Câu lạc bộ cầu lông và câu lạc bộ điền kinh còn có thể tổ chức thi đấu giao hữu, Tần Thanh Vân vắt óc cũng không nghĩ ra nổi bọn họ muốn làm gì?
Một bên dùng tay, một bên dùng chân, thi đấu giao hữu thế nào?
"Ai bảo đây là một trận đấu nghiêm túc? Thi đấu giao hữu đường nhiên là phải chơi vui vẻ thoải mái một chút.
Ví dụ như trò hai người ba chân nè, kẹp bóng nè, thật hay thách nè."
Hội trưởng câu lạc bộ điền kinh nói một cách đầy phấn kích, mà Tần Thanh Vân và nhóm đàn em khi nghe thấy đều rùng hết cả mình.
Thôi toang rồi, người này định trước khi tốt nghiệp chơi bọn họ, chỉnh bọn họ một trận ra trò đây.
"Chậc, còn không bằng chơi mấy trò mạo hiểm vào nhà ma lạnh lẽo giữa mùa hè.
Chơi mới cái trò thi đấu giao hữu đó thật phiền phức."
Tần Thanh Vân vì bị bắt đi thổi bóng bay, dựng cảnh mà lẩm bẩm.
Nghiêm Thừa Phong không nói một lời nào, miệt mài làm.
Bóng bay và những chữ đầy màu sắc trên tường và đồ trang trí đều bài trí xong rồi.
Nghiêm Thừa Phong liếc nhìn Tần Thanh Vân đang phồng má, liều mạng thổi bóng bay, lập tức đi tới.
"Cậu thổi như thế, sắp làm phổi nổ luôn rồi."
Nghiêm Thừa Phong lấy một quả bóng bay, đưa mắt ra hiệu Tần Thanh Vân học theo.
Chỉ có mấy lần, không cần phí sức, cũng không mệt, quả bóng bay liền thổi xong rồi.
Tần Thanh Vân mỉm cười đẩy cả túi qua: "Đàn anh thổi bóng bay giỏi như thế, vậy chỗ này để cho anh thể hiện, tôi đi chuẩn bị mấy cái thẻ của trò nói thật!"
Nghiêm Thừa Phong cau mày, định vươn tay tóm cậu ấy lại, thì cậu đã như một con cá chạch mà chuồn đi.
"Đàn anh, để em giúp anh buộc bóng bay."
"Đàn anh, để em giúp anh phân màu treo lên."
Nghiêm Thừa Phong bị mấy cô gái vây quanh rồi, Tần Thanh Vân nở nụ cười đắc ý: Cuối cùng cũng thoát được Nghiêm Thừa Phong.
Bình thường luyện tập ở câu lạc bộ điền kinh đều đã bị Nghiêm Thừa Phong nhìn chằm chằm rồi, hiếm lắm mới có cơ hội thư giãn một chút.
Mấy việc không liên quan đến chạy và thi đấu, anh thật sự không muốn bị người khác ràng buộc.
Tần Thanh Vân nhận làm hết nội dung thẻ của "thật hay thách", phát huy thế mạnh của mình trong việc đưa ra những ý tưởng xấu, nỗ lực đào hố.
Uyển Lãng Thiên còn chưa biết, anh em tốt của mình đã đào bao nhiêu hố, đều là do "bạn tri kỉ" chuẩn bị cho anh.
Địa điểm thi đấu giao hữu là ở trong nhà thi đấu, đội điền kinh chịu trách nhiệm thiết kế trò chơi và bố trí địa điểm, đội cầu lông chịu trách nhiệm mua các loại đồ ăn đồ uống.
Uyển Lãng Thiên và Hạ Vũ Đình xách túi lớn túi nhỏ đi vào, Tần Thanh Vân lập tức chạy tới kéo Uyển Lãng Thiên đi.
"Để tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi đã thiết kế mấy cái mục trò chơi phù hợp với cậu và Hạ Vũ Đình!"
Tần Thanh Vân thần thần bí bí mà tiết lộ cho Uyển Lãng Thiên một vài nội dung của trò chơi, nhưng không nói những điểm chính cho cậu ấy.
"Tóm lại, người anh em, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây.
Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, hãy nỗ lực tạo ra sự ám muội, để những cô gái đó và Nghiêm Tiểu Linh đẩy thuyền thành real đi!"
"Tạo thế nào, cậu đừng có bảo tôi hôn hắn? Tôi tuyệt đối không làm mấy chuyện hy sinh giới tính như vậy."
Uyển Lãng Thiên cảnh giác, "dựng hết gai trên người lên".
"Ám muội thôi, vô tình đụng chạm thân thể, chạm vai cậu ta, đối diện với cậu ta cười ngọt ngào, nhướng mày với cậu ta với một khuôn mặt tươi cười.
Điều quan trọng nhất là, mấy cái này đều là để cho những cô gái kia và Nghiêm Tiểu Linh xem."
Nhìn nụ cười trên mặt Tần Thanh Vân, Uyển Lãng Thiên bán tính bán nghi: "Cậu đừng có hố tôi."
Từ lúc Tần Thanh Vân kéo Uyển Lãng Thiên đi qua một bên nói chuyện, Nghiêm Thừa Phong đã để ý tới rồi.
Nghiêm Thừa Phong lặng lẽ đi tới gần bọn họ, giả vờ chỉnh lại đồ trang trí trên tường, vểnh tai lên nghe hai người bọn họ nói.
Nghiêm Thừa Phong cũng không dám đến quá gần, vừa muốn vờ điều chỉnh đồ trang trí trên tường, kết quả là chỉ nghe được mấy từ đơn lẻ.
Đợi Uyển Lãng Thiên rời đi, Nghiêm Thừa Phong mới vội vàng chạy qua chỗ Tần Thanh Vân, vẻ mặt nghiêm túc quan tâm Tần Thanh Vân: "Vừa nãy cậu nói đập() cái gì? Cậu đập phải răng rồi à?"
(): 磕: cắn, đập, gặm; ở trong câu của Tần Thanh Vân nghĩa là đẩy thuyền, chèo thuyền, ship CP, OTP.
Tần Thanh Vân trừng mắt nhìn anh ta: "Đồ đầu gỗ, cổ hủ."
Nghiêm Thừa Phong chưa yên tâm, giơ tay nhéo cằm của Tần Thanh Vân, nghiêng người qua kiểm tra răng của anh: "Thật sự là không phải đập bị thương răng chứ? Nếu như bị đập phải thì đi khám nha sĩ, chứ không lúc chạy rất dễ bị thương lần nữa."
"Nghiêm Thừa Phong! Đàn anh, tôi thật sự rất hiếu kì, trong đầu anh ngoài chạy ra thì không có cái gì khác à? Chuyện tôi vừa nói với Uyển Lãng Thiên, rõ ràng là chẳng có liên quan gì đến răng cả."
Tần Thanh Vân có hơi tức giận, quên luôn vị trí của mình trong đội điền kinh, đập mạnh vào cái tay đang véo cằm mình.
Cũng không biết là Nghiêm Thừa Phong bị doạ sợ, hay là tức giận sắp bùng nổ, Tần Thanh Vân nhát gan, vội cười giải thích.
"À, chúng tôi đang nói chuyện tình cảm, mấy kiểu như tình cảm thật thật giả giả, làm thế nào để cho mấy cô gái đẩy thuyền Uyển Lãng Thiên với Hạ Vũ Đình tin rằng mối quan hệ của bọn họ là thật, hiểu chưa?"
Tần Thanh Vân hao tổn tâm huyết phổ cập kiến thức cho Nghiêm Thừa Phong, muốn cho anh ta hoà nhập một chút, không giống tên ngốc chỉ biết điền kinh cô lập với thế giới.
Nghiêm Thừa Phong lý lẽ hùng hồn giải thích: "Tại sao tôi phải hiểu mấy chuyện đó, làm sao phải quan tâm xem chuyện tình cảm của người khác là thật hay giả?"
Tôi chỉ muốn biết tình trạng sức khoẻ của cậu, biết chỉ số chất béo của cậu, kiểm soát tốc độ mỗi bài kiểm tra của cậu, biết xây dựng chế độ luyện tập nào mới có thể khiến cậu tiến bộ, không phải là đủ rồi sao?
"Thôi được rồi, trò chơi sắp bắt đầu rồi, cho dù chỉ là thi đấu giao hữu, nhưng đội điền kinh chúng ta không thể thua!"
Nghiêm Thừa Phong tức giận đùng đùng sải bước đi, đem những lời không thể nói ra nói trong lòng cho chính mình nghe.
Có một loại tình cảm, cho dù là chân thành như thế nào, cũng không thể thể hiện ra cho người khác thấy.
Có một loại tình cảm, chỉ có thể cất giấu đi, chỉ có thể dùng lý do là quan tâm đàn em khoá sau để đến gần.
Đó chính là tình cảm mà Nghiêm Thừa Phong dành cho Tần Thanh Vân..