Bữa tối trải qua êm ả như mọi khi, Kiba vẫn ăn hùng hục trong khi hai cô gái nhìn anh. Chỉ có điều lúc này trong mắt của hai cô gái còn có thêm nhiều phần ngưỡng mộ.
Sherry vẫn còn chưa hết bần thần. Người thanh niên đang ăn như hổ đói trước mặt lại còn là một nghệ nhân kim hoàn. Thậm chí so với cha nuôi cô, mặc dù anh không thể cho đá quý khả năng tiếp thu kình lực, nhưng riêng về phần gia công đá quý thì anh đã hơn xa hoàn toàn. Cô chưa từng nhìn thấy viên đá nào được mài nhiều cạnh đẹp và hoàn mỹ như vậy.
Sherry đột nhiên có một ý nghĩ táo bạo. Liệu có thật anh không thể làm cho đá quý tiếp thu kình lực không ? Nếu anh làm được thì... cô không dám nghĩ đến nữa. Những viên đá quý đẹp như vậy, lại còn tiếp thu được kình lực. Chỉ e ngay cả Thánh tộc cũng phải chạy đến xếp hàng mua chứ không đùa đâu.
Không biết Kiba có đọc được suy nghĩ của Sherry hay không, nhưng anh bỗng ngẩng đầu lên hỏi cô.
"Cô có biết gì nhiều về chuyện cha cô làm cho đá quý tiếp thu kình lực không ?"
Sherry giật mình, thì ra anh ta cũng suy nghĩ về vấn đề này giống cô.
"Tôi không rõ lắm. Nhưng cha tôi nói tỉ lệ thành công của ông cũng không cao, mười lần thì chỉ được một mà thôi. Vả lại ông cũng không chủ động làm, là do sau khi gia công đá xong nó tự nhiên có khả năng như vậy. Thế nên ông cũng không biết cụ thể lý do hay phương pháp." – Sherry tiếc nuối nói. Mà cũng đúng, nếu thật sự có phương pháp thì trên đời này đã không ít đại sư kim hoàn đến thế.
Kiba ngẫm nghĩ. Không phải chủ động, vậy thì do nhân tố nào. Anh tiếp tục hỏi Sherry.
"Cha cô có kình lực không ?"
Sherry gật đầu. Sau đó như nhớ ra gì đó, cô bổ sung.
"Không chỉ cha tôi có, mà tôi nghe ông nói tất cả đại sư kim hoàn đều có. Theo ông thì chỉ có người có kình lực mới có thể xuất hiện khả năng như vậy..."
Nói đến đây Sherry ngừng lại, nhận ra một sự thật đáng buồn. Nếu đúng vậy thì Kiba dù cho có tài năng đến thế nào cũng không thể làm được. Đáng tiếc thật, nếu như anh có kình lực thì hoàn hảo biết bao nhiêu ?
Nhưng nghĩ lại, nếu anh thật sự có kình lực thì liệu Thánh tộc có bỏ qua không. Nhất định sẽ thu nạp anh ngay ấy chứ. Vả lại anh mặc dù không biết xuất xứ ở đâu nhưng nhìn bề ngoài thì rõ rành rành là có dòng máu Thánh tộc trong người. Tuy nhiên vì không có kình lực nên Thánh tộc sẽ hoàn toàn không quan tâm đến anh, đây cũng có thể xem như là một điều may mắn cho hai chị em cô.
Kiba thì vô cùng bình thản. Không như Sherry, anh tất nhiên là biết mình có kình lực. Lại còn mạnh nữa là khác. Mặc dù so với những thứ quái vật như Vân thì thôi nhưng nếu xét theo tiêu chuẩn Thánh tộc ít ra nội kình của anh cũng phải ngang tầm một Thánh chiến sĩ cấp cao.
Nếu như dính dáng đến kình lực, vậy thì tốt rồi. Kiba cũng có giả thuyết của riêng mình. Các thợ kim hoàn đại sư kia đều có ngoại kình, và trong quá trình gia công đá quý dù họ không chủ động điều khiển ngoại kình được nhưng nếu đạt đến một mức độ tập trung cao độ, có thể họ sẽ vô thức dẫn dắt ngoại kình của mình tác động đến viên đá quý. Kình lực vốn là có thể truyền được vào trong vật thể khác mình tiếp xúc. Chuyện này thì không chỉ Kiba mà tất cả đội viên biệt động đều nắm rõ, nó là nguyên lý chính của khá nhiều kỹ năng đội biệt động vẫn thường sử dụng.
Giả sử như giả thuyết của anh là đúng, vậy thì có thể còn có niềm vui bất ngờ đang chờ đón trang trại này đây. Kiba hài lòng nghĩ thầm, các đại sư khác không chủ động truyền ngoại kình vào được. Nhưng đối với nội kình của anh thì đó chỉ là trò trẻ con. Lại đến lúc thí nghiệm rồi.
Sau khi dọn dẹp bàn, nhìn thấy vẫn còn quá sớm để đi ngủ Kiba quyết định quay lại phòng thí nghiệm để tiếp tục mài giũa thêm một hai viên đá. Hai chị em Sherry và Sharty thì bắt đầu lên kế hoạch cụ thể và chi tiết những trang bị vật dụng cần mua, thực đơn các món nên sử dụng,...
Kiba nhìn hai cô gái vẻ mặt háo hức vui vẻ bàn luận với nhau, anh rời đi với nụ cười trên môi. Đã sống thì phải sống cho thật vui vẻ, anh muốn làm cho anh và những người bên cạnh trải qua những ngày tháng như vậy.
-----
Mặc dù xác định sẽ thí nghiệm dùng nội kình truyền vào đá quý, nhưng Kiba quyết định sẽ khoan làm chuyện đó vội. Trước hết anh sẽ dùng chúng để luyện tập khả năng cắt gọt đã. Dù sao thì nếu lý thuyết của anh đúng, viên đá quý sau khi gia công sẽ càng có khả năng tiếp nhận kình lực hơn với cấu trúc hợp lý.
Vả lại, trong trường hợp thất bại thì viên đá sẽ bị phá nổ. Chuyện này chả có gì lạ với anh cả, đặc biệt là khi đám tân binh học cách truyền kình lực vào vật thể. Nếu vậy thì cứ dùng viên đá để luyện tay nghề xong rồi hãy thí nghiệm cho chắc, tận dụng hết giá trị của từng viên đá.
Với tư tưởng như vậy, Kiba dọn dẹp chỗ ngồi thật thoải mái và các dụng cụ cần thiết để sẵn lên bàn. Anh lại cầm lấy một viên đá và bắt đầu công việc của mình với sự giúp đỡ của Kiki.
-----
Khi Kiba rời xưởng để quay về nhà đi ngủ thì anh đã hoàn thành cắt tỉa mài giũa thêm hai viên đá nữa. Có vẻ tốc độ của anh đang tăng lên đáng kể sau khi quen tay. Số lỗi xuất hiện cũng ít hơn. Hẳn không tới mười viên nữa anh sẽ hoàn toàn thuần thục và bắt đầu cho ra đời những viên đá hoàn hảo không tì vết thật sự. Còn đống đá bị lỗi kia thì sẽ là vật thí nghiệm lý tưởng cho Kiba.
Sherry đang chờ anh trong phòng khách. Cô nghiêng đầu khiến cho mái tóc vàng óng và mượt như một dòng suối chảy xuống vai. Cô lên tiếng hỏi anh, vô cùng dịu dàng như thể vợ hiền nói chuyện với người chồng đi làm cực khổ về nhà.
"Anh có muốn ăn khuya gì không ?"
Nghe cô hỏi, Kiba chợt cảm thấy bụng cũng hơi đói. Tập trung làm việc làm anh mau đói bụng, cho dù chỉ là công việc nhẹ nhàng tỉ mỉ như mài ngọc. Anh gật đầu.
Sherry cười rồi bước vào bếp. Chỉ một lát sau anh nghe mùi súp nóng hổi thơm lừng bay ra, không kiềm được Kiba nuốt nước miếng đánh ực một cái.
Thưởng thức bữa ăn khuya nhẹ do Sherry chuẩn bị xong, Kiba thỏa mãn bước về phòng ngủ. Anh để ý thấy Sherry dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Từ nãy giờ cô vẫn quan sát anh trong khi anh ăn. Kiba cười hỏi.
"Cô có gì muốn nói với tôi ? Không phải là rủ tôi ngủ chung đó chứ ?"
Sherry giật mình rất nhẹ, sau đó nở nụ cười khiêu khích.
"Nếu anh không ngại, có điều nhỏ tiếng thôi nhé. Sharty ngủ phòng bên cạnh tôi đấy !"
Kiba thở dài nhún vai đầu hàng. Sherry cười khúc khích đắc ý, sau đó cô nói.
"Thật ra, tôi muốn hỏi xin anh viên đá hồi nãy để giữ làm kỷ niệm, có được không ?"
Cô nhìn anh đầy trông đợi. Không nghĩ đến cô nàng này cũng có chung ý tưởng với mình, Kiba cười thầm. Anh gật đầu đồng ý, dù sao thì ai giữ cũng vậy.
Sherry nhìn bóng anh quay đi, má hồng lên. Cô vừa vui vừa bực mình, đàn ông gì mà nhát chết. Hồi nãy câu trả lời của cô cũng có tám phần là thật trong đó, vậy mà hắn ta không nhận ra. Có phúc không biết hưởng thì thôi, ngủ lạnh lẽo một mình đi. Cô quay người đi về phòng mình.
-----
Sáng hôm sau, Kiba tỉnh dậy trong cảm giác hơi bất thường.
Hôm nay có vẻ sẽ là một ngày bận rộn đây, anh vệ sinh buổi sáng xong rồi bước ra khỏi cửa. Khi đi ngang phòng ăn anh ra dấu chào hai cô gái. Cùng lúc đó, con chó Lucky cũng đã cảm nhận được. Kiba nghĩ thầm, nếu không cảm nhận được nữa thì mày cũng bỏ nghề đi là vừa.
Một đoàn người đứng bên ngoài hào nước, với những con Nguwja to lớn mạnh khỏe đang nôn nóng gõ móng lên mặt đất.
Anh đã sớm cảm nhận được ngoại kình của Vân, và một người khác thậm chí còn khủng khiếp hơn cả cô. Đã biết Thánh tộc không thiếu quái vật mà, anh thở dài.
Với khuôn mặt vui vẻ, anh đưa tay chào Vân rồi gạt cần điều khiển.
Phái đoàn mười người và hai con quái vật chạy qua cầu tiến vào trang trại.
-----
Vân nhảy xuống khỏi con Nguwja trắng của mình và tiến đến nói chuyện với Kiba.
"Xin chào, tôi hơi bất ngờ khi biết anh đang ở trang trại này !"
Cô có vẻ bất mãn, cứ nơi nào có gái đẹp là có hắn. Nhưng mà cô không trách Kiba, Sherry có thể nói là đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng khắp lãnh thổ Thánh tộc rồi, làm gì có người đàn ông nào có thể từ chối lời mời ở chung nhà với cô ta cơ chứ.
Kiba nhún vai không nói gì. Anh nhìn đoàn người phía sau, chờ Vân giới thiệu.
Thanh niên đi đầu, mặc dù tuổi còn rất trẻ chỉ ngang với Sharty. Nhưng với ngoại kình khổng lồ lên đến hơn và thái độ cung kính của những chiến sĩ Thánh tộc xung quanh, không khó để nhận ra anh ta là người không tầm thường.
"Raiden." – Thanh niên bước tới nhìn Kiba sau đó tự giới thiệu. "Truyền nhân của Thánh tộc, cũng như Thánh nữ Vân."
Kiba không cảm thấy gì kỳ lạ. Nhưng Sherry và Sharty đang ra cửa đón khách thì đã ngạc nhiên đến há hốc mồm. Truyền nhân của Thánh tộc vốn chỉ có ba người, mà nay hai trong số đó đã ở trong trang trại này của các cô. Rốt cục là chuyện gì vậy, Sherry tò mò nhìn Kiba. Cô tin chắc nguyên nhân chính đều nằm ở anh.
Trước khi Sherry kịp mời mọi người vào nhà. Thanh niên đã không kiên nhẫn lên tiếng.
"Tôi sẽ nói ngắn gọn mục đích đến đây của mình." – Hắn nhìn Kiba vẻ mặt lạnh lùng. "Hai cái móng vuốt Thần thú của anh, bán lại cho Thánh tộc luôn đi !"
Kiba ngạc nhiên. Anh còn chưa kịp phản ứng thì Vân đã lên tiếng.
"Raiden !!! Thái độ này của cậu là sao ?! Chẳng phải tôi đã nói với cậu đó là tài nguyên của anh ta rồi à ?"
Thanh niên trẻ tuổi – Raiden – nhíu mày trả lời.
"Đúng vậy, chị nói đó là của hắn. Thế nên bây giờ tôi đang đề nghị mua lại từ hắn đây..."
"Thái độ đó của cậu là đề nghị đó hả ?" – Vân tức giận chất vấn. "Cậu quên nguyên tắc của Thánh tộc rồi sao ?"
Kiba đã hiểu ra. Thì ra là cậu chàng Raiden này nhìn thấy móng vuốt Falco lại có hai cái nằm trong tay mình, nóng máu không nhịn được nên mới muốn lấy hết về cho Thánh tộc. Có vẻ chuyện không đơn giản như anh nghĩ hồi xưa.
Raiden bỏ qua Vân, hắn tiếp tục nói chuyện với Kiba.
"Anh vốn là người không có kình lực, vũ khí chế tạo từ móng vuốt Thần thú với anh cũng chỉ là vô dụng mà thôi. Thay vì vậy, hãy để nó trong tay những người có khả năng phát huy hết tác dụng của nó. Anh đừng quên Thánh tộc xây dựng phòng tuyến này mục đích để làm gì. Chúng tôi hy vọng mọi người sống ở đây có thể hợp tác hết mình vì công cuộc bảo vệ nhân loại."
Raiden không nói rõ, nhưng thái độ của hắn thì ai cũng có thể nhận ra. Sherry im lặng không nói gì, còn Sharty bên cạnh thì đã tức giận muốn đỏ mặt lên rồi. Nói vậy còn không phải là muốn ỷ thế Thánh tộc để lấy mấy tài nguyên của anh Kiba sao. Hắn nghĩ những thứ đó là nhờ ai mà có cơ chứ ?
Thấy Vân chuẩn bị lên tiếng, Kiba đưa tay chặn cô lại. Anh nhìn thẳng vào mắt Raiden, từ từ nói.
"Tôi nghe đồn nguyên tắc của Thánh tộc là không dùng quyền thế ép buộc người khác ?"
Raiden gật đầu.
"Đúng vậy, thế nên tôi đang đề nghị rất công bằng với anh. Thánh tộc sẽ không để anh chịu thiệt, tôi cam đoan anh sẽ nhận được những thứ giá trị và hữu ích với anh nhiều hơn so với hai cái móng vuốt đó." – Raiden tự tin nói, có vẻ hài lòng khi thấy Kiba không tỏ vẻ chống đối.
"Tốt, vậy thì tôi không bán." – Kiba cười tươi như hoa lắc đầu.
Không khí chung quanh nhất thời một mảnh im lặng.
"Anh nói cái gì ?" – Raiden hỏi lại, vẻ tức giận không che giấu trên khuôn mặt hắn.
Kiba trả lời Raiden với khuôn mặt ngây thơ vô tội.
"Tôi nói là không bán ! May quá Thánh tộc quả thật không dùng quyền lực ép buộc người khác, nếu không có thể tôi cũng đành phải bán thật cũng nên. Được sống dưới sự lãnh đạo của những con người vĩ đại như Thánh tộc quả thật là một hạnh phúc."
Kiba càng nói càng hăng, nét mặt thể hiện tràn ngập ngưỡng mộ đối với Thánh tộc. Còn nét mặt Raiden và những chiến sĩ đi theo hắn thì càng ngày càng tối sầm lại. Nhưng hắn cũng không cách nào phát tiết tức giận cả. Chẳng lẽ người ta đang khen mình như vậy lại đi trở mặt à. Vậy chẳng phải Thánh tộc định dùng quyền lực ép người thật sao.
Vân cố nín cười nhìn Kiba diễn trò. Thằng nhóc Raiden lại muốn áp lực gã này cơ chứ, đúng là không biết trời cao đất dày. Cái bản mặt ngu ngơ này của gã cô đã thấy không chỉ một lần, lần nào cũng khiến người ta phát bực nhưng lại không làm gì được.
Nhận ra Kiba hoàn toàn không có ý định làm theo lời hắn, Raiden cuối cùng không nhịn được hừ một tiếng rồi quay người lên Nguwja. Không nói một lời hắn và các chiến sĩ Thánh tộc rời khỏi trang trại, chỉ để lại một lớp bụi sau lưng.
Trong chốc lát, ngoài cửa nhà chỉ còn Kiba và Vân, cùng hai cô gái lúc này vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Thấy Vân đang nhìn mình vẻ cười cợt, Kiba nhún vai.
"Ăn sáng chưa ?" – Anh rất tự nhiên coi mình là chủ nhà.
"Rồi." – Vân gật đầu. "Nhưng tôi không ngại ăn thêm đâu, nhất là đồ ăn do Sherry và Sharty nấu."
Bốn người cùng cười, phá tan không khí ngượng ngùng còn sót lại rồi cùng nhau vào nhà.
-----
"Thật sự xin lỗi !" – Vân nói sau bữa ăn. "Mặc dù tôi đã làm rõ chuyện hai cái móng của anh rồi, nhưng giá trị của chúng khiến nhiều người trong Thánh tộc vẫn không khỏi suy nghĩ..."
Kiba có thể hiểu được. Nói là khinh thường anh cũng được, nói là vì lợi ích chung cũng thế. Nói chung trong mắt người Thánh tộc những nguyên liệu tuyệt phẩm như vậy lại để cho một kẻ bá vơ không có kình lực dùng thì quá sức phí phạm. May ra chỉ có Vân là không nghĩ như thế, vì cô cũng biết được phần nào bản lĩnh của anh rồi. Còn lại thì cho dù có nghe kể, vẫn phải tận mắt chứng kiến mới có thể chấp nhận được.
Kiba cũng chẳng cần họ tin. Nói chung anh không quan tâm lắm người Thánh tộc nghĩ gì về anh. Móng của ta thì ta cứ dùng, không muốn ép buộc thì thôi. Còn nếu thật sự ép buộc thì lúc đó sẽ tính sau.
"Tôi vốn cũng định qua bàn với anh chuyện chế vũ khí đây. Anh đã có ý tưởng gì chưa ?" – Vân hỏi anh, cô cũng không quan tâm đến những người đó.
Kiba gật đầu rồi nói cho Vân về ý tưởng làm dao phóng của mình. Vân cũng đồng ý, lông chim Falco dùng làm dao phóng vô cùng thích hợp, khi cần cũng có thể dùng làm vũ khí cận chiến sắc bén nếu tình thế bức bách. Về phần nỏ của anh thì Vân bảo anh không cần quan tâm, cô sẽ xử lý chuyện đó, bảo đảm anh có được chiếc nỏ tốt nhất Thánh tộc có thể chế tạo.
Thứ khiến Vân tò mò nhất là vũ khí chính anh định sử dụng làm từ móng vuốt Falco cơ. Kiba cười cười nhìn cô rồi anh lấy ra một bản vẽ thiết kế. Anh đã suy nghĩ và hoàn thiện ý tưởng vũ khí của mình trong thời gian rảnh rỗi trên đường.
Bản vẽ này anh đã cho Kiki kiểm tra kỹ về các góc độ chịu lực, thiết kế khớp nối và bảo đảm tính chính xác cũng như hiệu quả tối ưu.
Vân mắt sáng lên cầm lấy bản vẽ và chăm chú nghiên cứu. Ấn tượng đầu tiên của cô là, gã này lại còn cả năng khiếu vẽ kỹ thuật nữa cơ à. Sơ đồ thiết kế vũ khí này vô cùng rõ ràng và dễ nhìn. Cô đã từng nhìn qua bản vẽ thiết kế các loại vũ khí, máy móc nhiều rồi nên cũng có chút biết hàng. Bản vẽ trước mắt cô trình độ vượt quá tiêu chuẩn thông thường. Cô liếc mắt nhìn Kiba, không rõ trong đầu gã này chứa cái gì mà việc gì cảm giác như hắn cũng làm được.
Nếu Kiba biết cô đang thắc mắc như vậy, anh sẽ rất vui lòng nói cho cô nghe – trong đầu anh là một cỗ máy Biocom thành tựu khoa học kỹ thuật tối tân nhất của Liên Minh. Với sự hỗ trợ của Kiki thì những việc anh không làm được quả thật cũng không nhiều.
Vân càng xem bản thiết kế càng thấy ngạc nhiên. Món vũ khí này hoàn toàn không giống bất cứ thứ gì trước đây cô từng nhìn thấy hay biết đến.
Nó bản chất là cái giáp tay, bọc xung quanh cổ tay và trên đó có năm mấu để gắn năm mảnh vũ khí vào. Mỗi mảnh vũ khí gắn vào đều có cấu tạo giống nhau, hình một lưỡi liềm nhỏ, cầm vừa tay. Hình dạng này làm cô nghĩ đến những cái boomerang của người Cổ tộc vẫn dùng. Chúng là những vũ khí hình dạng giống hệt thế này, tuy