“Anh…anh hôn em…” Nhạc Doanh Khuyết lập tức mất sạch khả năng suy nghĩ, đầu óc trống rỗng, máy móc lặp lại lời Cố Trầm.
Cố Trầm bỗng ghé lại gần, nhanh chóng hôn tiếp một cái.
“Anh lại…lại còn hôn em nữa…” Nhạc Doanh Khuyết không biết làm gì, mũi cay cay, họng nghèn nghẹn như chực khóc.
Cố Trầm vô sỉ đáp: “Không phải em bảo anh hôn em đó à? Hôn rồi mà còn khóc.”
“Em đâu có… Hức…”
Càng nói càng sai, Nhạc Doanh Khuyết uất ức kêu một tiếng nhỏ như muỗi, sợ Cố Trầm lại làm tiếp hành động gì to gan hơn.
“Em có.” Cố Trầm nhớ lại cảm giác lúc chạm vào môi Nhạc Doanh Khuyết, “Em có nói, bảo anh hôn em.”
Chưa từng thấy ai ngang ngược vô sỉ như vậy, Nhạc Doanh Khuyết lập tức á khẩu không nói được gì, khóc không được mà cười cũng không xong.
“Nhạc Doanh Khuyết.” Cố Trầm gọi một tiếng thật trịnh trọng.
Nhạc Doanh Khuyết sợ hãi nên sững sờ mất một lúc, khẽ nức nở, ngây người nhìn hắn.
“Hai chúng ta là người yêu của nhau.” Cố Trầm càng táo tợn hơn, hồn nhiên không để ý Nhạc Doanh Khuyết đang rụt rè, thậm chí còn tiếp tục ba hoa chích choè, “Em thấy không, năm nay em là lần đầu tiên, em đồng ý với anh, anh sẽ bảo ba anh đến nhà em giải quyết mọi chuyện, vậy là em trở thành chàng dâu nuôi từ bé của anh rồi.”
“Ơ…” Nhạc Doanh Khuyết tim đập loạn xạ. Sớm biết vậy cậu đã không tới đây với Cố Trầm, nhìn vẻ mặt như mấy tên buôn người của Cố Trầm khiến cậu sợ chết đi được.
“Trước hết em đừng khóc.” Cố Trầm túm lấy góc áo lau lau mặt Nhạc Doanh Khuyết, “Sau này ngày nào anh cũng dẫn em ra ngoài chơi, chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều so với ở trong nhà em.”
Omega đúng là được làm bằng nước, Cố Trầm chưa bao giờ thấy ai mau nước mắt như vậy. Nếu đây là em trai hắn thì hắn đã đập cho lâu rồi, đâu ra cái chuyện vừa nhẫn nại lau nước mắt cho người ta vừa nói những lời tốt đẹp để dỗ dành chứ?
“Nhà anh có một bể bơi, mai em tới nhà anh chơi, anh đưa em đi bơi.” Cố Trầm bắt đầu lên dây cót khoe khoang. Nói thôi thì chưa đủ, còn phải khoa tay múa chân dùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt nữa.
“Lớn thế này này, còn có cầu trượt, em đến không?”
Nhạc Doanh Khuyết nghe một lúc mà quên cả khóc, hai mắt chớp chớp, tha thiết: “Em…em không…”
Cậu không khóc nữa, nhưng nước mắt lại cứ tuôn như mưa chưa ngừng được, nước mũi cũng đua nhau chảy ra. Cố Trầm cẩu thả quen rồi nên không có thói quen mang theo khăn giấy, bèn cởi luôn áo sơ mi bên ngoài, chỉ còn mặc một chiếc áo ba lỗ, đưa áo sơ mi cho Nhạc Doanh Khuyết lau mặt.
“Anh có đấy, anh rất kiên nhẫn, chỉ cần không phải là học thì cái gì anh cũng giỏi.” Một tay hắn giữ gáy Nhạc Doanh Khuyết, tay còn lại bóp bóp mũi Nhạc Doanh Khuyết qua lớp áo sơ mi. Cố Trầm nói tiếp: “Xì mạnh hết nước mũi ra đi.”
Nhạc Doanh Khuyết cũng không thèm khách sáo, lau hết toàn bộ lên áo hắn.
“Xem này, anh đối xử với em tốt thế này, chưa từng có ai dám dí nước mũi lại gần áo anh đâu, nếu là người khác thì anh đã đánh cho rồi đấy.”
Nhạc Doanh Khuyết nhìn cái áo sơ mi nhăn nhúm nhàu nhĩ, dường như đã nhận lấy ý tốt của Cố Trầm, chuyện bị hắn hôn cứ thế quẳng ra sau đầu không phản bác nữa.
“Lát nữa anh đưa em về nhà, cô chú có đánh em không?” Cố Trầm bị đánh đâu ít gì, mới tí tuổi mà đã như già đời lắm.
“Mẹ…mẹ em chưa từng đánh em…” Nhạc Doanh Khuyết nói xong cũng tự thấy không chắc chắn lắm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu lén trốn khỏi nhà.
“Vậy thì được, nhỡ mà có đánh em thì tối nay anh sẽ chạy đi, em trốn sau lưng anh.”
Hai người ngồi ở công viên một lúc rồi Cố Trầm mới đạp xe đưa Nhạc Doanh Khuyết về nhà. Vừa mới vào tới khu cư xá, từ phía xa đã thấy có người đứng trước cửa nhà Nhạc Doanh Khuyết. Da thịt trên lưng Cố Trầm cũng căng chặt lại, Nhạc Doanh Khuyết nói nhỏ: “Đó là ba mẹ em.”
“Đừng sợ.” Cố Trầm giảm tốc độ rồi phanh gấp, nhìn cha mẹ Nhạc Doanh Khuyết bằng vẻ mặt cười rõ là gợi đòn, “Cô chú ạ.”
Cha mẹ Nhạc Doanh Khuyết rất lịch sự với bạn học của con, nói lời sâu xa: “Không được đi lung tung, lại còn tắt máy như vậy. Ba mẹ rất lo cho con, suýt nữa còn gọi điện tới trường.”
“Còn cháu.” Cha Nhạc Doanh Khuyết nhìn Cố Trầm, “Doanh Khuyết không giống cháu, không thích hợp để ra ngoài chơi.”
Nhắc khéo tinh tế quá, Cố Trầm giả ngu cười đùa một lúc. Hắn xác định Nhạc Doanh Khuyết sẽ không bị đánh mới đạp xe đi về.
Nhạc Doanh Khuyết về tới nhà bị đẩy vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, xong còn bị cha mẹ với anh trai giáo huấn hồi lâu mới thả cậu ra.
Một buổi tối mạo hiểm kích thích, Nhạc Doanh Khuyết chưa bao giờ thấy vui như vậy, mặc dù làm xong còn bị mắng một trận, trong lòng vẫn chưa nhẹ nhõm được. Cậu quấn chăn phấn khích lăn qua lăn lại trên giường, vui đến mức chưa ngủ được ngay.
Tiếng điện thoại lỗi thời của đồng hồ thông minh vang lên “ting” một cái.
“Này.” Là Cố Trầm.
“Có bị mắng không?”
Nhạc Doanh Khuyết: “…”
Cố Trầm ở đầu dây bên kia vang lên tiếng bịch bịch như tiếng bước chân bước lên lầu: “Đạp xe vui không?”
“Vui.” Nhạc Doanh Khuyết lề mề cả buổi mới nói ra được lời thật lòng.
“Nhà anh với nhà em cách nhau không xa lắm. Em đi ra sau khu cư xá, đi tới ngã tư là sẽ thuận đường với nhà anh. Sáng mai anh đứng đó chờ em, chúng ta cùng tới trường nha.”
Giọng Cố Trầm thay đổi hẳn, tiếng nói truyền qua loa mang âm điệu trầm thấp tựa như đang thì thầm bên tai Nhạc Doanh Khuyết.
Đồng hồ thông minh không giống điện thoại thông thường, chúng luôn ở chế độ loa ngoài. Nhạc Doanh Khuyết sợ bị người nhà nghe được nên trốn vào chăn: “Không được, em đi với anh trai em rồi.”
“Vậy lúc ăn cơm trưa em đi cùng anh được không?” Cố Trầm nghĩ cũng đúng, Nhạc Tiên Dẫn vốn chẳng ưa gì hắn, tối nay hắn còn dụ Nhạc Doanh Khuyết trốn ra ngoài chơi, bây giờ có khi cậu ta còn muốn giết hắn luôn ấy chứ.
“Cũng không được, em với anh trai em…”
“Xì.” Cố Trầm mất hứng. Sao đi đâu cũng có cái tên Nhạc Tiên Dẫn đó vậy. “Không đi với anh trai em thì không được à? Bây giờ em đã là học sinh trung học rồi, phải có lập trường lên chứ, đừng quấn lấy anh của em suốt cả ngày nữa. Chiều mai tan học có tới nhà anh không?”
“Anh trai em…”
“Ha!” Cố Trầm cáu, “Vậy cuối tuần đi!”
“Cuối tuần em phải đi học làm gốm rồi.” Nhạc Doanh Khuyết nghe Cố Trầm nói đến mức ngứa ngáy trong lòng, muốn Cố Trầm tiếp tục nghĩ cách nhưng lại không dám nói ra.
“Vậy khi nào em học xong thì anh tới đón em, chắc chắn cuối tuần anh trai em không rảnh để ý tới em đâu.” Hắn khẳng định, chuẩn bị kêu Nhiếp Vân cuối tuần này đi quấy rầy Nhạc Tiên Dẫn.
Bấy giờ Nhạc Doanh Khuyết mới ngoan ngoãn im lặng.
“Cốc cốc.” Bỗng cửa phòng vang lên tiếng gõ, Nhạc Doanh Khuyết sợ tới mức giật nảy người, thẳng tay cúp luôn điện thoại. Sau đó cậu nghe được tiếng Nhạc Tiên Dẫn:
“Nhạc Doanh Khuyết, đêm hôm khuya khoắt em nói chuyện với ai đấy?”
Cửa mở ra “két” một tiếng, ánh sáng chiếu vào trong căn phòng tối đen, Nhạc Tiên Dẫn khoanh tay trước ngực nhìn cậu.
“Đưa điện thoại cho anh.”
Nhạc Doanh Khuyết không dám cãi lời, miễn cưỡng đưa đồng hồ thông minh ra.
Nhạc Tiên Dẫn mở ra thấy một dãy số lạ, thế mà hai người nói chuyện cũng lâu lắm, anh hầm hừ: “Anh nhớ điện thoại trong đồng hồ có chức năng chặn tất cả các số lạ, chỉ nhận điện thoại của người nhà. Em không nghe lời đúng không? Tốt nhất là đừng qua lại với người lạ, nhất là Cố Trầm.”
Nhạc Doanh Khuyết giận mà không dám nói gì, tủi thân trốn trên giường nhìn đồng hồ bị anh trai lấy đi mất.
Cố Trầm bên kia còn chưa từng bị ai cúp ngang điện thoại đâu, vừa giận vừa lo, nghĩ Nhạc Doanh Khuyết liệu có chuyện gì hay không. Một lát sau hắn gọi lại thì máy báo bận, sao lại không gọi được nhỉ?
“Chậc, vừa nãy nghe như tiếng Nhạc Tiên Dẫn ấy, không phải bị anh trai nhốt lại rồi chứ?”
Sáng hôm sau Cố Trầm dậy rất sớm, hiếm lắm mới thấy có thời gian ăn sáng, bưng bát chào mở tủ lạnh lục tung lên.
Dì giúp việc thấy vậy bèn hỏi: “Đại thiếu gia, cậu tìm gì vậy?”
“Lấy cho cháu một chai coca.” Tối qua có vẻ Nhạc Doanh Khuyết rất thích uống, nhỡ sáng nay có may mắn gặp được thì lén đưa cho em ấy vậy.
“Sáng sớm ra đã uống coca ư, cái này uống nhiều không tốt.” Bảo mẫu nhắc nhở nhưng động tác tìm đồ cũng không dừng lại, cô biết Cố Trầm tính tình xốc nổi phản nghịch nên cũng chẳng quan tâm hắn có uống hay không, “Bỏ vào cặp cho cậu nhé.”
Cố Trầm ăn hai bát cháo, mập mờ nói: “Uống nhiều quá không tốt à, thế thì không cần.”
Bảo mẫu kinh ngạc nhìn hắn, chẳng biết hôm nay hắn trúng nhầm gió độc gì: “Thế tôi lấy nước trái cây cho cậu nhé.”
“Cũng được.”
Cố Trầm liếc nhìn vào phòng bếp, thấy bánh quy vừa nướng để trên khay: “Lấy cả bánh quy nữa.”
Cố Uyển ngồi cạnh không chịu nổi nữa: “Anh, chẳng phải thường ngày anh không ăn mấy thứ này sao?”
“Ăn đồ ăn sáng của mày đi, sao nói nhiều quá vậy.”
Trên đường đến trường không gặp được Nhạc Doanh Khuyết. Cố Trầm lướt điện thoại định gọi cho cậu, định bảo cậu hết tiết hai đừng đi đâu cả để hắn tới tặng đồ. Thế mà hắn gọi hai cuộc, cả hai đều báo máy bận.
Chuông báo hết tiết hai vừa reo, giáo viên còn chưa bảo tan học, Cố Trầm đã cầm đồ lên đi ra từ cửa sau, chạy thẳng tới lớp Nhạc Doanh Khuyết.
“Em kia…” Cố Trầm dựa vào cửa thở dốc, “Gọi Nhạc Doanh Khuyết giúp anh.”
Vừa nhìn thấy Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm đã phàn nàn: “Đồng hồ của em bị hỏng hay gì, sao anh gọi mãi không được vậy chớ?”
“Anh hai em chặn tất cả các số lạ rồi.”
“Má, sao lại thế! Không ngờ bây giờ đến điện thoại anh cũng không gọi được cho em.” Cố Trầm bực bội nói, hắn nhét hộp bánh và nước trái cây vào ngực Nhạc Doanh Khuyết, “Cho em này, em ăn sáng chưa?”
Đúng là đang lúc nghỉ giải lao, rất nhiều người đi qua cửa lớp học, thỉnh thoảng lại có người nhìn trộm hắn.
Cố Trầm bị nhìn đến mức thấy phiền chết đi được, vung tay lên, nghiến răng nghiến lợi: “Nhìn cái đéo gì.”
Người hóng hớt tản đi như chim thú tan tác. Nhạc Doanh Khuyết ngẩng lên nhìn hắn đang doạ dẫm người ta: “Sao anh tính tình xấu quá vậy.”
“Không…đâu có nói em đâu…” Cái tay vốn đang vung lên lại gượng gạo vòng ra sau gãi gãi đầu.
Nhạc Doanh Khuyết lặng lẽ nhìn xuống, trong hộp là bánh quy, người ta bảo ăn cơm chùa phải quét lá đa, cơ mà cậu lại quên béng mất phải trả lại đồ cho Cố Trầm: “Anh đừng tới tìm em nữa, anh hai em không cho em chơi với anh, nếu thấy sẽ mắng em.”
Mẹ kiếp, Cố Trầm cáu. Hắn nhìn Nhạc Doanh Khuyết trông đáng thương quá thì lại không nỡ trút giận.
“Anh lén lút tới được không? Không để anh trai em nhìn thấy.” Dù có làm khó mình cũng không thể làm khó Nhạc Doanh Khuyết, “Sau này anh nhìn thấy anh trai em thì sẽ đi đường vòng, anh mà không tới thì ai dẫn em ra ngoài chơi.”
Hắn đã tỏ tình với Nhạc Doanh Khuyết, thấy Nhạc Doanh Khuyết không nói gì thì cứ mặc định là đã đồng ý rồi. Cố Trầm khẽ thở phào, ngẩng đầu lên lại thấy Nhạc Tiên Dẫn bên ngoài đám đông.
“Đờ mờ, thực sự không tiện nói nữa, anh trai em đến rồi, anh đi trước đây.” Cố Trầm nhấc chân lên chạy vù đi.
Hai chữ ‘anh trai’ như một câu thần chú, Nhạc Doanh Khuyết cũng hoảng sợ. Cố Trầm thấy bé thỏ con này của hắn chóp mũi đỏ bừng lên, bèn cúi xuống hôn một cái. Chưa đợi Nhạc Doanh Khuyết có phản ứng gì thì người đã chạy biến mất tăm.
Nhạc Tiên Dẫn đẩy đám đông ra, nhìn thấy Nhạc Doanh Khuyên ôm hộp bánh đứng ngây ngốc ở cửa lớp: “Em đứng đây làm cái gì vậy?” Hình như ban nãy anh vừa nhìn thấy Cố Trầm, sao chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi rồi.
“À, em…em đứng đây…”
Nhạc Tiên Dẫn nghi hoặc nhìn cậu: “Cái này ở đâu ra đây?”
“Tự em mua… Đúng rồi, vừa nãy em mua ở quầy bán đồ ăn vặt.”
Nhạc Doanh Khuyết chưa từng nói dối bao giờ nên giấu đầu lòi đuôi. Cái hộp cậu đang cầm là hộp nhựa, loại hộp nhựa gia dụng. Nhạc Tiên Dẫn nhìn cậu dè chừng cẩn thận như vậy cũng không đành lòng vạch trần.
Hai người cắt đứt liên lạc điện thoại thiếu điều gửi thư cho nhau. Nhạc Tiên Dẫn nghiêm khắc như thầy chủ nhiệm, thường ngày cứ nhìn chằm chằm Nhạc Doanh Khuyết, giám sát vô cùng sát sao.
Cố Trầm và Nhạc Doanh Khuyết nói chuyện với nhau mấy câu thôi cũng khó, thành ra đến thứ sáu Cố Trầm vẫn không biết Nhạc Doanh Khuyết đi học làm gốm ở đâu.
Tầm mười giờ tối, Cố Trầm đạp xe đạp phi thẳng qua đầu đường, lén lút đi vào khu cư xá nhà Nhạc Doanh Khuyết. Cửa sổ phòng Nhạc Doanh Khuyết vẫn đang sáng đèn. Cố Trầm tiện tay nhặt một cục đá bên đường, ném lên ban công phòng cậu.
Trong phòng, Nhạc Tiên Dẫn đang nói với Nhạc Doanh Khuyết ngày mai anh không đưa cậu đi học được, trên lớp làm bài tập nhóm nên sáng mai đã phải đến làm. Đương nhiên Nhạc Tiên Dẫn không biết đây là đề xuất của Nhiếp Vân.
Tiếng hòn đá lăn xuống vang lên rất rõ trong đêm tối. Nhạc Tiên Dẫn nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất: “Tiếng gì vậy?”
Tim Nhạc Doanh Khuyết nảy lên thình thịch, không biết làm sao mà trong đầu nảy ra một ý nghĩ, rằng Cố Trầm đến rồi, nhưng nghĩ lại cũng không đúng, muộn thế này rồi hắn còn tới làm gì. Cậu đi theo Nhạc Tiên Dẫn ngó ra ngoài cửa sổ, ngoài rìa tường nhà cậu lộ ra một góc chiếc xe đạp của Cố Trầm.
Ào ạt— tựa như âm thanh sóng biển xô dạt lại cuộn trào.
Cậu không biết trong mắt cậu bấy giờ lấp lánh ánh sáng, miệng hơi khô nên vô thức nuốt nước bọt, lau lau bàn tay vừa rịn ra mồ hôi.
“Anh hai, ngày mai em tự đi học được, học xong cũng có thể tự đi về.”
Sợ Nhạc Tiên Dẫn nhìn thấy bóng dáng Cố Trầm, Nhạc Doanh Khuyết thấp thỏm mong anh nhanh chóng quay về phòng mình đi.
Không thấy có gì khác thường cả, Nhạc Tiên Dẫn gật đầu rời đi. Nhạc Doanh Khuyết lén lút khoá cửa phòng lại rồi đi tới bên ban công, quả nhiên Cố Trầm đang đút tay túi quần đứng đó.
“Nhạc Tiên Dẫn đi rồi?” Cố Trầm hạ giọng hỏi cậu.
“Đi rồi.” Bị nhiễm bầu không khí hồi hộp, Nhạc Doanh Khuyết cũng nói khẽ, “Anh tới làm gì vậy?”
“Làm gì à? Ngày mai anh phải đón em ở đâu, đón lúc nào, em còn chưa nói cho anh biết đâu.”
Hắn thấy Nhạc Doanh Khuyết chạy ù vào phòng, một lúc sau lại hấp tấp chạy ra: “Bắt lấy.” Trong bóng tối có cái gì đó rơi xuống.
Cố Trầm nhặt lên xem, là cục giấy Nhạc Doanh Khuyết vo tròn lại, bên trong còn bọc một cục tẩy. Trên giấy ghi địa chỉ và thời gian.
Cố Trầm nhìn thấy kiểu chữ thanh mảnh bèn không nhịn được cười. Hắn đang thở hồng hộc vất vả đứng ngoài rìa tường, Nhạc Doanh Khuyết thì đang ngó ra khỏi lan can ban công. Nhìn thế nào cũng giống chuyện tình trong cổ tích bị người khác dùng gậy đánh uyên ương. Một người là thiếu gia nhà giàu, người còn lại là tiểu tử nhà nghèo sa cơ lỡ vận.
Cố Trầm không che miệng nữa: “Chúng ta bây giờ nhìn giống một đôi uyên ương số khổ thật. Là Ngưu Lang Chức Nữ, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài hay là Romeo và Juliet đây? Không phải không phải, những thứ đó đều là bi kịch. Bé cưng à, muốn gặp em một lúc cũng khó thế này, cứ như đang yêu đương vụng trộm ấy.”
Nhạc Doanh Khuyết không biết nên đáp lại câu đó thế nào, chột dạ không dám trả lời.
Thấy cậu ngạc nhiên, Cố Trầm bật cười, không định trêu chọc cậu: “Anh đi đây.”
“Chàng trai nghèo khó” đạp con xe đạp tàn tạ của hắn biến mất trong màn đêm.
...
Lớp học làm gốm của Nhạc Doanh Khuyết nằm ở trung tâm thương mại. Cố Trầm tới sớm vì sợ Nhạc Doanh Khuyết phải chờ hắn. Hai người đi qua cửa hàng, đi tới bãi đỗ xe đạp.
Bỗng dưng Nhạc Doanh Khuyết đứng im, Cố Trầm hỏi: “Làm gì vậy?” Nhìn theo ánh mắt của Nhạc Doanh Khuyết thì thấy một con chó trong cửa hàng thú cưng.
“Muốn sao? Anh mua cho em.” Nói xong định kéo Nhạc Doanh Khuyết vào cửa hàng.
Nhạc Doanh Khuyết lắc đầu: “Nhà em không cho nuôi.”
Chuyện nuôi thú cưng như nốt nhạc đệm thoáng qua, Cố Trầm đạp xe đèo cậu về nhà.
Nhà Cố Trầm hoàn toàn khác nhà Nhạc Doanh Khuyết. Cha mẹ Cố Trâm thấy hắn dẫn Omega về nhà thì thái độ vô cùng ôn hoà, cũng rất nhiệt tình với Nhạc Doanh Khuyết.
“Không cần chào hỏi, con dẫn em ấy về bơi thôi.” Cố Trầm phất tay như đại gia, đang định kéo Nhạc Doanh Khuyết lên lầu thay quần.
Cố Uyển vẻ mặt hào hứng: “Anh, em cũng muốn…”
“Mày muốn cái quái gì, đi làm bài tập của mày đi.”
Cổ Uyển hậm hực nuốt hết những lời còn lại, ủ rũ quay về phòng mình.
Nhạc Doanh Khuyết nhỏ hơn Cố Trầm vài size, đành phải mặc quần áo mấy năm trước của hắn. Ra đến bể bơi cậu cũng không dám xuống nước, Cố Trầm không chuẩn bị phao bơi cho cậu, chờ Nhạc Doanh Khuyết theo hắn như cái đuôi nhỏ.
“Ào” một tiếng, Cố Trầm nhảy ùm vào bể. Nhạc Doanh Khuyết trên bờ thấy thế mắt chữ A mồm chữ O, ngồi xổm xuống xem hắn có bị làm sao không.
Cố Trầm đột nhiên ngoi đầu lên từ dưới nước, hắt nước lên đầu Nhạc Doanh Khuyết: “Xuống đây.”
“Sợ lắm…” Nhạc Doanh Khuyết ngồi bên thành bể đung đưa chân, thử thò chân vào nước dưới bể.
“Anh giữ em, sợ gì.” Cố Trầm nắm lấy bàn chân Nhạc Doanh Khuyết. Hắn biết cậu nhút nhát nên không dám kéo chân cậu xuống nước.
Bàn chân truyền tới vô vàn xúc cảm, Nhạc Doanh Khuyết hơi muốn được voi đòi tiên: “Cho em…cái phao bơi đi…”
“Nhà anh không có thứ đồ chơi đó, vả lại dựa dẫm vào phao bơi thì không học được đâu.” Cái chính là nếu đã có phao bơi thì kiểu gì Nhạc Doanh Khuyết cũng không lại gần hắn nữa.
“Nhỡ em chìm thì làm sao đây?” Nhạc Doanh Khuyết không tin tưởng hắn cho lắm.
Cố Trầm giơ ngón trỏ chỉ lên trời: “Ba giây, đừng nói em ngã xuống nước, dù cho em ở đâu, anh đều có thể vớt em lên.”
Cố Trầm nói ra lời thề thốt, thế mà lại nhận được đôi mắt ngơ ngác từ Nhạc Doanh Khuyết: “Em không tin à? Chúng ta thử xem?”
Bên cạnh thành bể có một lan can bằng nhôm. Nhạc Doanh Khuyết bám chặt vào lan can, mực nước vừa vặn dâng tới cổ cậu. Cảm giác bị nước dâng lên đến cổ hơi khó thở, Nhạc Doanh Khuyết quay lưng về phía Cố Trầm, bước lùi hai bước: “Vậy anh đừng cách xa em quá.”
Cố Trầm phía sau lưng không lên tiếng, Nhạc Doanh Khuyết lại lùi về sau hai bước: “Cố Trầm…”
Tiếng gọi tên Cố Trầm vang lên run rẩy, Cố Trầm không chịu được vẻ ngốc nghếch này của cậu, đành kéo Nhạc Doanh Khuyết lại: “Thử cái quái gì. Mẹ kiếp sau này đi đâu cũng dính lấy em, em còn có thể biến mất được không?”
Lúc Cố Trầm nói chuyện vẫn luôn trừng mắt lườm, nhưng Nhạc Doanh Khuyết sau khi quen rồi thì chẳng thấy sợ chút nào, cậu chỉ cảm thấy đúng là mình hơi ngốc nghếch thật.
Nói là dạy Nhạc Doanh Khuyết tập bơi, thật ra phần lớn thời gian đều là Nhạc Doanh Khuyết ôm chặt lấy Cố Trầm. Nhạc Doanh Khuyết uống no một bụng nước, vành mắt đỏ ửng vừa ho khan vừa bật cười, cuối cùng bị Cố Trầm ôm ngồi lên lan can bể.
Khoảng cách giữa hai người chưa tới nửa mét. Cố Trầm chống hai tay lên lan can, giam Nhạc Doanh Khuyết ngay trước mặt mình. Tóc mái trên trán Nhạc Doanh Khuyết ướt sũng nước, bết vào thành hình thù kỳ quái, nhìn trông rất ngớ ngẩn.
“Có muốn nuôi chó không?” Cố Trầm vươn tay chỉnh lại tóc Nhạc Doanh Khuyết, cậu cũng không né ra.
“Nhưng em không nuôi được.” Nhạc Doanh Khuyết chán nản đáp.
“Nuôi ở nhà anh.” Trong lòng Cố Trầm bắt đầu tính toán, “Coi như là hai chúng ta cùng nuôi, em sẽ thường xuyên tới nhìn nó.”
Nhạc Doanh Khuyết từng bước sa chân vào chiến thuật của quân địch, không hề phát hiện ra cái bẫy của đối phương: “Cô chú cho anh nuôi sao?”
“Ai quản được anh chứ.” Cố Trầm vuốt ve mu bàn tay Nhạc Doanh Khuyết. Cảm giác mềm mại tinh tế khiến hắn không nhịn được hôn một cái. “Cũng chỉ có em quản được anh.”
Nhạc Doanh Khuyết muốn rụt tay lại, ai ngờ Cố Trầm lại càng giữ chặt: “Đợi lát nữa anh sẽ đi mua chó về cho em.”
Nhạc Doanh Khuyết càng ngượng ngùng thì Cố Trầm lại càng không biết tém lại, được nước lấn tới hôn lên khoé môi Nhạc Doanh Khuyết.
Cố Uyển đứng trên tầng hai nhìn xuống tình hình bên dưới với vẻ mặt nhăn nhó. Chẳng trách anh cả không chịu dẫn nó chơi cùng, còn bận liếc mắt đưa tình tán tỉnh kia kìa, làm sao có thể mang theo thằng con ghẻ như nó được. Còn cười đáng khinh thế kia, Cố Uyển chưa bao giờ nhìn thấy hắn cười ngu ngốc đến thế đâu.
Cố Trầm vừa ngẩng lên một cái đã thấy Cố Uyển tròn mắt nhìn mình. Hắn nhíu mày, nóng giận đến mức như cháy nhà: “Mịa mầy, muốn ăn đòn hả? Mới học tiểu học đã nhìn lén người ta yêu đương.”
Cố Uyển bị mắng nên rụt cổ lại, đóng cửa sổ rầm một cái. Ai mà thèm chớ, nó nhắm mắt làm ngơ luôn.
Nghe thấy Cố Trầm nói vậy, Nhạc Doanh Khuyết không nhịn được lẩm bẩm: “Ai thèm yêu đương với anh chứ.”
Cố Trầm đuổi theo ánh mắt né tránh của Nhạc Doanh Khuyết, muốn ép cậu nhìn thẳng vào mình, hơi giữ lấy cằm cậu: “Không ngờ em không chịu yêu anh mà đã để anh hôn rồi.”
Trong đầu Nhạc Doanh Khuyết như có một con tàu hơi nước, vừa xì ra khói trắng vừa vọng tiếng tu tu vang dội, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Thế…thế thì…không cho anh hôn nữa.”
Nói xong cũng muốn chạy trốn luôn đi, nhưng Cố Trầm sao có thể để cậu trốn đi được, hắn dịu dàng dụ dỗ: “Không phải, ý anh không phải như vậy. Hôn thì vẫn muốn hôn chứ, em không nói yêu anh thì thôi không nói nữa vậy.”
Chẳng lẽ Nhạc Doanh Khuyết không thừa nhận thì cậu có thể trốn được sao?
Hết chương .