- Anh à, anh thật sự muốn đi gặp Trịnh Văn Băng sao?
- Đương nhiên. Giang Ly an ủi: - Em gái à, em ở nhà đợi bố mẹ về nhé.
Hắn chợt lóe lên rồi đi ra ngoài.
Trọng một căn phòng tráng lệ.
Ba tên Trịnh Văn Băng, Trương Nhạc, Dương Vũ đang uống rượu, vài cô gái ở bên cạnh đang hầu rượu. Bọn chúng cười ha ha đắc ý vênh váo, tất cả đều trong lòng bàn tay.
- Anh Băng, anh đúng là lợi hại, trong chốc lát đã trừng trị tên Giang Ly đâu ra đấy, đợi hắn ngoan ngoãn đến đây chúng ta sẽ lăng nhục nó như thế nào? Giọng điệu Trương Nhạc rất bình tĩnh, y vốn dĩ là lớp trưởng, quyền cao chức trọng mà không nghĩ tới việc lôi Giang Ly ra đánh cho đến hôn mê bất tỉnh trước mặt Lạc Hàm, không còn thể diện nữa.
Lúc này đây cũng coi như nhờ âm mưa của Trịnh Văn Băng mà rửa được mối hận.
Y đang tính, khi Giang Ly đến thì sẽ lăng nhục hắn một trận đã đời.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tinh thần ba người thoáng chấn động, người đi vào lại không phải Giang Ly mà là một người cao to. Thần sắc người này lạnh lùng, mặc trên mình một bộ quần áo màu đen cắt may vô cùng vừa vặn, toàn thân tràn trề một luồng lực nổ. Càng lợi hại hơn chính là trên người y hùng hùng khí thế chiến đấu, hai mắt lúc nào cũng có thể đâm xuyên tâm linh người khác.
Hai tên tùy tùng mặc vest theo sau tên cao to này cũng bừng bừng sát khí, không nói một lời, vô cùng lạnh lùng.
- Ông chủ Sa đến rồi. Trịnh Văn Băng vội vã đứng lên, bắt tay ông ta.
Sau đó y giới thiệu: - Đây là hai người anh em của tôi, Trương Nhạc và Dương Vũ. Vị này là ông chủ Sa của chợ Quyền đen của thành Khư Hoa. Lần này đặc biệt đến hợp tác với chúng ta.
Ông chủ Sa xua tay: - Trịnh Văn Băng, hai quyền thủ mà cậu định giới thiệu cho tôi đâu? Tôi muốn kiểm hàng. Nếu như thật sự có khả năng đánh, giá mà tôi sẽ trả có thể cao hơn một chút, hơn nữa còn có thể bàn về việc phân chia thi đấu. Có điều tỉ lệ tử vong do đấu quyền ở chợ đen rất cao, quyền thủ mà tôi tìm cần phải cam tâm tình nguyện, nếu không thì xảy ra rắc rối gì cũng khó lòng giải quyết được.
- Không thành vấn đề, nhất định có thể đánh được, sinh mệnh lực của hai bọn họ đều đạt ., thế nào? Trịnh Văn Băng cười ầm lên: - Là hai anh em, ngoan ngoãn trong tay tôi, không dám phản kháng đâu.
- Vậy thì tốt rồi. Ông chủ Sa xoa bóp các đốt xương tay, hơn khẽ động một chút, xương cốt toàn thân run rẩy tựa như sắt thép: - Vậy người đâu? Tôi muốn kiểm hàng đã.
- Đừng vội, một lát nữa sẽ đến.
Trịnh Văn Băng lộ ra vẻ thích thú như mèo vờn chuột.
phút sau, Giang Ly đã tới cửa, hắn đẩy cửa ra thì thấy ba người Trịnh Văn Băng, Trương Nhạc, Dương Vũ đang ở trong phòng, còn có cả ông chủ Sa kia và hai tên tay sai.
Hắn cũng không quen ông chủ Sa, nhưng từ diện mạo khôi ngô, thân thể cường tráng và thần sác hung tợn của đối phương đã biết không phải là người lương thiện gì.
- Trịnh Văn Băng, mày thật hèn hạ, lại đi dùng thủ đoạn này. Giang Ly nhìn chằm chằm bọn chúng, nói rõ ràng từng từ từng chữ một.
- Hèn hạ? Trịnh Văn Băng cười nhạt: - Tao đã từng nói, mày không đấu nổi với tao đâu, sao hả, bây giờ thì chịu thua chưa?
- Giang Ly, mày sỉ nhục tao, tao nhất định bắt mày phải bồi thường gấp trăm lần. Trương Nhạc vùng đứng dậy, y muốn trút giận
- Khoan đã.
Trịnh Văn Băng xua xua tay: - Anh em, đừng có nóng nảy, cậu đánh thương hắn cũng chẳng được lợi ích gì đâu, biến nó thành một quyền thủ chợ đen kiếm tiền cho chúng ta mới là chính đạo. Hiện giờ nó đâu còn là người nữa, mà chỉ là một món hàng hóa thôi. Ông chủ Sa, mau kiểm hàng đi.
- Được, tạm tha cho ngươi một mạng, ngoan ngoãn mà đấu quyền ở chợ đen chúng ta, nêu không bố mẹ mày sẽ phải nếm mùi đau khổ trong nhà giam! Hiện giờ bố mẹ mày chỉ mới bị cảnh sát điều tra mà thôi, có điều không lâu nữa sẽ chính thức bị bắt giam. Trương Nhạc lại ngồi xuống, vẻ mặt rất đắc ý.
- Đây chính là hàng mà các cậu giới thiệu cho ta hả? Ông chủ Sa chỉ vào Giang Ly, vẫy vẫy tay:
- A Hoành, lên kiểm hàng đi, xem kinh nghiệm thực chiến của hắn thế nào?
- Vâng thưa ông chủ!
Tên cao to A Hoành kia xông lên, âm thanh ồm ồm, bất thình lình nhảy lên xông tới trước mặt Giang Ly như báo như hổ. Một quyền oanh liệt xuất ra, thế tấn công linh hoạt.
Võ học cấp độ D, Đoạt tâm quyền!
Giang Ly chẳng thèm nhìn, một quyền đâm trúng, cùng là võ học cấp độ D, Quân thể thứ bạo quyền, cánh tay giãn ra, nhìn có vẻ như rất mềm mại thong thả nhưng mang theo uy lực chấn động bạo phát.
Nắm tay của hai bên nhanh như chớp va chạm nhau trên không trung.
Răng rắc răng rắc....
Toàn bộ một bên cánh tay của tên tay sai A Hoành này gãy đến dập nát, cả người bay về phía sau rồi ngã lăn ra bàn làm rượu tung tóe khắp mặt đất.
- Cái quái gì thế này? Ông chủ Sa vùng dậy. - Ngươi định làm gì chứ?
- Không làm gì cả, chỉ là tự vệ mà thôi. Giang ly khoanh hai tay, bình thản như thường.
- Thân thủ rất tốt. Ánh mắt ông chủ Sa sáng lên, tựa như nhìn thấy một bảo bối vậy. - Có thể kiếm cho ta một khoản kếch xù đây, Trịnh Văn Băng, đây đúng là nhân tài, chúng ta có thể ký kết giao kèo rồi.
- Tốt lắm. Trịnh Văn Băng nói với Giang Ly - Giang Ly, bắt đầu từ hôm nay tính mạng của mày không thuộc về bản thân mày nữa mà là người của ông chủ Sa ở chợ đen. Mày hãy về trường xin thôi học trước đi, sau đó đến chợ đen cùng với ông chủ Sa, ngày nào cũng đấu quyền kiếm tiền cho tao. Biết chưa hả? Như thế thì bố mẹ của mày tạm thời sẽ không sao cả.
- Các người đang nói gì vậy? Tao nghe mà chẳng hiểu gì cả? Khuôn mặt Giang Ly đột nhiên tươi cười.
- Giang Ly! Trịnh Văn Băng đập vào bàn một cái, - Xem ra mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Chắc tao phải gọi điện để bảo anh em chăm sóc tốt bố mẹ mày đang ở trong cục cảnh sát rồi.
Tích tích tích tích...
Lúc đó điện thọai trên người y cũng đổ chuông.
Trịnh Văn Băng cười nhạo rồi rút ra một tấm danh thiếp, mở điện thoại ra. Đúng lúc ấy một bóng người hiện ra, dáng vẻ giống như một giám đốc nhân sự, sắc mặt trắng bệch: - Anh Băng à, hỏng hết rồi. Không biết vì sao mà giám đốc Lôi Đông của tập đoàn Tuyết Thị lại bất ngờ điều tra chuyện này, về việc tham ô công quỹ, chỉ loáng cái đã điều tra ra là do em làm giả giấy tờ. Hiện giờ em đã bị triệu tập rồi, anh mau nhờ người bảo lãnh em ra đi, nếu như em mà bị bắt thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!
Chân dung người liền tan biến ngay sau đó.
Nghe thấy âm thanh này mọi người đều cảm thấy gấp gáp và cấp bách.
Xảy ra chuyện lớn rồi.
- Trịnh Văn Băng, bố mẹ tao đã nghỉ ngơi ở nhà rồi. Giang Ly ung dung nói: - Quả nhiên là mày hãm hại bố mẹ tao, món nợ này sẽ tính thế nào đây? Tao đã ghi âm lại tất cả, lại thêm điều tra của bên anh Lôi Đông nữa, chứng cứ vô cùng xác thực, e rằng lần này mày phải vào nhà tù một chuyến rồi.
Cuộc điện thoại này khiến cho mặt Trịnh Văn Băng biến sắc.
- Giám đốc tập đoàn Tuyết Thị Lôi Đông! Hắn biết Lôi Đông, đó là một nhân vật tầm cỡ, là người nắm giữ quyền hành lớn trong công ty mẹ của tập đoàn Tuyết Thị. Còn thằng em của y chỉ là một tổng giám đốc của mộ công ty con mà thôi, còn kém vài bậc so với Lôi Đông.
- Vậy... anh Băng phải làm sao bây giờ. Trương Nhạc và Dương Vũ trợn tròn mắt.
- Thật ngại quá. Giang Ly nói tiếp:
- Tao lại vừa hay có chút giao tình với người của tập đoàn Tuyết Thị, điện thoại mày cũng đã nghe thấy rồi đấy, thật đáng tiếc, đáng lẽ tiền đồ rất tốt, thế mà lại phải vào tù.
- Giang Ly, mày!
Trịnh Văn Băng đột nhiên nháy mắt một cái với ông chủ Sa. - Ông chủ Sa, bắt lấy nó!
- Trịnh Văn Băng, có phải cậu muốn giỡn ta hay không? Cậu nói là một quyền thủ chợ đen nghe theo sự sắp đặt của cậu, vậy mà lại thành ra thế này. Tôi tới đây là để bàn chuyện làm ăn, chứ không phải là lừa gạt. Ở thành Tinh Hoa này, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật. Ông chủ Sa sao có thể vẫn chưa nhìn ra tất cả chuyện này chứ. Ông ta đứng lên nói với Giang Ly: - Người anh em, tôi chỉ là người ngoài cuộc, mọi chuyện chẳng liên quan gì tới tôi cả. Đây là danh thiếp của tôi, Tập đoàn Vương Quyền thành Khư Hoa có thể chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác làm ăn, mọi người cùng kết bạn nhé, cậu đánh thương người của tôi cũng xí xóa.
- Được thôi, ông là người ngoài, tôi cũng không làm khó ông nữa.
Giang Ly nhận lấy tấm danh thiếp rồi vẫy vẫy.
Ông chủ Sa liếc mắt một cái, tên tay sai đi theo cõng một tên khác trên lưng rồi đi ra khỏi phòng.
Ông chủ Sa này chẳng thích dính vào vũng nước đục, thành Tinh Hoa không như chợ đen ở thành Khư Hoa, mọi thứ đều có pháp luật.
- Mấy cô cũng mau đi đi, chuyện ngày hôm nay không liên quan gì tới các cô. Giang Ly phất phất tay.
Mấy cô gái đã sớm sợ tới hồn bay phách lạc, vội vàng chạy ra ngoài.
- Giang Ly, thật không ngờ mày còn thủ đoạn hơn cả em mày nữa. Lúc này Trịnh Văn Băng cũng đã bình tĩnh trở lại - Nhưng cũng đừng tưởng như thế mà mày đã thắng, sẽ có lúc mày phải hối hận đấy.
- Anh Băng, không cần nói nhều, mấy người chúng ta bắt lấy hắn rồi nói sau. Dám ghi âm làm bằng chứng? Vậy thì hủy bằng chứng là không có chuyện gì nữa rồi.
Dương Vũ bất chợt tiến lên phía trước: - Bên kia anh chỉ cần bảo lãnh người ra là tất cả được giải quyết ổn thỏa rồi.
Y vẫn muốn so tài với Giang Ly, nóng lòng muốn thử.
Bịch!
Ngay khi y tiến lên phía trước chuẩn bị tư thế, sau đó mạnh mẽ bước lên trước một bước, bàn tay mang theo khí thế Thái Sơn áp đỉnh bỗng sụp đổ, một chưởng vỗ lên đầu Giang Ly.
Võ học cấp C! Đại hà chưởng.
Nhật lạc trường hà.
Giang Ly không thèm nhìn, giơ tay về phía trước, giữ chặt cánh tay đối phương, một chưởng mãnh liệt khác lại xuất ra.
Bốp!
Lại là một cái bạt tai, lần này còn ác hơn so với lần đánh Trịnh Văn Băng, khiến Dương Võ xoay tròn cuống quýt, đầu óc quay cuồng, đặt mông xuống đất, không biết đông tây nam bắc là đâu.
Trước khi Giang Ly tiêm protein siêu cấp vào người, y vốn dĩ không phải đối thủ của Giang Ly, hiện giờ lại càng không cần phải nói.
- Bọn mày vốn không phải là đối thủ của tao. Giang Ly đánh cho Dương Vũ choáng váng rồi khoanh tay:
- Trịnh Văn Băng, Trương Nhạc, Dương Vũ, lần này ba đứa mày thảm rồi.
- Giang Ly, mày dám làm gì bọn tao chứ? Bây giờ đã là xã hội pháp chế rồi. Mắt Trịnh Văn Băng trắng bệch, hiện rõ nỗi hoảng hốt sâu thẳm trong lòng. Từ sau khi giám đốc Lôi Đông xuất hiện, Giang Ly gọi ông ta là anh em thì y đã biết là có chuyện chẳng lành rồi.
Tuy rằng nhà y cũng là gia đình giàu có, nhưng so với tập đoàn Tuyết Thị cũng chẳng là gì, quyền lực của giám đốc Lôi rất lớn, dù gì thì cũng là quản lý cấp cao của công ty lớn, giao thiệp rộng hơn y nhiều, người ta đã giải quyết êm đẹp mọi chuyện, hoàn toàn làm tiêu tan niềm tin của y.
Với gia cảnh nhà Giang Ly, một thị dân tiêu chuẩn hoàn toàn có thể áp chế được, nhưng mà liên can đến Lôi Đông tuyệt nhiên không dễ dàng gì.
Mà hiện tại đã có mối quan hệ này rồi, người ta chỉ mở miệng ra là có thể giải cứu được bố mẹ rồi, vậy thì còn đùa thế nào được nữa?
Y có một cảm giác lo sợ.
- Đúng là xã hội pháp chế. Giang Ly nhận được tin bố mẹ không xảy ra chuyện gì tỏ ra nhẹ nhõm vô cùng. - Tao chẳng thể làm gì được chúng mày. Chúng mày hãm hại bố mẹ tao, tất nhiên tao chỉ biết trông chờ vào pháp luật giải quyết thôi, pháp luật nên làm gì thì cứ làm như vậy thôi.
Dù rằng trong thâm tâm hắn rất muốn bóp chết tên Trịnh Văn Băng kia, có điều trong xã hội này tội cố ý giết người, tội cố ý làm hại người khác có thể dẫn đến tiền đồ bị hủy hoại, bố mẹ chắc chắn không hy vọng mình làm như vậy. Thậm chí ban nãy hắn cũng chỉ có cho Dương Vũ cái bạt tai, chứ không có đả thương gân cốt của hắn, nhất định không được để đối phương nắm được bất kì điểm yếu gì.
Trong nhà từ nhỏ bố mẹ đã thích nhân nhượng để tránh phiền phức, gặp phải rắc rồi thà rằng nhượng bộ một bước cho xong.
Nếu Giang Ly chủ động đánh người, nhất định sẽ làm cho đối phương nắm được sơ hở, lại gây thêm rắc rối cho bố mẹ khiến họ lo lắng. Song cậu tuyệt đối không bỏ qua cho ba kẻ này. Cậu đang suy nghĩ làm thế nào để có thể dùng biện pháp chính đáng chôn vùi hoàn toàn bọn chúng.
Tất nhiên lần này cũng phải khiến chúng đổ máu, thế mới đủ để bù đắp tội lỗi chúng gây ra.