Tình Kiếp

chương 6: bạch hồn tán

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Hừm...ngươi nghĩ mình là ai,không tự nhìn xem bộ dạng của chính mình giờ ra sao?Mà dám tranh Thần với ta...Ngươi xứng với Thần sao?Chàng ấy chỉ cảm thấy thương hại ngươi mà thôi!"_Ả cười rồi liếc xéo ta...Đây là người con gái hắn yêu đến tận xương tuỷ hay sao?Không giống...thế nào lại thành ra bộ dạng hung ác như vậy? Ả vẫn nhìn chằm chằm ta.

"Ngươi còn dám trừng mắt nhìn ta...Tưởng ta không dám giết ngươi sao?Đừng tưởng được Thần thương hại thì hay lắm!Ngươi cũng đừng quên Thần lấy nội đan của ngươi cho ai...Người mà chàng yêu chỉ có duy nhất một mình Linh nhi ta!"_Đúng...hắn cũng đã từng nói với ta những lời này.Người hắn yêu nhất chỉ có Linh nhi mà thôi...Đến bây giờ ta đã chết tâm từ lâu.Nhưng sao ả lại làm khó dễ ta chứ?Ta bây giờ chưa đủ thảm hại hay sao?Hay ả muốn khoe mình hạnh phúc đến cỡ nào...Ta không muốn biết và cũng chẳng cần quan tâm.Ta bây giờ chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống tủi nhục này càng nhanh càng tốt...

"Sao lại im lặng vậy?À quên...ngươi bây giờ không còn nội đan nữa!Nội đan của ngươi đang ở trong này."_Ả vừa nói vừa chỉ tay vào bụng rồi nói tiếp"Ngươi có biết khi ta tỉnh lại Thần đã vui như thế nào không? Ngươi làm sao có thể biết chứ?Chắc lúc đó ngươi đang vô cùng đau đớn phải không nhỉ?"_Không hiểu sao khi nghe ả nói...từng giọt từng giọt nước mắt của ta vô thức chảy ra.

"Ngươi khóc cho ai coi chứ?Ta không phải là Thần nha!Ta cũng không thương hại ngươi đâu.Nghe nói ngươi lúc trước muốn tự sát phải không? Ở đây ta có lọ Bạc Hồn Tán,chỉ cần ngươi uống vào liền chết một cách không hề đau đớn."_Ả đặt lọ thuốc trên bàn trà...chuẩn bị xoay người rời đi.Nhưng trước khi đi,ả còn nói với ta...

"Kỳ thực,ngươi rất phiền phức...Làm Thần hằng ngày phải luôn sống trong day dứt,nội đan của ngươi lại không chịu nghe lời ta...Như vậy,chi bằng chết đi cho xong."_Nói xong ả liền rời đi.

Còn lại một mình ta ở trong phòng,ta cầm lọ Bạch Hồn Tán lên...Ta thực sự là một gánh nặng hay sao?Có phải chăng ta chết đi rồi mọi người có thể vui vẻ hơn...Phải hay không khi ta biến mất rồi hắn sẽ hạnh phúc.Đúng thế,ngay cả ta cũng rất chán ghét chính mình lúc này.Huống hồ gì người khác...vậy thì hãy kết thúc tất cả đi.Để trên đời này không còn Tuyết nhi cũng như không còn đoạn tình cảm này nữa.

Ta uống hết lọ thuốc,ta không cảm thấy đau đớn mà ngược lại thấy rất thanh thản,rất thoải mái...Ta bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc.Bỗng có tiếng thét bên tai ta...là tiểu Cúc nhưng ta mệt quá không mở mắt ra được...mà ta cũng không muốn mở mắt làm chi.

"Aaaa...Tuyết nhi...người làm sao vậy?"_Tiểu Cúc vừa mới đi đến thì đã thấy Linh nhi cô nương vừa đi ra...e là có chuyện chẳng lành nên mới vội lao đến.Nhưng lại đến chậm một bước.

"Người đâu...làm ơn gọi đại nhân đến... Tuyết nhi cô nương xảy ra chuyện rồi...Còn không mau đi,có chuyện gì các người ghánh nổi không?"_Tiểu Cúc nhìn đám người này trong lòng nổi lên một cỗ tức giận.Lại nhìn đến Tuyết nhi dường như đã ngừng thở,nước mẳt rơi xuống không ngừng.Cô gái này...đúng là mệnh khổ.Đã biết trong chăn có rận mà vẫn lao đầu vào...

Khi hắn đến thì thấy tiểu Cúc trên mặt đầy lệ.Còn Tuyết nhi thì đang nằm thoi thóp ở trên giường.Lòng hắn đau như cắt...lúc nhận được tin này,hắn đã chạy như điên đến đây.Chỉ mong nàng bình an vô sự...vậy mà...Hắn chạy đến bên giường,ôm lấy nàng vào lòng...luống cuống bắt mạch cho nàng.Nhưng nhận ra đó là Bạch Hồn Tán con ngươi hắn từ từ tối sầm lại,trong miệng gằn lên từng tiếng"Linh nhi...tại sao?tại sao vậy?

Truyện Chữ Hay