Tinh Không Chi Dực

chương 298: món quà vô giá...

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thụy Sâm ưỡn lưng, văn vẹo đôi vai để cho hai cánh tay đỡ mỏi, thật sự mà nói anh không thích thú lắm với thiết kế của Ảo Ảnh, nó khiến anh không thoải mái, không gian trong khoang lái của nó tuy rằng không đến nỗi quá nhỏ, nhưng so với khoang lái rộng rãi của chiếc Tia Chớp mà anh quen thuộc, quả thật là nhỏ hẹp hơn rất nhiều, nhất là khi chấp hành những nhiệm vụ có thời gian công tác dài, phi công rất dễ cảm thấy mệt mỏi.

Thụy Sâm cũng đã bỏ bớt chiếc mũ tác chiến ra, tuy rằng làm thế là vi phạm quy chế an toàn bay, nhưng bây giờ anh cóc thèm quan tâm, lấy ra một cái bánh chocolate – lần nào lên máy bay làm nhiệm vụ anh cũng thấy Sonia đã để sẵn mấy cái, xé lớp vỏ rồi đưa vào miệng, hơn nheo mắt lại thưởng thức mùi thơm và vị ngọt của chocolate tan ra trong miệng cùng hơi ấm lan đi khắp toàn thâm, có bồ thật là tuyệt!

Đây đã là lần xuất kích thứ ba của Thụy Sâm, nhưng đến lúc này cả đội vẫn chưa phát hiện được gì. Nếu lần đầu tiên xuất khích, ai cũng hết sức chăm chú, giống như sắp chạm chán với quân địch đến nơi, nhưng suốt mấy giờ lang thang trong vũ trụ, cuối cùng là thất vọng quay về, cảm giác đó giống như một người thợ săn hừng hực khí thế sách súng vào rừng, lang thang suốt một ngày cuối cùng ngay cả một con chim sẻ cũng không thấy, tâm trạng ngán ngẩm không nói ai cũng biết. Mà khi những chuyện như thế cứ lặp đi lặp lại, bất luận là ai, trong tiềm thức của nảy sinh tâm lý nhàm chán, thêm vào đó là một hành trình dài đầy mệt mỏi và ngán ngẩm, liên tục mấy giờ liền, không thể nói với ai một câu, lặng lẽ chịu đựng sự tịch mịch và nhàm chán, đập vào mắt chỉ là màn đêm bất tận của vũ trụ, khi ấy không chỉ là cái mệt về thể xác mà còn là sự mệt mỏi về tâm lý nữa…

Thậm chí anh còn có ý định một theo quyển sách để giết thời gian, có điều ánh sáng trong khoang điều khiển không cho phép, lại hại mắt, quan trọng hơn nữa anh còn là chỉ huy, không thể nêu gương xấu cho người khác, cuối cùng đành gác cái ý nghĩ đầy quyến rũ đó lại.

Đưa tay khẽ day mấy huyệt đạo quanh mắt, Thụy Sâm cúi đầu nhìn lướt qua màn hình trước mặt. Chiến đấu cơ vẫn giữ tốc độ trung bình, hệ thống lái tự động vẫn bám sát tuyến đường đã được định ra, không cần anh phải điều khiển bằng tay, nhưng Thụy Sâm vẫn giữ thói quen kiểm tra thường xuyên, xác nhận không sai lệch nào, đại bộ phận sức chú ý của anh tập trung vào màn của rada và không gian đơn điệu bên ngoài. Chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, Thụy Sâm thở dài đầy ngán ngẩm, chiến đấu cơ đã đi vào sâu trong vùng không gian liên thiên hà, bên ngoài thậm chí cả thiên thạch lẫn tinh vân đều không có, thậm chí có khi Thụy Sâm còn có ảo giác là chiến đấu cơ đứng yên trong vũ trụ.

Chiến đấu cơ đang chuyển hướng, mũi của nó đang được hệ thống điều khiển dần dần chuyển sang bên trái, hơi chúi xuống, đôi cánh nhỏ hai bên hơi lắc lư khi các động cơ phụ trợ hoạt động, đây là động tác thông thường khi đổi hướng về điểm kiểm tra tiếp theo trên tuyến, nhưng ngay vào lúc đó, đột nhiên Thụy Sâm chộp lấy cần điều khiển, dành lại quyền kiểm soát chiến đấu cơ, điều khiển nó bay về một hướng khác, một vị trí nắm ngoài đường bay.

"Hy vọng là mình không nhìn nhầm." Thụy Sâm lẩm bẩm, vừa rồi khi đưa mắt lướt qua một ngôi sao màu đỏ bên ngoài, trong lúc chiến đấu cơ chuyển hướng, ánh mắt của anh chợt bắt được một tia sáng mờ trên cái viền đen của ngôi sao, dường như có cái gì đó khuất đằng sau nó

Có thể là một khối thiên thạch, cũng có thể là một đám tinh vân...... cũng có thể chẳng có gì cả, những gì anh thấy chỉ là ảo giác mà thôi. Có điều, sau một thời gian dài tìm kiếm đầy mệt mỏi và chán nản, cho dù chỉ phát hiện một cái gì đó rất nhỏ, cũng khiến Thụy Sâm cảm thấy hứng thú, hy vọng lần này anh không phải thất vọng nữa.

Số phận đã không làm Thụy Sâm thất vọng, anh không nhìn lầm, quả thật có một cái gì đó đằng sau cái bóng của ngôi sao, cùng với khoảng cách càng lúc càng gần, vật thể đó cũng đã bắt đầu lộ diện, xét theo hình thể và tín hiệu đặc trưng, đây tựa hồ là một thiết bị giám sát tự động của Đế Quốc. Thụy Sâm mím môi lại, bàn tay không tự chủ giảm lực đẩy động cơ, tuy khiến tốc độ chậm lại, nhưng như vậy đuôi lửa phía sau Ảo Ảnh sẽ có độ sáng nhỏ nhất, đồng thời anh cũng thay đổi hướng của chiến đấu cơ, giữ khoảng cách an toàn để tránh bị bộ phận dò tìm ảnh nhiệt trên thiết bị giám sát phát hiện.

Thực tế những đợt trinh sát vũ trang trước đây đã xác định Ảo Ảnh hoàn toàn có khả năng đánh lừa các thiết bị giám sát tự động, mực dù chúng cũng được trang bị các bộ phận thám sát bằng quang học và nhiệt, nhưng chúng sẽ không tự động khởi động để theo dõi liên tục, để tránh nhầm lẫn với các hiện tượng tự nhiên trong vũ trụ, chúng được khởi động và định hướng quan sát theo sự chỉ huy của thiết bị theo dõi điện tử, mà loại Ảo Ảnh lại là khắc tinh của các loại thiết bị trinh sát bằng điện tử, cho nên về mặt lý luận mà nói, nếu Ảo Ảnh tắt đi thứ duy nhất có thể làm lộ bản thân là động cơ ion (Mặc dù đã được trang bị các thiết bị để che nguồn sáng này nhưng sự thật là nếu Ảo Ảnh vào đến khoảng cách đủ gần nó vẫn không tránh được bị phát hiện), khi đó, cho dù Ảo Ảnh có đến sát thiết bị giám sát tự động, chúng cũng không thể phát hiện ra nó.

Có điều Thụy Sâm hoàn toàn không có hứng mạo hiểm kiểm nghiệm sự chính xác của lý luận vào lúc này!

Ở một khoảng cách an toàn, anh điều khiển Ảo Ảnh lượn vòng quanh thiết bị giám sát, cố gắng thu lấy các dữ liệu cần thiết rồi lặng biến mất trong không gian, mang theo chút tiếc nuối......

Đúng vậy, Thụy Sâm thở dài, đã lâu anh chưa có cơ hội bóp cò, trong tình huống vừa rồi, nếu không cố gắng áp chế ham muốn, anh có thể bắn tan xác cái thiết bị theo dõi tự động kia, bản thân Thụy Sâm tin rằng mình có thể bắn hạ nó bằng một phát duy nhất, như thế thiết bị sẽ không thể báo động với với Đế Quốc về sự hiện diện của anh, đáng tiếc là, nếu làm thế sớm muộn gì Đế Quốc cũng phát hiện lỗ hổng trong mạng giám sát, chắc chắn chúng sẽ cho tàu đến xem xét, bây giờ chưa phải là lúc đánh rắn động cỏ.

------------------------------------------------------

Tất cả những chiếc Ảo Ảnh đã trở về tàu, ngoài phát hiện của Thụy Sâm, Jessica cũng phát hiện thêm một thiết bị giám sát tự động nữa trên tuyến trinh sát, thậm chí vị trí phát hiện còn gần trục trinh sát hơn cả thiết bị của Thụy Sâm, sau vài lần không có kết quả, lúc này là thời điểm thu hoạch, liên tục phát hiện hai thiết bị giám sát tự động của Đế Quốc là một bằng chứng rằng bọn họ đã đi đúng hướng.

Do vẫn chưa rõ điều gì đang chờ hạm đội ở tiền phương? Là một hạm đội, hay là một căn cứ? Khoảng cách là bao nhiêu? Có chiến đấu cơ trực tuần tra trinh sát hay không? Trên tuyến đường còn có bao nhiêu thiết bị giám sát tự động nữa? Phi Luân quyết định áp dụng hình thức tiến lên một cách chắc chắn, hạm đội di chuyển lệch khỏi quỹ đạo trước mắt, ẩn nấp trong một dải băng tinh ở gần đó sau khi trinh sát xác minh khu vực băng tinh không có thiết bị giám sát tự động.

Hạm đội tạm thời dừng lại, nhưng công việc của phi đội lại tăng lên, Thụy Sâm trước tiên điều một tốp AWACS kiểu Tỏa Nhãn tới rìa của đám băng tinh, lợi dụng khối không gian đó để ẩn nấp, lặng lẽ giám thị toàn bộ không gian xung quanh, chủ yếu đề phòng có các vị khách không mời mà đến, tiếp đó là một trung đội Tia Chớp, phụ trách cảnh giới cho hạm đội... Triển khai xong các biện pháp thông thường, anh bắt đầu chú ý đến mục tiêu chính của họ.

Do hệ thống rada trên Tỏa Nhãn sau khi cải tiến lần hai có thể phát hiện thiết bị giám sát tự động của Đế Quốc từ khá xa ngoài phạm vi của nó, cho nên, những chiếc Tỏa Nhãn trở thành nhân vật chính cho bước hành động tiếp theo, nhiệm vụ chủ yếu là xác định phạm vi và hình thái phân bố của thiết bị giám sát tự động, giúp hạm đội có một đường đi an toàn xuyên qua lưới giám sát đó, hoặc là, nếu thích hợp, điều tra xem đằng sau lưới giám sát đó là gì.

Dùng Tỏa Nhãn làm nhiệm vụ trinh sát cũng có sự phiêu lưu nhất định, do hình thể thuộc vào loại lớn nhất trong số các chiến đấu cơ, Tỏa Nhãn có tốc độ chậm, hoàn toàn không có năng lực tự vệ, một khi bị phát hiện, nếu các chiến đấu cơ Đế Quốc tới gần, coi như chấm dứt mọi hy vọng, có chạy cũng không thoát, đương nhiên, nếu muốn phát hiện Tỏa Nhãn, dùng rada trên các chiến đấu cơ Đế Quốc là vô nghĩa, Tỏa Nhãn sẽ phát hiện được đối phương từ rất xa, sau đó áp dụng các phương thức cần thiết để né tránh hoặc lập tức quay đầu rút lui.

Cho nên, có thể phát hiện Tỏa Nhãn, chỉ có thể là Tỏa Nhãn của Đế Quốc hoặc các rada tầm xa được trang bị trên các căn cứ cỡ lớn của Đế Quốc, cho nên Thụy Sâm không thể không áp dụng một số phương án dự phòng, một đội Ảo Ảnh vẫn tiếp tục được phái đi, nhưng nhiệm vụ trinh sát lần này không phải là tìm kiếm vu vơ, tác dụng chính yếu của nó là kiểm tra ở chính diện xem có Tỏa Nhãn của Đế Quốc hoặc căn cứ cỡ hớn, hạm đội có thái không mẫu hạm hay không, khi cần có thể báo động trước cho biên đội Tỏa Nhãn của Đồng Minh.

Đợt hành động này của Ảo Ảnh, vừa đúng lúc đến phiên Sonia phụ trách, tổ của cô bao gồm Chương Tiểu Tinh, Lan Lan, Anne, Yaxilia, có thể nói là toàn những át chủ bài của liên đội Thiên Sứ, nhiệm vụ khó khăn này được các cô chấp hành cũng là một yếu tố khiến người ta yên tâm hơn một ít, có lẽ do cảm tình, chí ít, trong lòng Thụy Sâm vẫn thầm thừa nhận rằng so với giao cho tổ của Robert Parnell, các cô gái này có vẻ thích hợp hơn, mặc dù tổ thứ ba cũng gồm toàn các thành viên xuất sắc......

Như mọi khi, những Thiên Sứ không làm cho mọi thất vọng, các cô tuy rằng không phát hiện Tỏa Nhãn hoặc căn cứ Đế Quốc, nhưng các cô phát hiện một món quà vô giá...

Một cổng siêu không gian mới, một cổng siêu không gian chưa từng được ghi chú trên bất cứ bản đồ nào, nó tồn tại ngay sau lưới các thiết bị giám sát tự động được phân bố thành hình cầu bao quanh, có thể nói bất luận tiếp cận nó theo phương hướng nào, hạm đội độc lập cơ động số cũng phải xuyên qua lưới giám sát dó. Nhưng Đồng Minh đã có loại Ảo Ảnh với tính năng tàng hình......

Truyện Chữ Hay