Thấy Cố Tinh Hà vẫn ngơ ngác đứng đó, Mộng Viện hơi ngượng ngùng.
“Sao vậy? Có phải anh đang chê món quà nhỏ này rẻ tiền không?”
Cô chậm rãi nắm bàn tay, đang định rụt tay về thì lại bị anh giữ chặt cổ tay.
“Không phải, tôi đang suy nghĩ mình nên treo món đồ trang trí này ở chỗ nào thì mới phù hợp.”
Mộng Viện lại xòe bàn tay rồi giơ lên cao, đưa hình thêu Patrick Star đến trước mặt anh. Cố Tinh Hà nhẹ nhàng cầm món quà đó, không thể giấu nổi nụ cười rạng rỡ trên môi.
“Dễ thương lắm, cảm ơn cô. Con gái các cô đều thích mấy món đồ nho nhỏ này, cô không chọn một món cho mình à?”
“Ai bảo không có? Anh nhìn nè…”
Cô lại lấy một món đồ trang trí màu vàng óng từ trong túi quần, đó là một con SpongeBob cũng đang thổi bong bóng.
“Không ngờ bà cụ ấy còn rất thời thượng, ngoại trừ những hoa văn đa dạng theo phong cách cổ điển, bà ấy còn biết vẽ những nhân vật dễ thương trong phim hoạt hình nữa chứ. Tôi thích màu vàng nên mới chọn con SpongeBob này.”
Đây có được coi là đồ trang sức của cặp đôi không nhỉ?“Tốt lắm, bạn thân nhất của SpongeBob là Patrick Star.”
Mộng Viện gật đầu lia lịa.
Tuy rằng ấn tượng ban đầu không được tốt cho lắm, thậm chí cô còn từng nghĩ rằng Cố Tinh Hà là sao chổi xui xẻo nhưng sau một thời gian ngắn giao lưu với nhau, cô cảm thấy con người Cố Tinh Hà cũng không tệ lắm, có thể coi là một người đáng để kết bạn.
Từ sao chổi xui xẻo đến Patrick Star, tình bạn càng tiến thêm một bước.
“Đúng thế, sau này chúng ta chính là anh em chí cốt, bạn bè thân thiết.”
Cố Tinh Hà bỏ Patrick Star vào túi quần, anh quyết định sẽ mang về rồi móc vào balo vận động của mình, sau này mỗi lần chơi bóng đều sẽ nhìn thấy nó.
“Không còn sớm nữa, chúng ta chuẩn bị đi xem Chu Cửu Chân thôi.”
“Sao đến bây giờ anh vẫn chưa thể quên chuyện đó vậy.”
Bữa tối rất giản dị, chỉ có một đ ĩa thịt kho khoai tây, một đ ĩa trứng gà rán kèm đồ ăn của bà ngoại*, và một tô canh trứng cà chua.
*Đồ ăn của bà ngoại (外婆菜): Một món ăn gia đình của người dân ở những khu vực như thành phố Tương Tây (tỉnh Hồ Nam), thành phố Ngũ Hoa (tỉnh Quảng Đông)…
“Anh đừng giúp tôi tiết kiệm tiền nhé, muốn ăn gì thì cứ nói.”
“Thế này là ngon rồi, ít nhất tôi cảm thấy còn ngon hơn cơm trong căn tin trường chúng ta.”
Hai người vừa ăn được mấy miếng thì bỗng nhiên một đám con trai tiến vào quán cơm. Chàng trai dẫn đầu là Trương Vũ, thành viên đội bóng rổ, trong tay anh ấy còn xách một túi chiếc lưới đựng bóng rổ.
Họ kinh ngạc nhìn Cố Tinh Hà, sau đó quay sang nhìn Mộng Viện đang tập trung ăn cơm, trong lòng thoáng chốc hiểu rõ.
Trương Vũ cười hì hì nói: “Đội trưởng, buổi chiều anh không tham gia huấn luyện, hóa ra là bận việc này à?”
Cố Tinh Hà nghiêm mặt giải thích: “Đúng thế, tôi bận chuẩn bị cho tiết học ngày mai.”
Những lời này không phải là nói dối, Mộng Viện cũng không cảm thấy xấu hổ, bèn mỉm cười chào hỏi với mọi người: “Các anh ăn cơm chưa? Hay là chúng ta ghép bàn ăn chung?”
Ánh mắt cảnh cáo của Cố Tinh Hà hoàn toàn vô hiệu. Trương Vũ há miệng kêu to: “Chủ quán, bọn cháu đổi sang bàn lớn nhé.”
Sáu người của đội bóng rổ lần lượt ngồi vào bàn, thậm chí còn không quên giục hai người ngồi cạnh nhau, chẳng mấy chốc bầu không khí đã trở nên rất náo nhiệt.
“Đàn em, sao em với đội trưởng Cố của bọn anh lại quen nhau vậy?”
Mộng Viện nở nụ cười: “Kể lại thì dài lắm, có thể nói là không đánh nhau thì không quen biết.”
Nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, Cố Tinh Hà cũng bật cười. Có đôi khi, sự quen biết giữa người với người thật sự cần duyên phận.
Nhìn hai người, Trương Vũ phát ra một tiếng “ồ” đầy ẩn ý rồi trêu ghẹo: “Đội trưởng thật đúng là ra tay vừa nhanh vừa chuẩn vừa dứt khoát, em chỉ nghe nói anh biết chơi bóng rổ chơi quần vợt, không ngờ anh còn biết đan lưới bắt cá.”
Các thành viên khác cũng hùa theo: “Đúng đấy, còn bắt được nàng tiên cá nữa chứ.”
Cố Tinh Hà cố gắng ra vẻ nghiêm túc nhưng vẫn bật cười: “Đừng quá trớn.”
Mấy thằng nhóc này mà làm ầm ĩ thì cái gì cũng dám nói, lỡ Mộng Viện chịu không nổi, vung tay bỏ đi thì phiền to.
“Các anh đang nói tôi hả? Nhưng nàng tiên cá của anh Cố là một người khác, không phải là tôi đâu, tôi chỉ một con cá chình điện thôi.”