"Không phải như vậy đâu."
Cô nghĩ lại đã quen biết Cố Tinh Hà lâu như vậy, anh quả thực là một người chàng trai đứng đắn, hơn nữa bà cũng ngủ ngay phòng bên cạnh mà, nếu xảy ra chuyện gì cô sẽ hét to lên, chẳng lẽ anh lại còn dám làm ra chuyện sai trái gì sao?
Một lúc sau, bà đã trải xong ga giường rồi đi ra.
“Người trong thôn đi ngủ khá sớm, hai đứa cũng nên rửa mặt rồi ngủ nghỉ sớm đi.”
Sau khi cảm ơn bà, Mộng Viện nhìn thoáng qua Cố Tinh Hà một cái rồi bước vào phòng trước.
Cố Tinh Hà đóng cửa chính lại rồi tắt đèn trong phòng khách, sau đó cũng bước vào trong phòng ngủ.
Con trai của bà mới cưới vợ cách đây không lâu nên trong phòng vẫn còn treo ảnh cưới, trên tường vẫn còn dòng chữ màu đỏ chưa xé ra, cửa sổ thì được treo những tấm rèm màu hồng, cộng thêm ánh đèn vàng trong phòng khiến bầu không khí bỗng trở nên vô cùng mập mờ.
"Anh đi rửa mặt trước hay tôi đi trước?"
Cố Tinh Hà có chút ngại ngùng, anh cúi đầu nói: "Cô đi trước đi, tôi xem tin tức trên điện thoại một lát."
Phòng ngủ chính có một phòng tắm nho nhỏ, bên trong có sẵn khăn sạch và bàn chải đánh răng, đây đều là những món mà bà đã chuẩn bị cho họ vào lúc nãy.
Một chiếc khăn màu đỏ và một chiếc khăn màu xanh dương.
Đột nhiên làm cô nhớ đến có lần cô xem một bộ phim trong ký túc xá, cô cũng không nhớ lúc đó bộ phim có nội dung gì mà chỉ nhớ rõ rằng Ngô Du Du đã từng nói: Từ thời xa xưa, màu đỏ và màu xanh dương luôn tạo ra một cặp đôi.
Bây giờ, cô và Cố Tinh Hà giống như một đôi vợ chồng mới cưới vừa được đưa vào "phòng tân hôn" vậy, từng người một tắm rửa sạch sẽ, thơm tho rồi chuẩn bị...
Cô đang nghĩ gì vậy chứ?
Mộng Viện nhìn gương mặt mình trong gương, hai má cô đỏ bừng lên.
Làm sao mà cô lại có thể có những suy nghĩ viển vông như vậy chứ? Hơn nữa, người cô đang mơ mộng lại còn là... Cố Tinh Hà, cô thực sự điên mất rồi.
Sau khi rửa mặt xong, cô tháo búi tóc xuống rồi nhìn vào gương mỉm cười một cái, hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài.“Tôi rửa mặt xong rồi, anh vào rửa đi.”
Cố Tinh Hà ngồi cách cửa phòng tắm hơi xa, nghe thấy tiếng cô gọi, ánh mắt anh mới từ màn hình điện thoại chuyển sang nhìn về phía gương mặt cô.
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trong bộ dạng mái tóc buông xõa, bồng bềnh, quanh người tỏa hơi mát, trông cô lúc này mới thực sự đáng được gọi là "Vẻ đẹp tự nhiên, không chút giả tạo".
"Cô có đến phòng tắm của trường để tắm không?"
Mộng Viện không biết lý do tại sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy, cô gật đầu nghiêm túc trả lời: “Vào mùa hè thì không, phòng tắm ở ký túc xá còn có thể dùng tạm được, chứ còn đến mùa đông thì lạnh quá nên tôi đến phòng tắm lớn của trường cho ấm áp. Bọn tôi còn sẵn tiện dùng nước nóng để giặt quần áo nữa."
Khi ra khỏi phòng tắm của trường, chắc chắn sẽ đi ngang qua ký túc xá nam rồi còn phải đi bộ thêm một quãng đường dài nữa mới đến được ký túc xá nữ.
Nói cách khác, dáng vẻ xinh đẹp, trắng trẻo, dễ thương này của cô sẽ bị nhiều tên sinh viên hôi hám khác nhìn thấy.
Cứ nghĩ tới đây, Cố Tinh Hà lại trở nên cực kỳ phiền não, anh nghiêm túc nói: "Vậy thì cô nhớ mang theo một chiếc khăn tắm thật lớn, quấn từ đầu đến chân đó."
Mộng Viện không hiểu ý anh: “Tại sao vậy?”
"À, tại tôi thấy phòng tắm của trường cách ký túc xá nữ của cô xa quá, không quấn kỹ thì sẽ dễ bị cảm lạnh lắm."
"Anh yên tâm, lần nào tôi cũng mặc khá nhiều lớp."
Mộng Viện ngồi ở mép giường, cởi dép lê ra rồi nói với anh: “Anh mang đôi dép này rồi hãy bước vào, trong đó có nước, rất dễ trơn trượt, tôi đã kiểm tra rồi, chỉ có mỗi một đôi dép lê này thôi."
Cố Tinh Hà nhìn liếc qua đôi chân đang giơ lên của cô, những ngón chân trắng nõn, trông thật dễ thương.
Yết hầu của anh bất giác lăn lăn, anh li3m khóe miệng một cái rồi lại mở ra nhưng vẫn không thốt được lời nào.
Mộng Viện tưởng rằng anh có ý chê bai nên cô lập tức sốt ruột lên tiếng giải thích: “Tôi chỉ mang đôi dép lê này rồi dùng vòi sen xịt lên chân thôi. Tôi không có bị hôi chân đâu, anh nhìn này.”
Nói xong, cô giơ bàn chân lên cho anh xem.
Không ngờ là anh chỉ nhìn liếc qua rồi không nói một lời nào mà bước vào phòng tắm.
Một lúc sau, anh cầm chiếc khăn màu xanh dương bước ra, ngồi xổm trước mặt cô, anh nắm lấy mắt cá chân cô rồi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn đọng lại trên đó.
Mộng Viện ngơ ngác một chút, cô muốn rút chân lại.
Đây là khăn của anh đấy, mà anh lại dùng nó để lau chân cho cô.
Như vậy làm sao được?
"Cô đừng nhúc nhích, bây giờ đã là mùa thu rồi, phải lau khô chân đi, để chân ướt như vậy sẽ dễ cảm lạnh lắm."
“Nhưng mà như vậy thì anh sẽ không còn khăn để rửa mặt nữa rồi.”
"Không sao, tôi dùng chiếc khăn mà ban nãy cô dùng để rửa mặt là được."
Sau khi lau khô chân cho cô, anh hất cằm ý bảo cô có thể nằm xuống giường được rồi.
Nhìn thấy Cố Tinh Hà đứng lên, Mộng Viện hét lớn: "Cố Tinh Hà, thay dép nè."
Anh cau mày lại liếc nhìn đôi dép lê, với cỡ chân 43 của anh mà muốn xỏ vào đôi dép cỡ 39 này e là cũng hơi vất vả đấy.
Tuy nhiên, anh vẫn xỏ nó vào, hơi nhón chân lên rồi bước vào trong phòng tắm.
Cố Tinh Hà cầm chiếc khăn màu hồng lên nhìn sơ qua, nghĩ đến cảnh vừa nãy cô rửa mặt rồi thì không khỏi bật cười, sau đó anh vặn vòi nước rồi nhẹ nhàng rửa mặt.
Thơm quá đi!
Không biết tại sao mà đột nhiên anh có cảm giác hai người họ như một đôi vợ chồng già đã bên nhau nhiều năm, hai người sống rất hòa hợp với nhau trong bầu không khí gia đình ấm cúng, không hề có một chút cảm giác khó chịu nào cả.
Sau khi rửa mặt xong, Cố Tinh Hà vắt khô chiếc khăn rồi cúi đầu xuống nhìn lướt qua đôi dép lê nhỏ nhắn, sau đó anh làm theo sự chỉ dẫn của Mộng Viện, tháo vòi sen ra, xịt lên chân rồi bước ra ngoài.
Khi nhìn thấy anh bước ra với mái tóc ướt như vậy, thật sự khiến người khác khó mà không suy nghĩ nhiều.
Mộng Viện chột dạ nhìn đi chỗ khác, vô tình nhìn xuống chân anh, cô khẽ cười thầm, quai của đôi dép lê sắp căng đến mức bung ra rồi.
"Anh tự lấy chiếc khăn qua đây, ngồi ở mép giường lau chân đi."
Khóe môi của Cố Tinh Hà nhếch lên: "Tôi còn tưởng rằng chúng ta là một đôi cộng sự cùng nhau hợp tác và giúp đỡ lẫn nhau chứ."
Mộng Viện cười lên, lộ ra đôi lúm đồng tiền: “Chỉ có một đôi dép lê mà còn đang bị ướt nữa, tôi sẽ không giúp anh đi lấy khăn đâu.”
"Vậy được thôi, tôi lấy khăn qua, cô lau khô giúp tôi."
Mộng Viện thực sự cảm thấy rất ngại.
Cô vội vàng nằm xuống, nhắm mắt lại rồi cố tình ngáy nhẹ.
Cố Tinh Hà nhìn thấy dáng vẻ giả vờ của cô thì vờ bất lực bảo: "Haizz! Tim tôi lạnh quá đi thôi, có người thì bản thân được chăm sóc chu đáo rồi yên tâm đi ngủ, làm người ta cảm thấy ghen tị quá chừng."
Đợi một hồi mà chẳng thấy cô đoái hoài cho nên anh chỉ đành nhón chân lên đi lấy khăn lau rồi vắt chiếc khăn ướt lên lưng ghế gỗ.
Một lúc sau, Mộng Viện không nghe thấy động tĩnh gì nữa nên khẽ gạt chăn ra, ti hí nhòm Cố Tinh Hà.
Ai ngờ đâu, cô vừa gạt chăn ra thì bắt gặp ngay đôi mắt sáng rực của Cố Tinh Hà đang thản nhiên nhìn về phía mình.
"Để anh ngủ trước đó."
"Cô ngủ đi, tôi còn có việc phải làm, tôi qua góc đó ngồi, không làm phiền đến cô đâu."
Cố Tinh Hà mang đôi giày thể thao của mình vào, nhẹ nhàng khiêng chiếc ghế đến bên cạnh chiếc bàn làm việc trong góc rồi bật đèn bàn ở mức tối nhất, sau đó lại đi qua tắt cái đèn trần đang sáng choang.
“Anh chỉnh đèn sáng hơn chút đi để khỏi bị nhức mắt khi làm việc. Tôi nằm nghiêng nên sẽ không bị ảnh hưởng bởi ánh đèn đâu.”
Anh quay đầu lại, mỉm cười ấm áp rồi trầm giọng nói: “Chúc ngủ ngon.”