Tình Duyên Đạo

chương 26: ngã ngũ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

_Có một kẻ mà ta nhất định phải tự tay giết chết, bọn người Kiếm Tu xin giao lại cho các vị sư huynh.

Nhất Hoa đã bị Hoàng Minh sỉ nhục mấy lần, ả thực sự không thể nhẫn nhịn được nữa, cầm Hỏa Xà Song Kiếm lao về phía Hoàng Minh.

_Sư phụ, ả cứ giao cho con, những tên còn lại phiền sư phụ và các vị sư bá vậy.

Hoàng Minh vừa dứt lời, thân ảnh hắn đã vụt tới phía trước rất nhanh.

_Chúng ta cũng lên.

Nắm Thư Hùng Song Tiên trên tay, Văn Trọng dẫn đầu lao về phía mấy người Xiển Giáo.

_Hàn Độc Long, Tiết Ác Hổ, Trụ Vương ta giao cho hai ngươi, nên nhớ phải bắt sống hắn chúng ta mới có thể làm chủ được thế cục này.

Đặng Hoa quát lớn, rồi cùng chúng tiên Xiển Giao lao lên.

_Thằng nhóc chết tiệt, để xem hôm nay ngươi chạy đi đâu.

Ở phía dưới binh lính cũng đang giao tranh kịch liệt. Mặc dù quân Đại Thương đông hơn nhưng họ phải chia ra để sơ tán dân chúng. Hơn nữa, hơn một năm nay Vi Tử Khải cũng đã âm thầm chiêu dụ được rất nhiều binh lính, cộng thêm việc quân Khương Hoàn Sở cùng Cơ Xương đang bị ngăn chặn bởi Ngạc Sùng Vũ và Sùng Hầu Hổ, tất cả khiến cuộc chiến rơi vào cục diện cân bằng.

_Thằng nhóc chết tiệt, để xem hôm nay ngươi chạy đi đâu.

Nhất Hoa hét lên, ả liên tục điều khiển Hỏa Xà Song Kiếm để tấn công Hoàng Minh. Mặc dù có thể đỡ được tất cả những thế công của Nhất Hoa nhưng Hoàng Minh chưa tìm cách nào có thể áp sát để tấn công được ả. Hắn nhận ra rằng, nếu không tấn công Nhất Hoa thì cho dù có chém hai con rắn lửa này bao nhiêu lần đi nữa bọn chúng cũng nhanh chóng tái sinh và tấn công hắn. Nhưng Hoàng Minh vẫn chưa thể tìm ra cách để có thể tấn công được ả, cho dù là tiếp cận còn khó nữa là. Vậy chẳng lẽ chờ cho ả kiệt sức? Mơ mộng, nhìn ả cuồng nhiệt như vậy, xem ra chuyện hắn kiệt sức trước mới là điều sẽ xảy ra.

_Tất cả hãy lùi lại.

Văn Trọng hét lên, Thư Hùng Song Tiên trên tay lập tức hóa thành hai con giao long lao về phía mấy người Xiển Giáo. Đây chính là pháp bảo mà Kim Linh Thánh Mẫu đã tặng cho hắn. Trong Thư Hùng Song Tiên có linh hồn của hai con giao long lúc trước Kim Linh thu phục được, dùng tam muội chân hỏa tu luyện liên tục ba ngày ba đêm mà thành, uy lực cực kì lớn, là nỗi khiếp sợ của những kẻ đối địch với Đại Thương.

_Hừ, chỉ là tàn hồn của hai con giao long mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ, để ta xem ngươi có tài cán gì.

Long Cô nhìn hai con giao long bay tới nở một nụ cười khinh miệt, hét một tiếng cả ngươi liền biến thành một con giao long màu trắng, nhe nanh múa vuốt lao vào tấn công hai linh hồn giao long kia. Mặc dù nói Nguyên Thủy Thiên Tôn không thu nhận Yêu Tộc nhưng Long Cô lại là một ngoại lệ, Long Cô là con cháu của một tộc nhân Long Tộc đã từng có công giúp đỡ Nguyên Thủy Thiên Tôn nên được đặc cách thu làm đồ đệ, truyền dạy cho Thái Thanh Tiên Quyết.

_Từ lâu đã nghe danh Ngự Kiếm Thuật Kiếm Tu, hôm nay xin được lĩnh giáo.

Đặng Hoa cầm tiên kiếm lao về phía Kiếm Tu. Đặng Hoa biết Kiếm Tu có tu vi cao hơn hắn nhiều, nên đã cất công mời rất nhiều đồng môn tới đây trợ giúp, cùng nhau hợp lực đối phó Kiếm Tu. Nhưng thật không may kế hoạch bại lộ, Kiếm Tu đã tìm thêm người tới hiệp trợ khiến cho ưu thế về số đông của hắn không còn. Ở bên này, hắn là người có tu vi cao nhất, nhưng để đối chọi với Kiếm Tu là không thể, hắn chỉ mong rằng hắn có thể cầm chân được Kiếm Tu cho tới khi hai sư điệt của hắn bắt được Trụ Vương, lúc đó mới có thể uy hiếp được Kiếm Tu.

_Trụ Vương, biết điều thì mau mau chịu trói, niệm tình huynh đệ, ta có thể tha mạng cho ngươi.

Đứng bên Hàn Độc Long, Tiết Ác Hổ, Vi Tử Khải hoàn toàn cảm thấy tự tin. Mặc dù tam đệ hắn là đệ tử của Quốc Sư, nhưng hắn hoàn toàn tin rằng tam đệ hắn chỉ khỏe hơn người bình thường mà thôi, trước những tiên nhân như hai người này, hắn hoàn toàn không có cơ hội cựa quậy.

_Nhiều lời, nếu muốn ngai vị thì cứ đến đây mà đoạt.

Tử Tân khinh miệt cười. Chẳng lẽ Vi Tử Khải cho hắn là tên ngốc hay sao? Niệm tình huynh đệ tha mạng cho hắn? Nực cười, dã tâm của Vi Tử Khải bây giờ đã hiện rõ, cho dù bây giờ Tử Tân có hai tay dâng ngai vàng cho Vi Tử Khải, chắc chắn hắn cũng sẽ không toàn mạng.

_Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt. Hai vị, xin hãy cho tên hôn quân này một bài học.

Vi Tử Khải lui lại phía sau. Hàn Độc Long, Tiết Ác Hổ nhận được lệnh liền rút binh khí trong người ra lao về phía Tử Tân.

_Phi Yến, Văn Sắc và Dương Cửu ta giao lại lại cho nàng.

Quay lại dặn dò Hoàng Phi Yến, Tử Tân cũng rút kiếm ra rồi lao vào nghênh chiến.

_Phu quân cẩn thận.

Khương Văn Sắc và Dương Cửu la lên. Mặc dù hai người biết Tử Tân cũng là tiên nhân, nhưng đây là hai đánh một, các nàng không lo sao được.

_Hai vị sư tỉ cứ yên tâm, tướng công chắc chắn sẽ không sao đâu.

Trấn an hai người Khương Văn Sắc, Hoàng Phi Yến lấy Huyễn Thủy Châu ra, tùy thời có thể bảo vệ được hai người họ. Mặc dù nàng nói như thế, nhưng cũng không thể dấu được vẻ lo lắng hiện lên trên mặt.

_Thằng nhóc, ngươi có giỏi thì đừng có chạy nữa.

Nhất Hoa hét lên đầy tức giận. Từ nãy đến giờ ả liên tục tấn công Hoàng Minh khiến hắn không kịp trở tay, nhưng mặc dù vậy vẫn không thể xây xát được hắn một chút nào cả. Hắn vô cùng quỷ quyệt, cứ mấy lần ả muốn hạ sát thủ nhưng tên này sau khi đỡ được một đòn lại nhanh chóng mượn lực đó mà chạy đi.

Hoàng Minh bây giờ đang vô cực khó khăn để chống đỡ Nhất Hoa. Nếu như là cận chiến, hắn tin tưởng rằng chắc chắn mình sẽ nhanh chóng hạ gục mụ ta, nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra cách nào để có thể tiếp cận được ả cả. Tốc độ của hai con hỏa xà kia rất nhanh khiến hắn không thể nào vừa đỡ đòn vừa tấn công được. Hắn cũng không thể sử dụng kế sách tối hôm qua, đối phương đã kinh qua một lần rồi chắc chắn sẽ rất cẩn trọng, hơn nữa đấy là do lúc tối cộng thêm có rừng cây che chắn nên hắn mới thành công được, còn bây giờ thì hoàn toàn là không thể. Nhưng chẳng lẽ lại đứng yên mà chịu đòn hay sao? Bỗng một ý tưởng lóe lên trong đầu Hoàng Minh.

_Chẳng lẽ thực sự phải dùng tới cách nguy hiểm này sao? Mặc kệ, nếu không thử thì một lát cũng bị mụ ta băm thây thôi.

Nghĩ thầm trong đầu Hoàng Minh lấy ra vài tấm yêu phù màu đỏ, cầm thương gạt đi hai con hỏa xà đang lao tới, hắn lao nhanh người về phía Nhất Hoa.

_Ha ha, muốn tìm đường chết?

Nhất Hoa cười như điên dại, ả không thể ngờ rằng tên này từ nãy đến giờ luôn bỏ chạy nay lại quay lại tự sát như vậy. Huy động hai con hỏa xà quay lại tấn công Hoàng Minh, ả vui mừng khi sắp cho tên hạ nhục mình về chầu diêm vương. Hai con hỏa xà lao nhanh tới, nhưng khi chúng sắp chạm vào Hoàng Minh thì bỗng sau lưng hắn phát nổ, thân mình hắn lao nhanh về phía trước, nắm chặt Sơn Hải Thủy Linh Thương chém xuống người Nhất Hoa.

Trúng đòn, Nhất Hoa rơi nhanh xuống phía dưới, gắng gượng đứng dậy. Trông ả bây giờ vô cùng tơi tả, mặt mũi lấm lem, tóc tai bù xù, trên vai máu liên tục chảy xuống. Mặc dù thế nhưng cũng rất may cho ả, cũng may là do ả nhanh nhạy nếu không bây giờ đã đầu lìa khỏi cổ.

_Thế nào hả mụ điên, đã tâm phục khẩu phục hay chưa?

Chống Sơn Hải Thủy Linh Thương xuống đất, Hoàng Minh lên tiếng chế giễu. Nhưng mặc dù hắn có thể làm Nhất Hoa trọng thương nhưng hắn cũng chả khá hơn là bao, vì lợi dụng vụ nổ mà hắn có thể tăng tốc độ của mình lên rất nhiều, nhưng hắn không thể lường trước được uy lực của mấy tấm yêu phù đó.

_Thằng nhóc khốn kiếp, chết đi cho ta.

Nhất Hoa điên cuồng lao về phía Hoàng Minh. Nếu như là lúc trước, Hoàng Minh phải dùng đến hạ sách mới có thể đánh bại được ả, nhưng bây giờ là cận chiến, mọi chuyện đã khác rồi. Nhanh chóng né đi đường kiếm của Nhất Hoa, Hoàng Minh tung một cước trúng bụng ả. Bị bắn xa mấy mét, đập đầu vào thành lễ đài, Nhất Hoa lăn ra bất tỉnh.

_Sư muội.

Đặng Hoa hét lên khi thấy Nhất Hoa bị Hoàng Minh đá bay đi. Đặng Hoa trước giờ vẫn luôn theo đuổi Nhất Hoa, nhưng rất tiếc tình cảm đó không được đáp lại, nàng đã lựa chọn một người khác. Mặc dù vậy, nhìn thấy người mình yêu thương bị thương, hắn làm sao có thể không tức giận được.

_Giết! Ta nhất định phải giết chết ngươi.

Nhìn Đặng Hoa lao về phía mình, Hoàng Minh nắm chặt thương trong tay sẵn sàng nghênh đón. Nhưng đang trên đường bay tới Đặng Hoa lại bị một quả thủy cầu bắn trúng, cả người bay sang một bên.

_Đối thủ của ngươi là ta, đừng nên sơ suất.

Cầm Thanh Lam Kiếm trên tay, Kiếm Tu ung dung đáp xuống bên người Hoàng Minh.

_Khá lắm, ta thực không ngờ con có thể hạ được Nhất Hoa.

Kiếm Tu vỗ vai Hoàng Minh cười nói. Lão thật không ngờ rằng nhị đồ đệ của mình chỉ bằng một thân bản lĩnh phàm nhân mà có thể đánh thắng được một tiên nhân Luyện Hư Trung Kỳ. Nhưng cái vỗ vai đó của Kiếm Tu làm Hoàng Minh đau đến méo mặt.

_Vân Long, Chinh Sư, Bá Thiên, Long Cô, các ngươi ở đâu mau đến giúp ta một tay.

Khó khăn đứng dậy, Đặng Hoa hét lên cầu cứu. Nhưng hắn vừa dứt lời thì một con giao long màu trắng từ trên trời rơi xuống, hóa trở lại thành Long Cô. Đưa mắt nhìn qua phía khác, ở bên kia cục diện trận chiến với mấy người Thiên Quân cũng đã ngã ngũ. Vì sống chung mấy trăm năm, nên mấy người Thiên Quân rất ăn ý với nhau, họ kết thành một trận pháp vây hãm mấy tiên nhân Xiển Giáo vào trong, khiến họ chỉ biết chịu trận.

Khốn kiếp, chẳng lẽ tất cả đã kết thúc rồi ư? Đúng rồi, Hàn Độc Long, Tiết Ác Hổ, nếu như bọn hắn bắt được Trụ Vương thì chúng ta có thể đảo ngược thế cờ này rồi. Nghĩ tới điểm này, Đặng Hoa như người chết vớ được phao, hắn đưa mắt khắp nơi để tìm kiếm hai người Hàn Độc Long cùng Tiết Ác Hổ. Nhưng khi nhìn thấy, hắn như rơi vào tuyệt vọng.

Hàn Độc Long và Tiết Ác Hổ mặc dù là đệ tử của Đạo Hạnh Chân Nhân, một trong Mười Hai Kim Tiên của Xiển Giáo nhưng bọn hắn cũng chỉ vừa đạt tới cảnh giới Luyện Hư Kỳ mà thôi, còn lâu mới mới có thể sánh bằng người đã đạt tới cảnh giới Luyện Hư Hậu Kỳ Đỉnh như Tử Tân được.

Mặc dù bọn hắn cũng có nghe nói Trụ Vương là đệ tử của Kiếm Tu nhưng bọn hắn trực tiếp không xem Tử Tân vào đâu cả, chỉ cần bỏ chút sức lực là có thể bắt được hắn. Nhưng càng đánh bọn hắn lại càng kinh ngạc, những chiêu thức tinh diệu của Tử Tân, hay so sánh về tiên khí, tất đều hơn xa hai người bọn hắn, càng đánh bọn hắn càng nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong.

Hàn Độc Long nháy mắt với Tiết Ác Hổ, sau đó tung một chưởng về phía Tử Tân. Nhanh chóng né tránh đi một chưởng đó, nhưng Tử Tân lại bị Tiết Ác Hổ quấn lấy. Hàn Độc Long sau khi tung một chưởng đó cũng nhanh chóng bay về phía ba người Khương Văn Sắc. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ rằng, bắt phi tần của Trụ Vương sau đó uy hiếp hắn, như vậy mới có thể đảo ngược thế cục được.

Nhưng Hoàng Phi Yến cũng đâu phải một cô gái liễu yếu đào tơ. Đừng trông nàng như vậy mà tưởng dễ bắt nạt, cách đây không lâu nàng cũng đã đột phá được cảnh giới Luyện Hư Hậu Kỳ. Hàn Độc Long vừa lao tới, mắt thấy sắp có thể bắt được con mồi thì hắn lại bị một thủy cầu giam giữ. Cầm Huyễn Thủy Châu trên tay, Hoàng Phi Yến lắc nhẹ một cái, không khí bên trong thủy cầu liền biến mất, Hàn Độc Long nhanh chóng ngộp thở, bất tỉnh ngay tại chỗ. Hoàng Phi Yến giải trừ thủy cầu, cả thân hình của Hàn Độc Long rơi xuống đất, không biết còn sống hay đã chết.

Tiết Ác Hổ dù sao cũng không phải là đối thủ của Tử Tân. Lúc trước là hai đấu một đã rơi xuống hạ phong rồi, bây giờ chỉ còn mình hắn, nhanh chóng hắn bị Tử Tân chặt đứt một tay, dính một cước rơi thẳng xuống dưới.

Nhìn cảnh này, Đặng Hoa rơi vào tuyệt vọng. Hắn đã quá tham lam khi nghe đến những hứa hẹn của Vi Tử Khải sau khi giúp hắn đoạt lấy ngai vị. Nhưng giờ đây nhìn xem, đồng môn của hắn, người thì bị thương, người thì không rõ sống chết, hắn làm sao có thể ăn nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn đây.

Truyện Chữ Hay