Thụ Hải Wabenella vào ban đêm vắng vẻ im ắng, yên tĩnh như một bức họa cuộn tròn. Bên cạnh Wabenella có một con sông rộng lớn, đầu nguồn của nó kéo dài đến tận phía Bắc đại lục, nó chảy qua cương vực phía Bắc, đi qua Wabenella thẳng đến phía Nam đại lục Ager.
Ánh trăng vốn ảm đạm tựa như không chiếu rọi vào được rừng rậm đen kịt, từ trong rừng rậm lộ ra một điểm sáng, sau đó sáng đến ven sông. Điểm sáng kia chậm rãi tiến tới, ở trên dòng nước sông yên tĩnh chảy xuôi lưu lại một bóng ngược sáng nhợt nhạt.
Là một ngọn đèn dầu của tinh linh, giá đỡ màu đen, ánh sáng bên trong yếu ớt. Cầm nó là Tinh Linh Vương của Wabenella, mái tóc dài màu bạc rũ xuống tùy ý, tựa như phản chiếu ánh sao trên trời. Trên chiếc áo màu trắng dùng chỉ vàng thêu hoa văn tỉ mỉ, trên cổ áo đính lên trang sức tinh tế các tinh linh thích dùng. Tay y cầm đèn dầu chậm rãi tiến lên ven theo bờ sông.
Đi theo đằng sau Tinh Linh Vương là bán tinh linh Phạm Âm, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời rất quang đãng, những vì sao an tĩnh lấp lánh quang huy, tuy ánh trăng không sáng lắm, nhưng ở phía trên đó cũng không nhìn ra được dấu hiệu sẽ mưa.
“Xem ra ngày mai trời trong nha.” Phạm Âm cười nói, “Là một ngày đẹp để đi du lịch.”
Tinh Linh Vương đi ở phía trước, dùng đèn rọi sáng đường cho Phạm Âm, thực ra đối với tinh linh thì dù ở trong đêm tối cũng có thể dễ dàng nhìn rõ bất kỳ mọi vật, thị lực của bọn họ so với nhân loại tốt hơn rất nhiều, nhưng Tinh Linh Vương vẫn kiên trì dùng đèn dầu.
“Là muốn thể nghiệm cuộc sống của nhân loại hả?” Giọng nói hàm chứa giễu cợt của Phạm Âm vang lên, Tinh Linh Vương chỉ cười từ chối cho ý kiến.
“Bắt buộc phải đi bộ à?” Phạm Âm nói, “Chẳng lẽ không thể dùng năng lực của Nguyệt Bạch sao?”
Tinh Linh Vương nhẹ giọng trấn an bán tinh linh có phần gắt gỏng, “Đường không có bao xa, chỉ ở lân cận Thụ Hải… Nguyệt Bạch ngày mai còn phải cử hành nghi thức, không nên đến làm phiền hắn.”
“… À.” Bán tinh linh bước nhanh đi tới bên cạnh Tinh Linh Vương đi song song với Tinh Linh Vương, “Phụ quân, ngươi nhìn… trời cũng sắp sáng rồi.”
Tinh Linh Vương ngẩng đầu nhìn, sắc trời sáng hơn rất nhiều, lập tức sẽ hửng sáng.
Hai người trầm mặc sánh vai di dọc theo bờ sông, đến tận khi mặt trời mọc ở phía Đông, Phạm Âm bỗng nhiên dừng lại, nhìn phía Đông từ từ sáng lên, “Dù ở đây không nhìn thấy mặt trời, nhưng cảnh sắc đẹp hơn trong Thụ Hải nhiều.”
Tinh Linh Vương thổi tắt đèn, treo lên cành cây bên cạnh, tiếp tục đi về phía trước, “Dù sao thì đồ vật dùng ma pháp duy trì cũng không được chân thật.” Giọng nói của Tinh Linh Vương hết sức ưu mỹ, tựa như nước sông thong thả lưu động bên cạnh, an tĩnh nhưng khiến người yên tâm, “Nhưng giả so với không có tốt hơn nhiều.”
“Vậy sao…” Phạm Âm nhìn nước sông lẳng lặng chảy xuôi bên cạnh, “Hình dáng chân thật của Wabenella là như thế nào?”
“Một ngày nào đó ngươi có thể nhìn thấy.” Tinh Linh Vương quay đầu lại nhìn hắn, “Một ngày nào đó, ngươi sẽ cảm nhận được bi thương của tinh linh.”
Phạm Âm mím môi không nói gì. Mặc dù lời của Tinh Linh Vương nghe vào khiến người cảm thấy tiêu cực, nhưng nụ cười đó của y lại khiến người yên tâm. Tinh Linh Vương dừng lại trong khe núi, cười ôm lấy Phạm Âm, “Nhìn xem con của ta này, hình như rất không vui nhỉ.”
“Nếu lời của ngươi là thật, ta sẽ càng không vui.” Phạm Âm quay đầu không để ý tới y.
Tinh Linh Vương cúi đầu hôn lên thùy tai ôn nhuận đáng yêu của Phạm Âm, “Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, Wabenella vĩnh viễn đều sẽ xinh đẹp.”
Phạm Âm quay đầu cười khẽ, đôi mắt màu đen cong cong giống như mặt trăng, “Thật sự là luận điệu kỳ quái của Tinh Linh Vương.”
Tinh Linh Vương nở nụ cười, đôi mắt dịu dàng màu mặc lục như màu xanh lá cây mới mọc ở Wabenella, kéo tay của Phạm Âm nói: “Được rồi, nhanh đi thôi, phải lấy được quả trứng kia.”
Tuy rằng không rõ lời Tinh Linh Vương nói có ý gì, Phạm Âm cũng không bày ra bộ dáng hiếu kỳ, mà chỉ đi theo Tinh Linh Vương. Đá giữa khe núi rất nhiều, hơn nữa nơi này hình như chưa từng có người nào đi qua, cho nên đường rất khó đi. Nhưng đối với tinh linh động tác nhanh nhẹn thì không có trở ngại gì.
“Elizabeth, Elspeth, Betters và Bayse; các nàng cùng đi tìm một tổ chim; các nàng tìm được một tổ chim bên trong có năm quả trứng; các nàng cầm một quả, để lại bốn quả.”
“Đó là gì?” Tinh Linh Vương tò mò hỏi Phạm Âm.
“Là đồng dao.” Phạm Âm nở nụ cười, “Lúc nhỏ… từng đọc được trong sách.”
“Đồng dao?” Tinh Linh Vương nheo mắt lại nhìn Phạm Âm.
Phạm Âm vội vàng nói: “Quên mất đã đọc được ở trong quyển sách nào rồi.”
Phạm Âm tất nhiên nhớ quyển sách kia, nhưng là lúc ở thế kỷ , khi đó mẹ đã từng mua một quyển sách đồng dao cho hắn, đồng thời hát cho hắn nghe. Một ít ký ức lúc làm nhân loại đã bắt đầu mơ hồ, đầy rẫy tiếng còi ô tô, âm nhạc thịnh hành và thành phố người đến người đi bây giờ đã cách xa không tới được thế giới ma pháp này. Những thứ nếu nói là chấp nhất, nếu nói là căm hận đó cũng đã càng ngày càng phai nhạt, có một ngày nào đó sẽ biến mất.
“Giai điệu kỳ lạ vậy.” Tinh Linh Vương nở nụ cười, “Giai điệu là tự mình biên à? Ừm, bé con của ta thật sự không có thiên phú âm nhạc mà.”
“Cái loại thiên phú nhàm chán kia, không có cũng không có gì đáng tiếc.” Phạm Âm bĩu môi.
Tinh Linh Vương nhéo mũi Phạm Âm một cái, “Ta hy vọng bé con của ta chẳng biết gì cả, vĩnh viễn ỷ lại ta giống như một đứa trẻ vậy.”
“Ngay cả nhân loại cũng biết, một ngày nào đó con cái sẽ trưởng thành, sẽ rời khỏi bên người cha mẹ.” Phạm Âm nhăn mũi với Tinh Linh Vương.
“A, may mắn bảo bối không phải nhân loại.” Tinh Linh Vương không nhịn được hôn Phạm Âm một cái, “Bảo bối của ta không cần học mấy thứ đó của nhân loại.”
Đáng tiếc ta vốn là nhân loại… dù rằng bây giờ có huyết thống tinh linh.
“Nhưng…” Tinh Linh Vương bỗng nhiên nói, “Nhưng bài đồng dao vừa nãy của ngươi, ca từ rất có ý nghĩa.”
“Hả?” Phạm Âm chớp chớp mắt, “Có ý gì?”
“… Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Tinh Linh Vương đột nhiên nói: “Hay là ngươi có chút năng lực tiên đoán?”
“Hả?”
“Đi thôi.” Tinh Linh Vương tiếp tục kéo hắn đi.
“Chờ chút.” Phạm Âm đứng yên, “Không phải ngươi nói chỉ một đoạn đường thôi à?”
Tinh Linh Vương xoay người, “Ngươi cảm thấy xa à? Hay chốc nữa ngươi có việc gì?”
“Tất nhiên ta không có việc gì.” Phạm Âm nói, trong đầu hiện lên dáng vẻ Nguyệt Bạch, làm bạn tốt lại không đi tham gia nghi thức, Nguyệt Bạch sẽ buồn chứ? Nhưng… ngày đó ở nhà Nguyệt Bạch, bộ dáng của hắn không biết tại sao lại khiến Phạm Âm không dám đi tiếp cận hắn.
“Đi thôi.” Phạm Âm nói.
Kỳ thực ‘gần’ mà Tinh Linh Vương nói rất dễ hiểu, Tinh Linh Vương đã từng du lịch ở trên đại lục Ager rất lâu nên hình như không có khái niệm gì với lộ trình.
Đi ra khỏi khe núi là một vùng bình nguyên, bây giờ là mùa xuân, mùa đông vừa mới qua, nhóm thực vật đã gấp rút sinh trưởng, nhóm động vật cũng vội vàng đi ra hoạt động. Ánh mặt trời buổi trưa ấm áp, khiến người cảm thấy rất thoải mái, hai người ngồi trên dốc cỏ chốc lát.
Hoa cỏ bên cạnh ở trong gió xuân khe khẽ đong đưa, nhóm động vật không sợ tinh linh chút nào, bởi vì tinh linh trước nay sẽ không ăn thịt — nhưng mà ngoại trừ bán tinh linh ra.
“Phụ quân, chúng ta ăn thỏ nướng nhé?” Phạm Âm bắt lấy một con thỏ ngốc nghếch bên chân Tinh Linh Vương nói.
Tinh Linh Vương nhìn con thỏ còn không biết rõ tình hình, nhíu mày nói: “Cái này… không tốt lắm đâu?”
“Tại sao?” Phạm Âm nắm lấy lỗ tai của con thỏ kia quơ quơ, “Ta nướng cho ngươi ăn, tay nghề của ta không tệ… á, trên người không mang theo gia vị cũng không có muối nữa…”
“Cho nên… hay là lần sau nhé?” Tinh Linh Vương hảo tâm đề nghị.
Phạm Âm không tình nguyện thả con thỏ ra, tuy rằng nơi này tầm nhìn rộng rãi, phong cảnh đẹp đẽ, hơn nữa chính là vào mùa thoải mái nhất, vô cùng thích hợp để nhóm lửa nướng đồ ăn ở đây… Nhưng đối với Phạm Âm đồ ăn không có gia vị nướng ra nhất định sẽ giảm hương vị nhiều.
Vì vậy với lời hứa hẹn lần sau lại ra đây nướng thỏ của Tinh Linh Vương, lưu luyến không thôi rời khỏi dốc cỏ nhỏ kia. Con thỏ ngu ngốc kia vẫn đứng ở chỗ đó nhìn theo bọn họ rời đi.
Đây là một bình nguyên rất lớn, hai người đi sát vùng biên giới của nó, một bên khác là rừng cây. Vừa nhìn sang, phong cảnh trên bình nguyên hầu như đều giống nhau.
Hai người đi một lúc thì nhìn thấy sơn thôn của nhân loại, khói bếp lượn lờ, khiến người cảm thấy sinh hoạt nhân loại bận rộn.
Bởi vì tinh linh đối với thức ăn rất dễ dãi, lượng cơm cũng rất ít, cho nên hai người không cảm thấy đói.
Tinh Linh Vương dẫn Phạm Âm đi vào rừng cây cạnh đó, tay Phạm Âm được Tinh Linh Vương nắm trong tay mình. Rừng cây này không nhỏ, hơn nữa cây cối nhìn qua đều đã có tuổi, từng cành cây đan xen nhau. Tuy rằng bây giờ là mùa xuân, nhưng mà lá cây của chúng đã rậm rạp và to lớn giống như mùa hè, màu sắc cũng biến thành màu xanh sẫm, ở trên mặt đất lộ ra từng bóng râm không lớn nhưng trùng điệp nhau.
“Phụ quân…” Phạm Âm đột nhiên gọi Tinh Linh Vương lại.
“Làm sao vậy?” Tinh Linh Vương xoay người, nhìn Phạm Âm.
“Phụ quân không cảm giác được sao? Nơi này có yêu ma…” Phạm Âm lùi về phía sau một bước, chủng loại yêu ma nhiều đếm không hết, bị quấn lấy sẽ rất phiền phức. Tóm lại Phạm Âm từ trước tới nay đều giữ thái độ không đến gần thứ nguy hiểm, thói quen này đã bắt đầu theo hắn từ khi còn là nhân loại.
“… Chính là muốn trứng của yêu ma.” Tinh Linh Vương vươn tay qua ôm lấy eo Phạm Âm, “Ta biết đối với tinh linh thì khí tức của yêu ma rất khó chịu, nhưng vẫn nên nhẫn nại một chút nhé.”
Nói xong hôn lên thái dương của Phạm Âm một cái, môi lại không có kết thúc ở đó, chậm rãi du di xuống phía dưới, nhẹ nhàng cắn lên hầu kết không quá rõ ràng của Phạm Âm, mút vào xương quai xanh tinh tế dụ người của hắn.