Edit: Tịnh
Người bá đạo như Doãn Liệt, từ nhỏ đến lớn chưa từng thỏa hiệp với ai bao giờ, trừ lão hồ ly là cha hắn. Muốn khiến Doãn Liệt yếu thế mà thỏa hiệp, gần như là chuyện không thể.
Lúc Lý Tiêu và Doãn Liệt đang đấu mắt với nhau. Một mình chiếm một góc của cái bàn, Tề Mục đối với chuyện này càng nhận thức được điểm này sâu sắc hơn.
Sau khi Lý Tiêu dùng máy tính Tề Mục xóa bản copy, tự tay đưa đĩa cho Tề Mục xong, Doãn Liệt đột nhiên trở mặt không nhận người. Tề Mục mắt thấy Doãn Liệt đánh lén Lý Tiêu, lại không thể ngăn cản được. Mà Lý Tiêu hiển nhiên cũng không phải là người để mặc cho người khác đánh. Tuy rằng thân thủ không bằng người đã được huấn luyện chuyên nghiệp như Doãn Liệt, nhưng Lý Tiêu vẫn là dựa vào diện tích nhỏ hẹp của phòng và cách bố trí phức tạp mà hành động linh hoạt, bắt đầu vô tình đánh lại Doãn Liệt. Cuối cùng là đánh tay ngang với Doãn Liệt, lưỡng bại câu thương. (lưỡng bại câu thương: ý nói là trong một cuộc giành giật cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng bên nào được lợi cả)
Đánh mệt mỏi, bụng hai người đều đói đến mức kêu lên tiếng, lúc này mới dừng tay.
“Tề Mục nấu cơm đi.”
Doãn Liệt nói với Tề Mục, hai mắt lại nhìn chằm chằm Lý Tiêu, phòng ngừa Lý Tiêu thừa dịp hắn chưa chuẩn bị đột nhiên tấn công.
Tề Mục hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn căn phòng của mình giống như vừa bị một cơn gió lốc quét qua, nghẹn ngào gật đầu.
Những mô hình Iron Man mà anh sưu tầm giữ gìn nhiều năm, đầu nó đều bị đạp đổ, hu hu…… Mô hình Optimus Prime do tự tay anh ghép cũng vỡ thành từng mảnh từng mảnh…… Còn có một ngăn tủ để đầy DVD anh sưu tầm được nữa, toàn bộ đều rơi xuống đất…… Quả nhiên cần phải nhịn ăn nhịn mặc tốn tiền thuê một căn phòng lớn hơn một chút……
(Nhân vật trong Transformers, là người máy lãnh đạo siêu đoàn Autobot)
Tề Mục vừa đau lòng vừa hối hận, cẩn thận từng bước đi đến nơi chiến sự chưa lan đến, phòng bếp.
Trên bàn ăn hai người đang giằng co tự nhiên không thể cảm nhận được sự đau lòng của Tề Mục. Biểu tình của hai người đều cay nghiệt, mắt lộ ra hung quang, thoạt nhìn tùy thời đều có thể nhảy dựng lên đánh nhau tiếp. Cho đến khi có mùi hương của thức ăn một lần lại một lần truyền ra từ phòng bếp, khiến hai người dừng lại cuộc chiến phân cao thấp âm thầm này — đồ ăn đã cứu vớt cả thế giới.
Doãn Liệt dẫn đầu mở miệng: “Ăn cơm trước.”
Lý Tiêu nghi ngờ nhìn Doãn Liệt một cái, chờ Tề Mục bưng một mâm đồ ăn đi lên, mới gật gật đầu.
Bữa cơm này, chiến tranh vẫn liên tục diễn ra. Tề Mục nhìn Doãn Liệt và Lý Tiêu vì một miếng thịt kho tàu mà anh tranh tôi đoạt, run rẩy nói: “Trong đĩa còn có rất nhiều……”
Nhưng không ai nghe thấy Tề Mục nói, hai người vẫn như trước tiếp tục chiến đấu. Cuối cùng miếng thịt đó bay đến chỗ Tề Mục, bay thẳng đến giá vẽ ở phía sau không xa anh lắm.
“Bẹp” là miếng thịt kho tàu đang ân cần thăm hỏi bức tranh chưa vẽ xong. Tề Mục nhìn tâm huyết của mình bị phá hủy, nước mắt thiếu chút nữa đã không giữ được. Anh bắt buộc mình không được nhìn, quay đầu, hai tay run rẩy xúc cơm……
Ăn một ngụm cơm, sau đó đột nhiên phát hiện phòng đã yên tĩnh lại. Vừa ngẩng đầu lên, thì thấy vẻ mặt phẫn nộ của Doãn Liệt, nghiến răng nghiến lợi giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Tiêu.
“Cậu dám……” (làm hỏng tranh của Tề công túa sao =)))
Doãn Liệt phẫn nộ mà không nói hết câu, ra tay trước. Một chén cơm đầy đồ ăn đều ụp xuống đầu Lý Tiêu.
“Bộp!”
Lý Tiêu ngây dại, trên đầu có một cọng rau xanh nhỏ, một con cá hương, còn một miếng thịt đang chậm rãi trượt từ má xuống……
Tề Mục thấy tình hình này, vội vàng bỏ bát đũa xuống, lấy khăn giấy lau mặt giúp Lý Tiêu: “Cậu cậu cậu…… Cậu không sao chứ?”
Doãn Liệt lại không quen nhìn Tề Mục gần gũi với ai, tiến lên kéo Tề Mục ra: “Tránh xa hắn ra một chút!”
Vừa dứt lời, lại nghe thấy một tiếng “Bộp”, ngay sau đó một loạt tiếng“Bộp bộp bộp” hợp tấu vang lên. Lý Tiêu và Doãn Liệt không chút khách khí cho nhau “Bộp bộp bộp”, anh đến tôi đi, một chút cũng không nhường nhịn. Đến cuối cùng, đồ ăn ở trên bàn cũng không may mắn tránh thoát được, toàn bộ đều được trang trí ở trên đầu và mặt của Doãn Liệt và Lý Tiêu.
Tề Mục ôm đầu gối của mình ngồi xổm dưới gầm bàn, nhìn một đống hỗn độn trong phòng, khóc không ra nước mắt.
Lý Tiêu và Doãn Liệt lại bắt đầu đánh nhau, lần này hai người đều trở nên nguy hiểm, gắt gao quấn lấy đối phương, ngay cả răng và móng tay cũng dùng đến, đánh nhau đến mất hết hình tượng.
Ngay lúc hai người đang quấn nhau đánh nhau bốp bốp, Tề Mục nghe tiếng di động vang lên. Theo nơi phát ra âm thanh lấy nó ra từ trong đống DVD, Tề Mục nhận điện thoại.
“Dượng……”
Là di động của Doãn Liệt, điện thoại hiện lên là “Doãn Thuyên”, chính là cha của Doãn Liệt, dượng của Tề Mục.
“A! Là Tiểu Mục sao, các con đang ở đâu? Sao lại ồn như vậy? Gọi Doãn Liệt nghe điện thoại đi, dượng có chuyện tìm nó.”
Giọng Doãn Thuyên mang theo yêu thương với đứa cháu này. Nhưng nhìn ra được ông cũng không nhẫn nại lắm với Tề Mục, giọng điệu có chút nóng nảy, dường như đang kiềm nén cái gì đó. Có lẽ là biết chuyện Doãn Liệt gây rối ở quán cà phê.
“Dạ, được, chờ một chút……”
Tề Mục nói, cẩn thận bò ra từ dưới gầm bàn, ngửa đầu run rẩy đưa điện thoại di động: “Doãn…… Doãn Liệt…… Ba cậu nói cậu nghe điện thoại……”
Doãn Liệt đang bận việc, rút ra một bàn tay, nhận lấy điện thoại. Nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nhấn nút tắt máy. Sau đó lấy di động làm vũ khí, không chút do dự ném lên đầu Lý Tiêu. Lý Tiêu trong tay cũng cầm bìa cứng DVD, đánh lên đầu Doãn Liệt. Dưới tình huống có “Vũ khí”, tình hình chiến đấu càng trở nên thảm thiết hơn, trên người Doãn Liệt và Lý Tiêu đều có màu.
Tề Mục nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm, sợ hai người này không cẩn thận, sẽ xảy ra chuyện. Lại thấy trán Doãn Liệt bị vỏ DVD rạch ra một đường, máu chảy đầy mặt, Tề Mục rốt cuộc nhịn không được, thất thanh khóc: “Các cậu…… Đừng đánh nữa……” (ẻm thương chồng ẻm quá cơ..thấy chảy máu là khóc rồi =)))
Vẫn là không ai nghe Tề Mục nói. Sự tồn tại của anh luôn luôn rất thấp, đối với chuyện này đã quen từ lâu.
Bờ vai anh run rẩy, nghẹn ngào gọi điện thoại cho Chu Dịch Phàm. Dưới tình huống này, anh nghĩ người có thể giúp được anh, cũng chỉ có Chu Dịch Phàm.
Gọi điện thoại không lâu, Chu Dịch Phàm đã đến. Tâm không cam tình không nguyện Doãn Liệt bị đóng gói đuổi về nhà họ Doãn, Lý Tiêu và Tề Mục thì bị Chu Dịch Phàm mang đi.
Nhà Chu Dịch Phàm ở phía nam thành phố, là một ngôi biệt thự. Trong nhà không có ai, ba mẹ cậu hàng năm đều đi nước ngoài; anh trai là người cuồng công tác, ban ngày không ở nhà, buổi tối mới trở về, còn hận không thể ngủ luôn ở công ty. Như bây giờ, trong nhà chỉ có Chu Dịch Phàm và bác quản gia kiêm tài xế tạm thời.
Vừa tiến vào Chu gia, Lý Tiêu liền bị khiếp sợ bởi sự xa xỉ của nó. Có thể ở trung tâm thành phố, nơi tất đất tất vàng mà chiếm được nơi như thế này, lại còn có hoa viên và hồ bơi, có phải là bá chủ ở đây không thế?!!
“Có thể bơi không?”
Lý Tiêu nhìn chằm chằm bể bơi gợn sóng lấp lánh không một bóng người, nóng lòng muốn thử. Hoàn toàn quên trên người có một đống vết thương xanh xanh tím tím. Chuyện này không thể trách Lý Tiêu được, trời hè nắng nóng, lại đánh nhau với Doãn Liệt một trận, hắn đã rất nóng rồi. Vào lúc như thế này, nếu có thể đi bơi để tắm cho mát, còn hạnh phúc hơn cả thần tiên! Nhưng lại không cần bon chen trong biển người tấp nập như sủi cảo ở bể bơi công cộng nữa chứ.
Khóe mắt Chu Dịch Phàm liếc Lý Tiêu một cái, nói với quản gia: “Xả nước hồ bơi.”
“Đừng lãng phí a!”
Lý Tiêu đứng ra nói.
“Để cho tôi tắm cho mát trước đi!”
Nói xong muốn xông đến chỗ hồ bơi, lại bị Tề Mục kéo lại.
“Trên người cậu có vết thương, không thể đụng vào nước.”
Tề Mục nhẹ nhàng chạm vết thương đang chảy máu trên đầu Lý Tiêu.
“Ai u…… Đừng động vào……”
Lý Tiêu nhe răng kêu nhỏ, né tránh tay Tề Mục.
Nhưng mà dưới sự nhắc nhở của Tề Mục, Lý Tiêu cũng ngừng lại tâm tư bơi lội, ngoan ngoãn đi vào phòng với Chu Dịch Phàm.
Quản gia cầm hộp y tế đi ra, Tề Mục chủ động giúp Lý Tiêu xử lý miệng vết thương. Hai người ngồi trên sô pha, dựa vào nhau rất gần, hành động cử chỉ thân mật. Chu Dịch Phàm chỉ nhìn một cái liền dời đi tầm mắt, một mình chiếm một góc sô pha, trầm mặc không nói.
“Á…… Đau đau đau!”
Cồn tiêu độc chạm đến miệng vết thương, Lý Tiêu nhịn không được kêu đau.
Tề Mục vội vàng rút tay lại, thổi thổi giúp hắn: “Xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ chạm nhẹ thôi!”
Chu Dịch Phàm khóe mắt thoáng nhìn một màn này, không được tự nhiên di chuyển, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, cố gắng bỏ qua tình trạng của Tề Mục và Lý Tiêu ở bên kia. (Tịnh: ghen kìa; Chu ca: Biến!; Tịnh: Ko chịu đâu >.
Chờ Tề Mục xử lý xong vết thương trên đầu Lý Tiêu, Chu Dịch Phàm mới quay đầu, hỏi Tề Mục: “Các người và Doãn Liệt sao lại thành ra thế này?”
“Doãn Liệt khinh người quá đáng, nói không giữ lời, lật lọng. Là hắn động thủ trước, tôi chỉ đánh trả lại thôi.”
Lý Tiêu giành Tề Mục trả lời trước.
Thuận tay vén áo lên, đưa lưng về phía Tề Mục, để Tề Mục nhìn vết thương ở sau lưng.
“A……”
Tề Mục thấy sau lưng Lý Tiêu một mảng lớn xanh tím, không khỏi kêu nhỏ.
Cũng không biết Doãn Liệt ra tay như thế nào, mà có thể tạo ra vết thương đáng sợ như vậy. Tề Mục nhìn vài vết xanh tím kia, thậm chí có chỗ còn chảy máu, mũi đau xót: “Đều tại tôi……”
“Đừng khóc a, lại không đau…… Tin tôi đi, Doãn Liệt cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu đâu.”
Lý Tiêu nghe giọng nói Tề Mục không thích hợp, lập tức kéo áo xuống, an ủi Tề Mục.
Chu Dịch Phàm nhìn hai người giúp đỡ lẫn nhau, cau mày: “Hai người tự xử đi. Đợi một lát quản gia sẽ mang hai người đến phòng dành cho khách.”
Nói xong liền muốn rời đi. Khi đang lên lầu lại bị Tề Mục gọi lại.
“Dịch Phàm, hôm nay cảm ơn cậu. Tôi giúp Lý Tiêu xử lý vết thương xong thì về, Lý Tiêu có thể ở lại nhà cậu một ngày không? Nhà tôi rất lộn xộn……”
Chu Dịch Phàm quay đầu nhìn nhìn hai người: “Anh cũng ở lại đây đi. Ngày mai tôi gọi người chuyển nhà giúp anh, bằng không Doãn Liệt sẽ còn đi tìm anh.”
Quyết định như vậy, không phải là không có lý. Lấy hiểu biết của Chu Dịch Phàm đối với Doãn Liệt mà nói, hắn muốn làm chuyện gì, đều sẽ không từ thủ đoạn. Tuy rằng không biết lần này Doãn Liệt có chủ ý xấu gì, nhưng với tình huống bây giờ, cảm thấy nó cũng không tốt lành gì.