Giang Hàn vẫn còn đang ở dãy núi Thiên Hồ, có điều hắn không ở sâu trong dãy núi mà chỉ ở ngọn núi thứ năm.
Có được thần thông Xuyên Sơn Thuật, nơi an toàn nhất là trong núi, một ngày tàn sát mười chín người, hắn tự biết chuyện này đã lớn lắm rồi.
Không nói đến các gia tộc khác, Giang gia chắc chắn sẽ không tha cho hắn, thứ chờ đợi hắn tiếp theo chắc chắn là sự đuổi giết từ cường giả cảnh giới Huyền U.
Chín bí tàng trong cơ thể hắn, mở thêm một bí tàng thì chiến lực của hắn sẽ tăng lên gấp mấy lần, cảnh giới Huyền U sẽ mở ra được bí tàng thứ hai, phải nói là cách biệt một trời so với cảnh giới Tử Phủ.
Hơn nữa, đến cảnh giới Huyền U hầu hết đều sẽ thức tỉnh thần thông, khác nhau chỉ là độ mạnh yếu của thần thông mà thôi.
Thần thông yếu đến mấy cũng là thần thông, đặc biệt là khi kết hợp với chiến lực của cảnh giới Huyền U, đó là uy hiếp rất lớn đối với Giang Hàn chỉ mới ở cảnh giới Tử Phủ.
Cho nên Giang Hàn định ở trong núi thêm mấy ngày nữa, xem tình huống thế nào lại tính tiếp. Mặc khác, hắn cần nghĩ cách cứu viện Giang Lý. Giang Lý chắc chắn sẽ bị trọng binh trông coi, muốn lặng yên không một tiếng động mang nàng ấy đi khó như lên trời.
Hắn ở trong một hang động ở ngọn núi thứ năm, đào một hầm ngầm mấy chục mét. Cửa hang động được hắn trang bị một số thiết bị báo động, một khi có người tiến vào, hắn sẽ biết ngay.
Lúc này Giang Hàn đang tu luyện, giết mười chín người, tiện tay cầm một số chiến lợi phẩm, tất cả gồm hai mười mấy bình đan dược. Các võ giả cảnh giới Tử Phủ khác không nghèo như hắn, cơ bản mỗi người đều mang một số đan dược trên người.
Một hơi luyện hóa hai bình đan dược, Giang Hàn mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Tới hừng đông, hắn rời khỏi hang động. Mấy ngày nay hắn không ăn một bữa nào hẳn hoi, bụng đã đói sôi lên ùng ục.
Trong núi xuất hiện sương mù, tầm nhìn hạn hẹp. Giang Hàn nhìn xung quanh, sắc mặt có phần ngưng trọng, tình huống này rất dễ trúng mai phục.
Hắn vừa tìm kiếm khắp nơi vừa đề phòng cao độ. Yêu thú trên đỉnh núi này trên cơ bản đã bị dọn sạch sẽ, đi dạo một vòng, hắn chỉ tìm được hai loại quả khá ngon.
Xoạt!
Ngay khi Giang Hàn đang ăn trái cây, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Giang Hàn lập tức rút chiến đao từ sau lưng ra, thân mình nhẹ nhàng đáp xuống, chuẩn bị vận dụng Xuyên Sơn Thuật để chạy trốn bất cứ lúc nào.
“Yêu thú?”
Trong màn sương dày đặc, một bóng dáng to lớn dần dần xuất hiện. Đó là một con hổ màu trắng khổng lồ, chiều cao khoảng hơn một trượng. Giang Hàn nhìn thoáng qua, sắc mặt thay đổi rõ rệt, trong tay tỏa ra ánh sáng vàng tối, định nhảy xuống lòng đất.
Hình thể con yêu thú này rất lớn, thú uy của nó khiến cho người ta sợ hãi, rõ ràng chính là yêu thú cấp hai. Yêu thú cấp hai là sự tồn tại có thể sánh với cảnh giới Huyền U, hắn không thể là đối thủ của nó.
“Ồ… Không đúng!”
Trên mặt Giang Hàn đột nhiên xuất hiện vẻ kinh ngạc, đôi mắt co rụt lại, trên cái đầu hổ trắng khổng lồ kia ấy thế mà lại có người, hơn nữa còn là một thiếu nữ xinh đẹp?
“Này!”
Thiếu nữ cưỡi hổ trắng phát hiện Giang Hàn, từ xa đã hưng phấn kêu lên: “Tiểu huynh đệ, đừng chạy! Không cần phải sợ, Tiểu Bạch Bạch không đả thương người khác đâu!”
“Tiểu huynh đệ? Tiểu Bạch Bạch?”
Trên trán Giang Hàn xuất hiện vạch đen, thiếu nữ này trông có vẻ còn nhỏ hơn cả hắn mà, sao lại gọi hắn là tiểu huynh đệ? Với lại con yêu thú cao hơn một trượng này chính là yêu thú cấp hai, thiếu nữ này có địa vị thế nào, sao lại có thể thuần phục được một con yêu thú cấp hai làm thú cưỡi?
Giọng điệu thiếu nữ thân thiết, Giang Hàn hơi thả lỏng cảnh giác. Có điều, tay hắn vẫn luôn phát sáng màu vàng tối, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Thiếu nữ mặc váy dài màu hồng phấn, đường nét tinh tế như một con búp bê tinh xảo. Đáng tiếc, ngực nàng phẳng lỳ, còn phẳng hơn cả Giang Hàn, hình như còn chưa đến tuổi trưởng thành?
Thiếu nữ điều khiển hổ trắng khổng lồ chậm rãi tới gần, ngừng lại ở vị trí cách Giang Hàn một trượng, thú uy đè nén khiến Giang Hàn không thở nổi.
“Tiểu huynh đệ!”
Tay thiếu nữ túm lấy lông trên đầu hổ trắng, nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu, nhìn Giang Hàn nói: “Đây là đâu vậy? Ngươi có biết không?”
Giang Hàn chớp mắt, thầm nghĩ thiếu nữ xinh đẹp này quả nhiên không phải người thôn trấn gần đây, trả lời: “Nơi này là đỉnh Hắc Đầu.”
“Đỉnh Hắc Đầu?”
Ngón tay thiếu nữ đeo một chiếc nhẫn phát sáng long lanh, sau đó một tấm bản đồ xuất hiện trong tay thiếu nữ. Giang Hàn nhìn thoáng qua, vẻ mặt kinh ngạc.
Chiếc nhẫn này lẽ nào là nhẫn không gian trong truyền thuyết? Huyền khí cấp cao, bên trong có chứa một không gian có thể chứa đựng vật phẩm? Cái thứ này nghe nói đắt đỏ vô cùng, gia tộc Giang thị cũng chỉ có mấy vị trưởng lão và tộc trưởng mới có tư cách có được.
“Đỉnh Hắc Đầu, chỗ này cách trấn Đỗ Gia không xa, nửa tháng… cuối cùng bổn tiểu thư cũng ra khỏi rồi!”
Thiếu nữ nhìn lướt vài lần, chiếc nhẫn chợt lóe sáng, bản đồ trong tay biến mất không thấy đâu. Nàng vỗ hổ trắng, hổ trắng đi vòng qua Giang Hàn, đi xuống chân núi.
“Cảm tạ, tiểu huynh đệ, có duyên ắt gặp lại.” Giang Hàn bĩu môi, cứ cảm giác bị một thiếu nữ gọi là “tiểu huynh đệ” rất chi là bối rối. Hắn đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, sau đó đi sâu vào trong.
…
Lựa chọn của Giang Hàn là chính xác!
Sau khi hắn đi được khoảng nửa canh giờ, một đám người mênh mông cuồn cuộn đi lên núi.
Giang Khiếu Thiên tự mình dẫn dắt, mang theo ba mươi thành viên đội tuần tra săn bắt và bốn mươi tộc nhân bình thường, nhưng những tộc nhân này ít nhất đều có chiến lực cảnh giới Tử Phủ tầng năm.
Giang Khiếu Thiên chia bảy mươi người này thành bảy tổ, mỗi tổ mười người, bắt đầu tiến hành tìm kiếm.
Không thể không nói, phương thức ứng phó này của Giang Khiếu Thiên rất có hiệu quả, một tổ mười người, Giang Hàn dù có thể tập kích g iết chết bốn đến năm người nhưng chắc chắn không thể giết được mười người. Giang Khiến Thiên tự tin chỉ cần để ông ta phát hiện ra Giang Hàn, một chiêu là có thể đánh chết hắn!
“Lục soát, lục soát cẩn thận cho ta!”
Giang Khiếu Thiên trầm giọng quát: “Tìm được Giang Hàn chớ nên động thủ, lập tức thả đạn tín hiệu. Chú ý tìm kiếm hang động hầm ngầm, có địa đạo cũng phải kịp thời báo lại. Hắn tưởng rằng trốn vào hầm ngầm là có thể ngủ yên hay sao? Cho dù hắn có thể bay lên trời hay chui xuống đất, hôm nay ông đây nhất định phải chém được hắn!”