“À…” Cô gái trẻ suy nghĩ chốc lát lại nói, “Bây giờ là buổi trưa, ngươi có đói không?”
“… Có chút.”
“Con người khá dễ đói nhỉ…” Cô gái nói, “Vậy ta đi nấu chút đồ ăn nhé?”
“Vậy à?” Ngón tay thon dài của Phạm Âm chọc chọc cằm, “Làm phiền cô vậy.”
“Xin ngươi đợi một lát.” Nói xong cô gái xoay người vào nhà bếp, chỉ trong chốc lát, cô gái bưng một cái khay màu bạc, phía trên để bánh mì, mứt quả loãng và một ít thịt, ngửi vào rất thơm.
Cô gái đặt những thứ này trên bàn, “Mời đến đây, tiên sinh.”
Phạm Âm ngồi ở trên ghế không nhúc nhích.
Cô gái lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Phạm Âm nở nụ cười với cô, con mắt màu đen tựa như hình dáng trăng non buổi tối, “Xin lỗi, bỗng nhiên không muốn ăn…”
“Do ta nấu không hợp khẩu vị à…” Cô gái cúi đầu, trong con mắt màu lam như hoa thanh cúc tràn đầy thất vọng.
“Ta nghĩ…” Giọng nói của Phạm Âm tràn đầy bất đắc dĩ, “Ai mà có khẩu vị với lá mục và thi thể đã thối rữa của động vật chứ?”
“Hả?” Cô gái lại lần nữa ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Phạm Âm, giọng nói vẫn là trong suốt như vậy, “Xem ra… ngươi không phải nhân loại bình thường nhỉ, là khách của vương quốc Tinh Linh à?”
“Không phải.” Giọng điệu của Phạm Âm không biến hóa quá nhiều, nhưng hoàn cảnh xung quanh lại đang biến hóa thay đổi nhanh chóng.
Màu sắc vốn ấm áp trong phòng lại lộ ra sắc màu nhợt nhạt như bị dội nước lên, lập tức hiện ra màu xám u ám. Cả phòng hệt như đột nhiên mất đi chống đỡ, từ từ bắt đầu đổ vỡ, gỗ ở chính giữa rơi xuống, nện vào ở giữa hai người. Nhưng bất luận là cô gái trẻ hay là Phạm Âm đều không có chút cảm giác hoảng hốt nào, hai người vẫn hòa thuận nhìn nhau như vậy.
Bàn ghế vốn xinh đẹp trong nhà biến thành đá, đồ ăn vốn nhìn ngon miệng biến thành lá mục và xác thối rữa của động vật nhỏ khắp nơi trong rừng rậm đều có thể thấy, ghế dựa Phạm Âm đang ngồi cũng biến thành một tảng đá.
Hết thảy xung quanh đều sụp đổ, thực ra ma pháp sáng tạo là ma pháp yếu nhất nhỉ…
Phạm Âm vẫn không đứng lên, mái tóc dài màu đen bởi vì vật thể xung quanh chuyển động mà khẽ bay lên, đường cong yêu mị kia đúng là quyến rũ không ai có thể chống cự.
“Ta phải sớm nên nghĩ đến ngươi không phải nhân loại bình thường…” Trên mặt của cô gái thoáng qua thương tiếc, “Ở trong Thụ Hải Wabenella nguy hiểm thế này, sao lại có nhân loại bình thường chứ?”
“Đúng vậy… nơi này không có nhân loại.” Phạm Âm cũng dùng giọng điệu giống vậy nói ra, hiển nhiên cô gái này không phải là nhân loại rồi, “Có thể nói cho ta biết, tên của cô không?”
“… Ta cũng rất muốn nói cho ngươi.” Cô gái cười cười, đó là nụ cười đặc hữu của thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, khiến người tràn đầy thương tiếc, cũng khiến người cảm thán sự tốt đẹp của tuổi trẻ, “Nhưng… ta không thể nói. Ngươi là một Ngôn Linh giả lợi hại đến vậy.”
“Ngôn linh à…” Phạm Âm phát ra tiếng cười trầm thấp. Cái gọi là ngôn linh, là một loại năng lực rất nguy hiểm, là một loại năng lực ngôn ngữ vô cùng đặc biệt. Ở trong tài liệu lịch sử của tinh linh cổ đại từng có ghi lại, Phạm Âm cũng phải tra cứu rất nhiều sách cổ mới dần dần nắm vững năng lực này, mà bản thân hắn kiêm cả huyết thống của tinh linh và nhân loại, dường như càng có thể vận dụng năng lực này thật tốt.
Có thể khiến chân thật được giấu kín dưới giả dối hiện rõ ra, đây cũng là sức mạnh của ngôn linh, mà Phạm Âm cũng chỉ hiểu sơ sài được chút chút. Theo tài liệu lịch sử ghi lại, Ngôn Linh giả lợi hại thậm chí có thể biến giả thành thật. Loại ngôn linh tương tự ma pháp này là từ phía Đông truyền tới, trên đại lục Ager hiện giờ người biết ngôn linh đã không còn nhiều.
“Hỏi một vấn đề.” Phạm Âm nói, “Ma pháp ngươi dẫn ta ra ngoài là gì?”
“Cái đó à…” Cô gái cười đăm chiêu “Ma pháp này rất hữu dụng đúng không? Có thể dẫn ngươi đến nơi của người thi thuật mà, không ngờ lại không có tác dụng với tinh linh…”
“Xem ra là thế này rồi.”
“Ngươi nhìn thấy ai vậy…” Cô gái trẻ hỏi, “Người đó nhất định là người ngươi muốn quên rồi lại không muốn quên, muốn căm hận nhưng vẫn giữ lại một chút cảm tình ngoài căm hận, phải không?”
“A… tóm lược rất tốt đó…” Phạm Âm rũ mi mắt, người đàn ông gọi là X kia, từ nay sẽ không xuất hiện nữa đâu nhỉ? Đã định trước căm hận, đã định trước dây dưa cũng đã định trước sẽ không thể quên.
“Trong sinh mệnh thế nào cũng sẽ có một người như vậy nhỉ?” Giọng nói đặc hữu của cô gái, hòa với ánh dương quang mờ nhạt.
“Vậy ngươi đến nơi này để làm gì?” Phạm Âm nghiêng đầu nói, “Thụ Hải Wabenella không phải là nơi ngươi có thể đến.”
“Ta đang đợi chồng của ta mà…” Cô gái quay đầu, nhìn cửa vào của vương quốc Tinh Linh, vươn cái tay trắng nõn chỉ vào chỗ kia nói: “Xem… có thứ quý giá này, kết giới mạnh mẽ bao nhiêu, cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến người không phải tinh linh thôi.”
“Thứ quý giá?” Phạm Âm hiếu kỳ nhìn cô gái, “Này, có thể cho ta xem chút được không?”
Cô gái ngơ ngác nhìn cửa vào của vương quốc Tinh Linh, cửa vào của vương quốc Tinh Linh dưới sự bảo vệ của kết giới mạnh mẽ được che dấu trong cây cối tươi tốt của Wabenella từ trước đến nay chưa bao giờ mở ra đối với người lạ. Gió Wabenella nhẹ nhàng thổi qua, cô gái trẻ cắn môi ngồi xổm xuống, cuộn mình thành một đoàn. Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán cô chảy xuống, cô cắn răng không phát ra tiếng.
Phạm Âm thờ ơ nhìn cô nói: “Rất vất vả nhỉ… Gió của Wabenella cũng mang theo lực lượng cường đại của Tinh Linh Vương đấy… Cô lại vẫn có thể tiếp tục chống đỡ.”
Cô gái ở trên mặt đất há miệng thở dốc, mái tóc màu vàng ở trên lá mục vặn vẹo quái dị, trong đôi mắt lam xinh đẹp giống như hoa thanh cúc tràn đầy đau đớn, giọng nói của cô nghe rất khàn, “Miễn là… miễn là ta có thứ này, ta… nhất định có thể gặp lại y.”
Cô gái khó khăn lấy ra một chùm tóc từ trong lòng, tóc dài màu bạc xinh đẹp, dùng dây tơ đen buộc thành một chùm, ở trong gió nhẹ của Wabenella nhấp nhô lên xuống, ở dưới ánh nắng loáng thoáng hiện rõ ra cao quý không giống người thường.
“A…” Khóe miệng Phạm Âm hơi nhếch lên, “Có nó, cô mới có thể ở trong kết giới của Tinh Linh Vương dùng ma pháp phải không? Thật sự là đồ tốt đó…”
Một tinh linh trẻ tuổi đi ngang qua khu vực biên giới của tinh linh Tinh Linh, trực giác nói cho gã biết, bên ngoài kết giới xảy ra một ít chuyện kỳ lạ. Do dự một chút vẫn bước ra khỏi kết giới của Tinh Linh Vương.
Vừa mới đi vài bước, mùi hôi thối mãnh liệt xộc vào mũi, trên một khoảng đất trống nhỏ phía trước có rất nhiều thi thể nằm ngã ngổn ngang, máu đen từ trong những thi thể bị tàn phá kia không ngừng chảy ra, chảy vào trong bùn đất Wabenella.
Lấy can đảm, tinh linh trẻ tuổi đến gần mấy bước, những thi thể này đều là của một số yêu ma, kinh nghiệm từng trải thiếu thốn khiến gã không có cách nào cẩn thận phân biệt ra được chủng loại của những yêu ma này, nghi ngờ càng lớn quấy nhiễu y, trong rừng rậm của Tinh Linh Vương lại xuất hiện yêu ma…
Những thi thể của yêu ma đa số đều không trọn vẹn, chỗ bị thiếu dường như là có người cứng rắn kéo đứt chúng nó, lộ ra xương cốt trắng hếu với thịt vụn lộn xộn… Thật đáng sợ, thật tàn nhẫn… Trong đôi mắt màu đỏ của yêu ma tựa như vẫn còn giữ lại sợ hãi, không tiếng động ngắm nhìn bầu trời trong xanh của Wabenella.
“A…” Một giọng nói êm tai biếng nhác truyền vào trong tai tinh linh trẻ tuổi, “Thì ra là tinh linh à, ta còn tưởng lại là yêu ma chứ.”
Tinh linh trẻ tuổi lập tức lùi về sau một bước, xoay người nhìn qua, “Thương, Thương Lưu đại nhân?”
“Yo.” Thương Lưu đưa tay chào hỏi.
Tinh linh sửng sốt nhìn Thương Lưu, không nghi ngờ gì Thương Lưu là một nữ tinh linh xinh đẹp, nhưng bây giờ lại khiến người cực kỳ sợ hãi. Trên mái tóc dài vốn có màu vàng nhạt dính máu đen của yêu ma, bết lại từng chùm, trên khuôn mặt trắng nõn cũng có vết máu màu đen, lại khiến con mắt màu lam càng thêm sáng ngời, áo quần trên người vốn sạch sẽ cũng nhuốm lên mảng máu lớn, những vệt máu chưa khô kia dọc theo ngón tay thon dài của cô nhỏ giọt xuống — mà cô không thèm để ý chút nào.
“Thương Lưu đại nhân… Ngươi bị thương à?” Giọng nói của tinh linh có hơi run rẩy, không rõ tại sao lúc này cảm thấy Thương Lưu trở nên đáng sợ như vậy.
Thương Lưu cười, nụ cười đúng là tuyệt mỹ, nhưng mà ở trong mắt tinh linh trẻ tuổi kia lại đáng sợ như vậy, “Ta không sao, sau khi nghi thức tiên đoán kết thúc, đi gọi Tinh Linh Vương đến đây, bây giờ đã có đồ vật có thể chống đỡ không gian này, ngài rời khỏi chốc lát cũng không có vấn đề gì…”
Thương Lưu tự mình nói xong, nheo mắt lại nhìn tinh linh kia, “Ngơ ngác gì nữa, đi nhanh đi.”
“Được, được, Thương Lưu đại nhân.” Tinh linh vội vàng xoay người chạy vào vương quốc Tinh Linh.
Chạy trối chết.
“Đã lâu không hoạt động…” Thương Lưu nhìn rất nhiều máu dính trên tay trắng nõn của mình, “Nhưng mà… sao không nhìn thấy Phạm Âm nhỉ?” Cô ngẩng đầu, ngón tay luồn vào mái tóc màu vàng, “Ừm… có thể thao túng nhiều yêu ma như vậy, hẳn là một nhân vật khá lợi hại nhỉ?”
Nói xong Thương Lưu đi về phía trước, đi không bao lâu thì nhìn thấy ở trong một đống đổ nát, bán tinh linh xinh đẹp đang ngồi trên một tảng đá, phía sau có hai con yêu ma, hình như là đang canh giữ hắn, một cô gái trẻ đang nhìn về phía cô, con mắt màu lam chống lại con mắt xinh đẹp giống như hoa thanh cúc của cô gái, Thương Lưu nheo mắt lại.
“Không phải… này.” Cô gái trẻ yếu ớt mở miệng, đưa tay chỉ Thương Lưu nói.
Vừa dứt lời, bên cạnh Thương Lưu đã vây lại một đám yêu ma.
“Ngươi cứ ngồi đó nhìn ta bị giết hả?” Thương Lưu nói với Phạm Âm. Phạm Âm ngồi trên tảng đá lại không nói lời nào mà chỉ rũ mi, khiến Thương Lưu không nhìn thấy biểu cảm của hắn.
“Xì.” Thương Lưu thở dài một cái, “Xem ra cô gái này chính là khách không mời mà đến xông vào Thụ Hải?”
Cô gái trẻ nhìn Thương Lưu, không nói gì, mái tóc xoăn màu vàng làm tôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô ta.
Yêu ma xung quanh tấn công về phía Thương Lưu, đám yêu ma này phần lớn vẫn là khỉ yêu ma có cánh giống như con dơi..
“Từng đám từng đám, đúng là không dứt được.” Thương Lưu lạnh lùng nói, nghiêng người né qua công kích của một con yêu ma, vòng đến phía sau yêu ma, cái tay chưa khô vết máu bóp lấy cái cổ của yêu ma, thoáng dùng lực, liền nghe được tiếng xương cốt rạn nứt. Mấy động tác này liền mạch lưu loát, nhanh nhẹn của tinh linh cộng thêm lực lượng, không thể nghi ngờ gì khiến Thương Lưu trở thành chiếc máy giết chóc tốt nhất. Thân thể vĩnh viễn lấy đại não suy xét làm ra động tác giết người nhanh nhất. Nếu không phải chính mắt thấy được sẽ thật sự khiến người khó mà tưởng tượng, trong thân thể mảnh khảnh đó lại có sức lực mạnh mẽ như vậy.
“Thương Lưu.” Thương Lưu trong thời gian cực ngắn giết chết gần một nửa yêu ma, Phạm Âm bỗng nhiên lên tiếng. “Được rồi Thương Lưu.” Giọng nói không có cảm xúc phập phồng lại có thể phát ra từ trong miệng Phạm Âm, “Dừng lại đi, người kia… lập tức sẽ tới.”
Cô gái nghe được giọng nói này, vươn tay để đám yêu ma kia dừng lại, trong tay nắm chặt đoạn tóc màu bạc kia, trên mặt bởi vì kích động mà hiện lên ửng đỏ. Trong nháy mắt, nơi này yên tĩnh lại.
Thương Lưu nhìn Phạm Âm ở chỗ sâu trong đống đổ nát, mái tóc dài màu đen hơi lay động, trên dung nhan xinh đẹp không nhìn ra biểu cảm, nhưng hấp dẫn khiến không người nào có thể dời ánh mắt đi được.