nói thì tên hôm đó đúng là biến thái, còn người kia bị chung cư hiểu lầm vì trong bí ẩn Hể ..Ở đâu ra kẻ si sình như thế, theo như cậu nói vừa có sắc vừa có võ đúng kiểu nam thần ngôn tình rồi, chỉ có điều hắn nghèo rớt mồng tới cả cái vật dụng trong nhà cũng không mua nổi, chỉ thiếu một bước thôi, nhà hắn giàu thì bảo đảm tới cũng phải ngã ngục cho xem.
-Thế cậu yêu đương bằng cái địa vị xã hội à_Đánh cho Tiểu Nhu cái lườm. Cô chu môi kinh miệt cô bạn.
-Không phải, chỉ là hắn nghèo như vậy, phụ nữ ngã chồng không chỉ ngoài đẹp trai, mạnh mẽ giỏi võ, hay chung tình, mà cần có miếng cơm để nuôi sống gia đình chứ. Hắn lại trong kì hoặc bí ẩn, khả nghi như vậy, tốt nhất cậu nên tránh xa chút biết không_Tiêu Nhu giọng oan oan nói rồi ra vẻ khuyên bảo Nguyệt Hàm.
-Người ta có người thương yêu rồi, cậu khi không lại nói đến ngã chồng gia đình cái gì, chẳng có ăn nhập_Cô lắc đầu, lăn lên giường ngáp ngắn ngáp dài.
-Nếu muốn đến gặp Henry thì về đi, tớ buồn ngủ rồi, Henry bảo thời gian này rất bận không đến đây làm cơm. Cậu không cần qua ăn ké tớ cũng không biết nấu.
Nguyệt Hàm buồn chán vùi mặt vào gối.
-Nguyệt Hàm, cậu không nghe tớ sẽ hối hận, nhìn tên đó dù không phải biến thái cũng là kẻ bệnh thần kinh, không chừng bị chứng tâm thần phân liệt_Tiểu nhu cứ dai dẳn không chịu buông tha cho Nguyệt Hàm, kéo kéo gối cô ra.
--Trời ơi, cậu muốn tớ làm sao, tên đó còn không muốn nhìn mặt tớ . Là tên đó bảo tớ xem như hắn chưa từng xuất hiện đáy chứ. Cậu yên tâm rồi a _Cô bực dộc thở ra, lòng có chúc ấm ức.
-Ê, cậu đang nổi nóng vì hắn không để ý tới cậu à!._Tiểu Nhu nghi hoặc ngẩn mắt nhìn Nguyệt hàm:---Có phải cậu bị trai đẹp mê hoặc không?
-Đồ điên!_Cô nổi nóng, lườm Tiểu Nhu rồi dùng chăn úp lên mặt.
-Trịnh Nguyệt Hàm, cậu đang phản ứng vì tớ nói đúng à, chẳng phải cậu từng nói trước nay chưa ai đẹp trai hơn Henry sau, cậu còn dám thề nếu có kẻ còn đẹp hơn Henry chắc chắn cậu sẽ lấy làm chồng ngay à!
Cô giật mình nhớ ra là mình đã từng thề như thế, sau đó ngẫm nghĩ “ Quả thật, tên đó còn đẹp hoàn mĩ hơn cả Henry, góc cạnh đều toát lên khí chất bất phàm,, ruốt cuộc người đàn ông đó là ai, hắn có bao nhiêu bí ẩn”
Cô từng chút nhớ lại cảnh buổi sáng hôm đó nhìn lén hắn, cô chỉ tiếc một điều chưa nhìn rõ đôi mắt hắn ngoài đôi lông mi dài và dày hơn con gái. Bất chợt gương mắt cô ửng hồng, lại thấy bực bội vì mình cứ nghĩ về tên đó, còn bị hắn làm ám ảnh, “Hắn thật ra chỉ vì người yêu của hắn nên mới cứu mình, nên mới không hại người, không vì cái gì khác, tỉnh táo lại Nguyệt Hàm à..”
--AAAAAAAA----Cô lại bất ngờ thét lớn, bật dậy.
Tiểu Nhu giật mình _Trời ơi, điên rồi sao?
Nguyệt Hàm không chịu được không khí ngột ngạt cứ nghĩ linh tinh, hậm hực chạy ra ngoài.
-Cậu đi đâu thế?_Tiểu nhu gấp ngáp nói với tới chạy theo.
---Rầm---Ra ngoài hóng gió, về thì tự khóa cửa!
Nguyệt Hàm đầu óc lộn xộn đi lẩn quẩn ra công viên. Cô gái tuổi đáng lí đã trưởng thành có chồng sinh con, còn cô suốt ngày núp sau lưng Henry, bảo bộc chăm sóc giống như cô gái tuổi. Đến ngay cả gặ người đàn ông khác cũng chưa từng. Tự nhiên lại có tên hàng xóm cổ quái, lại xông ra che chắn cho cô, tất nhiên cảm xúc phải rối bời rồi, chỉ là cô không nhận ra trong lòng cô khuyết mất điều gì.
Buồn bực cô rút điện thoại ra,mở danh bạ lên chỉ có duy nhất hai số, con số đầu tiên “ Ông già phiền phức” và số thứ hai là “Con bạn thân”. Cô cũng chẳng còn người quen nào để thêm số điện thoại mới.
“Ông già phiền phức”: Henry
“Con bạn thân”: Tiểu Nhu.
---Tút—Tút---
--Tại sao không liên lạc được, đến lúc cần lại không bắt máy, chết dẫm ở đâu không biết_ Cô căn môi, ấn mạnh phím kết thúc. Nhưng khuôn mắt lại hiện chút lo lắng vì người bên kia không thể liên lạc. :---Mình phải đến trường xem thử.
Đến sập tối, lê thân mệt mỏi về chung cư, đầu óc lơ lửng, mang tâm trạng bất an “ Henry không đến trường, ở nhà cũng không, anh ở đâu vậy chứ, đừng bỏ mặc em chứ”
Đôi mắt đỏ ngầu, cô đứng trước cửa nhà, vừa lụt tìm chìa khóa cửa. “Chết tiệt, bỏ ở trong nhà rồi sao.” Vừa biết bản thân vì đi vội không mang chìa khóa theo, mọi lần điều như vậy Henry sẽ luôn có mặt sau đó giúp cô vào nhà, lần này Henry biến mất chẳng biết ở đâu mà gọi về. Chán nản cô ngồi thụp xuống, hai tay ôm gối.
Dường như rất lâu, cô đã ngồi đợi Henry sẽ đến mà mệt lả ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ Nguyệt Hàm đã mơ một giấc mơ không biết có phải ác mộng không.
{ Cô thấy một bóng lưng người đàn ông đang ngồi đọc báo ở salong, rất trầm tư phong thái tao nhã, cô vội đến gần xem cho rõ mặt….chưa kịp thì
Cô bị lạc vào một khu vui chơi, rất đông người. Có nhiều tiếng cười phụ nữ đưa đẫy, có một căn phòng phía sau hồ bơi đông người qua lại, cô bị một người lạ mặt xô vào trong. Đầu tiên cô choáng váng, người đông cứng ngẩn ra nhìn một đám phụ nữ đang lỏa thể nằm trên một người đàn ông, nữa cơ thể rắn chắc nước da bánh mật vô cùng quyến rủ đổ rất nhiều mồ hôi, tiếng cười lẳng lớ, tiếng thở mạnh, cùng tiếng rên rĩ, làm đầu óc cô quay quẩn, dạ dày nổi lên trận sự buồn nôn, bức bách cô bỏ chạy thật nhanh, cô cảm giác mình rất buồn không hiểu vì sao thì đã bị té xuống hồ bơi, nước tràn vào phổi cô, nhưng lại không làm cô thấy khó thở….
Sực tỉnh…Lần này lại biến thành một khu rừng, đáng sợ, cô cô độc bước đi, xung quanh trong vừa lạ vừa quen giống như đã từng đến đây, trong làng sương mờ mịch lại xuất hiện một người đan ông âm khí tỏa ra rất ma mị, người đàn ông đứng nghiên người về phía cô, cái bóng đen lớn khiến cô nhìn không được chân dung người đàn ông…Cô lại bước đi tiếp muốn nói gì đó thì hắn ta đã biến mất
….Nhưng lại đưa cô đến cái hang động phía dưới có cái hồ nước cô lại đến xem, nào ngờ vừa nhìn xuống cô hoảng hốt giựt mình một con thủy quái đỏ rực như máu sôi sục há miệng lớn lao lên, cũng chưa thể hoàn hồn, một lực lớn nắm lấy cô nhưng cô lại không cảm giác đau đớn, người này ôm cô ngã lăn ra nền đất.
Khi cô choàng mở mắt thì càng kinh ngạc hơn, cô đang ở trong một nơi toàn màu trắng sáng bóng, đèn rất nhiều rất nhiều, xoẹt một cái lướt qua bóng đen. Cô mở mắt cảm nhận được sự đau nhói ---Đôi mắt sâu hút như muốn nuốt cả cơ thể cô vào trong, đôi mắt không có chân đáy, cứ nghĩ nó đen lấy ngăn cách tới gần thì đôi đồng tử hiện rõ màu nâu trong suốt ánh lên màn sương phảng phất sự mạnh liệt khao khát, lại có sự bi thương bất lực, còn cả sự long lanh như mặt hồ nước khiến người ta thấy sự yên tâm được bảo bộc.
Nguyệt Hàm không hiểu sau nước mắt cô lại rơi, cảm giác được cả người lạnh lẽo, cô sợ nhìn đôi mắt của người đàn ông này, người cô bất giác run lên}
Trong cơn mê, cô không biết cơ thể đang bất bộng nằm trên nền gạch cũng run rẫy. Lát sau một sự ấm áp từ đâu tỏa ra khiến cô yên tâm co người rút vào hơi ấm đó như thèm thuồn “Thật ấm, thật ấm”
Một thân hình lớn rắn chắc nhẹ nhành đặt cô vào người, bao bộc cô, chỉ đơn gản muốn xoa dịu cơn ác mộng của cô.
Không biết bao nhêu lần cơ mặt hắn co rồi giãn ra khi nghe liên tục tiếng nấc của cô gái trong giấc mơ. Không biết cô gái nhỏ đã mơ thấy đều gì nhưng hắn biết có lẽ đều là do hắn tạo ra.
Âm điệu trầm thấp giọng nhẹ nhàng như lướt qua trong không khí, bàn tay lớn ân cần vỗ nhịp nhịp lên đôi vai nhỏ gầy đang run rẫy:--Có phải cả trong giấc mơ tôi cũng dày vò em khổ sở. Không đau, không làm em đau nữa, vĩnh viễn tôi chỉ yên lặng ở trong bóng tối nhìn em…nhìn em vui vẻ…nhìn em sống trong thế giới em từng khao khát.
Rơi trong yên lặng lúc lâu, nhìn thấy cô gái nhỏ trong lòng đã không còn sợ hãi khóc nấc , hắn lại vuốt ve gương mặt nhỏ ửng hồng từng chút tham luyến:-Chỉ cần em cả đời này không thuộc về ai …tôi sẽ không xuất hiện trong thế giới của em. Trịnh Nguyệt Hàm. Em làm được không?
-Chỉ cần em cả đời này không thuộc về ai …tôi sẽ không xuất hiện trong thế giới của em. Trịnh Nguyệt Hàm. Em làm được không,?
-Chỉ cần em cả đời này không thuộc về ai …tôi sẽ không xuất hiện trong thế giới của em. Trịnh Nguyệt Hàm. Em làm được không,?
-Chỉ cần em cả đời này không thuộc về ai …tôi sẽ không xuất hiện trong thế giới của em. Trịnh Nguyệt Hàm. Em làm được không,?
Câu nói như âm thanh có phép màu, như một câu hỏi cần một lời hứa cứ vang vọng trong đêm tối tịch mịch để lại chút cô đọng, lạnh lẽo nhưng mãnh liệt vô cùng.