Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa hè ở Khâm quốc đến rồi, đủ các loài hoa tranh nhau đua nở, nhiệt độ không khí liên tục lên cao, vị trí hoàng hậu bỏ trống đã lâu lại có người mới được chọn.
Trong hoàng thành cắm đầy hoa tươi nở rộ vào mùa hè.
Ở phần đầu hôn lễ long trọng sẽ có một trò chơi. Đây là trò chơi mà mọi người toàn thành đều có thể đến xem, nhưng không phải tất cả mọi người đều tham gia. Người tham gia trò chơi đều là phạm nhân tử hình. Đương nhiên đây không phải kiểu trò chơi được pháp luật hiện đại cho phép, nhưng mà ở niên đại này lại khá được hoan nghênh. Mỗi khi quốc gia có hoạt động chúc mừng gì đều sẽ tổ chức hoạt động này, loại hoạt động này bất luận là người đang nắm quyền hay là bình dân bách tính đều thích xem.
Phạm Âm đối với thứ này chút xíu hứng thú cũng không có, nhưng mà Letty mở miệng mời, Phạm Âm cũng đành phải đi.
Sân đấu rất lớn, tựa như đấu trường La Mã cổ. Nhưng vẫn đầy ắp người, rất nhiều người đều đứng ở trên hành lang xem. Phạm Âm ngồi ở bên cạnh Letty, đến rồi mới biết vị trí này rất đặc thù, ngồi lên cũng không thoải mái như vậy.
Ở trên đài cao hoa lệ bên phải sân đấu là vị trí của quốc vương và hoàng hậu tương lai, thế nhưng hôm nay lâm thời tăng thêm một vị trí, cũng chính là vị trí hiện tại của Phạm Âm.
Sớm biết vị trí này thì sẽ không tới rồi, Phạm Âm đứng lên, kéo màn che lộng lẫy bên cạnh qua, để người bên ngoài nhìn không thấy bản thân, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Letty.
“Sao lại để ta ngồi ở nơi này?” Phạm Âm bĩu môi bất mãn kháng nghị.
“Có gì quan trọng chứ, qua mấy ngày nữa ngươi phải đi rồi.” Letty cười nói, “Về sau ta chỉ có một mình.”
“Cái gì chứ.” Phạm Âm lắc đầu nói, “Ngươi là người đã cứu quốc vương đó, nếu như ngươi muốn, toàn bộ quốc gia đều là của ngươi.”
“Phạm Âm đừng xuyên tạc ý của ta.”
Quốc vương Khâm quốc đột nhiên từ phía sau đi tới ngồi ở trên chỗ ngồi của quốc vương, “Cô ấy cứu ta, không phải cứu toàn bộ quốc gia.”
“Rồi rồi…” Phạm Âm gật đầu, tự mình quay đầu lại nhìn tình hình bên trong sân.
Trò chơi còn chưa bắt đầu mà hứng thú của người xem đã tăng rất cao rồi, bầu không khí sôi động bao quanh toàn bộ sân đấu. Đối với tâm lý vặn vẹo này của nhân loại, Phạm Âm chỉ cảm thấy không thú vị, cũng không muốn tiến sâu vào nghiên cứu thảo luận các loại quan hệ của nó.
Đương nhiên đây cũng có người đang nắm quyền vì để cảnh báo dân chúng, để bọn họ không nên phạm tội, điều này chỉ sợ là thứ hai, quan trọng nhất vẫn là lấy máu tươi của những phạm nhân này để cho dân chúng tiêu khiển.
Vừa bắt đầu chỉ dùng động vật để hành quyết, về cơ bản là dùng các loại động vật như voi, hổ sư tử để đối phó với người tay không tấc sắt. Có lẽ trong xương cốt Phạm Âm vẫn có huyết thống Trung Quốc, cho nên chẳng có chút xíu hứng thú nào với cảnh hành quyết thế này.
Trong lúc Phạm Âm đang mệt mỏi muốn ngủ, trong sân phát ra một trận tiếng hoan hô.
Hắn dụi dụi mắt, buồn ngủ mông lung nói: “Chuyện gì?”
“Là quyết đấu bắt đầu rồi.” Âm thanh của Letty truyền đến, Phạm Âm ngẩng đầu nhìn chính giữa sân đấu.
Chính giữa sân đấu phủ kín cát vàng, gió vừa thổi liền có một hoàng vụ nhỏ. Hiện tại trong sân hình tròn không một bóng người, chỉ có khán giả ở bên cạnh phát ra tiếng hoan hô.
Một lát sau, trọng tài mặc quần áo đen đỏ đan xen tuyên bố hai tên phạm nhân ra sân.
Song sắt bên phải mở ra, đi ra một đại hán cao hơn hai mét, toàn thân xích lõa, chỉ vây một bì giáp ở bên hông, trên tay cầm Lang Nha Bổng gần ba mét, trên thiết bổng đúc từ sắt tinh khiết mọc đầy gai sắt nhọn, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng lạnh, trọng tài vừa mời tuyên bố tiến vào sân, đại hán đã kéo Lang Nha Bổng bước nhanh đi vào chính giữa.
Quần chúng phát ra tiếng vỗ tay vang dội như sấm sét. Phạm Âm nheo mắt lại, loại người này vừa nhìn chính là mặt hàng miệng cọp gan thỏ, không có gì để xem.
Phạm Âm vốn định quay về ngủ thì bị tiếng hít hơi trên sân kéo quay đầu lại. Thì ra phạm nhân ở song sắt bên trái kia lại nhỏ yếu không ngờ, người như vậy khiến cho quần chúng bất mãn.
“Chênh lệch quá xa rồi, chẳng đáng xem chút nào.”
“Đúng vậy, cái này có gì mà xem chứ, tuổi tác của tên vóc dáng nhỏ kia cũng không sai biệt lắm với con trai ta, con trai ta cũng có thể đánh thắng hắn.”
Hứng thú của quần chúng tuy rằng không hài lòng, nhưng vẻ mặt của Phạm Âm lại trầm xuống.
“Phạm Âm, ngươi không có chuyện gì chứ?” Letty vốn định đến kéo Phạm Âm xuống, lại bị quốc vương bên cạnh giành trước. Phạm Âm tùy ý quốc vương ôm vào trong lòng, mắt vẫn cứ nhìn thiếu niên đứng ở trước gã cầm Lang nha bổng nọ.
Làn da của thiếu niên rất trắng, thậm chí có chút tái nhợt, ở dưới ánh mặt trời lộ ra ốm yếu. Khiến người chú ý là một đầu tóc ngắn màu đỏ của hắn, không phải loại màu đỏ sáng bóng mỹ lệ tràn trề sinh mệnh kia, mà là màu sắc giống như máu sau khi chảy ra từ trong cơ thể gần đông lại. Quần chúng cách gần sân còn có thể nhìn thấy đôi mắt màu đỏ của thiếu niên.
Đôi mắt màu đỏ của thiếu niên khiến ký ức của Phạm Âm thoáng cái rõ ràng. Đôi mắt giảo hoạt làm người ta sợ hãi, thiếu niên này quả thực khiến Phạm Âm sợ hãi, dáng dấp giống Kỳ, có tên của Kỳ, nhưng mà tính cách lại tàn nhẫn hoàn toàn khác biệt với Kỳ. Bây giờ Phạm Âm thậm chí phỏng đoán ở phía dưới sân đấu này, có phải có đám sủng vật của Kỳ đang bò tới bò lui hay không.
“Phạm Âm? Sắc mặt của ngươi thật không tốt, đi nghỉ ngơi nhé?” Giọng nói của quốc vương rất dịu dàng, nói với thiếu niên sắc mặt tái nhợt trong lòng.
Phạm Âm lắc đầu, nhưng không có giãy ra khỏi lồng ngực của gã.
Lúc này thiếu niên tóc đỏ bên trong sân ngẩng đầu lên, mắt dừng lại ở phía trên đài cao chỗ Phạm Âm. Tuy rằng mặt đất cách đài cao rất xa, nhưng Kỳ thấy rất rõ ràng, người lại đang dựa sát vào trong lòng một người đàn ông khác.
Phạm Âm cảm thấy ánh mắt của Kỳ, tuy ánh mắt đó rất đáng sợ, nhưng Phạm Âm cũng không yếu thế chút nào nhìn lại, hơn nữa lộ ra một nụ cười khiêu khích.
Tất nhiên, Phạm Âm cười xon thì liền hối hận, bởi vì hắn phát hiện Kỳ cũng cười lại với hắn, nụ cười này khiến trái tim Phạm Âm càng rớt xuống đáy.
Ôi… Sớm biết vậy đã không tới xem rồi, Letty đến gọi ta cũng không xem… Liếc nhìn đối thủ của Kỳ chính là đồ vô dụng, bằng không hay là thừa dịp bây giờ tranh thủ thời gian chạy nhỉ…
Thế nhưng… ta chạy rồi, Letty có thể sẽ bị liên lụy… Ô…
Sao mỗi lần ra khỏi rừng rậm đều để ta chạm phải hắn chứ… Ông trời ơi… Người thật sự cận thị nặng cộng thêm bị lòa rồi…
Kỳ thu hồi tầm mắt, cúi đầu không biết đang nghĩ đến điều gì. Trọng tài bên cạnh cũng đã tuyên bố thi đấu bắt đầu.
Đại hán vung mạnh Lang Nha Bổng đập về phía Kỳ, Kỳ ngã người về phía sau tránh thoát Lang Nha Bổng, lúc sắp ngã chạm mặt đất lại dùng tay chống đỡ, cả người nhảy ra ngoài, đứng ở chỗ ấy nhìn đại hán, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
Vẻ mặt đó càng kích thích đại hán, không nói hai lời tiếp tục công kích.
“Đần chết! Hướng qua bên kia một chút á, động tác sao lại chậm như vậy a!” Phạm Âm ở trên khán đài không ngừng thì thào, sốt ruột thay hai người trên sân đấu. Ngộ nhỡ người kia xuất hiện vận điểu gì đó, tiêu diệt luôn Kỳ thì tốt rồi…
Có lẽ cầu nguyện của Phạm Âm được Thần nghe thấy, tiếp sau đó Kỳ lại từ từ tiến vào tình thế xấu, động tác càng ngày càng chậm chạp, nhiều lần đều thiếu chút nữa bị đánh trúng.
Chẳng lẽ Thần nghe thấy cầu nguyện của ta? Thần à… Cảm ơn người…
Trong lúc Phạm Âm đang cùng Thần trong hư vô tiến hành đối thoại trên tinh thần, trận đấu đã kết thúc.
oo
Lang Nha Bổng