Mộng Viện đang ngủ say sưa thì đồng hồ báo thức chợt reo lên.
“Haiz, bây giờ còn sớm lắm đấy. Cậu tắt đồng hồ báo thức đi.” Nam Anh Văn lầm bầm một câu rồi lại xoay người ngủ tiếp.
Nhưng sau một lúc thật lâu, đồng hồ báo thức vẫn reo lên chứ không hề ngừng nghỉ.
Ngô Du Du - người đang ngủ ở giường dưới - bèn duỗi chân ra khỏi chiếc chăn mỏng tang của mùa hè để đá vào ván giường.
Lúc này Mộng Viện mới thức dậy. Cô ngẩn ngơ một lúc rồi đưa tay tắt đồng hồ báo thức trong điện thoại di động ở bên cạnh chiếc gối.
Cũng chẳng biết đêm qua cô đã ngủ vào lúc nào nữa. Lúc đó, tâm trạng của cô vô cùng hỗn loạn, cả buổi trời vẫn không thể làm rõ được.
Và rồi đột nhiên, Mộng Viện nhớ tới lời tỏ tình của Hạ Thanh Hàn vào tối qua. Cô nghĩ rằng: Dù sao thì mình cũng không thể bỏ qua việc chạy bộ buổi sáng ngay ngày đầu tiên được nhỉ? Ngộ nhỡ mình bị anh ấy hiểu lầm rằng mình đang muốn trốn tránh thì sao?
Sau khi rửa mặt thật nhanh, cô thay bộ đồ thể thao màu hồng nhạt rồi bước ra ngoài.
Lúc đi tới trước bảng thông báo, Mộng Viện mỉm cười. Dù thế nào đi chăng nữa, được người mình thầm thương trộm nhớ thích lại cũng là một chuyện hạnh phúc mà.Cố Tinh Hà bước tới từ phía sau bảng thông báo rồi chặn đường cô.
“Thật là trùng hợp. Cô định đi tập thể dục hửm?”
Nếu không phải là trước đó, cô đã từng bắt gặp Cố Tinh Hà tập thể dục vào sáng sớm vài lần thì có lẽ Mộng Viện sẽ hiểu lầm rằng anh đang có ý đồ khác.
“Đúng vậy. Tôi định chạy mấy vòng, nếu không thì kỳ thi thể dục học kỳ này sẽ hơi quá sức với tôi.”
Thực ra đêm hôm qua Cố Tinh Hà cũng thao thức vì không thể ngủ được.
Nếu lại gần nhìn kỹ thì cô sẽ phát hiện đôi mắt anh có quầng thâm màu đen.
Vừa mở mắt ra, Cố Tinh Hà đã muốn nhìn thấy Mộng Viện ngay lập tức. Anh đã đợi dưới lầu của ký túc xá nữ gần hai mươi phút rồi. Khi có sinh viên đi ngang qua, Cố Tinh Hà lại giả vờ mình đang nhìn vào bảng thông cáo.
Nhớ tới tối hôm qua, lúc tắm rửa xong rồi bước ra ngoài, Cố Tinh Hà đã trông thấy ảnh chụp của cô khi mở điện thoại di động. Chẳng phải là ảnh người đẹp hay là ảnh photoshop. Dưới ánh đèn màu vàng mờ ảo của phòng ký túc xá chỉ có một vẻ đẹp an nhiên mà thôi.
Lúc nhìn vào vẻ mặt của cô khi trông thấy hạt dẻ rang đường, Cố Tinh Hà đã biết chắc chắn Mộng Viện thích ăn nó. Vậy nên anh đã mượn danh nghĩa là đưa cho bạn cùng phòng để cố tình mua bốn phần, chủ yếu là để Mộng Viện nếm thử.
Khi họ đi vào sân thể dục, Hạ Thanh Hàn đã tập giãn cơ rồi.
Anh ta xoay người, nhìn Cố Tinh Hà rồi lại nhìn Mộng Viện, vừa cười vừa nói: “Chào buổi sáng.”
Mộng Viện nhoẻn miệng cười. Cô đứng bên cạnh Hạ Thanh Hàn rồi bắt chước anh ta, bắt đầu làm nóng thân nhiệt.
“Em nghỉ ngơi không được tốt hả? Có vẻ như trạng thái tinh thần của em trong ngày hôm nay không được tốt cho lắm.”
Hạ Thanh Hàn vừa nói vừa ngừng di chuyển động tác, sau đó lại gần để nhìn kỹ đôi mắt của Mộng Viện.
Cô vừa hốt hoảng vừa lúng túng, lấy tay che mắt lại, hỏi dò với vẻ lo lắng: “Trông em giống gấu trúc một cách rõ ràng như vậy sao? Anh Hạ à, anh đừng nhìn nữa. Mất mặt quá đi mất.”
Hạ Thanh Hàn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô rồi khuyên nhủ: “Không sao đâu, thế này càng đáng yêu hơn mà.”
Hai người bắt đầu chậm rãi chạy bộ. Chẳng ai nhìn thấy Cố Tinh Hà vẫn còn ở đó, không hề nhúc nhích với vẻ mặt khó chịu cả.
Mộng Viện vui mừng khấp khởi. Không khí buổi sáng thật sự quá trong lành. Nếu mỗi ngày hai người đều có thể cùng nhau chạy chậm như vậy thì tuyệt vời biết bao.
Khi chạy tới sân thể dục rồi rẽ ngoặt, Hạ Thanh Hàn đột nhiên hỏi han: “Tối qua em có mơ thấy anh không?”
Mộng Viện ngơ ngác vì câu hỏi trực tiếp này. Nhưng cô cũng không ngại ngùng mà lập tức mỉm cười, đáp lại: “Có chứ.”
“Ồ? Thế anh đang làm gì nhỉ?”
“Anh đang nghiêm túc thúc giục em nộp kế hoạch làm việc của mình.”
“Sao vẫn là dáng vẻ cuồng công việc thế? Như vậy không được rồi. Anh phải thay đổi hình tượng của mình ở trong lòng em mới được. Hay là tối nay chúng ta cùng đến căng tin để ăn tối nhé? Ăn xong thì chúng ta sẽ đến văn phòng của Hội Sinh viên luôn?”
“Sao em lại đánh hơi thấy mùi âm mưu vậy nhỉ?”
Hạ Thanh Hàn cười ha hả một cách cởi mở: “Đúng vậy. Anh muốn đi học với em để thay đổi những ấn tượng cứng nhắc đã ăn sâu bén rễ trong đầu em đấy.”
Lúc chạy về chỗ Cố Tinh Hà lần nữa, Mộng Viện đã hô lên: “Anh Cố, anh chạy đi chứ. Nếu chỉ đứng yên tại chỗ thì không thể rèn luyện được đâu."