Cảm giác thích một người là như thế nào?
Ngô Du Du đã đọc qua rất nhiều cuốn tiểu thuyết, cô ấy nói rằng có nhiều người bảo cảm giác thích một người là vui vẻ và hạnh phúc, nhưng thực tế không phải vậy, cảm giác đó có lẽ là sự lo lắng và đau đớn nhiều hơn.
Bởi vì khi nhìn thấy người mình thích ở cùng người khác thì mình sẽ cảm thấy khó chịu, nghi ngờ, chỉ có thể tự mình đưa ra những giả thuyết táo bạo rồi lại cẩn thận xác minh xem người ấy có yêu mình hay không... Cảm giác bất an đó thực sự khiến người ta mất ăn mất ngủ.
Mộng Viện lại đọc tiểu thuyết online thêm một lúc nữa đến khi mỏi mắt cô mới tắt giao diện tiểu thuyết đi, sau đó lại vô thức ngắm Cố Tinh Hà.
Anh vẫn đang ngồi trong tư thế như lúc mới bắt đầu làm việc, vẻ mặt đầy tập trung.
Dáng vẻ đang làm việc của Cố Tinh Hà thực sự... Đẹp trai khôn tả.
Cô lại ngắm anh thêm một lúc nữa rồi cài đồng hồ báo thức, sau đó đặt điện thoại lên chiếc bàn cạnh giường ngủ.
Gượm đã, lát nữa Cố Tinh Hà làm xong việc thì anh sẽ đi đâu ngủ? Dù sao thì ở đây chỉ có một chiếc giường, quả thực cũng cực kì bất tiện.
Cô suy nghĩ một lát rồi nhích ra mép giường, để trống một nửa chiếc giường ra cho anh.
Tuy rằng ngủ chung giường như vậy không tốt lắm nhưng đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời. Nếu Cố Tinh Hà lịch sự, biết điều thì chắc chắn anh cũng sẽ bắt chước cô, cố gắng nằm sát mép giường.
Giữa hai người cách nhau một khoảng trống lớn như vậy, cùng nhau chịu đựng, bình yên trải qua một đêm là được.
Lỡ như anh... Không giữ kẽ được như vậy thì sao?
Mộng Viện sửng sốt, sau đó lại nghĩ trông anh không giống là một người như vậy mà.
Cô cứ không ngừng nghĩ ngợi, tay nắm lấy một góc chăn rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Sau khi Cố Tinh Hà làm xong hết công việc, anh ngáp một cái, vươn vai, lúc xoay người lại trông thấy người đang nằm trên giường đã thở đều và chìm sâu vào giấc ngủ.
Anh khẽ mỉm cười, rón rén đi tới rồi đắp chăn cho cô.Khi nhìn thoáng qua khoảng trống phía bên kia của chiếc giường lớn, anh bỗng cảm thấy trong lòng thật ấm áp: Cô gái này, không ngờ lại tin tưởng anh đến vậy.
Có điều anh không tin tưởng vào bản thân mình mấy đâu.
Ở góc tường có vài cái đệm sofa bằng xốp, có lẽ là những cái đệm dự phòng cho chiếc ghế sofa ngoài phòng khách.
Cố Tinh Hà đi qua đó lấy những cái đệm sofa trải xuống bên cạnh giường rồi đi tắt đèn bàn, anh dựa vào một chút ánh sáng phát ra từ đèn đường xuyên qua tấm rèm cửa sổ để cởi giày và nằm xuống những cái đệm sofa đó.
Không ai biết anh bộn bề nhiều việc.
Suy cho cùng, những kiến thức quản lý kinh doanh được học ở trường chỉ là một phần nổi của tảng băng trôi, để có thể đánh giá tốt các công việc trong công ty gia đình thì bắt buộc phải có kinh nghiệm thực tế.
Năm đó khi anh lựa chọn ở lại thì đã xác định phải vất vả rồi.
Nhiều người tưởng rằng anh là người cà lơ phất phơ, vì rất hiếm khi nhìn thấy anh ở trường nên nghĩ rằng chắc hẳn tối nào anh cũng lêu lỏng ở bên ngoài, ngay cả Hạ Thanh Hàn ở cùng phòng ký túc xá với anh cũng cho rằng anh chỉ là một tên ăn chơi lười biếng và bốc đồng.
Nhưng thực ra, anh luôn làm việc trong công ty, âm thầm bắt đầu từ những công việc cơ bản nhất.
Lần này cũng là vì anh đã hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn nên mới ra ngoài thư giãn một chút. Việc có thể ở bên Mộng Viện khiến anh cảm thấy thực sự rất vui vẻ và thoải mái.
Trong lòng thầm nói một câu “chúc ngủ ngon” rồi anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau.
Mộng Viện bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức, nghĩ tới việc sáng nay còn có tiết học nên nhất định phải trở về càng sớm càng tốt.
Cô vừa quay người lại thì phát hiện ở nửa bên kia của chiếc giường đã trống không, giơ tay ra sờ cũng không có một chút hơi ấm nào cả.
Chẳng lẽ tối qua Cố Tinh Hà đã ra ngoài ngủ rồi sao?
Sau khi mang giày vào, cô vừa định ra khỏi phòng ngủ thì mới phát hiện ra Cố Tinh Hà đang ngủ trên sàn nhà.
Tên ngốc này, bây giờ đang là mùa thu đó, cho dù có cách một lớp đệm sofa đi nữa nhưng mà anh cũng không đắp chăn, lạnh biết bao nhiêu.
Mộng Viện nhẹ nhàng bước tới, cô ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn vào gương mặt anh, cặp lông mày của anh vừa đậm vừa dày, hàng lông mi rất dài để lại cái bóng dưới mắt, mũi cao dọc dừa, đôi môi...
Không biết tại sao mà cô lại chợt nhớ lại cảnh tượng trên xe buýt của họ.
Tuy rằng đó không phải là cố tình nhưng môi của anh thực sự ấm áp.
"Chào buổi sáng."
Cố Tinh Hà tỉnh rồi, giọng anh khản đặc, chắc là do ngủ không đủ giấc.
Mộng Viện giật mình, cô lập tức quay đi chỗ khác.
“Anh nhìn xem, giọng anh khàn đến mức này, hôm nay anh nhớ để ý uống nhiều nước nóng vào đó.”
"Không sao đâu, sức khỏe của tôi rất tốt. Tôi thường xuyên tập thể dục nên không hay bị cảm, cô đừng lo. Buổi sáng khi thức dậy, giọng tôi đều như thế này cả, sau khi ăn sáng xong thì sẽ hết thôi.”
Sau khi anh hắng giọng vài cái thì quả thực giọng đã trở nên tốt hơn nhiều.
Lúc Cố Tinh Hà rửa mặt, anh cầm chiếc khăn màu hồng lên, suy nghĩ một lát rồi lại lấy một cái bọc ni lông để chiếc khăn vào, bỏ vào trong ba lô của mình.
Hai người họ không ăn sáng ở nhà bà, sau khi chào tạm biệt thì rời đi ngay.
Trời đã trở nên quang đãng nhưng trên mặt đất vẫn lưu lại những dấu vết sau trận mưa lớn, những cành cây, bùn đất, cát đá vương vãi khắp nơi.
Khó khăn lắm hai người họ mới đi được đến trạm xe buýt, Cố Tinh Hà nói sẽ bắt xe đưa cô về trường, cô tỏ ra thông minh, biết hai người không cùng đường nên vội vàng nói: "Anh đến công ty đi. Thực tập cũng là việc rất quan trọng, nếu không anh sẽ khó tốt nghiệp đó. Tôi vẫn còn hai năm nên không thể luôn là cộng sự của anh được. Xe buýt rất thuận tiện, có chuyến đi thẳng đến trước cổng trường luôn."
Cố Tinh Hà biết cô đang nói đến việc làm nhóm trong môn Luân lý học, anh cũng cười bảo: “Vậy khi nào cô đến trường thì báo tôi một tiếng nhé.”
“Tôi biết rồi, anh yên tâm đi.”
Cố Tinh Hà băng qua phía bên kia đường, vẫy tay với cô rồi lên xe rời đi trước.
Mộng Viện đứng ở cổng trường gửi tin nhắn WeChat cho Cố Tinh Hà: "Tôi đã đến nơi an toàn rồi, yên tâm nhé."
Cô chờ một lúc vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm, chắc là anh đang bận nên cô đành cất điện thoại vào rồi quay về ký túc xá thay quần áo.
Khi sắp đi đến ký túc xá nữ thì cô bất ngờ bắt gặp Hạ Thanh Hàn, anh ta vẫn còn đang mặc trên người bộ đồ thể thao, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, lạnh lùng hỏi: “Mới sớm mà em vừa từ bên ngoài trở về đấy à?”
“Đúng vậy.” Cô vừa gật đầu vừa tiếp tục đi về phía trước.
“Lại còn đang mang cặp sách, cả đêm qua em không về đúng không?”
Cô cảm nhận được sự giễu cợt trong câu hỏi của Hạ Thanh Hàn thì liếc nhìn anh ta, hỏi ngược lại: "Anh có lời gì thì cứ nói thẳng đi."
"Ừm, được thôi, anh nói thẳng đây. Anh cho rằng nếu đã là bạn gái của người khác thì ít nhất cũng phải có lòng tự trọng và biết yêu thương bản thân. Anh cũng biết hiện nay có rất nhiều thứ hào nhoáng, rất dễ khiến người ta say mê, lu mờ con mắt. Anh vốn tưởng em là người sẽ không tranh giành trong cái thế giới hỗn loạn này, là một người thanh cao nhưng mà không ngờ giờ em cũng đã trở thành người như vậy rồi."
"Em thì sao chứ? Giờ này đi từ ngoài cổng trường vào có thể có rất nhiều nguyên nhân mà, không phải sao? Tại sao anh lại cứ nhất quyết cho rằng em bị lu mờ con mắt? Trong mắt anh, bây giờ em là một người khó coi đến vậy rồi sao?"
Đôi mắt của Mộng Viện đỏ hoe.
Nếu Hạ Thanh Hàn hỏi thẳng lý do tại sao cô không đến chạy bộ buổi sáng hay hỏi cô đã ăn sáng chưa, thậm chí là hỏi giờ này cô mới trở về có phải xảy ra chuyện gì rồi không. Dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để hỏi thì cô sẽ cảm thấy anh ta rất ân cần. Tuy nhiên, còn chưa đợi cô lên tiếng giải thích mà anh ta đã ngay lập tức chì chiết, hơn nữa còn ẩn ý như cô đã làm ra một chuyện vô cùng tồi tệ nào đó vậy.
Thế thì sao cô có thể không tức giận được cơ chứ!