Tình Địch Luôn Trêu Tôi

chương 53: ai bảo cậu dám nói xấu lão bà của mình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Lại ăn nói lung tung, mình không thèm để ý đến cậu." Ở đầu dây điện thoại bên kia, Hạ Tri Điểu sẵng giọng.

"Cậu bỏ được sao?" Tùy Chí Thanh hỏi.

"Tại sao lại không bỏ được? Bây giờ mình liền tắt máy." Hạ Tri Điểu sau khi nói xong, quả nhiên liền lập tức tắt điện thoại.

Nhưng mà một giây sau, Hạ Tri Điểu lại gửi đến một cái tin nhắn: "Ngày mai đi lấy xe, đừng quên đấy. Thật là, không phải là tặng cho cậu chiếc xe hay sao, cứ một mực chối từ. Đổi lại là người khác không biết vui vẻ là bao nhiêu."

Tùy Chí Thanh sau khi nhìn thấy, rủ mắt xuống cười một cái, sau đó trả lời: "Mình bây giờ không phải là đã tiếp nhận rồi sao?"

"Nhưng mà cậu chỉ chọn một chiếc rẻ tiền." Hạ Tri Điểu tiếp tục không vui. "Làm phiền cậu một chút, có thể có bộ dáng đang cùng yêu đương với tiểu phú bà có được không?"

"Có thể lái là được rồi, mình không quan tâm những cái kia." Tùy Chí Thanh vui vẻ.

"Vậy dứt khoát mình cứ mua cho cậu cái máy kéo là được rồi, có muốn hay không?" Hạ Tri Điểu hỏi lại.

Tùy Chí Thanh sửng sốt một giây, cười trả lời: "Có thể, nhưng ở trung tâm thành phố không chạy được."

Còn một chuyện khác là phải thi bằng lái máy kéo.

"Thực sự là... Còn có, không phải đã nói với cậu rồi hay sao, trước khi tan làm nhớ phải gọi cho mình, để mình đến đón cậu a...." Hạ Tri Điểu còn nói.

"Có thể mình không nỡ đánh thức cậu." Tùy Chí Thanh ở lầu một dừng lại bước chân, tiếp tục trả lời.

Phía bên kia, sau khi Hạ Tri Điểu nhìn thấy Tùy Chí Thanh trả lời, liền để máy tính bảng xuống, ôm lấy chăn mền trở mình, sau đó lặng lẽ nở nụ cười.

"Đồ đần!" Đánh xuống hai chữ, Hạ Tri Điểu liền ấn gửi đi.

"Vậy cũng không còn cách nào, cái đồ đần này cậu đã ký nhận rồi, cũng chỉ có thể thu nhận." Tùy Chí Thanh đi đến cửa ra vào.

"Không nói với cậu nữa, mình chơi cùng Hạ Hạ." Hạ Tri Điểu nhắn xong một câu cuối cùng, liền cầm lấy điện thoại, đem Hạ Hạ ôm vào trong ngực, đi đến cái ghế lười ở bên cạnh nằm xuống.

Thế nhưng mặc dù là nói như vậy, trên thực tế, Hạ Tri Điểu một hồi lại vuốt ve đầu của mèo con, một hồi lại cầm điện thoại di động lên nhìn nhìn thời gian, nhìn xem Tùy Chí Thanh có trả lời lại hay chưa.

Luôn cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây đều có chút khó trôi qua. Vốn dĩ là Hạ Tri Điểu muốn tìm một cái video gì đó xem để giết thời gian, để chờ đợi Tùy Chí Thanh trở về, kết quả đều xem không được bao nhiêu, cuối cùng cái xem nhiều nhất chính là thời gian.

Lúc Tùy Chí Thanh đi ra khỏi toà nhà, chỉ thấy ở trên đầu đang rơi những cơn mưa nhỏ dày đặc và tinh tế. Quả nhiên cho dù là ngày mưa, ở những tình cảnh khác nhau sẽ mang đến cho con người những cảm thụ không giống nhau.

Thời điểm khi mà tâm trạng không được tốt, sẽ cảm thấy thế giới là như thế này, luôn chìm trong một màu lo lắng. Nhưng mà khi thời điểm tâm trạng tốt, lại có cảm giác thế giới là như vậy, triền triền miên miên, mỗi một giọt nước mưa đều hôn lên mặt đất, thật đẹp.

"Tạm biệt bà chủ!"

Lúc này có hai người nhân viên đi qua ở bên cạnh Tùy Chí Thanh, giọng nói trong trẻo cởi mở lên tiếng chào.

"Tạm biệt." Tùy Chí Thanh gật gật đầu, sau đó nắm chặt cán dù, đi xuống bậc cầu thang, cuối cùng đưa tay đón lấy một chiếc xe.

Nói ra địa chỉ, sau khi đóng dù lại để qua một bên, Tùy Chí Thanh lại lấy điện thoại di động ra, mở xem Wechat. Thấy trong vòng tròn bạn bè có chấm đỏ, vì vậy Tùy Chí Thanh liền ấn mở nhìn.

Chỉ thấy Hạ Tri Điểu khoảng hai phút trước nhắn một cái tin trong vòng bạn bè, nội dung là: "Muốn ăn một đĩa lớn cua hương cay, cộng thêm một hộp lớn sầu riêng, lại có thêm một chai bia nữa, hoàn mỹ!"

Nhìn thấy vòng tròn bạn bè này, liên tưởng đến biểu hiện của Hạ Tri Điểu giống như một chú mèo con ham ăn, Tùy Chí Thanh liền kiềm chế không được nở nụ cười.

Sau khi nhìn thấy vòng tròn bạn bè, Tùy Chí Thanh lại nhìn về phía tài xế: "Thật ngại quá, nhờ đổi địa chỉ đi đến nơi khác, chở tôi đến tiệm cua hương cay Duyên Tụ Tiên đi."

"Được." Tài xế gật đầu đáp ứng.

Vì vậy Tùy Chí Thanh lại tiếp tục liếc nhìn vòng bạn bè của Hạ Tri Điểu. Gần đây bản thân mình cũng không có việc gì vui, hứng thú duy nhất chính là nhìn Hạ Tri Điểu nhắn những cái tin này.

Sau khi đến cửa tiệm chuyên bán hải sản cay, Tùy Chí Thanh mua một cân cua hương cay, sau đó lại đi đến tiệm trái cây ở bên cạnh chọn sầu riêng.

Tùy Chí Thanh không thích ăn sầu riêng, cho đến bây giờ cũng chưa từng mua, bởi vì cảm thấy mùi vị rất nặng. Nhưng mà Hạ Tri Điểu lại nói là thích ăn, Tùy Chí Thanh cảm thấy cho dù mình có bị hun chết cũng chịu được.

Nói như vậy, mặc dù mình là người yêu thích ăn uống nhưng trên thực tế vẫn còn rất kén ăn, cái này cũng không ăn cái kia cũng không ăn. Có rất nhiều thứ sau này sẽ dần dần ăn, cũng đều là thay đổi vì Hạ Tri Điểu, dù sao mình muốn cùng cậu ấy ăn.

Lựa chọn một hồi, xách một quả sầu riêng đã cân xong, Tùy Chí Thanh lại một lần nữa đón xe quay về nhà.

Mở cửa đi vào, đem đồ để qua một bên, đóng cửa thay giày, Tùy Chí Thanh ngẩng đầu một cái thì thấy Hạ Tri Điểu đúng lúc ôm mèo con từ trong phòng chạy ra.

Nửa tháng không gặp, Hạ Tri Điểu nhìn qua hình như càng trở nên quyến rũ hơn rất nhiều. Dáng vẻ kia, đường cong kia, cộng thêm mái tóc phong tình vạn chủng cùng với gương mặt xinh xắn... Cho dù Hạ Tri Điểu chẳng qua là chỉ vô cùng đơn giản đứng tựa người ở nơi đó cũng khiến cho người khác thấy động tâm vô cùng.

Sau khi nhìn thấy Tùy Chí Thanh, Hạ Tri Điểu liền đem Hạ Hạ bỏ trên mặt đất, sau đó đem tóc vén ra sau tai, vịn tay đi xuống cầu thang, đi đến trước mặt Tùy Chí Thanh, ngước mặt lên nhìn Tùy Chí Thanh.

"Mình và cậu đã nói qua, cậu không có ở đây mình cũng ăn cơm thật ngon, cái này cậu tin chưa?" Tùy Chí Thanh cúi xuống nhìn Hạ Tri Điểu.

"Tin." Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, khóe môi dần dần nổi lên lúm đồng tiền, lộ ra càng ngọt ngào động lòng người, sau đó duỗi ra ngón tay, ở giữa lông mày của Tùy Chí Thanh nhấn xuống. "Ngoan."

Tùy Chí Thanh nhắm lại hai mắt, nắm chặt bàn tay vừa ấm áp vừa mềm mại của Hạ Tri Điểu, áp vào gò má của mình: "Mình rất nhớ cậu."

"Mình bây giờ chẳng phải là đang đứng trước mặt cậu hay sao?" Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng khẽ cắn môi dưới.

"Có thể là như vậy, nhưng cũng vẫn nhớ..." Tùy Chí Thanh trong khi nói chuyện, cúi đầu xuống một chút, hôn lên môi của Hạ Tri Điểu.

Lúc đầu chỉ là dự định lướt qua một chút, nhưng mà lại không ngờ đến cái hôn này liền có chút không thu lại được. Tay Hạ Tri Điểu nắm ở trên lưng Tùy Chí Thanh, Tùy Chí Thanh tựa như là dã thú đã lâu không được ăn no, không ngừng tìm lấy tất cả mọi thứ của Hạ Tri Điểu.

Cơ thể của Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng phát ra rung động, bị Tùy Chí Thanh hôn đến có chút thở gấp không ra hơi.

Thật lâu sau Tùy Chí Thanh mới buông lỏng Hạ Tri Điểu ra, trán của hai người tựa vào nhau, ôm lấy đối phương, hô hấp cũng không được ổn định.

"Mình cũng nhớ cậu..." Cuối cùng giọng nói của Hạ Tri Điểu khẽ run nói.

"Có muốn không?" Lòng bàn tay của Tùy Chí Thanh để trên sống lưng của Hạ Tri Điểu, từng bước hướng lên phía trên.

Cơ thể của Hạ Tri Điểu không cách nào tự kiềm chế được hướng về phía Tùy Chí Thanh, thoáng phát ra rung động, có chút hé môi: "Rất muốn rất muốn..."

Chỉ trong vòng một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Hạ Tri Điểu cảm thấy Tùy Chí Thanh ở trong cơ thể của mình đốt lên một ngọn lửa, hơn nữa ngọn lửa kia thiêu đốt ở trạng thái cực lớn, căn bản là không có cách nào dập tắt được.

Mình, muốn được Tùy Chí Thanh...

"Rất tốt." Tùy Chí Thanh đột nhiên cười một cái, sau đó buông Hạ Tri Điểu ra, xoay người qua đi qua một bên.

Vừa mới động tình, đột nhiên lại bị buông ra, Hạ Tri Điểu nhìn theo bóng lưng của Tùy Chí Thanh, đưa tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Một loại cảm giác trống rỗng tức thời xông thẳng vào trong tim. Trêu chọc xong liền bỏ chạy, ghê tởm...

"Mình nhìn thấy cậu nhắn trong vòng bạn bè, nghĩ cậu có thể là đang đói bụng, cho nên liền mua về cho cậu." Sau khi Tùy Chí Thanh cúi người xách lên cua hương cay, sầu riêng cùng bia mà mình mới mua, lại xoay người đưa đến trước mặt Hạ Tri Điểu.

"Như vậy thật tri kỷ a..." Hạ Tri Điểu sau khi nhìn thấy, trong nháy mắt ném đi những tâm tình thất lạc mới vừa rồi, sau đó liền thật vui vẻ mà cầm lấy cua hương cay.

Tùy Chí Thanh lắc đầu cười cười, không nói gì.

Sau đó Hạ Tri Điểu mở ra cái túi, ngửi hương vị một cái, lại nhìn sầu riêng ở trong tay Tùy Chí Thanh, lập tức kinh ngạc nói: "Cậu mua cái này rồi? Trước kia cậu ngửi thấy cái mùi này đều sẽ chạy thật xa."

"Thế nhưng mà cậu thích ăn a." Tùy Chí Thanh nói xong liền đem sầu riêng xách đến để trên bàn trà, lại đẩy cái đĩa ra. "Cái đồ chơi này mở ra như thế nào... Mình phải xem xem..."

Nhìn thấy Tùy Chí Thanh đem sầu riêng đặt ở trên bàn trà, bộ dáng nghiêm túc chơi đùa, Hạ Tri Điểu đang ngồi ở một bên, không hiểu sao lại bắt đầu cười ngây ngô.

"Chuyện gì vui vậy?" Tùy Chí Thanh vừa dùng dao gọt trái cây cẩn thận cạy ra lớp vỏ của sầu riêng từ khe hở, vừa quay đầu nhìn về phía Hạ Tri Điểu.

"Không có gì." Hạ Tri Điểu lắc lắc đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra, mở ra một trang tin tức, để đến trước mặt Tùy Chí Thanh. "Cậu nhìn xem!"

"Đây là?" Đem vỏ sầu riêng đẩy ra, lấy ra một múi thịt, đút đến bên môi Hạ Tri Điểu, sau đó nhìn về phía màn hình.

Chỉ thấy ở trang đầu là giới thiệu một đôi vợ chồng già ngồi sát bên cạnh nhau tràn đầy tình cảm.

Cặp vợ chồng kia mặc dù tóc đã bạc trắng nhưng cho dù là đi đến đâu hai người cũng cùng một chỗ, luôn luôn cười đến vui vẻ, năm nay còn chụp ảnh áo cưới một lần nữa, lão gia gia còn tự tay cài hoa lên đầu lão nãi nãi.

"Tương nhu dĩ mạt." Tùy Chí Thanh nhìn màn hình điện thoại di động. "Bên nhau đến đầu bạc."

"Đúng vậy." Hạ Tri Điểu lại cắn một miệng lớn sầu riêng. "A Thanh, chúng ta cũng nhất định phải giống như bọn họ, cùng nhau sống chung một chỗ, sống đến hạnh phúc cả một đời..."

"Ân, mỗi ngày cùng nhau đi tản bộ, ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn." Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú vào dao gọt trái cây ở trong tay. "Ngẫm lại liền thấy rất tốt đẹp."

"Phải..." Hạ Tri Điểu cầm lấy miếng sầu riêng ở trong tay Tùy Chí Thanh, sau đó kéo cánh tay Tùy Chí Thanh. "Nhưng mà chờ đến khi mình già, mặt mũi nhăn nheo, cậu cũng không được chê mình khó coi."

Tùy Chí Thanh buồn cười nhìn về phía Hạ Tri Điểu: "Nếu như thật sự đến ngày đó, mình sẽ cúi thấp đầu xuống, hôn lên mỗi nếp nhăn trên gương mặt cậu."

"Vậy... lời này mình sẽ nhớ kỹ." Hạ Tri Điểu nói.

"Ân, nhớ kỹ đi."

"Mình đã ghi lại vào sổ ghi nhớ!" Hạ Tri Điểu lại nghiêng đầu nhìn qua Tùy Chí Thanh.

"Ân, viết lại đi." Tùy Chí Thanh vẫn cười ôn nhu như cũ.

"Nếu như đến lúc đó cậu nuốt lời thì nhất định là sẽ có trừng phạt!" Hạ Tri Điểu nói tiếp.

"Ân... Mình tuyệt đối sẽ không để trừng phạt rơi xuống trên người mình." Tùy Chí Thanh nói.

"Nuốt lời còn dự định trốn tránh trừng phạt?!" Hạ Tri Điểu trợn to hai mắt.

"Dĩ nhiên là không phải, ý của mình là, mình sẽ không nuốt lời." Tùy Chí Thanh vội vàng giải thích.

Nghe nói như thế, Hạ Tri Điểu vui sướng đến quên cả trời đất, sau đó liền đưa tay ôm lấy Tùy Chí Thanh: "A Thanh!"

"Làm cái gì vậy..." Tùy Chí Thanh để mặc Hạ Tri Điểu giống như một con koala đu bám trên người mình, nhẹ nhàng cười.

"Đến, ăn sầu riêng!" Hạ Tri Điểu nói xong liền đem sầu riêng ở trong tay đưa đến cho Tùy Chí Thanh.

"Khục..." Tùy Chí Thanh đột nhiên bối rối.

"Không đùa cậu nữa, mình lột cua cho cậu." Hạ Tri Điểu thấy bộ dạng kia của Tùy Chí Thanh, cười khanh khách, cũng không tiếp tục làm khó Tùy Chí Thanh, sau đó liền đi vào phòng bếp lấy cái kéo, rồi quay lại đeo găng tay vào, sau đó liền bắt đầu nghiêm túc lột thịt cua cho Tùy Chí Thanh.

Lúc này Hạ Hạ chạy tới, kêu meo meo, cái đầu nhỏ ở dưới mắt cá chân của hai người cọ tới cọ lui, vô cùng thân mật. Tùy Chí Thanh đem nó ôm vào trong người, chậm rãi vuốt ve, lại nghiêng đầu nhìn qua Hạ Tri Điểu ở một bên.

Bộ dáng nghiêm túc lột cua của Hạ Tri Điểu cũng rất đáng yêu.

Một lát sau, Hạ Tri Điểu cầm lấy thịt cua đã lột xong, đút đến bên miệng Tùy Chí Thanh: "Há miệng ra..."

Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu một chút, lại nhìn thịt cua trong tay Hạ Tri Điểu một chút, sau đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ăn vào trong miệng.

"Ăn ngon không?" Hạ Tri Điểu hỏi.

Tùy Chí Thanh rủ xuống mắt, nhai một lúc sau, tay để ở bên miệng, lắc đầu.

"Không ngon?" Hạ Tri Điểu có chút kinh ngạc.

"Ăn ngon, chỉ là... còn không ngon bằng ăn cậu." Tùy Chí Thanh nói.

Đối diện với đôi mắt màu nâu sâu lắng như nước của Tùy Chí Thanh, cả người Hạ Tri Điểu trong nháy mắt nổi lên một tầng da gà.

Ăn xong một bữa này, lúc Hạ Tri Điểu đi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn thấy những thứ chuyên dùng cho tình nhân thuộc về hai người ở bên trong như là cái ly, khăn mặt cùng dép lê, liền có một cảm giác rất yên tâm.

Cho dù chỉ là ở nhà thuê cũng sẽ có một loại cảm giác nhà, sẽ không cảm thấy bản thân mình đang trôi nổi.

Ngày hôm sau.

Sau khi hai người đi lấy xe xong liền đi siêu thị, chuẩn bị mua một đống lớn rau quả và thịt về nhà tự mình nấu cơm.

Bởi vì bị người khác trông chừng, Tùy Chí Thanh cũng không dám lại tùy tiện mua những loại đồ ăn bị Hạ Tri Điểu liệt kê vào thực phẩm rác, cũng chỉ có thể đi ngang qua tùy tiện nhìn xem.

"Hôm nay cậu thật sự muốn làm cơm cho mình ăn a?" Đi về phía trước, Hạ Tri Điểu nghiêng đầu hỏi Tùy Chí Thanh.

"Đương nhiên." Tùy Chí Thanh gật đầu. Hơn một tháng trước đã nói là muốn nấu cơm cho Hạ Tri Điểu, kết quả là cho đến bây giờ cũng chưa có làm... Nhưng mà khoảng thời gian Hạ Tri Điểu đi công tác không có ở đây, bản thân mình ở nhà nghiên cứu rất lâu, cảm giác chắc là đã ổn.

"Có một chút sợ hãi!" Hạ Tri Điểu hai tay chắp ở sau lưng, cùng Tùy Chí Thanh đẩy xe mua hàng sóng vai bên nhau đi về phía trước, bĩu môi một cái. "Đoán chừng là xử lý cái gì hắc ám."

"Cậu tại sao lại có thể không tin mình?" Tùy Chí Thanh cầm lấy một bọc lớn đồ ăn ước lượng. "Mình bây giờ thế nhưng là Trù thần."

"Thần kinh thần sao?" Hạ Tri Điểu hỏi.

"Cậu..." Tùy Chí Thanh đem đồ ăn ném vào trong xe đẩy hàng, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Được rồi, mình tin tưởng cậu!" Hạ Tri Điểu nói xong, một người thật vui vẻ đi về phía trước.

Tùy Chí Thanh cười cười nhìn chăm chú vào bóng lưng của Hạ Tri Điểu, sau đó đẩy xe đi tính tiền, rời khỏi siêu thị.

Tháng tư ở Dương Thành, xuân về hoa nở, cây cối ở trên đường đi bị uốn cong bởi cành lá xanh biếc cùng với những bông hoa hồng, cảnh đẹp khiến tâm tình vui vẻ.

Trên đường đi, Tùy Chí Thanh lái xe, Hạ Tri Điểu thì ngẫu nhiên đút một miếng xoài khô vào trong miệng Tùy Chí Thanh, sau đó ở bên cạnh khẽ hát.

Mứt hay là cái gì, kỳ thật cũng là một trong những món cấm của Tùy Chí Thanh, nhưng mà cùng Hạ Tri Điểu ăn, Tùy Chí Thanh cũng vẫn có thể tiếp nhận. Thậm chí cảm thấy, chua chua ngọt ngọt, cũng không tệ lắm.

Về đến nhà, vừa vặn hơn mười một giờ trưa. Sau khi đem tất cả đồ xách vào trong phòng bếp, Tùy Chí Thanh buộc tạp dề lên rồi bắt đầu rửa sạch rau củ và thịt bò.

Tay chân vẫn còn có chút luống cuống, không phải rất nhuần nhuyễn, lúc cắt khoai tây và cà chua, luôn luôn cắt không cân xứng. Những cái này còn tốt, đến khi làm cá mới gọi là thảm, quá trơn, Tùy Chí Thanh luôn giữ không được, nhiều lần làm rơi xuống đất.

"Mình cảm thấy cá thật là một thứ chống đối với nhân loại." Lại một lần nữa nhặt cá từ dưới đất lên, Tùy Chí Thanh vừa cọ rửa vừa nói. "Mình liền không tin vào ma quỷ."

Hạ Tri Điểu ở một bên chống hai tay ở trên bàn nhìn Tùy Chí Thanh, không khỏi khúc khích cười ra tiếng một chút.

"Làm hơi quá sẽ bị rơi đó, tại sao cứ muốn cùng mình phân cao thấp như vậy?" Hạ Tri Điểu nói.

"Khó mà làm được, cậu thích ăn, tại sao mình có thể không biết làm chứ? Ngay cả đồ mà người yêu thích ăn cũng không làm được, mình tính là bạn gái gì chứ..." Tùy Chí Thanh lẩm bẩm, một lần nữa ra tay với con cá kia, nhưng mà tay đều đã bắt đầu phát run.

Hạ Tri Điểu nghe xong, không có nói tiếp, chẳng qua là yên lặng ngắm nhìn sườn mặt Tùy Chí Thanh.

Tóc của Tùy Chí Thanh lại dài hơn một chút, chải một nửa lên đỉnh đầu rồi lại dùng dây cột màu nâu buộc lại, phần còn lại rơi lác đác ở trên vai, lại phối hợp với tướng mạo thanh tú kia, thật là làm cho người ta nhìn không ra tuổi thật.

Cười cười, sau đó Hạ Tri Điểu đi đến phía sau Tùy Chí Thanh, duỗi ra hai tay, ôm lấy eo Tùy Chí Thanh, đầu dựa vào sống lưng của cậu ấy: "Không sao a, cậu không cần cái gì cũng biết làm, chỉ cần cậu làm bạn gái của mình là được rồi."

Nghe nói như thế, Tùy Chí Thanh sửng sốt một chút, sau đó cười đến rủ thấp đầu xuống.

Một bữa cơm này, nếu như là do Hạ Tri Điểu làm, đoán chừng chỉ hơn nửa tiếng là có thể xong hết mọi việc, nhưng khi đặt vào trong tay Tùy Chí Thanh, vật lộn giằng co đến khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ.

Bắp cải xào chua cay, cá luộc, chân gà nướng cà chua kèm khoai tây.

Bề ngoài đại khái là như thế. Vì vậy sau khi bới cơm ra, nhìn thấy Hạ Tri Điểu nâng đũa lên gắp thức ăn, Tùy Chí Thanh cũng có chút đứng ngồi không yên.

"Cái kia... Nếu như mùi vị rất kém, vậy cậu cũng đừng ăn." Cầm đũa lên, Tùy Chí Thanh mở miệng.

Nhưng mà sau khi Hạ Tri Điểu ăn một miếng cá, lại giơ ngón tay cái lên hướng về phía Tùy Chí Thanh: "Ăn ngon!"

Tùy Chí Thanh nghe vậy, kinh ngạc: "Thật hay là giả?"

"Đương nhiên là thật!" Hạ Tri Điểu lập tức nói.

Vì vậy Tùy Chí Thanh bán tín bán nghi cũng gắp một miếng để vào trong miệng. Trong nháy mắt, lông mày của Tùy Chí Thanh nhíu lại, sau đó bỏ đũa xuống, che miệng của mình: "Cái này là thứ gì..."

Vừa cay vừa mặn lại còn hơi tanh, đại khái là lần đầu tiên làm cho Hạ Tri Điểu ăn, hơi khẩn trương cho nên phát huy có chút sai lầm đi.

"Đồ ăn ngon a!" Hạ Tri Điểu lập tức trả lời câu tiếp theo.

Quá cho mình mặt mũi...

Tùy Chí Thanh để đũa xuống, sau đó chuẩn bị đem thức ăn đi đổ bỏ: "Đừng an ủi mình, thật là khó ăn, cậu cũng đừng ăn..."

"Mình không muốn!" Nhưng mà Hạ Tri Điểu lại đột nhiên vỗ xuống tay của Tùy Chí Thanh.

"Vì cái gì?" Tùy Chí Thanh hỏi.

"Mình không cho phép cậu đem bỏ đồ ăn mà bạn gái mình làm cho mình!" Hạ Tri Điểu nhìn chằm chằm Tùy Chí Thanh, sau đó đem dĩa cá cấp tốc kéo lại về phía mình. "Nếu cậu không muốn ăn, để mình ăn."

Tùy Chí Thanh đứng ở đằng kia, kinh ngạc một hồi lâu, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu cười, lại ngồi xuống một lần nữa.

Kết quả là vào buổi tối, Hạ Tri Điểu cả một đêm đều hướng về nhà vệ sinh chạy tới chạy lui, cả người đều ở trạng thái mệt lã.

Vì vậy Tùy Chí Thanh thở dài: "Bảo cậu đừng ăn mà cậu còn ráng ăn, giải quyết cả một dĩa thức ăn rác mình làm, cái này vui lắm a?"

Kết quả vừa mới dứt lời, Tùy Chí Thanh liền bị Hạ Tri Điểu đè lại hành hung một trận.

"Tri Điểu, tại sao cậu lại bạo lực như vậy..." Tùy Chí Thanh vừa cười vừa cản lại.

"Ai bảo cậu dám nói xấu lão bà của mình, hả?" Một giây sau, Hạ Tri Điểu liền lấy một cái gối đầu đè xuống. "Lão bà của mình chỉ có thể do mình nói! Cậu còn không im miệng, mình sẽ xử đẹp cậu!"

-----------------------------------

Ngày --

P/S: Rating tập trước tự dưng giảm xuống làm tâm trạng edit của mình cũng bị tụt theo. Bùn quá đi

Hình như hai tỷ yêu nhau rồi thì mọi người bỏ rơi mình phải không?

Truyện Chữ Hay