-Bình tĩnh đi. Hệ thống mạng CEO đang tìm ra thủ phạm xâm nhập, chắc chắn là do người trong công ty làm. Nếu anh nóng giận như vậy cũng không thể giải quyết được gì_Thiệu Mĩ nhạt giọng nhắc nhở.
Đám cổ đông lại ri rào.
-Im hết cho tôi.
Một ông trong đám cổ đông nói:-Do anh không có năng lực, nếu là Dương Tổng đã không để mọi chuyện lộn xộn thế này.
Một bà tóc xoăn người tây lên tiếng:--Những mối làm ăn lớn đã không con tin tưởng vào cách làm việc của chúng ta nữa. Họ đề nghi hủy họp đồng đơn phương. Đa số điều là do Tống thị cứơp mất.
Cổ Phiếu đang tuột trầm trọng thưa Chủ tịch. Bên ngoài đang có tin tức Ngài làm việc cho thế giới ngầm. Hội Đồng chính trị đang triệu tập ngài đến để tra hỏi._Một thư ký bước vào vẻ mặt nghiêm trọng.
--Rầm—
--Lộp—Cộp---
Thiếu Mĩ bước vội đưổi theo Lạc Thần kéo lại.
--Lạc thần nghe này, bây giờ anh phải tránh mặt. Có người đã chụp được ảnh anh buôn bán giao dịch vũ khí trái phép. Nếu lộ diện bây giờ rất bất lợi.
Lạc Thần ánh mắt dữ tợn nghiến răng:-Khốn khiếp, bị gài bẫy rồi. Hôm đó tôi bị dụ đến, Tống Hào lão già chết tiệt, giăng một cái bẫy hòan hảo. Nhất định là lão ta. Cho người lấy tư liệu mật, khiến giá cổ phiếu rớt liên tục. Bây giờ tôi đến gặp lão ta.
--Khoan đã…Lạc Thần_Thiệu Mĩ muốn kéo ngắn lại như bị đãy ra. Cứ đứng nhìn Lạc Thần giận dũ bỏ đi xa. Cô vẫn đứng đó nỡ nụ cười tàn độc.
Từ phía sau đi lên. Đôi chân thon uyển chuyển ---Lọp cọp…
Thiểu Mĩ không quay lại chỉ liếc ra sau, có thể biết là ai:-Là cô làm đúng không.?
Phía sau vẫn im lắng.
Thiệu Mĩ như không chờ được quay về sau đối diện, lạnh giọng:-Có thể phá mật mã ,xâm nhạp hack các máy vi tính ngừng họat động, còn không để lại chút đấu vết. Còn ai có thể khác ngòai cô.
Trên môi đánh một đường cong hòan hảo.:-Cô đánh giá cao tôi vậy sao?.
-Trịnh Nguyệt Hàm, tất cả điều là kế hoạch của cô. Xem ra cô không phải tầm thường có thể để tôi không nghi ngờ được cô.
-Sai rồi,là cô không tầm thường mới đúng. Cố ý để mật mã, đem chứng từ cho tôi nhìn thấy.
-Cô biết_Thiệu Mĩ chút ngạc nhiên.
-Mọi thứ…._Trịnh Nguyệt Hàm nhạt giọng:….cô làm tôi điều biết.
Thiếu Mĩ Giật mình.
Đúng là qủa quýt dày có móng tay nhọn._Thiếu Mĩ bật cười.
-Không, là núi cao còn có núi cao hơn._Trịnh Nguyệt Hàm ánh mắt lạnh lùng, nhếch môi.
-Còn hắn ta, bây giờ hắn ta đang ở đâu._Thiệu Mĩ nheo mặt dò hỏi.
-Hình như, cô rất quan tâm đến Dương Vĩ.
Thiếu Mĩ vẫn không thay đỗi sắc mặt:-Phải, càng quan tâm đến hắn tôi lại phải càng quan tâm đến cô hơn.
Nguỵệt Hàm bước tới gần. Nói nhỏ vào tai Thiệu Mĩ, giọng ám muội:-Tôi thì khuyên, đừng quan tâm đến Max nếu không tôi sẽ chăm sóc cô kĩ hơn đấy._Nói xong, tay Nguyệt Hàm chỉnh lại vạt áo của Thiểu mĩ rất cẩn thận.
Thiếu Mĩ nghiếng răng, trừng mắt nhìn:-Max không thuộc về cô đâu Trịnh Nguyệt Hàm, cô và Max vốn dĩ không thể..Bỡi vì..kẻ hủy hoại gia đình cô không chỉ có duy nhất Tống Hào.
Nguỵệt Hàm thở mạnh, tức giận:-Cô nói gì, cô đã biết cái gì.
--haha.._Thiệu Mĩ bật cười chế nhạo.
---Lớp cớp..
--Hey, Cẩm Tú à. Có chuyện lớn rồi…Ủa…Trưởng Phòng Cổ xin chào_Tiểu Mai hớt hãy chạy, không ngờ thấy được Thiệu Mĩ Liền cúi người chào hỏi.
Nguỵêt Hàm liếc nhìn Thiệu Mĩ, cắn chắc răng, nổi sát khí.:-Tốt nhất đừng chọc giận tôi..tôi không có tính kiên nhẫn lâu đâu
--Cô.._Thiệu mĩ kinh người, mở to mắt. Không phải kinh ngạc vì lời nsoiư, mà dường như cô vừa nhìn thấy cặp mặt màu đỏ hiện lên trông rất ma quái của Nguyệt Hàm.
Nguyệt Hàm liền đeo kính vào, xoay người mĩm cười nhìn Tiểu Mai.:-Có chuyện gì thế Mai. Sao hoảng sợ thế.
Mai nói nhỏ vào tai Cẩm Tú.:-Nguy rồi, nghe nói Công ty có gián điệp.
Cẩm Tú giả vờ kinh ngạc,:-Có chuyện đó sao.
Tiểu Mai nhìn thấy Thiệu Mĩ vẫn còn đứng đó không nhúch nhích, liền hoảng sợ kéo Cẩm Tú đi.
Thiểu Mĩ lúc này mới hòan hồn, có chút run run:-Trịnh Nguỵêt Hàm thật ra cô là loại ma quỷ nào chứ?
------------------------
Tiểu Mai, cậu nghĩ ai sẽ là gián điệp?_Cẩm tú cười cười.
Tiểu Mai gãi càm:-Chắc chắn là con Phan Minh Thư chảnh chọe đó rồi. Lúc nào cũng tư lợi. Cô ta luôn khả nghi lắm, Chủ Tịch Lạc lần này rắc rối rồi Thì ra người trong xã hội đen. Ghê thật.
-Tiểu Mai, cậu có sợ những người trong thế giới đen không?
-Tất nhiên là sợ, bọn họ là người xấu, toàn làm chuyện bất lương, giết người hại người, làm những chuyện tán tận lương tâm. Mình không những sợ mà con ghét_Tiểu Mai khẳng định lại ngây ngô nói thẳng thắng.
Cẩm Tú mĩm cười nhẹ, vỗ vai Tiểu Mai:-Thôi không cần phản ứng mạnh vậy, tới lúc gặp họ thử xem bạn có dám mạnh miệng vậy không.
--Dĩ nhiên..là không dám rồi, mình không muốn tiếp xúc với họ chút nào. Tốt nhất là không nên gặp.
Tiểu Mai ôm lấy tay Cẩm Tú:-Nếu sau nay gặp họ, cậu phải chạy xa m biết không, cậu nhứt nhát lại hiền lành dễ bị ăn hiếp.
-Um…mình biết rồi_Cẩm Tứ cười ngượng. Giọng hơi thóang buồn.
-À..Cẩm Tú, cậu chưa coa bạn trai hả, vậy mình gióiư thiệu một người cho cậu nhé, bảo đảm không tệ_Tiếu Mai híư hửng mặt tươi rói kéo kéo Cẩm Tú.
-Không cần đâu mà, mình chưa cần có.
-Thôi nào còn mắc cỡ.
------------------
-Tống Hào.!_Lạc Thần đanh mặt tối sầm, xông vào ---Rầm—
-Chủ Tịch Lạc, sau lại nóng giận như vậy, có gì từ từ nói chuyện
-Hôm đó, là do ông dẫn tôi đến phải không, giữa chừng lại bị người khác biết, giao dịch thất bại, bây giờ cả nước đều biết chuyện. Tôi có gì thì ông cũng không yên._Lạc Thần nắm lấy cổ áo Tống Hào.
-Hiểu Lầm rồi, không phải tôi. Bây giờ cổ phiếu CEO rớt như vậy, cậu không lo đi giải quyết đến đây nổi giận, có ích gì chứ.
-Ông còn giả vờ, im đi. Đợi tôi giải quyết xong sẽ tính sổ với ông.
-Có một người có thể giúp được cậu. Chính là Dương Lão gia.
-----------------------------------------------------------
Phúc Hoàng bước vào, nhìn đồ đạc điều bị đạp vỡ. Anh ung dung ngờ xuống nhìn Lạc Thần nửa mê nửa tỉnh:-Lạc Thần, người tính không bằng trời tính. Có phải Dương lão gia không chịu giúp đúng không.
Lạc Thần liếc mắt. Ly rượu trên tay đạp xuống dất—Xỏang---
-Mẹ kiếp, câm mồm, muốn tới đây chế nhạo sao.
-Cái gì của mình thì thuộc về mình, không phải của mình có giành giựt cũng không được, bây giờ chỉ là trả về đúng vị trí thôi, Max msoiư là người có khả năng khôi phục lại tất cả. Lạc thần nếu không phải nể tình làm việc chung mấy năm qua. Thì tôi sẽ đấm vỡ mặt cậu.
Phúc Hòang nắm lấy cổ áo Lạc Thần.:-Nói đi, cậu đã hãm hại Max và Nguyệt Hàm đúng không.
Lạc Thần bật cười:-Chính là họ không thọ, không thể trách tôi, tôi cũng đã cố gắng rồi.
--Bốp---
-Khốn khiếp, tên phản chủ, không bằng một con chó, chuyện như vậy cũng có thể làm ra, Max đã đối xử tốt vóiư mày nhứ an hem, mày lại giết anh em mình.
Bị dánh vào mặt. Lạc Thần hơi choáng, đứng không vững, hắn thét lên:-PHẢI,tao làm thì sao, tao đã đẫy Max xuống máy bay, haha…chết rồi thì tốt..haha..
Phúc Hoàng nóng giận, ôm lấy đánh mạnh vào mặt Lạc Thần liên tục.:-Thằng chó, mày không có tính người.
---Phịc—Lạc Thần hất mạnh Phúc Hòang ra,
-Max chết rồi, hắn ta phải đáng như vậy, nếu nói về tính người, hắn ta mới không có. Người sắp chết hắn cũng làm cho phải chết.
-Nhưng Max luôn không tệ bạc với anh em.
-Hắn xem ai là anh em---Giọng Lạc Thần càng ma mị, có phần không bình tĩnh, quát lớn:….Max chưa từng xem ai là anh em, hắn coi tôi, cả anh chỉ là con chó làm việc cho hắn thôi. Hắn chưa từng tin ai ngòai bản thân mình.
Lạc Thần nắm lấy cổ Phúc Hòang bóp chặt, ghị vào tường.:-Phúc Hòang, mày nghĩ hắn coi trọng mày sao, haha…
-Lạc Thần, cậu hiểu sai về Max rồi.!_Phúc Hòang lạnh giọng, nhứng không muốn phản kháng/
-Nếu mày cứ muốn bênh vực hắn như vậy, để tao tiễn mày đi cùng hắn_Lạc Thần ghiến rắng, ánh mắt bén ra tia lửa căm ghét.Chỉa mủi súng vào thái ương của Phúc Hòang.
---Cạch-----
Thân hình cao lớn, vậm vỡ, trong đầy khí chất và quyền lực, sự kiêu ngạo ung dung bước vào. Khuôn mặt tuấn lãng lạnh lẽo mang hơi khí tối tăm.
Lạc Thần kinh ngạc nhìn ra, liền hỏang hốt phần. Miệng run không tin vào mắt mình:-Max..người chưa chết.
Môi quyến rũ mỏng chẻ khẽ nhấc:-Phải, xem ra làm người thất vọng rồi.