“Phạm Âm, ngươi không muốn làm sát thủ? Tại sao?”
“… Có thể, ta cho ngươi hai lựa chọn.”
“Chết, hoặc là làm tình nhân của ta, tự ngươi chọn đi.”
“Đúng vậy, làm tình nhân của ta thì ta sẽ để ngươi rời khỏi tổ chức sát thủ, rửa sạch thân phận của ngươi, cho ngươi tất cả những thứ ngươi muốn, được không?”
“…”
“Phạm Âm, được không?”
…
“Ưm…”
Mở mắt ra, là ánh nắng nhu hòa, hình như nhớ tới chuyện gì đó của trước đây, rốt cuộc là đã ngủ bao lâu rồi?
Phạm Âm ngồi dậy trên giường, nheo mắt ngơ ngác nhìn ánh nắng bên ngoài. Bên ngoài chính là vườn hoa, sát bên vườn hoa này, không có tường, chỉ có dựng mấy cây cột trụ xinh đẹp, màn che hai lớp rũ xuống, lớp dầy được sợi dây màu vàng buộc lên, lớp mỏng kia bay theo gió, lên xuống tao nhã giống như sa.
Phạm Âm dụi dụi mắt, xuống khỏi chiếc giường mềm mại, trên mặt đất là thảm nhung thiên nga mềm mại, kéo dài thẳng đến bậc thềm sát biên giới căn phòng, lại đi ra chính là vườn hoa, từng bông hoa xinh đẹp như vừa mới nở.
Tất cả đồ vật ở đây đều là thế này, thời gian ở đây giống như đều ngừng lại, tất cả mọi thứ đều dừng lại ở khoảnh khắc đẹp nhất.
Phạm Âm ngồi xuống ở trên bậc thềm, mái tóc dài màu đen được gió ôn nhu dẫn dắt, rơi xuống.
Thật muốn ăn gì đó, tuy rằng tinh linh sẽ không có cảm giác đói…
“Đã tỉnh?” Tiếng Tinh Linh động lòng người, dịu dàng mang theo trầm bổng du dương tinh tế, ánh nắng chiếu lên người Phạm Âm bị cản lại.
Phạm Âm ngẩng đầu, Vương của quốc gia này đang đứng ở trước mặt hắn, đôi mắt màu mặc lục giống như ngọc lục bảo xinh đẹp nhất được đào ra ở dưới lòng đất, dịu dàng và cơ trí được năm tháng tôi luyện.
Thật xinh đẹp, Phạm Âm ngẩng đầu nhìn y, mái tóc màu bạc của y ở dưới ánh nắng mặt trời phản xạ quầng sáng nhạt màu, tùy ý tản ra ở trên người, tăng thêm một phần dịu dàng cho vị Vương này.
Tinh Linh Vương cúi người xuống, bế Phạm Âm lên, Phạm Âm vươn tay ôm lấy cổ của y, sợi tóc màu bạc của y rơi lên cánh tay Phạm Âm, hơi ngứa.
“Còn mệt không?” Tinh Linh Vương lại đặt Phạm Âm lên giường.
“… Khát.”
Tinh Linh Vương xoay người lấy nước cho hắn, Phạm Âm uống một ngụm, nhìn Tinh Linh Vương, “Phụ quân…”
“Ừ.” Tinh Linh Vương ngồi xuống trên giường, mái tóc dài màu bạc buông xõa trên tấm đệm màu trắng, trượt xuống trên mặt đất, ưu nhã đến khiến người nín thở.
“Ta trở về bằng cách nào.”
Tinh Linh Vương nói: “Ta và Nguyệt Bạch mang ngươi trở về.”
“Sao giờ ngươi lại có thể rời khỏi Wabenella?”
“Ta…” Tinh Linh Vương ngừng một chút nói, “Tìm được vật chứa có thể chịu tải lực lượng của ta, đặt nó ở điện Anh Linh thì có thể thay thế ta chống đỡ không gian này.”
“Ồ…” Phạm Âm tuy rằng nghe không hiểu, vẫn là thờ ơ đáp lại một tiếng, “Vậy… ngươi làm sao biết ta ở đâu?”
“… Bởi vì, ngươi là con của ta.”
Vừa mới dứt lời, khuôn mặt tuấn mỹ của Tinh Linh Vương đã bị tạt một ly nước. Bọt nước trong suốt từ trên sợi tóc ngắn màu bạc trước trán Tinh Linh Vương chảy xuống, nhỏ lên mặt của y, chảy xuống theo khuôn mặt lăng góc rõ ràng.
Đôi mắt mặc lục của y vẫn nhìn Phạm Âm, không có phẫn nộ cũng không có bi thương.
“Cút.” Phạm Âm quay đầu, giọng nói lạnh giống như băng cứng rắn nhất trên độ cao Gasilan.
Tinh Linh Vương nhìn gò má xinh đẹp lạnh lùng của Phạm Âm, nhấc người đứng lên, rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng rời đi của Tinh Linh Vương, Phạm Âm đặt nhẹ cái ly lại lên trên tủ cạnh giường.
Rõ ràng là thứ chỉ cần vươn tay đã có thể đạt được, tại sao phải im lặng không nói như vậy…
“Ngươi làm như vậy hơi quá đáng nhỉ?” Theo giọng nói dịu dàng vừa ngừng, Nguyệt Bạch xuất hiện ở cửa, khoanh tay cười nhìn Phạm Âm.
Phạm Âm khóe miệng hơi hơi nhếch lên, “Nhưng sao ta lại thấy ngươi hình như đang cười trên nỗi đau của người khác.”
Nguyệt Bạch cười, từ chối cho ý kiến.
“… Đứa trẻ kia đâu?”
“Ai?”
“… Tóc đỏ đó.”
“Ồ… Ta còn tưởng ngươi nói Letty chứ.”
Phạm Âm bĩu bĩu môi, “Nguyệt Bạch, ngươi không đi vào à? Đứng xa như vậy nói chuyện mệt.”
Nguyệt Bạch vươn tay nói: “Kết giới của Tinh Linh Vương, ta vào không được.”
“… Hừ.” Phạm Âm tiếp tục nói, “Vậy… Letty thế nào rồi?”
“Kết hôn rồi.”
“Ồ…”
“Ám tinh linh tóc đỏ đó, hình như rất thích ngươi.”
“Phải không?” Phạm Âm ôm đầu gối mỉm cười, “Lúc phụ quân đến tìm ta hình như rất tức giận.”
“Sao ngươi nhìn ra được?”
“Ta cảm giác được…” Phạm Âm tiếp tục cười, khuôn mặt vốn lạnh lùng trở nên dịu dàng, “Y thích ta, lời của y nói ngươi nghe được chứ nhỉ?”
“Nghe được.” Nguyệt Bạch cười nhạt, “Ngài nói ngươi là… tình nhân của ngài.”
“Ừ…” Phạm Âm cũng cười rộ lên. “Kết quả vẫn là ngươi đang tìm khó chịu mà.”
Nguyệt Bạch thở dài, “Ám tinh linh đó đi rồi.”
“Ờ.” Phạm Âm thờ ơ đáp.
“Ám tinh linh đó không đơn giản, đừng tiếp xúc với hắn nữa.”
“Ta biết.” Phạm Âm đáp một tiếng, lại nói: “Làm sao y tìm được ta?”
“Ai?”
“Phụ quân.”
“… Sylph.”
Nguyệt Bạch đứng một lát liền rời đi.
“Sylph à…” Ngón tay thon dài của Phạm Âm chọc chọc cằm, “Thì ra là thế.”
Sylph… Đại biểu cho phong tinh linh, chưởng quản khí lưu trong thiên địa, cùng với… các loại tin tức.
Phạm Âm quay đầu nhìn bên ngoài, ở bên ngoài màn che bán trong suốt là mấy con hồ điệp bay nhanh lên xuống, dưới ánh mặt trời xinh đẹp mà uyển chuyển.
Ý nghĩa của Sylph ở trong tiếng Hy Lạp là ‘hồ điệp’.
Phạm Âm bĩu môi, cái gì mà hồ điệp chứ, gọi là gián điệp mới đúng ấy. Thì ra phụ quân vẫn luôn giám thị mình, chẳng trách sau khi bị Kỳ mang đi, y liền tới.