Tình Địch Luôn Trêu Tôi

chương 63: truy bắt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc này, Lục Kỳ đang cùng với Trình Nặc ở trong nhà hàng, nhân viên phục vụ đem đồ ăn dọn lên xong, sau khi nói câu "Mời từ từ dùng" liền đi ra ngoài.

"Dì à, con cũng không có ý gì khác, chẳng qua là cảm thấy vì tốt cho Tri Điểu, chúng ta có phải nên cố gắng để em ấy tránh xa Tùy Chí Thanh một chút hay không?" Sau đó Lục Kỳ lại nói.

Trình Nặc cầm đôi đũa, vươn tay, gắp một chút đồ ăn để vào trong miệng rồi nhai nuốt, sau đó cười nói: "Xem ra con rất quan tâm đến Tri Điểu a, vậy mà cũng đi chú ý đến những tin tức ngoài lề này..."

"Đó là vì con vô tình nhìn thấy, phát hiện được có quan hệ với Tri Điểu, cho nên liền..."

"Chuyện này không có gì sai, dì sẽ trông chừng Tri Điểu. Lục Kỳ, cám ơn con." Trình Nặc khẽ chau mày nhìn đồ ăn ở trước mặt, sau đó thở dài: "Con si tình đối với con gái của dì, dì có thể nhìn thấy được."

Lục Kỳ sau khi nghe được lời nói của Trình Nặc, tâm tình nhất thời liền buông lỏng, dù sao chỉ cần bố mẹ của Hạ Tri Điểu vẫn đứng về phía mình thì không cần phải sợ chuyện gì.

Sau đó Lục Kỳ lại nhàn nhạt cười, mở miệng nói: "Bởi vì con thật sự rất yêu Tri Điểu."

"Ân..." Trình Nặc cầm ly nước lên, uống một ngụm, khẽ gật đầu.

-------------------------------

Ở một bên khác, hai người Tùy Chí Thanh và Hạ Tri Điểu sau khi cơm nước xong xuôi liền đi đánh răng rửa mặt, sau đó làm ổ ở trên giường.

"Mình muốn tiếp cận với Hân Di thì tương đối khó, nhưng nếu là cậu thì chắc là có thể a?" Tùy Chí Thanh cầm điện thoại di động, mở ra giao diện Weibo của Hân Di, nhìn về phía Hạ Tri Điểu. "Mình cảm giác được hình như cậu có quen biết với một số người ở trong ngành giải trí."

"Ân, dù sao ba mình cũng là một trong những cổ đông của Công ty trách nhiệm hữu hạn truyền thông Kỳ Cổ." Hạ Tri Điểu lại quay đầu nhìn về phía Tùy Chí Thanh. "Cậu muốn mình tiếp cận cô ta sao?"

"Đúng vậy." Tùy Chí Thanh gật đầu. "Cô ta từng vì bạn trai cô ta theo đuổi mình, trong điện thoại của hắn ta còn có ảnh chụp của mình, sau đó cố ý thuê người mua một lượng lớn bàn chải, đồng thời còn tố cáo mình bán hàng giả, làm cho cửa hàng mình bị niêm phong. Đáng tiếc là lúc đó mình không còn gì nữa, cũng không có đủ sức lực để chứng mình trong sạch, làm cho đến tận bây giờ cũng không có chứng cứ, cho nên hiện tại cũng không chứng minh được sự trong sạch của mình."

"Mình hiểu, cho nên... Cậu muốn mình tiếp cận cô ta, sau đó đặt bẫy để cô ta chui vào, đem mọi chuyện nói rõ, đúng không?" Hạ Tri Điểu nhìn về phía Tùy Chí Thanh.

"Đúng vậy." Tùy Chí Thanh gật đầu. "Với thân phận và địa vị của cậu ở chỗ đó, trong thời gian ngắn liền có thể tiếp cận được cô ta."

"Ân, được." Hạ Tri Điểu gật gật đầu, sau đó lại vươn tay ra, kéo kéo tóc của Tùy Chí Thanh. "Chỉ là... tại sao cậu có thể nam nữ đều ăn sạch a? Haiz, cứ như vậy, sau này mình có phải không chỉ để phòng nữ, mà còn nên đề phòng cả nam hay không?"

Thình lình bị Hạ Tri Điểu hỏi một vấn đề như vậy, Tùy Chí Thanh nghẹn lời: "Mình làm gì nam nữ đều ăn sạch..."

"Vốn chính là như vậy, thời điểm Đại học không chỉ có bạn học nữ viết thư tình cho cậu, mà bạn học nam cũng có." Hạ Tri Điểu một bộ dạng không vui vẻ.

"Thế nhưng bọn họ viết hay không, còn mình có nhận hay không, là hai việc khác nhau mà đúng không?" Tùy Chí Thanh cười nói.

"Mỗi ngày đều có điêu dân muốn cướp đi sủng phi của trẫm..." Hạ Tri Điểu tiếp tục thì thầm.

"Làm gì có... Mình cũng chỉ có một mình cậu." Tùy Chí Thanh nói xong, ở trên trán Hạ Tri Điểu khẽ hôn một cái.

Vì vậy Hạ Tri Điểu liền nở nụ cười: "Được rồi, mình biết rồi. Nhưng mà ba của Vu Hân Di là ai vậy? Mình phải nhìn xem mình có thể chọc cho cô ta giận đến mức độ nào."

"Mình tra cho cậu xem." Tùy Chí Thanh nói xong, liền ở trên điện thoại di động đánh ra ba chữ "Vu Đinh Nhất", sau đó bắt đầu tìm kiếm, mở ra bách khoa, đưa đến trước mặt Hạ Tri Điểu.

"Được, mình biết rồi, hoàn toàn có thể." Hạ Tri Điểu sau khi xem xong, cười cong cả hai mắt.

Trong lúc hai người đang trò chuyện đến quên cả thời gian, cửa phòng bị gõ gõ. Vì vậy Tùy Chí Thanh liền lập tức xuống giường, đi qua mở cửa ra.

"Dì?" Sau khi nhìn thấy Trình Nặc, Tùy Chí Thanh kêu lên một tiếng.

"Ân." Trình Nặc nghiêng người sang, từ bên người Tùy Chí Thanh đi vào bên trong, đi đến một cái ghế ngồi xuống, sau đó nói: "Hôm nay Lục Kỳ hẹn dì gặp mặt, cho dì xem một vài thứ."

Tùy Chí Thanh nghe vậy, gật gật đầu: "Chắc là những tin tức ở trên Weibo."

"Đúng vậy." Trình Nặc gật đầu.

"Con có thể cam đoan, những chuyện kia đều không phải là sự thật." Tùy Chí Thanh nói.

"Dì biết, dì tin tưởng con, nhưng mà dì ở trước mặt Lục Kỳ làm bộ cảnh giác đối với con." Trình Nặc nói.

"Như vậy cũng tốt." Tùy Chí Thanh nghe vậy, gật đầu. "Vậy hai ngày này, trước hết con tạm thời dọn ra ngoài ở."

"Cậu muốn đi đâu vậy?" Hạ Tri Điểu vội vàng hỏi.

"Mình có thể đi đến chỗ của Trần Ngân Hân." Tùy Chí Thanh nói.

"Được... Nhưng mà..." Từ đầu đến cuối Trình Nặc đều cảm thấy trong lòng luôn luôn bất an.

"Dì, không sao, hắn ta cũng không còn tự do được bao lâu nữa đâu. Điều bây giờ chúng ta cần làm chính là trước khi cảnh sát tiến hành truy bắt thì không nên chọc giận hắn ta, khiến cho hắn ta có suy nghĩ cá chết lưới rách mới tốt." Tùy Chí Thanh nói.

"Truy bắt?" Trình Nặc nghe được hai chữ này, bỗng nhiên giương mắt nhìn Tùy Chí Thanh. "Chuyện liên quan đến Lục Kỳ... Có nghiêm trọng như vậy không?"

"Ân... Kỳ thật tất cả đều có dấu hiệu để theo dõi." Tùy Chí Thanh gật đầu. "Hiện tại con cũng không tiện nói nhiều, sau này dì sẽ hiểu."

"Được." Trình Nặc gật đầu.

Hôm sau Tùy Chí Thanh đến studio, sau đó bắt đầu liên lạc với biên tập của Linh Khê Nguyệt - U Tuyền, Tùy Chí Thanh lên tiếng chào rồi bắt đầu hỏi thăm: "Tôi là Vô Ngôn, muốn hỏi cô một chút chuyện liên quan đến Linh Khê Nguyệt. Cho đến bây giờ tôi cũng không quen biết người này, thế nhưng thoạt nhìn ở trên Weibo cô ấy hình như có quen biết tôi, tôi muốn hỏi là đã xảy ra chuyện gì."

Một lát sau, U Tuyền liền hồi đáp: "Xưa nay tôi không can thiệp vào đời tư cá nhân của hoạ sĩ, sau này có một khoảng thời gian người nhà cô ấy thay mặt cô ấy nói muốn nghỉ phép dài hạn, bởi vì cơ thể không được khoẻ. Cho nên tôi cũng không rõ là có chuyện gì. Chỉ là thường ngày cùng nhau nói chuyện phiếm, hình như cô ấy rất thích cô."

Thái độ của U tuyền thoạt nhìn cũng giống như những người ở trên mạng, đối với Tùy Chí Thanh hình như cũng có chút mâu thuẫn.

"Thế nhưng chuyện này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của tôi." Tùy Chí Thanh tiếp tục đánh chữ. "Nếu như cô không biết chuyện gì xảy ra, vậy cũng không sao, nhưng mà có thể cho tôi cách thức liên lạc với Linh Khê Nguyệt được không?"

Mấy phút sau, U Tuyền trả lời: "Có thể."

Một giây sau, U Tuyền liền nhắn đến một số điện thoại.

Sau khi Tùy Chí Thanh nhìn thấy thì lập tức lưu số lại vào trong điện thoại di động. Sau đó Tùy Chí Thanh liền gọi vào dãy số điện thoại kia.

Lần thứ nhất, không có người nghe máy, lần thứ hai, cuối cùng cũng có người bắt máy. Nhưng mà nghe qua lại là giọng nói của một người phụ nữ trung niên.

"A lô?" Người phụ nữ trung niên kia nhỏ giọng hỏi.

"A lô, xin chào, xin hỏi cô có phải là... Linh Khê Nguyệt không?" Tùy Chí Thanh có chút nhíu mày.

"Tôi là mẹ của nó, cho hỏi cô là ai?" Mẹ của Linh Khê Nguyệt chần chừ trong chốc lát, vội vàng hỏi.

"Cháu là một họa sĩ, tên là Vô Ngôn, bởi vì một năm gần đây con gái của cô ở trên mạng tuyên bố là cô ấy thích cháu, tạo cho cháu một số phiền phức lớn, cho nên cháu muốn gặp cô ấy một chút, mặt đối mặt nói chuyện này, dù sao cháu cũng không quen biết cô ấy." Tùy Chí Thanh nói.

"Thì ra cô chính là Vô Ngôn a..." Mẹ của Linh Khê Nguyệt thì thào nói.

"Sao ạ?"

"Vậy... Xin hỏi cô ở đâu?" Sau đó Tùy Chí Thanh lại hỏi.

"Thành phố Cẩm Khê."

"Được, vậy cô nhắn địa chỉ cho cháu, cháu sẽ sắp xếp thời gian đến đó." Tùy Chí Thanh nói xong, liền cầm lấy cái laptop nhỏ đang để ở trên bàn.

Hai ngày sau, trên Weibo của Tùy Chí Thanh chỉ nhắn một câu. "Tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích", chỉ có một câu như thế này, không có lập tức làm sáng tỏ, cũng không có cái gọi là "Xin lỗi thanh minh."

Quần chúng ăn dưa cũng không biết mệt mỏi, vẫn ở trong bóng tối viết đủ các loại bình luận, hoặc là mắng chửi, hoặc là bảo vệ Tùy Chí Thanh, còn có một số thì biểu hiện đây là ai, căn bản không hề quen biết, tại sao lại được tìm kiếm nhiều như vậy, có phải là một hiện tượng gì không. Hơn nữa có một số thì bày tỏ kiên quyết sau này sẽ không mua bất cứ tạp chí, sách báo... có liên quan đến Studio Flower.

Lục Kỳ nhìn toàn cảnh ở trên mạng lần này, lại từ chỗ thủ hạ của mình biết được tin tức Tùy Chí Thanh đã từ chỗ Hạ Tri Điểu dọn ra ngoài, thầm nghĩ Tùy Chí Thanh chắc là đã cùng đường rồi, hai tay không khỏi đặt lên nhau để ở trên đùi, cười một tiếng.

Đây chính là kết quả mà mình mong muốn.

Sau khi Tùy Chí Thanh từ thành phố Cẩm Khê trở về, đúng lúc cũng nhận được tin tức của Dương Băng Lộ. Ngồi trước máy vi tính trong văn phòng, Tùy Chí Thanh vuốt vuốt mái tóc, nhìn xem những thứ Dương Băng Lộ gửi đến, có chút rủ mắt xuống. Ân, cũng đã đến lúc rồi, bây giờ chính là thời điểm để bắt Lục Kỳ.

Giữa trưa ngày hôm sau, sau khi đến giờ nghỉ, Tùy Chí Thanh liền tắt máy tính, uống một hớp nước, sau đó liền buông ly nước xuống, cầm chìa khóa xe lên, sau đó đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị đi ăn cơm.

Kết quả vừa đi ra đến cửa, Tùy Chí Thanh liền nhìn thấy Lục Kỳ đang đứng ở chỗ đó.

Chỉ thấy Lục Kỳ vẫn ăn mặc chỉnh tề như cũ, lưng thẳng tắp, tóc được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ, bộ dáng kia vừa nhìn qua vô cùng nhã nhặn, làm cho những người đang đi đường ở xung quanh cũng nhịn không được đưa mắt nhìn Lục Kỳ.

"Lục tiên sinh?" Tùy Chí Thanh cầm chìa khóa xe, ngẩng đầu nhìn Lục Kỳ.

"Gần đây tình hình của Tùy tiểu thư như thế nào?" Lục Kỳ mỉm cười.

Tùy Chí Thanh nghe xong, nhìn xuống mặt đất, lại nhìn về phía Lục Kỳ: "Khó mà nói."

Nghe được ba chữ khó mà nói này, Lục Kỳ cười toét miệng một cái.

"Nếu như Tùy tiểu thư không bận chuyện gì, chúng ta cùng nhau đi ăn trưa, cùng nhau quen biết thêm, trò chuyện kỹ lưỡng một chút, cô thấy thế nào?" Lông mày của Lục Kỳ giương cao, vênh váo mà nhìn Tùy Chí Thanh, giống như là đang nhìn một con mồi đã bị bản thân mình trói chặt lại.

Tùy Chí Thanh nghe xong, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi gật gật đầu: "Có thể. Đi đến chỗ nào?"

"Tôi biết một nhà hàng bán món Trung gọi là Tụ Tiên Các, danh tiếng cũng không tệ lắm." Lục Kỳ nói.

"Được, vậy chúng ta cứ đi đến nhà hàng đó cũng được." Tùy Chí Thanh nhìn Lục Kỳ, gật đầu.

Sau đó Lục Kỳ liền đi trước một bước về phía trước, Tùy Chí Thanh thì đi theo ở phía sau, tiếp đó hai người một trước một sau đi vào trong thang máy, bầu không khí ở bên trong lộ ra cảm giác áp bức rất nồng đậm, khiến cho những người khác ở trong thang máy đều không tự chủ được mà yên lặng.

Nhà hàng Tụ Tiên Các nhìn qua trang trí cũng không tệ, ở trong sân có đặt một hòn non bộ, bên trong hồ sương khói lượn lờ, hơn nữa còn có hoa súng nở rộ, phong cách nhìn qua rất thanh cao. Chỉ là bởi vì đang là giữa trưa, lại là ngày làm việc, cho nên ở bên trong cũng không có đông khách lắm.

Sau khi ngồi xuống, hai người đều không tập trung gọi một chút đồ ăn, Lục Kỳ liền đem menu đưa lại vào trong tay nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh.

Sau đó hai người vừa dùng nước trà rửa bộ đồ ăn vừa thỉnh thoảng ngước mắt nhìn người đối diện, ngửi ngửi được mùi đàn hương nhẹ nhàng không biết từ nơi nào thổi đến, trong lòng mang theo tâm tư riêng.

"Chuyện của Tùy tiểu thư ở trên Weibo, tôi có nhìn thấy." Một lát sau Lục Kỳ liền rửa ly xong, rót một ly nước, lúc cầm lên, hơi lắc lắc.

"Xem ra chuyện này thật sự gây xôn xao dư luận, làm cho tất cả mọi người đều biết a, ngay cả Lục tiên sinh cũng bị kinh động đến." Tùy Chí Thanh cũng tự rót cho bản thân một ly nước.

"Loại cảm giác này, nhất định là rất khó chịu a?" Lục Kỳ uống một hớp nước, chậm rãi ung dung nói.

"Đương nhiên, thời điểm Lục tiên sinh làm những chuyện này, hẳn là đã đoán được tôi sẽ rất khó chịu, cho nên mới làm không phải sao?" Tùy Chí Thanh nhìn điện thoại di động, mỉm cười.

Lục Kỳ nhún nhún vai, buông ra cánh tay đang khoanh lại, từ chối cho ý kiến.

Lòng bàn tay của Tùy Chí Thanh ở trên màn hình điện thoại lướt lướt, chỉ thấy ở trên Weibo của Linh Khê Nguyệt vừa đăng tin, nội dung mới nhất là: "Bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, con gái của tôi là Linh Khê Nguyệt trên phương diện tinh thần xảy ra vấn đề, đành phải nhập viện tiến hành trị liệu, nhưng lại không ngờ rằng những tin tức ở trên Weibo mà con gái tôi đã đăng bị người có tâm tư xấu lợi dụng, làm cho cuộc sống của @ Vô Ngôn ZGN lão sư gặp nhiều phiền phức to lớn, thật sự rất là xin lỗi, hơn nữa hi vọng mọi người có thể thông cảm. Ngoài ra, bản nhân tôi có thể làm chứng, Vô Ngôn lão sư cùng con gái tôi trong quá khứ không có bất kỳ quan hệ gì, bởi vì con gái tôi hơn một năm qua không hề bước chân ra khỏi nhà, mỗi ngày tôi đều làm đồ ăn xong rồi đem lên phòng riêng cho nó, con gái tôi nói những lời kia cũng là bởi vì nó đối với tác phẩm của Vô Ngôn lão sư quá mức yêu thích. Mấy ngày nay Vô Ngôn lão sư có tìm đến gặp con gái của tôi khiến tôi vô cùng cảm kích. Mặt khác, bên dưới là sổ khám bệnh của con gái tôi. Ngoại trừ tên họ và mã số ra, những thứ khác đều không có thay đổi. Cho nên cầu xin mọi người đừng làm những chuyện gây khó xử cho Vô Ngôn lão sư."

Tin tức vừa xuất hiện trên Weibo, lập tức liền có không ít bình luận, những kẻ luôn luôn sôi nổi ồn ào đòi Tùy Chí Thanh lên tiếng xin lỗi đều lập tức im miệng lại.

"Chẳng qua là... Lục Tiên Sinh đến tìm tôi rốt cục là có chuyện gì?" Tùy Chí Thanh sau khi xem hết một lượt Weibo, lại giương mắt nhìn về phía Lục Kỳ đang ngồi ở đối diện.

"Tôi có thể giúp cô giải quyết hết những chuyện này." Lục Kỳ nói.

"Ồ?" Tùy Chí Thanh có chút nhướng mày. "Thật sao?"

"Tôi là người đã đốt lửa." Lục Kỳ vuốt ve bên mép ly. "Tôi tự nhiên có cách làm thế nào

để dập tắt nó."

"Nha... Vậy thì điều kiện là gì?" Sau đó Tùy Chí Thanh lại đổi mới giao diện Weibo, chỉ thấy trên phương tiện truyền thông vào mấy phút trước vừa đăng lên một blog: "Một đoạn ghi âm. Mọi người có thể tìm hiểu một chút."

Tùy Chí Thanh không có mở ra nghe. Chẳng qua là kéo xuống phần bình luận. Sau đó bình luận phía dưới giống như ong vỡ tổ.

Bởi vì nội dung phần ghi âm này là Hạ Tri Điểu chất vấn Vu Hân Di có liên quan đến chuyện lúc trước bôi xấu cửa hàng của Tùy Chí Thanh. Mặc dù lúc đầu đánh chết Vu Hân Di cũng không thừa nhận mình có liên quan đến chuyện kia, nhưng mà tiếc rằng lúc Hạ Tri Điểu dò hỏi quả thật rất ra dáng, khiến cho Vu Hân Di lúc nói chuyện trăm ngàn sơ hở, cuối cùng gần như là dùng một câu để diễn tả: "Cô ta đang che dấu."

Cứ như vậy, Vu Hân Di ở bên kia cũng đang rối loạn rồi. Tùy Chí Thanh nhìn xem những cái bình luận kia, sờ sờ cái cằm, lại ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Lục Kỳ.

"Điều kiện chính là... cô, vĩnh viễn rời xa Hạ Tri Điểu." Lục Kỳ yên lặng nhìn chăm chú Tùy Chí Thanh. "Nếu không, cô sẽ còn phải nếm trải càng nhiều chuyện đau khổ mà cô không thể tưởng tượng được."

"Giống như?" Tùy Chí Thanh nhẹ giọng ho một cái, sau đó cầm điện thoại di động, lại lướt xuống, cuối cùng thuận tay chuyển phát đi một cái tin tức: "Tìm hiểu một chút @ Ngày hôm nay vào lúc mười giờ ba mươi bốn phút, cảnh sát ở Thành Bắc Dương Thành thay phiên nhau bắt được ba người là họ Trần, họ Lý, họ Ngô..."

Lục Kỳ nhìn qua thì thấy Tùy Chí Thanh vẫn bình tĩnh như vậy, phảng phất dường như không có một chút hốt hoảng nào, không khỏi siết chặt nắm đấm. Luôn có cảm giác, tất cả mọi thứ hình như đều không hợp lý.

"Giống như..."

Thế nhưng đúng vào lúc này, điện thoại di động của Lục Kỳ vang lên. Vì vậy Lục Kỳ liền cầm điện thoại lên.

Chỉ thấy bên trong Wechat, một nhân viên gửi tin nhắn đến: "Ông chủ! Vừa rồi ở trong công ty không có ai thông báo trước, đột nhiên có cảnh sát xông vào, chạy mau!"

Lục Kỳ xem xong, đột nhiên sững sờ, sau đó bất thình lình đập bàn một cái, tiếp đó đột nhiên đứng dậy, gân xanh ở trên trán bất ngờ hiện ra. Tại sao lại đột ngột như vậy? Rõ ràng lần này mình vô cùng cẩn thận, làm sao còn xảy ra sự cố?

Cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, sau đó Lục Kỳ liền kéo ghế ra, nhìn chăm chú vào Tùy Chí Thanh: "Tôi có việc, sau này chúng ta nói tiếp."

Nói xong, Lục Kỳ liền chuẩn bị bước nhanh đi về phía cửa.

Nhưng mà cùng lúc đó, Tùy Chí Thanh cũng đột ngột đứng dậy, nhấc chân lên đá vào một cái ghế vừa dày vừa nặng, cái ghế liền theo đà lướt trên sàn nhà, chắn ngay ở cửa.

"Tùy tiểu thư đây là có ý gì?" Lục Kỳ quay người lại nhìn Tùy Chí Thanh.

"Vẫn còn chưa trò chuyện xong đâu." Tùy Chí Thanh trong khi nói chuyện, khẽ cười một cái.

Lục Kỳ nhìn Tùy Chí Thanh một cái, lông mày nhíu chặt, sau đó nghiêng đầu một chút, nhấc lên nắm đấm, tiếp đó làm ra một bộ dáng chuẩn bị tấn công về phía Tùy Chí Thanh, trong mắt màu đỏ giống như là nhiễm máu: "Vậy sao? Xem ra hôm nay chúng ta đúng là phải tâm sự thật tốt."

"Mời." Tùy Chí Thanh duỗi ra một tay, yên lặng mà nhìn Lục Kỳ, khóe môi vẫn mỉm cười như cũ.

Lục Kỳ đột nhiên phát hiện, điều khiến mình căm hận Tùy Chí Thanh nhất đã không phải là chuyện cô ta đoạt mất Hạ Tri Điểu, mà là cô ta đối diện với mình luôn luôn biểu lộ thần sắc như vậy. Thần sắc như thế này, chính là luôn muốn kêu người cho cô ta một giáo huấn lớn, khiến cho Tùy Chí Thanh hoàn toàn cúi đầu nghe theo lời mình.

Nuốt nước bọt một cái, sau đó Lục Kỳ liền bước về phía trước một bước, tay phải nắm thật chặt thành nắm đấm, chạy về phía Tùy Chí Thanh, dùng sức muốn chào hỏi gương mặt Tùy Chí Thanh! Đúng ngay trong khoảnh khắc đó, cơ thể của Tùy Chí Thanh hơi nghiêng qua một bên, né tránh cái nắm đấm mãnh liệt như gió kia.

"Tới đi." Đứng ở một bên, Tùy Chí Thanh rủ mắt xuống, giơ tay lên, lại hướng về phía Lục Kỳ ra chiêu một chút. Thân thể của Tùy Chí Thanh tuy rất là mảnh khảnh, nhưng cũng rất là nhanh nhẹn.

Lục Kỳ cắn chặt răng nhìn Tùy Chí Thanh, lại nghiêng đầu một cái, sau đó lại nắm chặt nắm đấm một lần nữa, tiếp tục xông về phía trước.

Giờ phút này, con mắt của Tùy Chí Thanh khẽ nhúc nhích, chân phải móc lên một cái ghế, nắm chặt ở trong tay, ngay thời điểm Lục Kỳ tiến lên liền bỗng nhiên quét ngang qua, sợi tóc tung bay, chiếc ghế liền trực tiếp đánh trúng ngay phần hông của Lục Kỳ! Cái cú đánh chính xác kia khiến cho Lục Kỳ bị đau không khỏi nhíu chặt lông mày, cơ thể cũng nửa quỳ ở trên mặt đất.

"Lại mời." Đem cái ghế ném qua một bên, Tùy Chí Thanh lấy điện thoại di động ra nhìn vào vị trí được chia sẻ trên Wechat, sau đó vỗ vỗ hai tay, cũng nắm chặt thành quyền giơ lên cao một chút. Lần này ánh mắt của Tùy Chí Thanh thoạt nhìn sắc bén tựa như một con báo.

Hô hấp bất ổn, Lục Kỳ chậm rãi đứng dậy nhìn Tùy Chí Thanh, lồng ngực kịch liệt phập phồng. Bại bởi một người phụ nữ, đối với mình mà nói, là một chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Lại lần nữa vung nắm đấm hướng về phía mặt của Tùy Chí Thanh, nhưng mà Tùy Chí Thanh liền nghiêng đầu, tránh đi quả đấm kia, một tay nắm chặt cổ tay của Lục Kỳ, vặn rồi đè xuống một cái, một cơn đau đớn kịch liệt lập tức tràn khắp cơ thể của Lục Kỳ. Sau đó Tùy Chí Thanh xoay một vòng đá ngay cổ của Lục Kỳ.

Phun ra một ngụm máu, ánh mắt của Lục Kỳ nhìn Tùy Chí Thanh, tựa như là đang nhìn một con quái thú.

"Tiếp tục." Tùy Chí Thanh thổi một hơi vào nắm đấm của mình.

Sau đó Lục Kỳ thở phì phò, nhìn xuống đồng hồ rồi nhìn qua Tùy Chí Thanh, mơ hồ có một loại cảm giác bất an lục đục nổi lên trong lòng. Vì vậy Lục Kỳ vội vàng một cước đá văng cái ghế đang cản ở cửa ra vào, mở cửa ra, sau đó liền sải bước chạy nhanh ra bên ngoài.

Tùy Chí Thanh đi đến cửa, nhìn một chút hướng Lục Kỳ bỏ chạy, cũng không có đuổi theo ở phía sau, mà là mở ra Wechat, nhắn một cái tin: "A, đến rồi thì tốt.

»

Truyện Chữ Hay