Tình Duyên Vạn Năm: Ma Vương Lãnh Khốc Sủng Vương Hậu Lãnh Tình

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kể từ sau khi đến Ma Giới cũng đã được ngày hiện tại cả Ma Giới đều lan tràn tin tức Ma Vương hết mức sủng một nữ nhân, yêu chiều hết mức... Nhưng vương bảo bọc quá kĩ nên không ai biết hình dáng của nữ nhân đó ra sao chỉ là cùng chắc chắn một điều Vương xưa nay chưa từng tiếp xúc với nữ nhân lần này rất nhiều thiếu nữ tư xuân rồi ra, còn nữ nhân bí ẩn đó có thể là Vương Hậu không chừng... Còn người gây ra những lời đồn thổi này đang ngủ đi thăm Chu Công một cách thảnh thơi.

Long Thiên Điện

Xuyên qua những dải lụa đỏ mỏng cũng trân châu ngọc vạn năm xa hoa, quý hiếm. Tại long sàn huyền đen khung cột uốn lượn hắc long uy vũ mắt đỏ ngọc bảo, long sàn trải tấm lông huyền vũ dày trắng tinh cả giường người lăn không hết ( sa hoa quá không nhỉ?). Hai thân ảnh một đen một trắng, một nam một nữ nằm đó. Bạch Phượng Băng nằm dựa vào ngực Long Hàn Thiên mi nhan khép lại ngủ ngon lành. Còn về sự việc hai người vì sao ngủ chung thì nên quay lại tối hôm qua...

…………………………………………… giải phân cách quá khứ hôm qua…………………

……………………………………

Sau hồi ân ái, trò chuyện thì trời cũng đã tối rồi nên Long Hàn Thiên dẫn Bạch Phượng Băng tới dùng ngự thiện, trước bàn ăn sa hoa đầy đủ tất cả các mĩ vị nhưng chỉ hơn món nhưng đủ vị, tinh xảo đây là do Vương yêu cầu bọn họ làm vậy bọn họ cũng chỉ làm theo thôi! Bọn họ cũng tự ý biết rút ra ngoài đây là quy định Vương đặt ra. Bọn họ cũng rất muốn thấy Vương Hậu Tương Lai nha nhưng ngu dì dại sẽ bị chủ nhân băng huyết kia xơi chết mất. ( Thật ra thì nói đúng hơn là anh không muốn ai nhìn thấy vẻ đẹp của chị Băng thui mà!).

Long Hàn Thiên ngồi xuống ghế chủ vị một tay ôm eo Bạch Phượng Băng cho nàng ngồi nên đùi mình. Cái này Bạch Phượng Băng cũng không thể nói gì hay phản khán vì người nào đó quá mức bá đạo. ( nhìn giống ông bố chăm con ghê. Bốp, tác giả bị lãnh trọn viên gạch vì nói ling tinh: UUuu ).

- Thiên ta có thể tự ăn được nha! Bạch Phượng Băng nên tiếng vở lời, nhưng ai kia không nghe bá đạo nên tiếng:

- Không sao ta thích chăm nàng, phải bồi bổ vì nàng gầy quá!

Ặc thật hết lời nói luôn rồi Bạch Phượng Băng cũng chỉ đành thở dài chịu thua. Long Hàn Thiên đương nhiên biết lý do nàng thở dài nhưng vẫn không muốn buông bày bộ mặt vô sỉ dày hơn tường thành Ma Cung luôn ( đúng mặt dày " Bụp " tác giả lãnh đủ viên gạch nữa nha T^T).

Gắp một miếng thịt cá đưa tới bên môi nàng. Bạch Phượng Băng hé nhẹ môi hồng hưởng thụ sự đãi ngộ của si kia

_ThậtThích Nha_ ( ôi trời ơi tác giả chết ngất vì sự quay mặt • của ai kia ).

Hài lòng nhìn nàng ăn Long Hàn Thiên tiếp tục gắp những món khác cho nàng. Bạch Phượng Băng tuy lãnh đạm nhưng không có nghĩa không hiểu chuyện nhìn Long Hàn Thiên: Thiên nha đừng gắp không cho ta chàng cũng nên ăn đi nha! Được Bạch Phượng Băng quan tâm ai kia tươi như nở hoa trong lòng khuôn mặt hại nước hại dân kia nở nụ cười khuynh đảo chúng sinh kia.

- Ừm, ta sẽ ăn, nói xong chàng gắp nhanh một món gần đó ăn ngon lành, thường ngày ăn như vậy thật chán ngán nhưng hôm nay khẩu vị thật tốt nha. Ách! Nhưng dùng ngay đũa vừa gắp cho Bạch Phượng Băng như này tính là hôn gián tiếp không? Nói thế chứ nữ chính của chúng ta mù tình lắm không hiểu nổi đâu nhìn chàng ăn thì tiếu dung vô ý nhếch lên nụ cười nhẹ dịu dàng. Nụ cười đó của nàng khiến Long Hàn Thiên hơi ngẩn người phượng mâu nhìn môi hồng căng mịn của nàng bạc môi hạ xuống một nụ hôn vốn dĩ chỉ muốn lướt nhẹ nhưng thật ngọt quá làm chàng không thể ngừng được ngay tức khắc môi lưỡi bắt đầu dây dưa cuốn quýt lấy nhau mạnh mẽ tách hàm răng ngọc của nàng trêu đùa với chiếc lưỡi đinh hương thơm tho, ngọt ngào.

Ưm, Bạch Phượng Băng bị hôn đến choáng váng khẽ rên ra một tiếng. ( hố hố đây là lần thứ hai hun nhau nhỉ sau này mk sẽ cho nhiều cảnh này hơn ngoa ). Cũng bởi tiếng rên khẽ của nàng khiến Long Hàn Thiên mạnh bạo hơn mút mạnh lưỡi đinh hương ngọt ngào kia khiến hô hấp của nàng bị rút dần ra khỏi nàng thật khó thở hết sức. Đến khi nàng thật sự sắp ngất đi Lonv Hàn Thiên mới luyến tiếc buông môi ngọt ngào kia ra, được tự do Bạch Phượng Băng má đỏ phiến sương vũ động lòng người ra sức hít lấy không khí trong lành. Long Hàn Thiên tay to vỗ lưng nhẹ ngàng cho nàng bình ổn khí trạng, thật ra chàng rất muốn ăn nàng nha nhưng phải nhịn chàng muốn lần đầu của nàng là đêm tân hôn của hai người nha! ( ước mơ xa lắm anh ơi: LHT: hóa ra ngọn lửa đuổi theo ai vừa mới trù: tg: chạy thục mạng la cầu cứu. Huhu nhưng không có ai cả

).

- Băng nhi nàng ổn sao hả? Long Hàn Thiên nhẹ nhàng giọng sủng nịnh, ấm áp có thể dìm chết người, mà những trưởng lão hay người hầu mà nhìn thấy Vương lãnh khốc, uy vũ của bọn họ mà có bộ mặt này thì chắc sốc chết quá! Dĩ nhiên là không có phước đâu vì Long Hàn Thiên chỉ dịu dàng khi chỉ có Bạnh Phượng Băng.

Ừm, nhẹ nhàng thốt nên vài từ Bạch Phượng Băng híp mắt hưởng thụ sự đãi ngộ của ai kia một cách vui vẻ, chàng nhìn bộ dạng này của nàng thì cười khẽ phối hợp ( thê nô nha! Ầm tác giả vinh quang nhận một chưởng của Long ca hồn còn hồn (~_~メ). Nhưng khung cảnh ấp áp này lại bị giọng nói ai kia vào phá đám...

- Vương đã đến giờ thượng triều rồi ạ!

Truyện Chữ Hay