“Liêu Phàm đâu? Gần đây anh ta không liên lạc với chị sao?” Tôi khẽ hỏi.
“Đừng nhắc tới anh ta nữa, anh ta là một kẻ l ừ a đ ả o.” Chị ấy cười mỉa: “Ban đầu mẹ nói với chị, tình yêu không có vật chất vốn không đáng tin, chị còn không tin, đúng là ngốc thật.”
Chị ấy đợi đèn đỏ, quay qua nhìn tôi rồi nói: “Tiểu Triệt, phải mất một năm chị mới nhận ra Lục Trạm tốt nhường nào, cũng may có em, cũng may năm đó có em thay chị giữ anh ấy lại.”
“Thói quen viết lại nhật ký này của em đúng là rất tốt.” Chị ấy dừng xe, trả cuốn nhật ký lại cho tôi: “Hay là diễn thêm một lần mất trí nhớ nữa nhỉ, như thế có ngang trái quá không.”
Tôi mân mê cuốn nhật ký, ngày kết hôn, Lục Trạm đã đưa nó cho tôi.
“Chị… học thuộc hết rồi sao?”
Chị ấy xua tay: “Tất nhiên rồi, em yên tâm, năm đó anh ấy không nhận ra em, bây giờ cũng sẽ không nhận ra chị đâu. Huống hồ anh ấy luôn phải đi công tác nước ngoài, hai người gần thì ít xa thì nhiều, lần này anh ấy đi hẳn hai tháng, sao anh ấy nhận ra được chút thay đổi nhỏ này?”
Quả thật, một tháng trước, chị ấy đã đi c ắt kiểu tóc tôi đang để, thậm chí còn kéo tôi đến th ẩm m ỹ v iện năm đó, so sánh từng chút một, đảm bảo từ mặt đến cơ thể, từ màu da cho đến gầy béo đều giống nhau y đúc.
Chị ấy cầm thỏi son quệt quệt, tự dưng quay đầu lại: “Quên mất hỏi em, bình thường em hay dùng màu son số với à?”
Tôi im lặng, sau đó khẽ vâng một tiếng
Chị ấy mỉm cười đưa tay ra: “Đổi lại điện thoại với chìa khoá thôi. Tối nay Trạm về rồi, chúng ta chính thức đổi lại, em ở tạm đây đã, nếu mọi chuyện thuận lợi, ba tháng sau chị sẽ tìm người đưa em đi p h ẫ u t h u ậ t t h ẩ m m ỹ.”
Tôi ngừng lại một chút, sau đó móc điện thoại và chìa khoá ra đưa cho chị ấy.
“Trạm.” Tôi ngừng lại: “Có b ệnh đau dạ dày, cộng thêm việc tăng ca về nhà muộn, chị nhớ nấu chút cháo cho anh ấy đấy.”
“Chị biết rồi.” Chị ấy cười nói: “Em đã nói đi nói lại mấy lần rồi đấy, yên tâm, chị sẽ không để lộ đâu.”
Chị ấy chớp mắt, cho tôi một nụ hôn gió: “Bàn về diễn xuất, chị em ta đều rất giỏi, không phải sao?”Thế là tôi và Lư Thanh Thanh chính thức hoán đổi vị trí lại cho nhau, tạm thời tôi sẽ sống trong căn nhà chị ấy thuê một tháng trước.
“Dạo tới em ít ra ngoài thì hơn, đi đâu nhớ đeo tóc giả, kính râm, lỡ như để người ta nhận ra thì phiền phức đấy.”
Tôi vâng.
“Không có chuyện gì chị sẽ không tới tìm em, em cũng đừng chủ động đi tìm chị, ăn uống cố gắng đặt đồ bên ngoài, điện thoại mở /. Nếu chị gọi điện cho em em phải nghe máy, lỡ như bên phía Trạm đột nhiên xảy ra chuyện gì đó, chị không ứng phó được, cần em cung cấp tin tức.”
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn chị ấy, chị ấy vừa nói vừa nhìn gương sửa sang lại tóc tai.
“Em biết rồi.”
Tám giờ tối nay Lục Trạm hạ cánh, bảy giờ bốn mươi lăm phút, run rủi thế nào tôi lại đi xuống dưới nhà bắt xe đi đến sân bay.
Tôi cũng không biết mình muốn làm gì nữa.
Tôi đội tóc giả, đeo kính, đứng cách Lư Thanh Thanh vài mét, nhìn chị ấy vừa vui vẻ vừa mong chờ đứng đợi ở đó.
“Thanh Thanh!”
Tôi khựng người, vô thức nhìn qua đó, Lục Trạm kéo vali, tươi cười bước về phía Lư Thanh Thanh.
Hai tháng không gặp, hình như anh đen hơn trước một xíu, gương mặt đượm vẻ mệt mỏi.
“Trạm.” Lư Thanh Thanh mỉm cười tươi rói, ôm cổ anh, không hiểu tại sao Lục Trạm hơi đứng hình, nhưng sau đó anh lập tức giang tay ôm chị ấy vào lòng.
Tôi đứng cách đó không xa, thậm chí tôi còn nghe được giọng nói mang theo ý cười của anh: “Nhớ anh rồi, phải không?”
Thư ký đứng bên cạnh, gật đầu với Lư Thanh Thanh: “Bà chủ, hôm nay vì muốn quay về ăn mừng kỷ niệm một năm ngày cưới với cô mà sếp Lục đã cố tình đẩy nhanh tiến độ, về trước một tuần đấy.”
Tôi thấy họ tay trong tay rời đi, thỉnh thoảng Lục Trạm lại cúi đầu thủ thỉ gì đó bên tai Lư Thanh Thanh, chị ấy nghiêng đầu cười với anh.
Ai nhìn vào cũng biết họ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Tôi đứng lặng người rất lâu ở sân bay.
Khoảng một tiếng tiếng trôi qua, tôi rời khỏi sân bay, lại bắt một chiếc xe.
“Đến chung cư Vân Cung.”
“Được.” Bác tài là dân bản địa: “Cô sống ở chung cư Vân Cung hả, ai sống ở đó cũng giàu có cả.”
Tôi cười nói: “Nhà một người bạn thôi ạ.”
Chiếc xe dừng trước cửa chung cư, tài xế chuẩn bị thanh toán, tôi ngăn ông ấy lại: “Bác tài, cháu trả thêm cho bác tệ, bác đợi thêm mười lăm phút được không? Lát nữa cháu còn phải tới một chung cư khác.”
Bác tài không hiểu nhìn tôi: “Cô gái, sao phải làm thế?”
Tại sao ư?
Tôi gượng cười, cũng không biết tại sao.
Đợi khoảng mười mấy phút, tôi thật sự nhìn thấy chiếc quen thuộc đi về phía cổng chung cư.
Nhưng chiếc xe đó lại không lái vào gara mà lại đỗ trước cổng.
Lục Trạm xuống xe, ôm Lư Thanh Thanh vào lòng, chắc hai người họ vừa mới ăn tối xong.
Anh mở cốp sau.
Ánh đèn màu vàng lập tức chiếu sáng cả nửa con đường nhỏ.
Tôi hạ cửa sổ xe xuống, ló đầu nhìn sang, chỉ thấy bên trong cốp xe, dưới ánh đèn vàng toàn là hoa hồng trắng.
Giọng nói của Lục Trạm theo tiếng gió len lỏi vào trong tai: “Buổi sáng anh đã tặng em chín bông hồng, trong xe có bông, tổng cộng có bông, bà xã, kỷ niệm ngày cưới vui vẻ!”
“Kỷ niệm ngày cưới vui vẻ!” Lư Thanh Thanh ngẩng đầu lên, mỉm cười hôn anh.
Tôi ngoảnh đầu lại, đóng cửa sổ xe.
Chiều nay, Lư Thanh Thanh còn khen tôi diễn giỏi.
Tôi chợt nhận ra, thật ra chị ấy mới diễn giỏi.
Hoặc là chị ấy vốn không cần diễn, người Lục Trạm thích, vốn dĩ đã là chị ấy.
Còn tôi, suốt một năm qua, tôi vẫn luôn sắm vai chị ấy.
Rốt cuộc tôi đang chờ mong điều gì?