Ánh đèn ban ngày sáng loáng chiếu rọi, trong phòng học yên tĩnh cực kỳ, đám học sinh vốn nhỏ giọng thảo luận bài tập đều ngừng thở, chỉ lo kinh động thầy giáo ngủ trên bục giảng.
Bên trái cậu có một cái máy tính, trang bị ghế làm việc, Thẩm Tư Phi dựa vào ghế dựa, cúi thấp đầu, khuỷu tay đặt lên bàn, hai tay đặt trước bụng, nhắm mắt. Bởi vì ghế tựa tương đối thấp, bị bàn cản một nửa, cho nên mọi người ban đầu cũng không phát hiện.
Trong tĩnh lặng vô biên, Hướng Hưng Mẫn rướn cổ lên nói: "Thầy Thẩm ngủ cũng đẹp!"
Ngày nào cũng phải khen, là fan mười phần.
Thẩm Tư Phi ngủ lại là người hiền lành, hơn nữa tướng mạo trẻ, thoạt nhìn cực kỳ mềm mại, có thể khiến người ta cảm thấy đối phương cùng tuổi mình.
Tim Trương Ấu Văn đập thình thịch, cảm thấy có chút đáng yêu. Thầy Thẩm dù đứng trong đám học sinh bọn họ, người khác cũng sẽ không phát hiện cậu kỳ thực lớn hơn họ sáu, bảy tuổi nhỉ?
Lớp trưởng chọc cậu ta một cái, Trương Ấu Văn sợ hết hồn, lớp trưởng nói: "Cậu đi gọi thầy Thẩm đi, trong phòng học có camera, vạn nhất bị phát hiện, chủ nhiệm lớp lại nói."
Trương Ấu Văn quay đầu nhìn thấy Thẩm Tư Phi mặc áo sơ mi trắng mỏng manh, cổ áo dựng lên, ống tay áo xắn lên, ngón tay thon dài trắng nõn, như thể đến gần là có thể ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt, mặt cậu ta đỏ ửng: "Tớ đây sao được!"
Lớp trưởng: ? ? ?
Cũng may qua năm phút đồng hồ, điện thoại di động của Thẩm Tư Phi rung, cậu giật mình tỉnh lại, đám học sinh loạt xoạt toàn bộ vùi đầu đọc sách.
Thẩm Tư Phi thấy bọn nhỏ đang nghiêm túc làm bài tập, yên tâm. Cậu rón rén đi ra phòng học, ra chỗ rẽ nhìn, là cuộc gọi của Hạ Tây Châu.
Cậu vừa nãy chữa bài tập xong là cảm thấy rất buồn ngủ, nhắm mắt dưỡng thần một lúc, lại ngủ quên. Cũng may tựa hồ không ai phát hiện.
Mấy ngày nay bận, cậu luôn tận lực duy trì ngủ đủ giấc, lại vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Giọng nói trầm thấp của Hạ Tây Châu từ micro truyền đến: "Tôi tan làm rồi, tới đón em."
Thẩm Tư Phi không có ý định cho hắn đón: "Không cần, hôm nay tôi nhắn cho anh rồi mà, bảo anh không cần đến..."
Cậu trước đó chưa nói lớp tự học kết thúc lúc nào, Hạ Tây Châu cố ý đi hỏi Hướng Hưng Mẫn, hắn nói: "Quá muộn, đón xe quá nguy hiểm."
Nói xong đã cúp máy, bá đạo không cho từ chối.
Thẩm Tư Phi tức điên: "? ? ?" Chưa thương lượng xong đã dám cúp máy mình!
Trong lòng Hạ Tây Châu, Thẩm Tư Phi trước tiên là một Omega, bị đặt ở vị trí cần phải bảo vệ ở sau, mà Thẩm Tư Phi cảm thấy cậu đầu tiên là đàn ông, có sức phán đoán cùng lực hành động của mình. Mà Hạ Tây Châu là người bá đạo, Alpha lãnh đạo trời sinh, Thẩm Tư Phi không cách nào chịu được đối phương xếp mình vào địa vị yếu thế.
Sau khi tan lớp cậu ra trường, nhìn thấy xe Hạ Tây Châu đỗ bên cạnh, hắn tuýt còi ba tiếng.
Lòng Thẩm Tư Phi vẫn có lửa giận, quay đầu đi, ven đường cửa trường học còn có một loạt xe taxi kia kìa.
Đi chưa được hai bước đã bị Hạ Tây Châu xuống xe kéo cánh tay lại, lằng nhà lằng nhằng. Thẩm Tư Phi cảm thấy phi thường bất nhã, dừng bước lại, Hạ Tây Châu hỏi ngược lại: "Không thấy tôi à?"
Thẩm Tư Phi vốn giận vô cớ, lúc nhìn người tới lửa giận đã bị dập tắt một nửa.
Đi nhờ xe miễn phí, từ chối sao được. Đón xe rất đắt, còn có thể có tài xế Alpha nói năng ngọt xớt, thích chiếm tiện nghi.
Huống chi bên người còn có tin tức tố Alpha khiến người cực độ thư thích.
Đột nhiên cảm giác giận dỗi không có lý. Lòng cậu có chút buồn bực.
...
Dòng người tấp nập ồn ào, Ôn Nhã đi ra cửa, từ xa nhìn thấy một bóng người, như là thầy Thẩm. Bên cạnh còn có người đàn ông, nhìn quen mặt, hai người đứng rất gần, thoạt nhìn quan hệ không tệ.
Ôn Nhã hỏi đồng nghiệp: "Chị nhìn bên kia, có phải là thầy Thẩm không nhỉ?"
Cô và Thẩm Tư Phi cũng ăn cơm cùng nhau mấy lần ở nhà ăn trường học, càng nhìn càng cảm thấy giống, nhưng chỉ ăn cùng một bữa với Hạ Tây Châu, không dám xác nhận.
Giáo viên nữ nói: "Đã trễ thế này rồi, thôi đừng qua chào hỏi, mau về nhà đi. Con nhà chị sắp phải ngủ rồi. Nhã Nhã, bạn trai em đâu?"
Ôn Nhã ngờ vực: "Gần đây anh ấy tăng ca, khá bận."
Bên kia Thẩm Tư Phi đã lên xe, nói: "Chủ tịch Hạ không cần tri kỷ mỗi ngày đưa đón như vậy, tôi chưa giúp được gì đã dùng chủ tịch Hạ như tài xế mười ngày, không tốt lắm."
Hạ Tây Châu mắt nhìn thẳng, "Thầy Thẩm không cần cảm thấy mình chiếm tiện nghi. Tôi tan tầm đón em, tiện đường."
Hắn là chủ công ty, muốn đi lúc nào thì đi, muốn đến lúc nào thì đến.
Lên xe, tin tức tố vị cây linh sam vờn quanh người, Thẩm Tư Phi dường như lâm vào ôn nhu, càng không muốn đi. Cậu lại nghĩ đến mình cho Hạ Tây Châu một số tiền lớn đi học như vậy, cậu cũng không nợ người ta cái gì.
Thẩm Tư Phi được tâm lý an ủi, yên tâm thoải mái tìm tư thế thích hợp ngồi vững.
Hạ Tây Châu nói: "Tôi đã giới thiệu em cho ông nội, qua mấy ngày nữa, phiền em gọi video."
Thẩm Tư Phi sửng sốt, "Tôi? Là Hạ lão gia tử sao? Anh nói cho ông ấy những gì rồi?"
Hạ Tây Châu nhìn ra cậu căng thẳng, nói: "Yên tâm, ông ấy chỉ muốn xác nhận mà thôi, tôi sẽ mời em tới nhà tôi, đơn giản mấy câu là xong."
Thẩm Tư Phi nghĩ Hạ gia trăm năm trước tài phiệt bây giờ là phú hào, lão gia tử sau lưng kia nhất định rất đáng sợ đúng không? (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Tây Châu nói: "Thế nhưng trước đó, em trước tiên cần phải làm quen một vài thứ, tỷ như... xưng hô với tôi."
Thẩm Tư Phi: "Ba chữ chủ tịch Hạ không thích hợp hay gì?"
Hạ Tây Châu nói: "Không muốn gọi tên thì đừng gọi chủ tịch Hạ, trực tiếp gọi tôi là Hạ tiên sinh."
Thẩm Tư Phi: "Hạ..."
Không nói ra được, sao cứ cảm thấy thân mật ái muội quá. Trong thực tế không ít cặp người yêu AO, Omega sẽ xưng hô với Alpha của mình như vậy.
Hạ Tây Châu nói: "Vì để tránh lúc đó phạm sai lầm, em có thể luyện tập từ bây giờ."
Thẩm Tư Phi cười lạnh: "Chủ tịch Hạ, anh đây là muốn chiếm tiện nghi của tôi?"
Hạ Tây Châu bất động thanh sắc dời mắt, nhìn thẳng phía trước, cực kì kín kẽ thu hồi thăm dò lúc trước, "Em không muốn thì thôi, lúc đó đừng phạm sai lầm."
Thẩm Tư Phi khẽ hừ một tiếng.
Thời gian gọi điện video xác định vào cuối tuần này, Thẩm Tư Phi lại phải tới Sở Giáo dục tham gia một cuộc tọa đàm giáo dục lớp vào thứ Sáu, liên quan đến thi đại học năm nay, cho nên khá quan trọng.
Sở Giáo dục ở Tây Bắc thành phố S, Hạ Tây Châu nói muốn đến thành phố H đàm luận hợp đồng, vừa vặn đến Tây Bắc, Thẩm Tư Phi vẫn như cũ ngồi xe Hạ Tây Châu.
Hạ Tây Châu lái xe rất vững, mà nói ít, Thẩm Tư Phi cùng hắn ở chung lâu ngày, không có không dễ chịu và hai bên đều nhìn không vừa mắt như ngày xưa, trái lại cảm thấy chủ tịch Hạ là người tốt có thẩm mỹ.
Trong đài vang lên âm nhạc du dương, nghe rất làm người suиɠ sướиɠ thích ý. Có mấy bài hát Thẩm Tư Phi cũng rất thích.
Cậu nghe một lát, móc điện thoại di động ra chơi, chưa quá mười phút đã cảm thấy hơi buồn nôn.
Cậu hơi biến sắc, vội vàng để điện thoại di động xuống.
Hạ Tây Châu nghiêng đầu, "Làm sao thế?"
Thẩm Tư Phi nói: "Sáng nay ăn đồ dầu mỡ quá, dạ dày không thoải mái."
Hạ Tây Châu tỏ vẻ nghi hoặc, bọn họ đi sớm, chỉ có bữa sáng mà dì nấu cơm làm, Thẩm Tư Phi đến ăn, cũng chỉ có bánh quẩy có dầu.
Chẳng trách ai cũng nói Omega tương đối yếu ớt, trên bản chất đại khái đều là như thế này sao?
Hạ Tây Châu đưa Thẩm Tư Phi đến, một đường tới thành phố H, nhà ngoại của Thẩm Tư Phi—— Thường gia ở chỗ đó.
Đàm luận hợp đồng chỉ là lấy cớ với Thẩm Tư Phi, trên thực tế hắn đến xác nhận chuyện năm đó.
Hắn cầm theo quà tặng, đến bái phỏng.
Thường gia là môn đệ thư hương, tổ tiên là hậu bối quân phiệt, sau này tập trung vào sự nghiệp từ thiện, lại tựa hồ như người tốt không có báo đáp tốt, gần trăm năm qua sa sút đến nay. Thường lão gia tử mấy năm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sức khỏe không tốt lắm, ông chỉ còn có một cô cháu gái ngoại xem như là lui tới tương đối nhiều.
Thẩm Tư Phi làm chắt ngoại lại không lui tới, bởi vì Thường Mân lúc trước bị yêu đương làm cho mù quáng, lúc bà quyết định kết hôn với Thẩm Lương Bình, Thường gia phản đối, bà trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với Thường gia.
Thường lão gia tử bình sinh thương cô cháu gái này nhất, nhưng cũng hận nhất tính tình quật cường bướng bỉnh này của Thường Mân.
Nghĩ như vậy, tính Thẩm Tư Phi cũng khá giống mẹ cậu.
Hạ Tây Châu gặp được Thường lão gia tử, đối phương mặc mộc mạc giản dị, cầm bình tưới nước cho hoa, động tác có chút vất vả, bên cạnh còn có cái ghế lăn. Tóc của ông đầy hoa râm, trên mặt mũi toàn là nếp nhăn, duy có đôi mắt là sáng.
Ông lão không dời mắt, giọng tang thương ồ ồ: "Hạ gia?"
Hạ Tây Châu nói: "Thường lão tiên sinh, tôi là Hạ Tây Châu."
Ông lão tập tễnh ngồi trở lại xe lăn: "Từng nghe thấy."
Hạ Tây Châu đi thẳng vào vấn đề: "Tám năm trước, Thường gia bỏ vốn giúp đỡ một đứa trẻ xuất ngoại du học, chính là tôi. Cho nên, tôi tới tự mình đến nhà nói cảm ơn."
Thần sắc ông lão hơi đổi, nửa ngày mới nhớ ra, "Hóa ra là cậu à... Việc này tôi có chút ấn tượng. Nhưng dùng danh nghĩa chắt ngoại tôi. Nếu cậu muốn cảm ơn thì cảm ơn nó đi."
Hạ Tây Châu: "Ân tình nhất định phải báo đáp. Tôi sẽ báo đáp."
Thường gia không cần báo đáp, xưa nay đều cực kỳ điệu thấp, không thì dùng thành quả sự nghiệp từ thiện nhiều năm, người báo đáp đã sớm đạp phá cửa, không đến nỗi trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Hạ Tây Châu chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
Ông lão lại nói: "Năm đó tôi cho nó một nguyện vọng giúp nó thực hiện, nó vẫn chối từ mãi. Nếu nguyện ý giúp cậu, quan hệ hai đứa phải rất khá, chắt ngoại của tôi... Hiện tại sống tốt không?" (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Sống một mình ở ngoài, có nhà lại không thể về, không tính là tốt.
Hạ Tây Châu nói: "Cậu ấy sống... Không tệ."
Nếu quả thật có thể cùng Thẩm Tư Phi đi tới cuối đường, cũng có thể đưa người về thăm.
...
Lúc Hạ Tây Châu quay lại đón Thẩm Tư Phi, đã sắp đến buổi chiều. Bên này là khu chung cư cũ của thành phố S, tắc đường, hai người ai cũng đói bụng, vì vậy tìm một chỗ ăn cơm trước.
Thẩm Tư Phi tựa hồ không thèm ăn lắm, mãi đến khi nhà hàng đưa một đĩa củ cái muối chua tới, Hạ Tây Châu trơ mắt nhìn cậu ăn cơm với củ cải chua.
Hạ Tây Châu tò mò gắp một miếng nhỏ, nhất thời cau mày: "Chua quá."
Thẩm Tư Phi: "Cũng được mà, cắn giòn lắm."
Hạ Tây Châu nhìn cậu nửa ngày: "Em... Không phải không ăn củ cải sao?"
Thẩm Tư Phi khựng lại: "Đại khái là bởi vì ngon quá? Trước đây không ăn được đồ ngon như vậy. Lát nữa hỏi nhân viên phục vụ xem có thể làm cho tôi một phần mang về không."
Hạ Tây Châu cầm túi tài liệu cho cậu, Thẩm Tư Phi ôm một hộp củ cải muối, hai người cùng về.
Nửa đường, Thẩm Tư Phi nhận được tin nhắn, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, nói: "Tôi phải đến bệnh viện một chuyến."
Bệnh viện nhắn tin cho cậu, nói là tin tức tố Alpha nhân tạo đã làm xong, cần tiến hành bước kiểm tra cuối cùng, chỉ cần năm phút đồng hồ là xong, mời Thẩm Tư Phi mau chóng tới. Sau khi xác nhận kiểm tra là có thể sắp xếp thời gian sử dụng.
Nói như vậy, kéo dài cũng không tốt, tuy rằng nói có thời hạn ba ngày, nhưng Thẩm Tư Phi thừa dịp ngày hôm nay có kỳ nghỉ muốn trực tiếp qua luôn.
Hạ Tây Châu hỏi: "Là chuyện gì quan trọng mà phải đến bệnh viện?"
Thẩm Tư Phi vươn tay muốn lấy tài liệu: "Kiểm tra sức khỏe mà thôi. Anh đi về trước..."
Hạ Tây Châu hơi ngăn lại, "Không cần, đồ của em quá nhiều không tiện, tôi ở dưới chờ em một lát."
Người ta nói chỉ cần mấy phút, Thẩm Tư Phi cũng không kiên trì.
Kiểm tra chỉ là rút máu, Thẩm Tư Phi ngồi chờ ở bên ngoài năm phút đồng hồ, y tá mới đến gọi cậu, "Là Thẩm Tư Phi tiên sinh phải không? Mời vào phòng ."
Thẩm Tư Phi cầm tờ khám, bên trên là một chuỗi chỉ tiêu và kết luận. Cậu nghi ngờ, cậu có phải đến khám bệnh đâu nhỉ, chỉ lấy thuốc, cũng không cần đăng ký khám bệnh.
là phòng khám bệnh riêng cho Omega, Thẩm Tư Phi đi qua, không có ai.
"Mời ngồi, đừng lo, không cần căng thẳng." Bác sĩ nhìn tờ khám, ngữ khí bình tĩnh, "Lúc trước cậu xin tin tức tố Alpha nhân tạo, lúc đó kiểm tra sức khoẻ tất cả các chỉ tiêu đều hợp lệ. Bởi vậy bệnh viện thông qua phê chuẩn." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi gật đầu.
"Hiện tại kiểm tra máu tỏ rõ..." Bác sĩ buông tay nói, "Cậu đã mang thai, phê chuẩn bị bác bỏ. Rất xin lỗi, cậu bị hủy tư cách lấy tin tức tố nhân tạo. Thủ tục giải quyết hủy đơn xin..."
Bảo bảo đến rồi :>>>