Ngoài miệng Mộng Viện phê bình bọn họ, nhưng trong lòng lại thấy hơi ngọt ngào.
Hiện giờ trong số bốn cô gái ở ký túc xá chỉ có một mình cô có bạn trai, tâm trạng cô rất tốt, ăn ít đồ ăn vặt đi cũng được, vừa hay có thể giảm béo để có thân hình đẹp.
Ngô Du Du cười nói: “Tớ vẫn để lại cho cậu một túi sầu riêng sấy đấy, sầu riêng nha, đồng âm với kỷ niệm, vẫn nên để lại cho anh Cố, tránh để cho người ta tốn kém mà người nào đấy lại không thấy biết ơn chút nào.”
Mộng Viện rất cạn lời.
“Ăn cũng đã ăn rồi, Cố Tinh Hà nói lần sau sẽ tổ chức một buổi liên hoan giữa hai phòng ký túc xá, mọi người đều phải tham gia đấy nhé.”
Mắt mọi người sáng ngời.
“Liên hoan ký túc xá? Nghe thôi đã thấy vui rồi, không biết khoa quản trị kinh doanh có nhiều trai đẹp không nữa?” Đọc Full Tại
“Du Du đã nhìn thấy một người rồi đấy, chính là Trương Vũ kia á, mấy người nữa cũng trong đội bóng rổ, cao ráo khoẻ khoắn, rất tỏa nắng nha.”
Mọi người liên tục gật đầu, con trai thích chơi bóng rổ sẽ không quá xấu.
Ngô Du Du nhớ đến Trương Vũ vừa mới gặp được, thật sự trông cũng khá ổn: Làn da rám nắng khỏe mạnh, dáng người khoẻ khoắn, tay dài chân dài, không có trông đờ đẫn như nam sinh ở ngành Văn học, chỉ có đầu óc phát triển.
Thấy bọn họ tụ tập lại bàn tán về buổi liên hoan, Mộng Viện bất lực lắc đầu, bắt đầu đọc sách.
Cố Tinh Hà đợi một lúc lâu vẫn không thấy có ai trả lời tin nhắn, không khỏi thấy hơi mất bình tĩnh.
Chẳng lẽ là câu vừa nãy anh nói sai, khiến cô thấy không vui à?
Hay là mấy món đồ ăn vặt kia không hợp khẩu vị cô?
Vì thế, Cố Tinh Hà gửi tin nhắn cho Trương Vũ: “Đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?”“Em làm việc mà đội trưởng còn không yên tâm à? Cho anh xem dịch vụ hậu mãi này.”
Sau đó Trương Vũ gửi mấy bức ảnh đến cho anh, đó là ảnh Ngô Du Du gửi cho Trương Vũ, một bức là Ngô Du Du đặt sầu riêng trước mặt Mộng Viện, bức được ghi chú “không quên kỷ niệm”.
Còn một bức ảnh khác là Mộng Viện đang ngồi bên bàn học đọc sách văn học, dáng vẻ trang nhã, dường như khuôn mặt được phủ ánh nắng lung linh, ấm áp. Ảnh chụp ghi chú là “giấc mơ của Tinh Hà”.
Cố Tinh Hà không nhịn được bật cười, tên này đúng là hiểu ý anh thật.
Nhớ đến việc người Mộng Viện thích là Hạ Thanh Hàn, cũng không biết gần đây cô có thân thiết với anh ta không.
“Lúc cậu đưa đồ ăn vặt đến, cô ấy đang ở một mình à?” Đọc Full Tại
“Không có, cô ấy đi cùng với bạn cùng phòng, cả hai ôm mấy quyển sách, trông có vẻ cô ấy vừa trở về từ thư viện.”
“Được! Cậu chắc chắn sẽ là đội trưởng tiếp theo.” Cố Tinh Hà yên tâm.
Thấy Cố Tinh Hà nói như vậy, Trương Vũ vui mừng khôn xiết, không ngờ mình lại may mắn như vậy.
Thật ra không phải anh ấy hiếm lạ gì chức đội trưởng đội bóng rổ, nhưng nhận được sự khẳng định của thần tượng của mình cũng là một chuyện khiến người ta thấy tự hào.
Trương Vũ rất vui vẻ gửi tin nhắn cho Ngô Du Du: “Em làm tốt lắm, có thời gian anh mời em đi ăn.”
Ngô Du Du cũng rất hào phóng trả lời: ‘Được thôi.”
“Đang làm gì thế?” Rõ ràng biết cô đang đọc sách nhưng anh vẫn không nhịn được gửi thêm một tin nhắn nữa.
Ánh mắt của Mộng Viện chuyển từ sách vở qua điện thoại, trả lời anh: “Tôi đang đọc sách, tôi có một môn tự chọn tên là [Cảm thụ văn học], phải viết một bài báo cáo về môn học.”
“Lúc tôi đi học viết luận là đau đầu nhất, lúc đấy tôi quyết định lựa chọn khoa học tự nhiên là bởi vì sợ bị môn ngữ văn làm mất điểm. Lần sau đọc bài phát biểu cho thi đấu, cô nhất định phải giúp tôi đấy, nếu không để mất mặt trước toàn trường thì chết mất.”
“Còn một thời gian nữa mới đến thi đấu mà, anh cứ yên tâm thực tập đi, đến lúc đó chúng ta có thể tổng kết lại.”
Cố Tinh Hà thật sự rất thích được trao đổi học tập với Mộng Viện, lần trước bọn họ hợp tác làm powerpoint cũng không tệ.
Anh rửa tay, nhớ lại lúc ấy cô nói về mẫu tình yêu lý tưởng, anh có tất cả từ sự tin tưởng cho đến lòng chung thủy và lòng dũng cảm.
Đi ra khỏi công ty, Cố Tinh Hà duỗi người, lắc lắc cái cổ hơi ê ẩm, chậm rãi đi ra ngoài.
Vốn dĩ anh có thể chuyển ra khỏi ký túc xá rồi, nếu không phải vì hôm đó anh trở về ký túc xá thay đồng phục thì cũng sẽ không gặp được cô, chứ đừng nói đến việc ở lại ký túc xá thêm một học kỳ nữa.
Lúc anh trở về ký túc xá, đèn cũng đã tắt gần hết.
Cố Tinh Hà nhìn thấy Hạ Thanh Hàn đang ngồi viết bài dưới ánh đèn bàn, anh dừng lại một lúc rồi vẫn hỏi: “Lão Hạ, tôi chưa kịp đi lấy nước, cậu lấy phích nước của cậu rót cho tôi một cốc nước với.”
Nói xong, anh không chờ Hạ Thanh Hàn trả lời mà cầm bình nước ấm lên rót cho mình một cốc nước.
Hơi nóng, anh đặt cốc nước lên trên bàn, đi đến tủ tìm quần áo sạch để thay, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa.
“Ngày nào cậu cũng đi sớm về trễ, cậu không sợ quản lý ký túc xá không cho cậu vào à.”
“Dì quản lý ký túc xá đáng yêu như thế, khen dì ấy mấy câu là dì ấy sẽ cười tủm tỉm cho tôi vào thôi. Hơn nữa, bây giờ tôi đã năm tư rồi, dì ấy cũng thông cảm cho chúng ta phải vất vả tìm chỗ thực tập thôi.”
Tay Hạ Thanh Hàn cứng đờ, bỗng nhiên ở chữ cuối cùng của câu vừa viết xuất hiện một vết nguệch, đè lại sự chua xót trong lòng, anh ta chậm rãi hỏi: “Chẳng phải vẫn còn một kỳ nữa còn gì? Bây giờ cậu đã đi thực tập rồi à?”
“Đúng vậy, bây giờ là tháng chín, ra tay trước thì chiếm được lợi thế, nếu chờ đến tháng năm học kỳ sau mới đi thì công ty tốt đã hết chỗ mất rồi, hơn nữa, chúng ta còn phải bận rộn chuẩn bị bảo vệ luận văn nữa, sẽ hơi nhiều việc quá.”
Anh nói như vậy thật ra cũng rất có lý. Đọc Full Tại
Vốn dĩ bốn người trong căn phòng ngủ này, hai người còn lại thấy Cố Tinh Hà suốt ngày không thấy bóng dáng đâu thì cũng noi theo anh ra ngoài đăng ký vào câu lạc bộ và tìm việc làm thêm, chỉ để tích lũy thêm một chút kinh nghiệm làm việc mà từ chức ở hội học sinh, thuê trọ ở ngoài trường với đàn anh đã ra ngoài xã hội.
Có rất nhiều lúc chỉ có một mình Hạ Thanh Hàn ở ký túc xá, anh ta luôn lặng lẽ tự suy nghĩ.
Trong khoảng thời gian này, Cố Tinh Hà lại trở về ký túc xá khá thường xuyên, hơn nữa, mỗi lần trở về anh đều mặt mày hớn hở.
“Đơn vị thực tập cậu tìm được có đãi ngộ như thế nào thế?”
“Làm gì có đãi ngộ nào đâu, chúng ta còn chưa có bằng tốt nghiệp đâu đấy, được tiền bối có kinh nghiệm phong phú hướng dẫn thực tập là đã học tập được rất nhiều rồi. Dù sao nội dung chương trình học của chúng ta chỉ là kiến thức dưới dạng văn bản, phải được hướng dẫn thực tiễn mới được.”
Chỉ một lúc sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, Cố Tinh Hà đi tắm rửa, không tiếp tục nói chuyện với anh ta.
Đương nhiên, anh càng không có nói rõ địa điểm cụ thể đi thực tập và tình hình đãi ngộ.
Hạ Thanh Hàn xoay người, âm thầm lặng lẽ lắc cặp của Cố Tinh Hà, cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt, trọng lượng không quá nặng, nhìn trông có vẻ không mang tài liệu nào quá quan trọng về.
Đặt ba lô về lại vị trí cũ, anh ta ngồi về bàn học của mình, tiếp tục viết một bài báo cáo.
Cố Tinh Hà lau tóc, mặc một chiếc áo phông và quần short trông rất thoải mái, anh ngồi trước bàn học lấy một quyển [ngoại ngữ thương mại] ra đọc rất nghiêm túc.
Ở chung ký túc xá hơn một năm, anh ta rất ít thấy anh đọc sách học bài, nhưng lần nào thi cử anh cũng vượt qua kỳ thi với số điểm khá cao.
“Cậu đi thực tập gặp phải chuyện gì khó khăn à?”
Nghe thấy Hạ Thanh Hàn hỏi như vậy, Cố Tinh Hà ngẩng đầu lên khẽ cười: “Không phải, hôm nay có người nước ngoài hỏi một câu, tôi nghe thấy nó cứ lạ lạ nên muốn tìm thử xem, rốt cuộc là anh ta nói nhầm hay là tôi hiểu sai nghĩa.”
“Nói cái gì thế?”
“Không có gì đâu, một câu nói rất đơn giản thôi.”