Nói chuyện được một lúc, cô lại giúp bà bóc hết một rổ đậu phộng.
Cảm giác như đã trôi qua rất lâu rồi nhưng cơn mưa ngay trước mặt vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, ngược lại càng ngày càng nặng hạt.
"Cố Tinh Hà, trạm xe gần nhất cách đây bao xa vậy?"
“Xe đạp còn không có, e là sẽ phải đi bộ tận hai mươi phút đó.”
Bà nói: “Mỗi lần bà đi bộ ra cổng thôn lấy bưu kiện, đi thong thả cũng mất gần cả tiếng đồng hồ.”
Lúc sáng, hai người họ còn tràn đầy năng lượng, thậm chí còn vừa đạp xe vừa hát hò, không hề cảm thấy chặng đường xa xôi một chút nào cả. Còn bây giờ, trời thì đang mưa lớn như vậy còn họ thì mang giày thể thao màu trắng, lại không có chiếc xe ô tô nào đi ngang qua. Nếu cứ thế mà dầm mưa đi bộ đến trạm xe thì dù có che dù cũng sẽ ướt hết, cô thật sự không có can đảm để làm vậy.
Mộng Viện mím môi, nói với giọng hơi bất lực: "Nghĩ lại mười bốn năm đi học của mình, tôi luôn là một học sinh chăm chỉ, cần cù mà không ngờ lần này lại phải trốn học rồi."
Cố Tinh Hà mỉm cười rồi hỏi bà trong nhà còn dư chiếc dù nào không.Bà nói: “Trời mưa to như vậy thì tốt nhất đừng về vội. Phía trước có một cánh đồng rau và một ao cá. Lúc đến đây chắc hai cháu đều thấy cả rồi. Khi nước dâng lên tràn ra, bùn và nước sẽ chảy ngang con đường, trên đường sẽ toàn bùn lầy mà thôi, hơn nữa nước chảy như vậy rất nguy hiểm, không thể biết được phía trước có ổ gà hay gì không."
Mộng Viện tự động tưởng tượng ra khung cảnh lũ lụt, cô rất lo lắng và cảm thấy bà nói đúng. Nếu không phải thực sự cần thiết thì tốt nhất không nên ra ngoài vào lúc này.
"Thôi, dù sao cũng sắp đến giờ học rồi, cho dù bây giờ chúng ta có chạy đến trạm xe đi nữa thì chắc chắn cũng không đến lớp kịp. Thôi thì cứ bình tĩnh ngồi đợi vậy, để xem tý nữa trời có bớt mưa lại không."
Thế rồi hai người họ đã ngồi chờ đến giờ ăn tối.
Cố Tinh Hà mở cửa ra thì phát hiện nước mưa đã dâng lên tới bậc thềm ở cửa rồi.
Nếu trời cứ mưa như vậy, e rằng không chỉ nhà bà mà cả nhà của những người dân xung quanh cũng sẽ bị ngập mất.
Bà liếc mắt nhìn thoáng qua cũng cảm thấy tình hình không ổn nên vội vàng đi đến phòng chứa củi ở sau nhà để khiêng bao cát.
Mộng Viện và Cố Tinh Hà đều qua đó giúp bà, chẳng mấy chốc bậc thềm ở cửa đã được chất đầy các bao cát. Họ cùng cầu nguyện cơn mưa hãy mau chóng tạnh đi, thực sự không thể tiếp tục mưa như vậy được nữa.
“Bà ơi, nhà bà đều nhiều bao cát thế ạ, trước đây trong nhà đã từng bị ngập rồi hả bà?”
Bà lau những giọt mồ hôi trên trán rồi nói: “Ừ, địa hình ở đây rất thấp, năm nào cũng vào thời điểm này thì sẽ hay bị ngập lụt. Nhưng mà, năm nay lượng mưa rất nhiều, mấy bao cát này cũng đã khiêng qua khiêng lại mấy lần rồi."
Mộng Viện kéo bà ngồi xuống, tuổi bà đã cao rồi còn làm việc nặng nhọc sẽ rất mệt.
"May mà hôm nay có các cháu ở đây. Nếu chỉ có một mình bà thì không biết phải khiêng đến khi nào nữa, e là trong nhà sẽ lại bị ngập nữa mất thôi."
Cô chụp một tấm ảnh cảnh mưa rồi gửi cho Ngô Du Du.
"Du Du, tớ và bạn về quê chơi mà bị mắc kẹt trong cơn mưa lớn rồi. Buổi học chiều nay, cậu xin nghỉ giúp tớ nhé."
"Không thành vấn đề, chỉ là trưởng ban học tập mà lại vắng mặt, lạ thiệt nha." Ngô Du Du nhìn điện thoại rồi phì cười, Mộng Viện mà cũng có ngày này, đúng là biến thành sinh viên hư rồi.
"Thật sự không có cách nào khác cả, nếu như tớ cứ dầm mưa trở về chắc chắn sẽ bị cảm nặng, chỉ sợ phải nằm viện đến mấy ngày, nếu vậy thì thật sự không đáng mà."
"Nhưng mà ở trường không có mưa, cậu đang ở đâu vậy?"
Tại sao cô ấy không tin những gì cô nói cơ chứ?
Mộng Viện quay lưng về phía cơn mưa rồi chụp một tấm ảnh tự sướng với vẻ mặt có chút tủi thân.
Cô không được cười, thực ra cô cũng không muốn đến lớp cho lắm, tuy nhiên cô vẫn phải tỏ ra vẻ mặt khổ sở như kiểu dù rất mong muốn đi học nhưng mà lại không thể không ở lại đây.
Cố Tinh Hà ngẩng đầu lên thì bắt gặp vẻ mặt tủi thân của cô, anh bất giác hỏi: "Sao vậy? Nhìn vẻ mặt của cô như việc khao khát đi học là việc cực kỳ quan trọng vậy! Chiều nay là tiết học của giáo sư nào mà khiến cô trông ngóng thế?"
Anh cảm thấy thú vị, anh đã từng nhìn dáng vẻ cô vui mừng, do dự, lo lắng, bây giờ thấy khía cạnh tủi thân này của cô, bỗng thấy cô thật sự rất đáng yêu.