Không thể nói là Sherry và Sharty không bất ngờ khi nhìn thấy ba chiếc xe chở hàng chạy vào trong trang trại, ngồi trên đó là gần ba mươi thanh niên thương tích đầy mình.
Nhưng khi nhìn thấy Kiba đang vui vẻ vẫy tay chào các cô trên chiếc xe đầu tiên, hai cô gái nhìn nhau rồi vừa cười vừa thở dài thườn thượt. Mặc dù chỉ mới ở chung với anh vài ngày nhưng Sherry đã có khả năng miễn dịch đáng kể đối với các loại chuyện bất ngờ rồi.
Không cần hỏi gì cả mà ngay lập tức gạt cần cho cầu hạ xuống, Sherry đã hoàn toàn thể hiện ra sự tin tưởng tuyệt đối của cô đối với Kiba, cũng như Sharty. Bất cứ việc gì anh làm hai cô gái cũng đều không nghi ngờ.
"Nhân tiện, có thể trả dùm tôi tiền xe được không ?"
Thế nên, khi Kiba thoải mái bước tới và tỉnh bơ lên tiếng - tay chỉ về phía ba người đánh xe bộ dáng thiếu kiên nhẫn, Sherry cũng chỉ cười trừ một tiếng rồi quay người đi vào trong lấy tiền. Còn Sharty thì tò mò nhìn mấy chục thanh niên Thánh tộc không có kình lực trước mặt, cũng đang rất ngơ ngác đi theo Kiba qua cầu bước vào trong hòn đảo.
"Anh Kiba, anh dẫn bọn họ đến đây làm gì thế ?" – Cô bé thắc mắc.
Không chỉ riêng cô bé, mà ngay bản thân những người bị Kiba đưa đến đây cũng đang có thắc mắc đó. Kaiba, đại diện cho mọi người lên tiếng hỏi Kiba.
"Bọn em cũng đang muốn biết chuyện đó, thưa anh Kiba..."
"Gọi tao là đại ca !!!" - Kiba khoát tay. "Từ nay nơi đây là nhà của tụi bay. Nhà của chúng ta !"
Câu trả lời của anh đơn giản, nhưng lại tạo nên hiệu quả vô cùng mạnh. Mặc dù cũng đang đoán già đoán non, khi nghe anh tỉnh bơ tuyên bố như vậy cả đám lưu manh đều không biết phải phản ứng thế nào.
Sharty, vốn đã quen với phong cách hành sự của Kiba, thì lại ôm miệng kêu lên.
"Em phải giúp chị Sherry chuẩn bị thêm đồ ăn !" – Nói xong cô chạy thẳng vào nhà.
Và bỏ lại sau lưng hai mươi lăm tên lưu manh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Kiba nhún vai.
-----
Hai mươi lăm người, dẫn đầu là Kaiba và đứng sau lưng hắn là Lone, hiện tại đang đứng trước khu nhà ở dành cho thợ và người làm của trang trại. Khu nhà ở này hiện tại đã bỏ hoang không còn ai sử dụng nữa, nhưng nó được xây dựng rất tốt và chắc chắn. Nhìn từ bên ngoài thì vẫn sạch sẽ vững chải, không hề thua kém bất kỳ một nhà trọ nào trong khu vực phòng tuyến này.
Sherry sau khi giao việc cho Sharty chuẩn bị trong bếp đã đích thân dẫn mọi người đến cùng Kiba và hướng dẫn sơ bộ về kết cấu khu nhà.
Đối với cái nhìn dò hỏi của Sherry khi biết chuyện, Kiba chỉ cười cười nói.
"Trang trại rộng thế này mà chỉ ba người ở thì cũng hơi buồn."
Thái độ tự nhiên của Kiba xem nơi đây như là của mình muốn làm gì thì làm lại hoàn toàn không khiến cho Sherry thấy ác cảm. Trái lại cô cảm thấy một chút ấm áp, cô nhận ra anh đã thực sự xem trang trại này là nhà mình và đang làm những việc để giúp phát triển nó lên. Vả lại, cô cũng đã trải qua cảm giác cô đơn khi một mình sống trong trang trại rộng lớn này, chỉ có con Lucky trung thành bên cạnh. Thế nên cô hoàn toàn đồng ý với anh.
Vừa quay lại tòa nhà chính chuẩn bị đồ ăn, cô vừa nhìn đám người đang đứng thất thần, ngó nghiêng khắp nơi nhìn nơi ở mới của mình. Trong đầu cô lại như hiện lên hình ảnh náo nhiệt năm xưa của nơi này, cùng một chút cảm giác chờ mong. Sherry không nhận ra bước chân mình đã trở nên nhẹ nhàng vui vẻ hơn, cô vừa đi vừa ngâm nga một bài hát quen thuộc.
Nhỉn theo cô gái đang rời đi, cảm nhận được áp lực trên vai cô đã nhẹ đi và tâm trạng cô dần thư thái hơn, Kiba thỏa mãn. Một cô gái xinh đẹp ở lứa tuổi này không nên có cảm giác trầm cảm tâm sự nặng nề đó.
Quay lại với đám người vẫn còn đang như trong mơ, Kiba lên tiếng.
"Nãy giờ đã hiểu rõ chưa ? Đây sẽ là nơi ở của mọi người. Từ nay tụi bay không còn là lưu manh đầu đường xó chợ nữa mà là người của trang trại Sherry."
Nhìn hòn đảo xinh đẹp với cây cối xanh tươi, những con đường đá nhỏ nối liền các kiến trúc bên trong với nhau, bao phủ bởi hào nước rộng lớn và mát mẻ bên ngoài. Bên phía kia hào nước là trang trại rộng lớn với những bãi cỏ, đấu trường và cánh rừng rộng mênh mông không thấy đầu kia. Mọi người vẫn còn như chưa tin được vào hiện thực.
Đám lưu manh mọi người khinh rẻ, từ này sẽ ở trong nơi như thế này. Trở thành người làm của trang trại Sherry, một trong những trang trại lớn nhất trong Thánh tộc trước kia ?
Chỉ có Kaiba thì không có vẻ bị ấn tượng đến choáng ngợp như mọi người. Mặc dù không đến mức giàu có như thế này, nhưng hoàn cảnh sung sướng thì hắn cũng không xa lạ gì. Kaiba lên tiếng hỏi.
"Đại ca, rốt cuộc bọn em sắp tới sẽ làm gì ?"
Tất cả mọi người cùng tỉnh ra, nhìn vào Kiba trông đợi chờ nghe câu trả lời của anh.
"Hỏi rất hay. Tất nhiên là tao không có ý định đem tụi bay về nuôi làm kiểng, mỗi ngày chăm sóc cho ăn không rồi. Thế nên những việc tụi bay cần phải làm là rất nhiều." – Kiba chậm rãi nói.
"Tuy nhiên, bỏ qua những việc lặt vặt như lau dọn quét tước, xách nước cắt cỏ, chăm sóc thú vật,... các kiểu thì mục đích chính của tụi bay chỉ có một."
Kiba nhìn cả đám, giọng nghiêm túc.
"Đó là rèn luyện, rèn luyện và rèn luyện. Để trở thành những thợ săn và chiến binh xuất sắc nhất trong Thánh tộc, không, xuất sắc nhất lục địa Asha. Tụi bay sẽ không ngừng rèn luyện và rèn luyện nhiều hơn nữa. Dưới sự chỉ đạo của tao. Nhân tiện, ngoài đại ca ra tụi bay cũng có thể gọi tao là đội trưởng nếu muốn. Mà đúng hơn, khi có mặt các thiếu nữ xinh xắn hay người có vai vế gì đó, PHẢI gọi tao là đội tưởng." - Kiba ngẫm nghĩ. "Gọi đại ca quả thật nghe thì ngầu nhưng cũng hơi giang hồ quá, chỉ nên dùng khi không có người ngoài thôi."
Đoạn tự thoại đằng sau của Kiba đã không lọt được vào tai đám lưu manh nữa. Bởi vì những gì anh nói trước đó đã làm cho chúng đầu váng mắt hoa há hốc miệng rồi.
"Th..thợ săn ? Anh nói bọn em có thể trở thành thợ săn, lại còn là thợ săn xuất sắc ?" – Kaiba lắp bắp hỏi lại, mọi người phía sau cũng gật đầu không ngừng thể hiện suy nghĩ tương tự.
Kiba gật đầu.
"Đó không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng hoàn toàn có thể. Rồi sẽ đến lúc mọi người đều biết rằng, đội thợ săn xuất sắc nhất toàn lục địa Asha chính là đội thợ săn của trang trại Sherry."
Nhưng được uống thuốc kích thích, mọi người dù chưa hoàn toàn tin tưởng vào lời anh nói nhưng trong mắt đã phát ra ánh sáng cuồng nhiệt. Kiba đã vẽ ra cho bọn họ một giấc mơ quá tuyệt vời. Ai nấy cảm thấy như toàn thân tràn trề sức mạnh, chỉ hận không được lao ra luyện tập ngay bây giờ.
"Đạ... đội trưởng, đội thợ săn chúng ta có tên gì không ?" – Lone háo hức hỏi Kiba.
"Tên ?" – Kiba ngạc nhiên.
"Đúng vậy, đội thợ săn trang trại Sherry nghe không hay lắm. Phải có tên riêng đặc biệt, người ta nghe đến mới cảm thấy ấn tượng." – Kaiba cũng đồng ý với Lone.
"Tên thì thật ra là có." – Kiba cười đểu. "Vốn tao đã đặt sẵn rồi, chẳng qua không muốn cho tụi bay biết vì sợ tụi bay không vui thôi..."
Đột nhiên cả đám cảm thấy hơi bất ổn. Tên gì mà nghe không vui vậy ?
"Gọi là đội thợ săn Ăn Hại !" – Kiba thủng thẳng nói.
Tất cả đều im lặng.
"Chẳng phải sao ? Chúng ta những người có dòng máu Thánh tộc nhưng không có kình lực, người đời ai cũng xem là vô dụng. Vậy thì đặt tên là đội Ăn Hại hợp quá rồi gì nữa ?" – Kiba đắc ý gật gù, có vẻ rất tâm đắc cái tên này.
Mọi người mặt nhăn mày nhó, đang muốn tìm cách nào phản đối khéo léo thì Kiba lại tiếp tục, lần này thái độ anh tỉnh táo và nghiêm túc.
"Đặt tên như vậy, cũng là để cho tụi bay nhận ra khởi điểm của mình là như thế nào. Và cũng là động lực cho tụi bay cố gắng."
Kiba nhìn cả đám, lúc này đều đang trầm ngâm suy nghĩ kỹ lời anh nói. Sau đó anh cười nói thêm.
"Có thể, khi tụi bay đã chứng minh được bản thân rồi thì tao sẽ cho đổi lại tên khác. Tao chỉ sợ lúc đó tụi bay không muốn đổi mà thôi..."
Nhìn thấy rất nhiều ánh mắt không hiểu, Kiba nhún vai.
"Thử tưởng tượng khuôn mặt của những kẻ từng khinh thường tụi bay khi chúng nhận ra một sự thật đau đớn rằng..."
"...bọn chúng, thật ra còn không bằng bọn Ăn Hại."
Không còn một ai phản đối cái tên này nữa. Kaiba nhìn Kiba, vẻ mặt đờ đẫn nhưng không che giấu đi sự ngưỡng mộ và sùng bái.
Kiba phẩy tay ra lệnh cho bọn lưu manh – bây giờ là bọn ăn hại.
"Giải tán. Tự chọn chỗ ở đi, hai người một phòng. Tắm rửa thay đồ sạch sẽ rồi dọn đẹp bàn ghế ở ngoài sân chuẩn bị. Tối nay chúng ta sẽ có một buổi tiệc mừng sự thành lập của đội ăn hại. Sau khi chuẩn bị xong thì từ đây đó là giờ tự do, thích làm gì thì làm, miễn là trong khuôn viên đảo này."
Rồi anh quay người lại, đi về hướng căn nhà. Vận động từ sáng đến giờ cũng hơi đói bụng rồi, không biết bữa nay hai cô gái chuẩn bị những món ăn gì, thôi kệ chui vào bếp ăn vụng là biết ngay thôi. Kiba gật gù.
-----
Miệng vẫn còn nhai nhồm nhoàm một miếng thịt, Kiba ngồi trong xưởng suy tính.
Số đá quý Sherry mua cho anh vẫn còn rất nhiều. Từ trong đó anh lựa ra hai khối Emerald to nhất, cùng với hai khối Alexandrite và một khối Ruby. Đây là những viên đá có chất lượng tốt nhất trong số này, cả về khả năng chịu đựng nội kình lẫn thể tích của chúng. Anh dự định sẽ dùng chúng để làm đồ trang sức cho Sharty, Sherry và Vân. Còn lại một món thì bán luôn để kiếm thêm tiền. Dù sao sắp tới trang trại cũng cần kha khá lượng tiền mặt để chu cấp và mua sắm trang bị dụng cụ cho bọn ăn hại kia nữa.
Kiba dự định sẽ đề nghị với Sherry tuyển thêm chừng mười người nữa trong thị trấn để lo các công việc phục dịch trong trang trại như rửa chén đĩa, giặt đồ, lau dọn nhà cửa. Không thể để cho một mình hai chị em xử lý hết được, hai cô gái còn phải chuẩn bị việc kinh doanh quán ăn nữa chứ. Nếu được thì nên kiếm những cô gái hiền lành trẻ tuổi một chút, ít ra cũng cho bọn ăn hại kia động lực tập luyện. Gì chứ tâm lý đó của bọn chúng thì anh quá rành, cứ có con gái xinh xắn trẻ tuổi là đột nhiên cả lũ sẽ biến hình thành rồng thành cọp cả. Hồi xưa trong quân đội cũng thế, bây giờ lại càng như thế.
Quay về với số đá quý còn lại. Kiba để riêng ra chừng năm mươi viên có kích cỡ tương đối đồng đều. Anh sẽ dùng số đá quý này mài thành ngọc rồi cấp cho đội ăn hại. Vừa có cảm giác đồng bộ và đẳng cấp, lại có hiệu quả không tệ đối việc rèn luyện của chúng. Dù sao cơ thể được bao phủ trong nguyên lực tinh thuần cũng sẽ vô cùng có lợi cho việc phát triển và hồi phục thể lực. Với bản kế hoạch huấn luyện anh đã soạn sẵn trong đầu mình thì chúng sẽ rất cần những thứ đó. Kiba cười đểu, thì ra đây là cảm giác của lão huấn luyện viên năm xưa. Không tồi, anh nhận ra mình thích cảm giác này.
Còn dư lại tầm vài chục viên đá thô chất lượng không cao lắm, hình dạng kích thước cũng bất đồng. Kiba cũng đã có sẵn kế hoạch dành cho chúng. Mặc dù cũng hơi có cảm giác phá của nhưng không sao, dù sao bây giờ trước mắt tiền là thứ anh không thiếu nhất.
Kiba lấy một cái bình thủy tinh to ra, bên trong đầy những hạt cát vàng tinh khiết lấp lánh. Đây là số vàng hôm trước anh dùng aqua regia để hòa tan tạp chất, lọc hết dung dịch nước muối bằng rây còn lại, sau khi nung khô thì trở thành dạng như thế này. Kiba vừa lòng, ở thời đại này có thể lọc vàng đến mức này cũng đủ làm anh hài lòng rồi. Mặc dù không đến đẳng cấp K nhưng dùng làm đồ trang sức thì cũng đủ dùng.
Hình dạng món đồ trang sức không phải là vấn đề lớn, nhất là khi Kiba đã có Kiki trong đầu với lượng thông tin lưu trữ về các sản phẩm trang sức nổi tiếng. Anh chọn lựa một vài mẫu không quá phức tạp, có thể thực hiện được bằng các kỹ thuật in chìm, in nổi, khắc, chạy chỉ,... của thời đại này để bắt chước làm theo.
Vòng tay của Sharty sẽ dùng một viên Emerald làm chủ đạo và phủ thêm một ít bụi vàng lên nhìn cho lấp lánh kỳ ảo. Về phần Sherry anh dự định làm cho cô một sợi dây chuyền hoàn chỉnh, bao gồm mặt dây chuyền gắn ngọc và sợi dây luôn. Cái này có khả năng sẽ là thứ tốn kém thời gian nhất. Còn Vân thì anh sẽ dùng hai viên Alexandrite làm thành một đôi bông tai. Hình như anh vẫn chưa thấy ai đeo bông tai ở hành tinh này cả. Không sao, thế lại càng nổi bật. Thánh nữ cơ mà, phải có gì đó hơn người chứ.
Cuối cùng viên Ruby anh sẽ dùng để làm món trang sức bán ra kiếm tiền. Anh quyết định làm một món đồ trang sức cài lên áo, ai cũng dùng được. Đồ làm cho mục đích thương mại anh cũng lười suy nghĩ nhiều.
Xác định xong, Kiba lại bắt đầu cắt tỉa mài ngọc, anh sẽ ưu tiên mấy viên ngọc dùng làm đồ trang sức trước, sau đó đến những viên cho đội ăn hại, số còn lại thì khi nào rảnh sẽ mài dần.
Năm viên ngọc đã hoàn thành xong trước khi Kiba nhận ra trời bắt đầu tối dần. Âm thanh huyên náo bên ngoài nhắc anh nhớ đến bữa tiệc ngoài trời tối nay. Kiba hài lòng đứng dậy vươn vai một cái. Tốc độ của anh càng ngày càng nhanh, với tốc độ này có thể chỉ cần ba bốn ngày làm việc nữa là anh sẽ xử lý xong hết đống đá quý. Còn về phần sau này có tiếp tục nghề kim hoàn này không thì từ từ rồi tính. Nói chung anh và mọi người giờ đã có sẵn thứ dự phòng khi thiếu tiền cấp bách rồi. So với làm thợ bên trong xưởng thì anh thích ra ngoài đi phiêu lưu săn bắn thú hơn.
Dọn dẹp lau chùi sạch sẽ xong, Kiba đi ra khỏi xưởng. Anh đi về hướng âm thanh huyên náo kia. Dù sao đây cũng sẽ là ngày cuối cùng thảnh thơi của bọn chúng rồi, anh cũng nên tham gia vui hết mình cùng cả đội. Ai biết được sau khi nếm qua thực đơn tập luyện anh đưa, chúng có còn nhìn anh bằng ánh mắt vui vẻ và tôn sùng này nữa không, hay sẽ chuyển sang thù hận và căm ghét ? Kiba hưng phấn suy nghĩ xem anh có nên sắm một cái roi hay không...