Hạm đội lại một lần nữa trở về thiên hà Chốn đào nguyên, về với hành tinh Nam Sơn nay đã trở nên hoang phế, nếu như lần trước họ hạ cánh trong ánh sáng rực rỡ của những ngọn đèn màu và pháo hoa cùng những người dân cuồng nhiệt hoan nghênh thì lần này vây quanh họ là bóng đêm thăm thẳm, tiếng gió rít ù ù trên những hàng cây khiến cảnh tượng càng thêm quỷ dị.
Đã hạ cánh một lần, cho nên lần này hạm đội nhanh chóng đến đúng vị trí tiếp đất, mấy chiến hạm xếp thành đội hình phòng thủ trên bãi trống, do trước đó đã liên hệ với chính quyền của những người Nam Sơn trên hành tinh mới và được sự cho phép, toàn hạm đội tự động phân công công việc—nhóm tìm kiếm thực phẩm dự trữ, nhóm thu thập và gia công các loại tảo, nhóm săn bắt hải sản tươi, nhóm kiểm tra và tìm kiếm những gì còn có ích trên mấy chiến hạm cũ.... Phi Luân đã hạ quân lệnh, trừ lương thực, cấm tùy ý lấy bất cứ đồ dùng cá nhân nào khác, đương nhiên các thiết bị công nghiệp, máy móc, thiết bị, có tác dụng trong việc sửa chữa bảo dưỡng cho hạm đội không nằm trong hạn chế này.
Còn về ý kiến săn bắt cá bằng chiến đấu cơ của Robert Parnell bị anh bạn nối khố Thụy Sâm thẳng thừng phủ quyết. Cứ tưởng thằng cha đó nói giỡn, giờ phút này có thể dùng chiến đấu cơ cho công việc đó sao, đây là thời điểm mọi thứ đều cần tiết kiệm, Robert Parnell dùng chiến đấu cơ của hắn đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng nếu các phi công khác trên hạm đội cũng muốn thử một chút, thì sẽ ra sao? Không đồng ý, rõ ràng là phi đội trưởng thiên vị, nhất bên trọng nhất bên khinh, nếu đồng ý, chỉ cần mỗi người thử một chút, chưa nói đến chuyện có tai nạn có thể xảy ra, chỉ riêng việc hao phí năng lượng và hao mòn chiến đấu cơ cho công việc vô bổ này hiển nhiên không phải là ý kiến hay, như thế ý tưởng thông qua giảm bớt cường độ xuất kích để giải quyết việc thiếu phụ tùng thay thế coi như là chết từ trong trứng, sắt tốt phải dùng làm dao. Thụy Sâm không muốn vì ham vui một chút mà trong thời điểm mấu chốt thiếu chiến đấu cơ.
Thành thật mà nói, bản thân Thụy Sâm cũng cũng rất hứng thú thử thử một chút! Có điều, là chỉ huy anh phải kiềm chế bản thân, chờ sau đi, đến khi trở lại khu vực do Đồng Minh khống chế, không gì phải lo lắng, lúc đó tùy tiện bọn họ muốn bắn cá hay bắn chim anh cũng tham gia một chân, còn bây giờ thì cứ phải giữ vẻ “mặt sắt đen sì” bất chấp những lời mèo nhe của Robert Parnell......
Hiện nay, Thụy Sâm đứng phía dưới một chiếc tàu vận tải khổng lồ nói chuyện với Phi Luân trên khoang chỉ huy tàu Đại Thiên Sứ.
"...... Phỏng chừng sẽ mất tối đa là một ngày nữa, lúc đó chúng ta sẽ có đủ thực phẩm dự trữ." Phi Luân cười với Thụy Sâm qua màn hình, nhẹ nhàng vây vẫy bản báo cáo mà thượng úy Aidi Ta vừa đệ trình, hài lòng nói," Tuy số thực phẩm còn lại không phải là nhiều, nhưng hơn bằng cách thu thập và gia công tảo biển cũng như các loại hải sản, chúng ta thừa sức kiên trì một khoảng thời gian dài."
"Cũng nhờ có sự hỗ trợ của chính quyền hành tinh." Thụy Sâm cười nói," Họ hiển nơi này đến tận chân tơ kẽ tóc, do đó chúng ta căn bản là không cần mất công đi tìm, có thể lấy thẳng thực phẩm từ các kho dự trữ, nếu không phải điều kiện ban đêm khiến cho việc vận chuyển có chút trở ngại, có lẽ chỉ cần hai ngày là sẽ hoàn thành công việc. Đáng tiếc chúng ta không thể lợi dụng thời gian ban ngày."
"Ban ngày cường độ phóng xạ quá lớn. Không có màn chắn cùng thân tàu bảo vệ, người của chúng ta sẽ rất nguy hiểm nếu phơi mình dưới ánh mặt trời, mặc quần áo phòng hộ cũng không thoải mái gì. Dù sao cũng chẳng có gì là gấp, em nghĩ, hai ba ngày nữa Đế Quốc vẫn còn kiên nhẫn, chúng ta cho dù có muốn đi trở về cũng vô ích." Cô tiếp tục hỏi "Vấn đề thực phẩm dự trữ coi như cơ bản được giải quyết, còn chuyện tìm kiếm phụ tùng thay thế tiến triển như thế nào rồi?"
"Ài, không được tốt lắm, có dăm chiếc tàu cũ." Thụy Sâm nhìn thoáng qua chiếc chiến hạm bên cạnh "Gọi là xác tàu có lẽ thích hợp hơn, những chiếc còn tương đối nguyên vẹn cũng rất ít thức, có thể sử dụng, dù sao so với chúng ta chúng cũng kém hơn ít nhất hai thế hệ, anh đã yêu cầh tiến sĩ Li Puman dẫn tổ kỹ thuật hỗ trợ, có bọn họ giúp đỡ, việc phân biệt và tìm kiếm có thể nhanh hơn một chút."
" Hiểu rồi, cố lên đi, à, còn nữa, nếu công việc bên anh cũng không có vấn đề gì, có thể hoàn thành công tác trong ba ngày, vậy bước chúng ta xác định là buổi tối ngày thứ tư sẽ cử hành một cuộc liên hoan cho toàn hạm đội nhé" Phi Luân nửa đùa nửa thật.
"Yên tâm đi cưng, trên thực tế, mặc dù bọn anh phải bới tung lên để tìm, nhưng khả năng có cái gì đó hữu dụng cũng không có bao nhiêu, cho nên việc cũng chẳng nhiều nhặn gì, chia đội tìm kiếm thành mười đội nhỏ, để mỗi đội kiểm tra một tàu cũ, theo tìm hình trước mắt, không có gì bất ngờ xảy ra, ba ngày nữa chắc chắn sẽ xong."
" Tốt lắm, như thế không quấy rầy công việc của trung tá nữa, có phát hiện gì đặc biệt liên hệ sau nhé! Hết." Cô gái cười tinh nghịch rồi cắt liên lạc.
------------------------------------------------------
Cuộc liên hoan diễn ra đúng với thời gian đã định, những đống lửa lớn được nhóm lên từ nơi đỗ của hạm đội kéo dài đến bờ biển như, khắp nơi là những ánh lửa bập bùng, mọi người túm năm tụm ba ngồi vây quanh những đống lửa, bọn họ vừa ăn uống, cười nói, ca hát và đùa giỡn
Mọi người quây quần bên nhau, không phân biệt sĩ quan hay binh lính, thủy thủ, nhân viên mặt đất hay phi công, hôm nay chỉ là một đám những chàng trai cô gái đang hưng phấn cười vui cùng đùa nghịch. Nên nhớ đại đa số người trên hạm đội độc lập cơ động số kể cả nhóm sĩ quan chỉ huy đều là những thanh niên mới chỉ đôi mươi, cái mà bọn họ không bao giờ thiếu là sức sống và niềm vui...
Bọn họ vứt hết ưu lo, vui vẻ hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi hiếm có này sau một chặng đường dài chiến đấu, trong không khí cao trào, Phi Luân đứng ra biểu diễn solo một đoạn múa đơn đẩy không khí cuộc vui lên đến đỉnh điểm, khép nơi đều là tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, dù là tư lệnh hạm đội, đồng thời Phi Luân cũng là một trong những bông hoa kiều diễm nhất của hạm đội, cơ hội được xem như thế này là rất hiếm hoi, rất nhiều người không nhịn được cũng đứng lên hòa theo tiếng nhạc và bước chân khiêu vũ của cô....
Nhiều năm sau, rất nhiều cựu chiến binh của hạm đội độc lập cơ động số mỗi khi nhớ lại quảng đời chiến đấu của mình, cơ hồ không ai không đề cập tới đến buổi tối hôm ấy và hình ảnh đóa hoa kiều diễm tung bay trong vũ điệu cuồng nhiệt là thứ khắc sâu vào tâm khảm của họ.
Cuộc vui kéo dài tiếp tục đến khuya mới dần dần lắng xuống, đám người dần dần giải tán, hòa mình vào bóng đêm xung quanh, đây đó từng đôi từng đôi lặng lẽ đi dọc theo bãi biển tìm lấy khoảng không gian riêng cho mình....
"Oai! Đêm nay đúng là mệt chết đi được." Thụy Sâm thở phào một tiếng rồi nằm dài trên cát
"Phi Luân còn không mệt, anh mệt cái nỗi gì?" Sonia thuận thế ngồi xuông bên người yêu vừa nhẹ nhàng đấm vào vai anh "Cái mệt của anh, so ra còn kém xa đôi chân đáng thương của em, cố gắng cùng một tên ngốc khiêu vũ kết quả là không biết bị dẫm bao nhiêu lần."
"Hì hì, may mắn có em là thông minh." Phi Luân cũng ngồi xuống bên cạnh, cười khẽ nói," Thụy Sâm, những người ‘dại dột” khiêu quá cùng anh, như là Jessica, Tiểu Tinh..... Chỉ sợ không có ai thoát được ‘độc cước’ của anh nhỉ?"
"Này này! Có cần xát muối vào vết thương của người khác thế không." Thụy Sâm đỏ mặt, phải biết là anh chưa từng học qua một ngày khiêu vũ nào, điều khiển chiến đấu cơ không chiến đối với anh còn dễ hơn là xoay mình theo điệu nhạc nhiều.
"Hừ, đương nhiên, đòn đau nhớ đời, để về sau anh biết đường mà tăng cường học tập, nếu không, chẳng riêng gì anh mất mặt, cứ nhìn cái điệu cười như sắp chết đến nơi của Tiểu Tinh, ngay cả em và Phi Luân đều cảm thấy ngượng nữa là..... Anh đang nhìn gì thế?"
"Sao trời!" Thụy Sâm dường như không còn nghe thấy gì, anh duỗi dài người trên cát, đưa cao cánh tay phải lên trời, ba ngón giữa khép lại, ngón tay cái cùng ngón út xòe ra, bàn tay lượn ngang giống như một chiếc chiến đấu cơ cắt qua bầu trời đầy sao."Ở trong vũ trụ quá lâu, anh hầu như đã quên hết cảnh tượng trên mặt đất, cảm giác ngắm bầu trời qua tầng khí quyển thật là tuyệt diệu!"
"Đúng vậy." Lời nói của Thụy Sâm cũng khiến Phi Luân xúc động, cô gái cũng chậm chậm nằm xuống, tựa hồ có chút mệt mỏi," Rời nhà đi đã quá lâu, em dường như coi tàu Đại Thiên Sứ trở thành nhà mình mất rồi."
"Em nhớ nhà, đúng không!" Sonia khẽ lắc đầu, kéo cánh tay trái của Thụy Sâm duỗi ra rồi nằm xuống gối đầu lên nó.
"Ừm!" Dường như cùng suy nghĩ với Sonia cánh tay phải của Thụy Sâm cũng bị Phi Luân nắm lấy rồi nhanh chóng chuyển thành chức năng của một cái gối. “Anh thì sao, Thụy Sâm?”
"Anh à! Chẳng biết nơi đâu là nhà nữa, ngôi nhà nhỏ ở thiên hà New London phỏng chừng đã sớm bị Đế Quốc sung công rồi, khi nghiên cứu cách cứu Dranov, tuy rằng anh ý tưởng đột nhập vào thiên hà New London là điên rồ, nhưng thật ra trong thâm tâm, anh vẫn mong có một ngày hạm đội có thể vào đến thiên hà New London, có lẽ anh có thể trở về để xem nơi đó bây giờ đã biến thành cái gì rồi."
"Có điều…" Thụy Sâm nghiêng đầu, nhìn hai người con gái đang nép sát vào lòng mình, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng "Tìm được hai người, có được tình yêu của hai người, là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời anh."
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ xây dựng một gia đình." Hai thân hình ấm áp nép sát vào bên người Thụy Sâm.
"Thụy Sâm, anh mong ngôi nhà tương lai của chúng ta như thế nào?".
"Ừ… một ngôi nhà gỗ, rộng vừa phải thôi, hai tầng với lan can rộng...... Xung quanh là một khu vườn thật rộng với đủ các loại sắc hoa Tuy-lip......"
"Em cũng thích thế, em chỉ hy vọng nó sẽ ở bên chân núi, có thể nhìn ra bờ biển, nơi có bờ cát trải dài, để chúng ta có thể lẳng lặng nằm ngắm bấu trời đầy sao như thế này......"
.................................................. .....
Những tiếng thầm thì kéo dài, bóng của ba người dần chìm đi trong màn đêm, mơ hồ trong tiếng gió, tiếng sóng biển là những tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ cố nén lại....