Đôi lúc đầu óc Nhạc Doanh Khuyết như không dùng được vậy, sau khi tháo vòng tay xuống thì càng thêm bất lực. Cứ tưởng mình đã tỏ ra tự nhiên nhất có thể rồi, ai ngờ vừa ngồi xuống đã lại bị hỏi tiếp.
“Vòng tay đâu?”
Nhạc Doanh Khuyết bất lực siết chặt cổ tay. Chỉ tại Cố Trầm siêu đáng ghét, đưa vòng tay làm cái gì kia chứ.
“Ai tặng con vậy?” Mẹ Nhạc Doanh Khuyết hỏi.
Nhạc Doanh Khuyết như bị chậm phát triển đầu óc, răm rắp trả lời theo lời Cố Trầm: “Bạn học ạ.”
“Bạn học nào, sao tặng con đồ đắt như vậy.”
Nhạc Doanh Khuyết không có được năng lực như Cố Trầm. Mỗi lần bị nhiều người gặng hỏi là trong đầu lại như vang lên hàng trăm tiếng chuông leng keng.
Không biết có phải Nhạc Tiên Dẫn đã nhìn ra điều gì hay không, bỗng dưng hỏi: “Hay là Cố Trầm hả?”
Nhìn hết một lượt thì cũng chỉ có nhà Cố Trầm là có gia cảnh này, huống hồ tên Cố Trầm kia còn lom lom theo đuổi em trai anh.
Vừa nghe tới tên Cố Trầm, Nhạc Doanh Khuyết đã hoảng hốt, tay chân không biết nên để vào đâu.
“Là cậu Cố Trầm kia thật à?” Mẹ Nhạc Doanh Khuyết hỏi.
Nhạc Doanh Khuyết thở dài, nên trả lời thế nào đây? Cậu còn chưa chuẩn bị sẵn mà.
“Cố Trầm?” Nhạc Ngọc Lưu nhướng mày, cái tên này nghe khá quen tai, “Là cậu bạn lần trước ở trung tâm mua sắm với em?”
Hoạ vô đơn chí!
Tai hoạ ập đến dồn dập.
“Em lại lén lút ra ngoài với Cố Trầm từ bao giờ!” Nhạc Tiên Dẫn nóng lòng như muốn kéo tai Nhạc Doanh Khuyết chất vấn cậu, đúng là nước đổ lá khoai mà.
Tiệc sinh nhật gia đình vui vẻ trông sắp biến thành đại hội công khai chỉ trích Nhạc Doanh Khuyết.
“Hai đứa có phải đang yêu đương không!? Hồi trước hỏi con còn không thừa nhận!” Cha Nhạc Doanh Khuyết đập tay xuống bàn, gằn giọng hỏi.
Nhạc Doanh Khuyết chột dạ: “Không ạ.” Hai người họ đúng là không phải yêu đương mà.
“Nhạc Doanh Khuyết sao em lại không nghe lời thế hả!” Nhạc Tiên Dẫn gào lên quát mắng em trai.
Nhạc Doanh Khuyết cúi đầu phản bác: “Em chỉ ra ngoài chơi với anh ấy thôi mà… Ảnh cũng không bắt nạt em…”
“Em có biết thế nào gọi là bắt nạt không?” Nhạc Tiên Dẫn sầu đời chết mất, sao mình lại có đứa em xui xẻo thế này cơ chứ.
Nhạc Ngọc Lưu thấy Nhạc Doanh Khuyết thật đáng thương, lúc không bị mắng thì cả nhà là bảo bối, khi bị mắng lại thành cả nhà tố cáo: “Đôi lúc mọi người quản Doanh Khuyết hơi quá đáng rồi. Đã là học sinh cấp mà lại suốt ngày quanh quẩn trong nhà sao được.”
Nhạc Doanh Khuyết nhìn anh cả với ánh mắt cảm kích. Sắc mặt Nhạc Ngọc Lưu trầm xuống, quay qua nói với cậu: “Vậy cũng không thể để em đi chơi lung tung được. Em với Cố Trầm là thế nào đây?”
Lần trước gặp nhau ở trung tâm thương mại, hai người trông rất mờ ám, không biết đã lén lút qua lại bao lâu rồi.
“Doanh Khuyết, Omega sau khi phân hoá ở chung với Alpha lâu sẽ phát tình. Em vẫn còn nhỏ, còn chưa đủ tuổi, không thì sao cả nhà lại quản em chặt như vậy được.”
Nhắc tới phát tình với Alpha, Nhạc Doanh Khuyết nửa hiểu nửa không. Khái niệm nào đối với cậu cũng đều vừa xa lạ vừa ngại ngùng. Cấp Tiểu học chưa dạy nhiều, lớp giáo dục giới tính thì phải lên tới lớp mới bắt đầu đề cập. Tin tức tố, kỳ phát tình, thuốc ức chế, đối với cậu những thứ này vẫn rất mơ hồ, cảm tưởng như cách chúng còn xa lắm.
“Chơi với nhau cũng được, nhưng em phải biết bảo vệ bản thân.” Nhạc Ngọc Lưu vỗ đầu em trai, “Cái vòng tay kia của em tốt nhất là nên trả lại cho cậu ấy. Hai em vẫn còn nhỏ, con đường phía trước còn rất dài.”
Nhạc Doanh Khuyết không trả lời được hay không, lúc về phòng cậu chỉ thấy uể oải. Loay hoay với chiếc vòng hạt ngọc trên tay, cậu nghĩ, chẳng lẽ cứ trả cho Cố Trầm ư? Nhưng vòng này Cố Trầm đã đeo từ nhỏ tới lớn mà.
Rối loạn tâm lý tuổi dậy thì là thế, Nhạc Doanh Khuyết bắt đầu có những tâm tư riêng, lén giấu chiếc vòng đi, cậu không định trả nó lại cho Cố Trầm.
Sau khi có kết quả thi cấp ba, Nhạc Doanh Khuyết chủ động quan tâm hỏi han thành tích của Cố Trầm. Xích hữu sở đoản, thốn hữu sở trường, đây có lẽ là chuyện Cố Trầm khó mở lời nhất.
Xích hữu sở đoản, thốn hữu sở trường (“Bốc cư” – Khuất Nguyên). Dịch nghĩa: Thước có chỗ ngắn, tấc có chỗ dài. Hiểu đại khái là ai cũng đều có sở trường và sở đoản của riêng mình, không ai hoàn hảo và cũng không ai giống ai. (Theo mình nghĩ, thành ngữ Việt gần nghĩa với câu này nhất là “Được mùa cau thì đau mùa lúa”).
“Em đừng lo, chúng ta vẫn học cùng trường mà, chẳng qua đổi khu phòng học dành cho cấp thôi.” Cố Trầm không trả lời thẳng, điểm số của hắn mất mặt quá.
Nhạc Doanh Khuyết thấy hắn nói liến thoắng như vậy thì không khỏi nghi ngờ: “Sao anh không nói cho em biết điểm của anh?”
“Chậc, thuộc top kém chứ sao.” Cố Trầm nghĩ hắn với Nhạc Doanh Khuyết dù sao cũng không có bí mật gì, giấu giếm chẳng bằng cứ thẳng thừng đối mặt với nó, “Hơn điểm.”
“Tổng điểm đó ư?” Nhạc Doanh Khuyết tròn mắt.
“Ừ.” Đứng trước mặt Omega của mình mà như vậy, quá là mất mặt.
Nhạc Doanh Khuyết ngạc nhiên nhìn hắn một lúc, nói ra một câu vô cùng thấm thía: “Vậy anh thi đại học kiểu gì bây giờ?”
Cố Trầm vốn định đáp qua loa một cậu, ra nước ngoài hoặc đi nhập ngũ. Nhưng lúc nhìn Nhạc Doanh Khuyết, hắn lại suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Bất kể là xuất ngoại hay đi nhập ngũ thì đều có nghĩa là hắn sẽ không được gặp Nhạc Doanh Khuyết trong một thời gian dài. Omega nhỏ của hắn liệu có chờ hắn không?
“Anh…” Cố Trầm nhất thời nghẹn lời. Cảm giác sợ hãi dấy lên khiến hắn hơi khó thở.
Mặc kệ Nhạc Doanh Khuyết có đợi hắn hay không, rõ ràng hắn không hề muốn xa nhau, vì sao lại phải xa nhau chứ? Ngày trước khi chưa gặp được Nhạc Doanh Khuyết, hắn chẳng cảm thấy gì đối với việc ra nước ngoài hay đi nhập ngũ cả, cùng lắm chỉ là đổi nơi ở thôi. Nhưng hiện giờ hắn không thể nào tưởng tượng nổi khoảng thời gian nếu không có Nhạc Doanh Khuyết.
Nhạc Doanh Khuyết không biết Cố Trầm đang nghĩ gì, bật ra một tiếng thắc mắc: “Hả?”
“Nhạc Doanh Khuyết, em có cảm thấy anh mặt dày quá không?”
Không hiểu Cố Trầm nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy là sao, Nhạc Doanh Khuyết liếc hắn một cái. Cố Trầm cũng không từ bỏ, nói: “Em cho anh chút động lực đi.”
“Gì cơ?” Cảm thấy Cố Trầm lại đang xà nẹo mình, Nhạc Doanh Khuyết vẫn tò mò hỏi hắn.
“Ba của anh định khi lên đại học thì cho anh ra nước ngoài hoặc đi nhập ngũ.”
Tim Nhạc Doanh Khuyết đập thình thịch. Cả hai hướng đều là xa nhau mất một thời gian, ai biết được sau năm nữa người kia sẽ như thế nào.
“Ngày trước anh thấy chẳng có gì to tát, nhưng giờ anh không muốn đi nữa.” Nghe thấy Cố Trầm nói vậy, Nhạc Doanh Khuyết thầm thở phào, “Em cho anh một chút động lực đi.”
Nhìn Cố Trầm với đôi mắt to tròn, cậu đờ đẫn hỏi: “Vì sao?”
“Vì sao?” Cố Trầm khó thở. Bé thỏ trắng này đang giả vờ ngây ngô, hay là hoàn toàn không đặt lời hắn nói vào lòng một chút nào đây, “Anh bực mình với em chết mất. Chẳng phải là do anh không nỡ xa em ư, đến cùng thì trong lòng em có gì? Mỗi ngày qua đi đều không cho anh câu trả lời chính xác nào. Anh vừa nghĩ tới chuyện rời xa em là trong lòng khó chịu không thở nổi, còn em thì sao? Có phải em vẫn sẽ tiếp tục vô tâm vô phế đi học không?”
Cố Trầm xưa nay chưa từng nói những lời lẽ khác thường như vậy, nói xong hắn chỉ cảm thấy ấm ức khó thở. Nhạc Doanh Khuyết này đúng là khiến hắn vừa yêu vừa hận, hối hận xanh cả ruột.
Nhạc Doanh Khuyết hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn ngậm lại, cậu phải nói gì mới được? Vừa hôm trước cậu mới bị cả nhà dạy dỗ nghiêm khắc vì vòng ngọc Cố Trầm tặng xong.
Cố Trầm vốn định chiều chuộng Nhạc Doanh Khuyết cho xong chuyện như mọi lần. Nếu không nói ra sự thật, hắn còn có thể giận được, không thể như vậy. Nhưng lời đã nói ra đến nước này mà Nhạc Doanh Khuyết vẫn còn lập lờ nước đôi, Cố Trầm bỗng phải chiến đấu như bị trúng tà.
Hai người cứ đứng như vậy một lúc. Cố Trầm vẫn đánh giá thấp độ hướng nội của Nhạc Doanh Khuyết. Hắn thở dài: “Thôi vậy. Nếu em không muốn anh, anh sẽ nghe lời ba ra nước ngoài hoặc nhập ngũ.”
Nhạc Doanh Khuyết bất chợt ngẩng đầu lên với hốc mắt đỏ bừng. Cố Trầm như bị người ta nắm thóp, suýt nữa hắn đã mềm lòng, cố gắng cương quyết nói: “Em đừng lo, dù sao cũng còn năm cấp ba nữa…”
Mẹ kiếp Cố Trầm mày thực sự quá nhẫn tâm. Thấy Nhạc Doanh Khuyết lặng thinh, hắn nói tiếp: “Đến lúc anh vừa đi khỏi, không ai chăm Cục Bánh, em tới chuyển hết mấy thứ đồ lộn xộn anh mua cho em với nó về nhà em đi.”
Vậy chẳng phải hai người sẽ cắt đứt quan hệ hay sao, Nhạc Doanh Khuyết bặm môi nghĩ.
“Hôm nay cứ vậy đi, anh về trước đây.”
Cố Trầm không chịu nổi vẻ mặt rưng rưng nước mắt này của Nhạc Doanh Khuyết, nếu đứng thêm một lúc nữa chắc chắn hắn sẽ mềm lòng, những lời nói đầy dũng khí vừa mới nặn ra cũng đổ sông đổ bể mất.
Cố Trầm cảm thấy mình ti tiện phát sợ, rõ ràng bản thân cũng đang khốn đốn mà vẫn lo Nhạc Doanh Khuyết không chịu đựng được.
Trước kia Cố Trầm đều không nỡ tạm biệt, hôm nay lại chạy trối chết như gặp nạn, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết đứng một mình hồi lâu, mãi vẫn không thấy Cố Trầm quay lại nhìn mình.
“Đi thật rồi.”
Thấy hơi ngứa cằm, Nhạc Doanh Khuyết đưa tay lên lau. Trên mu bàn tay vương đầy nước mắt, đến cậu cũng không biết mình đã khóc tự bao giờ.
Hết chương .