Hồ tiên tử làm ra biểu hiện khá bất ngờ, trong đó còn có thêm vài phần hoảng hốt:
- Vậy ả là người của phân đàn nào?
Đàm Phi trầm ngâm:
- Không có ấn ký của Đông Phương Liệt, lại chẳng phải ấn ký của Uyên Linh Cô Thiên, đương nhiên là người của Già Thiên Đàn rồi!
- Già Thiên Đàn vươn hắc thủ sang tận đây, liệu Lãn Ông có phải là một tên Thông Thiên giáo đồ? - Thanh Hà đưa ra quan ngại.
Đàm vê cằm vẻ ưu tư:
- Đấy mới là vấn đề đau đầu! Nếu lão là người của Già Thiên Đàn, mọi việc sẽ chẳng có gì để nói.
Nhưng nếu không phải giáo đồ Thông Thiên, vậy Già Thiên Đàn tiếp cận với lão với mục đích gì? Liệu lão đã bị chúng thao túng chưa? Chuyện này cũng cần phải lưu tâm, có lẽ sau này ta phải đích thân điều tra mới được.
Hồ tiên tử đưa ánh mắt biết nói đối nhãn cùng Đàm Phi:
- Thân phận huynh tôn quý, dẫu sao cũng là phó giáo chủ, dấn thân vào hiểm cảnh như vậy thực không đáng, huynh nên tính cách khác...!Rủi có bề gì, ta và Trần đại vương biết bấu víu vào đâu!?
Đàm chỉ lắc đầu cười cười, hiểm cảnh gã kinh qua đã nhiều, càng hiểm lại càng có thu hoạch lớn, tất nhiên chẳng khi nào gã hành sự lỗ mãng cả, tất cả đều phải có sự tính toán chu đáo và kín kẽ.
Vài ngày sau, linh chu đã đi vào địa bàn Tây Bắc Khu, Hồ Thanh Hà rời thuyền trở về trình diện tại tổng đàn của Mẫu Đơn Hội.
Trước khi rời đi, Hồ tiên tử còn để lại một ánh mắt lưu luyến, tựa như có thiên ngôn vạn ngữ muốn thốt ra rồi phải nuốt lại.
Nam nhân không đủ định lực, hẳn sẽ trầm mê trong đó chẳng thể thoát được.
Đàm Phi ngồi linh chu phi hành thêm ba ngày nữa thì cập cảng Thiên Bích, mới rời đi có gần một tuần trăng, vậy mà khi trở về, Thiên Bích đảo đã có chút đổi khác; Cầu cảng đã được làm mới rộng rãi hơn, nhân sự qua lại cảnh giới cũng đông đảo hơn trước, những người mới này đương nhiên là bổ sung từ vụ sáp nhập với Hoàng Ân Bang rồi…
Đón tiếp Đàm Phi vẫn là Trần Lập đảo chủ, hai người chào hỏi qua loa vài câu rồi cùng chạy đến tiểu đảo cấm địa.
Trong căn nhà gỗ ba gian do đại trưởng lão trước để lại, Đàm Phi và Trần Lập cùng ngồi đối ẩm, bao quanh là một tầng quang trão cách âm do Đàm thả ra.
Sau khi nghe Trần Lập thông báo sơ bộ về tình hình kinh doanh, Đàm liền đưa ra nhận định:
- Vậy là kinh doanh đã bắt đầu có dấu hiệu khả quan, thời điểm này chưa nhất thiết phải làm ra cái gì thanh thế, chúng ta vẫn nên chú trọng phát triển lực lượng trước.
Vùng này có những kỳ nhân dị sĩ nào nổi tiếng về Đan Đạo, Trận Pháp, Luyện Khí, Trần đạo hữu bằng mọi giá lấy thông tin thật chi tiết, nếu trong khả năng chiêu mộ được thì cứ tùy tiện, bằng không để sau này tại hạ xử trí.
Dứt lời, Đàm liền lấy ra hai bình Hạnh Huỳnh Đan, đặt lên bàn đẩy về phía Trần Lập:
- Đây là Hạnh Huỳnh Đan, đan dược phụ trợ tăng tiến tu vi, có dược lực rất mạnh.
Với những công việc bộn bề hiện tại, thứ này là giải pháp cho Trần đạo hữu.
Lời nói ngắn gọn, nhưng đánh đúng vào tâm lý Trần Lập, hắn lao tâm khổ tứ bấy lâu nay, chẳng có thời gian mà an ổn tu luyện, Hạnh Huỳnh đan đúng là giải pháp vô cùng hợp lý.
Trần Lập chẳng khách khí liền thu hai bình đan dược vào không gian giới chỉ, không quên nói lời cảm tạ.
Sau đó, hai người còn bàn bạc thêm một số chuyện cơ mật, hoạch định chiến lược phát triển mở rộng thế lực cho Thiên Bích Đảo.
Đàm Phi ngồi trong luyện thất, một gốc linh thảo màu phấn hồng lấp lánh tinh quang huyền phù trước mặt.
Linh Ly thảo năm trăm năm tuổi đã có, gã phải bắt tay ngay vào công cuộc luyện chế Đạo Thần Đan, nhu cầu tăng tiến thần niệm đơn thuần chỉ là một phần, bởi vì áp lực đến từ Phệ Linh Cổ đã đến rất gần, không thể để thần niệm lực mãi dậm chân một chỗ được.
Trùng mẫu Phệ Linh sau khi nuốt vào Lộ Khiết Độc thì có biểu hiện như sắp tiến giai, những lời cảnh tỉnh từ Linh Đan tiểu hài gã vẫn còn ghi nhớ.
Với bản tính cẩn trọng, gã không muốn đánh đu với may rủi, vẫn luôn phải chủ động trước mọi hoàn cảnh.
Phải tạo ra một khoảng cách an toàn sau khi Phệ Linh Cổ đột phá cảnh giới, chơi với dao không để dao cắt, đùa với lửa chẳng để lửa thiêu, đó luôn là phương châm hành sự của gã.
Ngồi đả tọa thêm một canh giờ, đưa tâm cảnh về trạng thái ổn định, gã liền huơ tay lên; Tụ Linh tiểu trận bừng sáng tinh quang, tiếp tục là Văn Xá Đỉnh và Ngọc Hân hỏa linh cùng xuất hiện trong tiểu trận… Tiếp đến là Phật Phà Diệp vạn năm, Chi Tử Quả vạn năm, Tam Nại Hoa vạn năm… một loạt những loại tiên thảo đều có hỏa hầu vạn năm được bày ra.
Đàm bắt đầu mường tượng lại những hình ảnh khi luyện chế lần đầu, khoảnh khắc khi phần nguyên liệu cuối cùng bị hủy đi, khoảnh khắc đó đã in sâu vào tiềm thức, vĩnh viễn không bao giờ quên.
Không gian luyện thất lập lòe ánh sáng, phản chiếu bóng hình to lớn lên vách động, chập chờn khi mờ khi tỏ rất là ma mị.
Kể từ khi bắt đầu theo đuổi Đan Đạo, có lẽ chủng loại linh đan này là thách thức lớn nhất đối với Đàm Phi.
Ngoài việc luyện đan đơn thuần, gã còn phải tạo ra Võng Hiệt bằng thần niệm, rồi khéo léo đưa tiểu trận tinh vi này vào trong đan phôi, sơ sểnh một li là hủy cả mẻ, thần niệm luôn phải căng ra đến cực hạn, một phần công việc quá ư là gian nan.
Năm ngày sau.
Quả là trời không phụ lòng người, không phụ ý chí sắt đá một lòng cầu đạo.
Văn Xá Đỉnh rung lên bần bật, từng đoàn hỏa diễm sáng xanh vấn vít quanh thân đỉnh, dần hội tụ lại trên nắp đỉnh, ngưng thực thành hình hài Ngọc Hân tiểu oa nhi, nhiệt độ luyện thất giảm dần.
Đàm Phi trán nổi gân xanh, thân thể tiều tụy, miệng gã đang lâm râm phát ra những tràng chú ngữ rất nhỏ, chợt hữu thủ vung mạnh, miệng hô lớn:
- Khai…
Ngọc Hân hỏa linh ôm nắp Văn Xá Đỉnh bay vọt lên trên, từ bên trong tỏa ra một mùi hăng hăng gay nồng, tuy không thanh khiết tinh tế nhưng lại gây cho khứu giác một ý vị khá cuồng nhiệt.
Ba mươi sáu khỏa linh đan thượng, hạ phẩm lẫn lộn huyền phù đến trước mặt Đàm Phi, mỗi khỏa chỉ nhỏ như hạt long nhãn, có màu xanh lục giống đỗ xanh, linh lực bên trong bị dồn nén đến cực hạn, ba động linh lực phát tiết ra cũng thật quá mãnh liệt, những vòng xuyến linh văn xoay với tốc độ nhanh hơn bình thường.
Đàm Phi mặc dù rất mệt mỏi nhưng ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết, kèm theo vài phần hãnh diện tâm đắc.
Đạo Thần Đan không giống với những loại đan dược hỗ trợ tu vi, nó có thể dùng lâu dài mà không sợ bị bão hòa dược lực, đến cảnh giới Tiểu Thiên Sư vẫn có thể sử dụng hiệu quả.
Chính vì lẽ đó mà gã đã không đưa đan phương ra trước Hải Thượng Lãn Ông, đây là một bí mật, chỉ mình gã nắm giữ.
Tiện tay, gã liền bỏ tọt một khỏa Đạo Thần hạ phẩm vào miệng, xếp bằng ngay ngắn trên phiến đá lớn bắt đầu luyện hóa.
Võng Hiệt trận dệt lên một tấm lưới vô hình khắp não bộ, một cảm giác mát lạnh, tê rần chạy khắp Nê Hoàn Cung, rồi lan tràn xuống Thái Dương, Nhân Trung, Á Môn rồi đến Phong Trì huyệt… Toàn bộ phần đầu đều có cảm giác như kiến bò, cực kỳ sảng khoái.
Gã có thể cảm nhận thần niệm lực đang dần giãn nở, vùng cảm ứng cũng bắt đầu khuếch tán thêm xa dần… một dặm, hai dặm…năm dặm…
Đàm Phi lại bắt đầu câu thông ý niệm với ‘Quang Điểm’, vẫn là một mảnh hỗn độn mờ ảo che lấp đi quầng sáng trắng bên trong, tuyệt nhiên chẳng có bất kỳ mối liên hệ nào với nó.
Gã đành thở dài, nhắm mắt tiếp tục luyện hóa những phần dược lực còn lại trong Đạo Thần Đan.
Ba ngày nữa trôi qua, Đàm đình chỉ tu luyện, quay trở lại luyện thất, luyện chế thêm vài mẻ Hạnh Huỳnh Đan và Á Hiên Đan, hai loại đan dược phụ trợ tăng tiến tu vi cho Đại Linh Sư.
Hiện những cá nhân vệ tinh chung quanh gã, phục vụ cho mục đích lâu dài của gã, kẻ nào cũng rất bận rộn, cần phải cấp cho họ một chút công đạo.
Quan điểm của gã rất rõ ràng, ‘không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đạo ngu và quá yếu kém’, họ càng mạnh thì những mục tiêu của gã mới có khả năng được hoàn thành.
Hơn nữa, tài nguyên trên người gã là một bảo tàng khổng lồ, cần phải thanh lý bớt cho rộng chỗ.
Ba tuần trăng nữa trôi qua, thời gian này Đàm Phi chỉ chuyên tâm luyện đan và phục dụng Lộ Khiết Ngân Thủy, tu luyện Toái Giáp Công.
Các nhân vật đầu não Thiên Bích cũng tự hiểu, chẳng có kẻ nào ôm tâm tư đến tiểu đảo quấy quả gã, chỉ có Hoàng Yến chăm chỉ ở lại đảo tu luyện, và chờ đợi chỉ thị từ gã mà thôi.
Đàm Phi ngồi tại tĩnh thất, trong tình trạng lõa thể, cơ thể do tu luyện Toái Giáp Công thường xuyên nên săn chắc gọn ghẽ vô cùng.
Lúc này, toàn thân gã đã mở ra điểm huyền văn, đồng nghĩa đã cường hóa được đại huyệt.
Cơ thể đã dần thích nghi với dịch Lộ Khiết, nhưng công cuộc cường hóa huyệt đạo càng về sau càng gian nan gấp bội, có lẽ phải đột phá lên Tiểu Thiên Sư mới có khả năng cường hóa đủ chính huyệt.
Điểm đáng mừng nhất là xương tủy đã có dấu hiệu chấp nhận và hấp thụ Lộ Khiết Ngân Thủy, các lóng xương đang chuyển dần sang màu vàng nhạt, điểm xuyết là những đốm màu bạc nhỏ li ti.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bộ khô cốt tìm thấy trong động quật bên dưới khối ngân thủy chính là cũng phục dụng loại trọng thủy này, đương nhiên là trong một quãng thời gian rất lâu, và kết quả như thế nào gã hiểu.
Chỉ có một câu để diễn tả;
“Cứng rắn như pháp bảo”.
Hoàng Yến đang chiến đấu cùng khôi lỗi Vu Hồn trong cánh rừng sau núi, thân ảnh linh hoạt khiến nàng dễ dàng tránh né mọi đòn tấn công của đầu khôi lỗi vô tri kia.
Thế nhưng do pháp lực còn mỏng, triền đấu với Vu Hồn được nạp đầy tinh thạch đã khiến nàng thấm mệt.
Cảm ứng được có người đứng quan khán, Hoàng Yến liền đình chỉ tập luyện, xoay người lại cúi người cung kính:
- Đại trưởng lão! Thứ cho tiểu nữ chểnh mảng không kịp nghênh tiếp…
Đàm khoát tay tỏ vẻ không cần câu nệ, gã ôn tồn cất lời:
- Cũng sắp sửa đột phá rồi, hắc… vậy cầm lấy thứ này đi…
Dứt lời, từ trong tay áo Đàm bay ra ba bình đan dược, một cuộn da lít nhít hình vẽ.
Đơi cho Hoàng Yến thu đồ vật về tay, gã liền từ tốn giải thích:
- Bình sứ màu lục là ba khỏa Trúc Cơ Đan dùng vào việc phá cảnh lên Thượng Linh Sư.
Hai cái còn lại là Thanh Tâm Đan phụ trợ tăng tiến thần niệm, Ngũ Bội Đan phụ trợ tăng tu vi.
Phá cảnh thành công liền có thể phục dụng những thứ đó.
Cuộn da là ghi chép về thuật ẩn nặc và Phong Mị bộ pháp, rất phù hợp với nha đầu ngươi.
Hoàng Yến mừng rơi nước mắt, chỉ hận một điều là không thể chạy lại ôm chầm lấy vị đại trưởng lão cao cao tại thượng kia, nàng chỉ biết lí nhí:
- Cảm ơn sự quan tâm của đại trưởng lão, tiểu nữ nguyện khắc cốt ghi tâm…!
Đàm chỉ cười phất tay, tuổi trẻ bồng bột thường không giữ gìn lời ăn tiếng nói, cái gì mà khắc cốt ghi tâm? Câu nói này rất dễ gây hiểu lầm với những nam nhân phóng dật.
Gã lại trở nên nghiêm nghị:
- Ngươi chạy qua đảo chính, thông chi cho Trần đảo chủ, tập hợp tất cả hai vị phó đảo và ba vị trưởng lão, năm ngày nữa tụ tập ở đây cùng lão phu bàn chính sự.