Tình Đầu Trong Vũ Trụ

chương 10-2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Type-er: Thanh Dâng

.

Hôm nay tôi cùng Kha Hạnh Hương đi mua sắm, hai người chiến đấu ở cửa hàng mua quần áo mới cho người nhà, cô ấy tiêu xài xa xi hơn tôi nhiều, đồ mua cho mình còn nhiều hơn tôi mua cho cả nhà.

Tôi vừa quẹt thẻ, vừa than thở: “Chị à, em đau lòng quá!”

“Thôi đi, không tính số Diệp Bổng đưa, chỉ riêng chỗ phong bì nhận được cũng đủ cho cậu đón Tết vui vẻ rồi chứ gì?”

Sao lại không tin bác sĩ trong sạch liêm khiết của thời đại mới chứ?

Tôi phản đối, “Tớ giống người nhận phong bì lắm sao? Loại bỏ đau đớn cho bệnh nhân là thiên chức của bác sĩ.”

Hạnh Tử thở dài, “Tớ lại cho rằng mèo bắt chuột mới là thiên chức.”

Lần này tôi không có tâm trạng để đùa nữa, gặp đèn đỏ tắt đường, tôi nghiêm túc giải thích, “Tớ thừa nhận là có người nhận phong bì, nhưng tớ thật sự không nhận. Không phải tớ cao thượng, không yêu tiền, nếu là người giàu có thì thôi, nhưng thấy bệnh nhân là những người nông dân từ quê lên, quần áo cũng không có bộ tử tế, tiền cuộn trong khăn tay đếm từng tờ từng tờ, mỗi đồng đều là kiếm được nhờ mồ hôi và máu, có lẽ bình thường họ cũng không nỡ ăn một bữa cơm ngon. Nhận tiền của những người đó tớ không thoải mái được, chỉ vì tớ không thoải mái.” Tôi chống tay lên trán, nhìn thấy chính mình hạnh phúc trong gương chiếu hậu, “Diệp Bổng các anh ấy luôn liều mình bảo vệ nhân dân, những việc tớ làm được chỉ giảm bớt đau đớn cho họ… giờ tốt xấu gì tớ cũng là phu nhân trung tá của một tiểu đoàn, phải làm gương chứ, sao có thể bôi nhọ danh tiếng quân đội?”

Kha Hạnh Hương há hốc mồm, làm ra vẻ kinh hoàng thất sắc, “Cậu bị ma nhập à?”

“Cậu có cần xin đại tiên gần chợ nhà tớ một tấm bùa để chấn yêu nghiệt trong người tớ không?”

“… Tớ sẽ xin đại tiên ban cho lá bùa để yêu nghiệt chiếm hoàn toàn cơ thể cậu.”

Tôi trợn mắt, cô ấy dừng xe trước nhà hàng, cô ấy vừa dịch xong một cuốn sách bản gốc, kiếm được chút tiền mời tôi ăn buffer Ý, ăn kem Haagen Dazs đến no luôn.

Trước cửa có treo một số bức tranh chữ, thì ra ở đây có tổ chức tiệc cuối năm của các công ty, đơn vị.

Tôi thấy có tranh của Thần Báo.

Hạnh Tử nói: “Oa, đừng gặp phải tình địch của cậu nhé!”

“Cái gì mà tình địch.” Tôi cười hi hi, “Sau này tớ xem cô ấy như chị ruột.”

“Hả, cậu bị ma nhập thật à?”

“Đó là người từ bé lớn lên cùng Diệp Bổng, tớ còn phải cảm ơn cô ấy, không cần Diệp Bổng thì tớ mới có cơ hội. Sau này tớ không nhỏ nhen nữa, cô ấy thực sự là chị ruột của tớ, gặp lần nào là cảm ơn lần ấy.” Tôi cười rất trong sáng, nhưng trong lòng thì nghĩ, muốn tranh với tôi sao? Hừ, tranh đi, xem tôi sát muối vào vết thương của cô ra sao.

Kha Hạnh Hương nho nhã chống tay lên trán, “Cậu thật xấu xa, may mà tớ không phải tình địch của cậu.”

Tôi nắm lấy tay cô ấy, nhìn mê mẩn, “Cậu phải cảm thấy may mắn là tớ không phải đồng tính, nếu không nhất định tớ sẽ theo đuổi cậu.” Nhìn ánh mắt ban đầu kinh ngạc rồi dịu dàng, tôi sán lại hôn cái “chụt” lên má cô ấy, “Thật mà, cậu đúng là thần tượng của tớ, cậu nho nhã, xinh đẹp, có khí chất, tu dưỡng tốt, con người lại tốt, nói tiếng Pháp còn trôi chảy hơn cả người Pháp, còn là hoa khôi của trường ngoại ngữ. Trước đây tớ từng xem xếp hạng người đẹp của BBS các cậu, ngay các bạn gái cũng thích cậu, cậu nói xem cậu tốt thế nào chứ? Thật đấy, cậu là tốt nhất, chắc chắn cậu sẽ hạnh phúc.”

Hạnh Tử cười, “Nếu không có Diệp Bổng thì tớ tưởng cậu yêu tớ thật đấy.”

“Đúng thế mà phải không? Ai mời thì đó là chủ, mau đi lấy đồ ăn, tớ sẽ nói những lời hay hơn nữa.”

“Cái miệng của cậu đúng là dẻo quẹo.” Hạnh Tử cười híp cả mắt lại, “Được, nô tì đây sẽ làm trâu làm ngựa cho tiểu thư Haagen Dazs.”

Khi ngồi ăn tôi nghe thấy có tiếng đàn từ phòng bao lớn.

Trong đó là bữa tiệc cuối năm của Thần Báo.

Tranh thủ lúc ra chơi thác sô cô la, tôi lén nhìn vào trong.

Hai que bánh chạm nhau dưới ngọn thác sô cô la, bên tai tôi vang lên một tiếng hét: “Hơ, sao lại là cô?” Tôi giật mình, Thẩm Tịnh đầy kinh hãi, lắp bắp nói, “Cô… cô… đến để thủ tiêu Diệp Tử?”

Tôi nghe không hiểu anh ta nói gì, chẳng hiểu anh ta lên cơn điên gì nữa, rồi tôi lại nghe thấy tiếng gọi mừng rỡ: “Mẹ!”

“Tiểu Lê…” Tôi cúi xuống thơm nhóc con bé bỏng, lấy làm lạ nói, “Sao bố lại giao con cho chú kì quái này?”

Thẩm Tịnh kêu lên: “Tôi kì quái chỗ nào hả?”

Tôi kệ tên oan gia ngõ hẹp đó, Tiểu Lê ngây thơ nói, “Con bảo Tiểu Tịnh đưa con đến tìm bố và cô Trác… ý, con đã hứa với chú không nói với mẹ thì chú mới đồng ý đưa con đi, giờ mẹ lại đến đây rồi, làm sao đây?” Nói rồi nhóc còn ngẩng đầu lên nhìn anh ta với vẻ mặt ngây thơ trong sáng.

Thẩm Tịnh nghe thế mặt lập tức đỏ bừng bối rối.

“Cái đó… Đường Quả nghe tôi giải thích…”

Tôi cười, “Giải thích cái gì?”

“Chính là Đường Tuấn cậu ấy không… Thực ra tôi… Tôi… Cậu ấy… chị Nguyệt…”

Thẩm Tịnh lắp ba lắp bắp, vò đầu bức tai, cuối cùng ngày càng thêm rắc rối, đành ôm lấy trán. Tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi, tôi cảm thấy nụ cười con trai lúc này như đang sung sướng trước đau khổ của người khác, khi tôi nhìn kĩ thì mắt nó sáng lên, giọng ngọt như mía, “Mẹ nuôi!”

Tiếng “mẹ nuôi” khiến Kha Hạnh Hương trong lòng nở hoa, cô ấy ôm lấy nó hôn nhiệt tình.

Tôi nhún vai, “Anh thấy đấy, tôi đến đây đâu phải thủ tiêu gì, tôi đến ăn cơm cùng Hạnh Tử nhà tôi, trùng hợp thôi.” Thẩm Tinh bối rối, người từng kiêu ngạo như thế giờ lại lắp bắp nhìn xuống đất, giống như cậu học sinh phạm lỗi vậy, rất đáng thương. Tôi thầm cười gian, vô cùng thoải mái. Tôi vốn không giận gì cả, chỉ là cậu ta chột dạ mà thôi. Tôi hắng giọng, “… Có muốn mời tôi ăn không?”

“Hả?” Thẩm Tịnh vội vàng gật đầu, “Mời, mời! Muốn mời lâu rồi nhưng không có cơ hội.”

Bất luận thế nào, tiết kiệm cho Hạnh Tử năm trăm tệ cũng là công đức vô lượng rồi.

Thẩm Tịnh ăn không nhiều, người cứ như ngồi trên chảo lửa, lúc nào cũng thấp thỏm nhìn vào phòng bao lớn, mỗi lần có cô gái nào mặc lễ phục đi ra là mắt anh ta lại như rớt ra ngoài. Như thế không tốt, căng thẳng quá dễ bị đau dạ dày lắm.

Tôi và Hạnh Tử ăn thả cửa, Tiểu Lê ăn bánh kem sô cô la dính hết cả lên mặt.

Đến khi Thẩm Tịnh được như mong đợi nhìn thấy Trác Nguyệt khoác tay Diệp Bổng thân mật đi ra, anh ta lập tức nhảy dựng lên, không hề khoa trương đâu, đúng là anh ta nhảy lên, rồi xông lên như tên bắn, cứ như sợ tôi nổi điên lao tới giải quyết đôi gian phu dâm phụ kia ấy.

Hôm nay Trác Nguyệt mặc một bộ lễ phục đuôi cá màu tím trang nhã, chỉ là người hơi gầy. Tôi nhìn với ánh mắt đơn thuần của một phụ nữ chứ không phải tình địch, rất đpẹ và gợi cảm. Tôi ít khi thấy Diệp Bổng mặc quần áo nào khác ngoài quân phục, hôm nay anh ấy mặc bộ âu phục đen khít người, bên tỏng là chiếc sơ mi trắng để phanh cổ, rất đẹp trai.

Diệp Lê nhìn tôi, thấy trong mồm tôi vẫn còn đồ ăn, nét mặt có phần bất mãn, rồi cũng học theo Thẩm Tịnh, nhảy lên lao tới, “Bố! Bố!”

Tôi cảm thấy hôm nay thằng bé có gì đó không bình thường, nhiệt tình quá đà rồi.

Diệp Bổng khi thấy Thẩm Tịnh đã hơi sững người, lại nhìn thấy Tiểu Lê lao vào lòng, lúc này mới nhận ra sự tồn tại của tôi. Đồng nghiệp của Trác Nguyệt sắc mặt lập tức có vẻ kì quái, còn Trác Nguyệt thì bình tĩnh, nhìn tôi khẽ gật đầu – nhưng cô ta không hề buông tay ra khỏi tay Diệp Bổng.

“Ồ, cô phóng viên này rõ ràng là không coi cậu ra gì!” Hạnh Tử cười, “Nhưng cô ta lấy đâu ra tự tin cho rằng Diệp Bổng nhà cậu vẫn còn tình cảm với mình?”

“Vì từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng gặp phải khó khăn, muốn gì là có cái đó. Thật ra từ nhỏ đến lớn, trừ Diệp Bổng ra thì tớ cũng vậy. Nhưng ví Diệp Bổng như một món đồ chơi, tớ muốn có nó thế là tớ tiết kiệm từng đồng tiền lẻ trong nhiều năm để mua. Nếu một ngày nào đó muốn vứt nó đi tớ sẽ nghĩ đến việc hồi xưa đã tiết kiệm tiền vất vả thế nào, vậy là không nỡ.” Tôi cũng cười, “Còn cô ấy, tuy cũng thích món đồ chơi này, nhưng lại có được quá dễ dàng, khi vứt đi cũng chẳng chút do dự. Đến khi nhận ra mình vẫn muốn thì nó đã là của người khác rồi.”

Hai chúng tôi không hổ danh là cùng cạ, đến khẩu khí soi mói người khác cũng giống hệt nhau. May mà chúng tôi đều là đại mỹ nữ, nếu không, vẻ mặt này mà trên mặt người khác thì chính là dữ tợn đáng sợ.

Có vẻ như họ ăn xong có hoạt động khác nữa, không biết Diệp Bổng nói gì với Trác Nguyệt, vẻ mặt rất khách sáo, nhưng sự giận dữ sắp không che giấu được nữa. Anh cũng không thèm nhìn đến Thẩm Tình lúc này vô cùng lúng túng. Trác Nguyệt tuy đang cười nhưng gương mặt lúc này cũng vô cùng hiu quạnh.

Diệp Bổng tiến lại với vẻ mặt sầm sì, tôi và Hạnh Tử vô cùng happy chào anh: “Hi…”

“Ôi dồi ôi, giáo quan Diệp thật đẹp trai nha, chơi vui chứ?”

Tôi bật ngón cái, “Đẹp trai kinh hoàng, cười một cái chết cả tòa thành, cười cái nữa chết cả quốc gia luôn!”

Diệp Lê trèo xuống khỏi người anh, bắt đầu từ tốn ngồi ăn, đúng là diễn xuất tuyệt đỉnh, từ cậu nhóc nhiệt tình đã lập tức chuyển thành thiếu gia lạnh lùng.

Diệp Bổng chẳng giải thích gì, rõ ràng là tâm trạng suy sụp.

.

Trên đường về bé con ngủ mất, anh nhìn Tiểu Lê qua kính chiếu hậu, bỗng nói: “Chắc em không biết, lần đầu tiên nhìn thấy con anh đã về phòng làm việc khóc.”

“Anh nhớ mẹ từng kể, hồi bà mang thai anh, bố anh ở trong quân đội, một năm không được gặp nổi một lần. Bà không thể làm việc được, ngày nào cũng ở nhà, bị tiền trầm cảm, thấy vợ chồng người ta đi dạo cũng khóc.” Diệp Bổng rờ qua rờ lại trong túi, “… Nhưng em không hề hận anh, còn nói với con bố nó là người vĩ đại. Anh vĩ đại cái gì chứ? Anh là thằng khốn nạn! Dù thận trọng thế nào anh vẫn khiến em tổn thương…”

Tổn thương? Anh ấy đang nói đến việc vừa rồi cùng Trác Nguyệt tham gia tiệc cuối năm sao? Nói vậy thật ra hơi nghiêm trọng rồi, tiền nhân hậu quả ra sao nhìn biểu hiện của Thẩm Tịnh là tôi đoán được tám chín phần. Nhưng thấy Diệp Bổng cắn rứt lương tâm như thế trong lòng tôi lại đầy khoái cảm, tiếp tục làm vẻ đau buồn cúi xuống bốn mươi lăm độ.

Diệp Bổng tìm mãi không thấy thuốc lá, tôi bỗng nhớ Hạnh Tử để thuốc lá và bật lửa trong túi tôi. Thế là tôi đau buồn lấy ra châm một điếu, rít vao một hơi rồi nhả khói.

Như thế rất giống phụ nữ bị tình yêu giày vò phải không?

“Em hút thuốc sao?”

Tôi nhướn mày, “Why not?”

Diệp Bổng đánh vô lăng dừng xe vào bên đường, rồi tóm lấy đầu thuốc.

Tôi sững người, tôi chỉ muốn giỡn anh ấy thôi, vội vàng kiểm tra tay anh, “Sao, có bị bỏng không? Anh ngốc à… sao lại…” Anh ấy nắm chặt tay không cho tôi xem, vẻ mặt đầy tủi thân, “Hôm nay chị Nguyệt gọi cho anh, vốn Tiểu Tịnh đi cùng chị ấy nhưng đột nhiên có việc không đến được, bảo anh đi hộ, thế là anh đi.”

Tôi vừa kéo tay anh vừa cuống lên nói: “Em biết rồi, biết rồi, mau cho em xem nào…”

“Anh đã gọi cho Tiểu Tịnh để kiểm tra, cậu ta nói đội có nhiệm vụ mới, phải đi bắt tội phạm ma túy, thế là anh tin. Nhưng cậu ta lừa anh… Anh biết cậu ấy rất muốn anh và chị Nguyệt sẽ tốt, vì cậu ta không tin anh yêu em, cậu ta cứ nghĩ anh vì Tiểu Lê mới…” Anh bặm môi, ánh mắt sáng trong nhìn tôi, “… Họ đều không tin anh.”

Tôi buông tay anh ra, nghiêm túc hỏi anh, “Vậy anh có như thế không?”

Diệp Bổng nói lớn, “Đương nhiên là không!” Nói rồi anh thở gấp hỏi tôi, “Thế em có tin anh không?”

Tôi ôm lấy cổ anh, “Em tin, em thật sự tin anh mà!”

Chỉ cần em tin anh là đủ, người khác có tin không đâu có liên quan gì?

Tim Diệp Bổng đập rất nhanh, “Sau này anh… sẽ hạn chế gặp chị Nguyệt, đặc biệt là gặp riêng… à, ý anh là trước đây gặp riêng cũng chỉ là ăn cơm gì đó thôi, không có việc gì khác.”

“Hả?” Anh đang giải thích với tôi đấy à?

“Chuyện thế này một bàn tay vỗ không kêu, nói thực lòng, anh cảm thấy, thấy… hình như chị Nguyệt có chút… chút… ừm, nói thế nào nhỉ, có vẻ tình cũ chưa dứt.” Diệp Bổng ấp úng, “Hơn nữa con người chị ấy muốn đạt được mục đích gì là có thể làm một số chuyện không để lại dấu vết gì. Anh cảm thấy không gặp chị ấy thì hơn…”

Tôi ngửa mặt lên trời trợn mắt, giờ anh mới nhận ra sao? Chị đây nhận ra lâu rồi?

“Để em xem tay anh nào!”

Cuối cùng Diệp Bổng xòe tay ra, bàn tay toàn vết chai, chỉ hơi đỏ lên một chút.

“Dùng tay dập tắt thuốc có phải rất cool không?” Anh cười.

Tôi hứ một tiếng quay đi, dám lừa chút lòng thương xót còn lại không nhiều của tôi?

Mấy ngày sau tôi bắt đầu dọn nhà về nhà mới.

Tất cả quần áo mới hai nhà mỗi bên giữ một nửa, tuy người đẹp Điền lúc nào cũng mong mau chóng gả đứa con gái bị trả lại là tôi đi, nhưng đó là hồi bố tôi vẫn còn.

Giờ thật sự tôi không chắc nữa, bà mong tôi hạnh phúc nhưng tôi lại sợ bà cô đơn.

Tôi đêm Tuyệt Tuyệt và Toái Toái ra khỏi tủ kính, lấy khăn khô lau sạch. Tôi nghĩ Toái Toát nhất định là đứa trẻ mới trưởng thành hoặc chưa trưởng thàn, có lẽ vì bị bệnh hoặc do tai nạn gì đó mà chết rồi người ta chôn nó trong núi. Sơn thể biến động khiến nó lại được nhìn thấy mặt trời, thế là được Diệp Lê đem về, nó và Tuyệt Tuyệt cũng rất có duyên phận.

Mấy năm nay tôi cũng không có nói chuyện với Tuyệt Tuyệt, vì lần nào nó cũng nhìn tôi với đôi mắt trống rỗng đó, chắc là nghe mãi chán chết được rồi. Giờ thì đến lượt Tiểu Lê lầm bầm than vãn với nó, coi như đã kế thừa mẹ nó.

Đem Toái Toái và Tuyệt Tuyệt về đặt lên giá của nhà mới, tôi sợ chúng lạnh, còn lót vào bên trong cái găng tay da thỏ của tôi. Tối Diệp Bổng về nhìn thấy Tuyệt Tuyệt, khóe miệng co giật, “Sao lại đem nó về đây?... Lại còn hai con?”

Tôi đắc ý, “Anh là người quen của Tuyệt Tuyệt, giờ em xin giới thiệu thành viên mới của nhà ta, bạn trai của Tuyệt Tuyệt, bạn Toái Toái! Toái Toái chào Diệp Bổng đi… Đừng để bụng nhé, Diệp Bổng nhà tao không thích xương cho lắm…”

Diệp Bổng lại kêu lên thảm thiết, “Chỉ chó mới thích xương!… À mà không phải em nói Tuyệt Tuyệt là nam sao?”

Tôi nũng nịu với anh, “Đúng thế… aiz… nói thế nào nhỉ? Vì con trai anh đem Toái Toái về rồi mới biết nó là con trai, không thể trả lại nữa, vì thế.. ừm… mà giờ tình yêu đồng tính thịnh hành lắm, sao em biết được Toái Toái không phải vì thích một người con trai mà bị gia đình ngăn cản rồi tự sát cơ chứ?”

Có lẽ lý sự cùn của tôi đã đánh động được Diệp Bổng, anh ôm trán ngã ra giường.

Tôi tiếp tục du thuyết: “Em cảm thấy Toái Toái rất thích anh…”

Diệp Bổng bỗng ngồi dậy, vẻ mặt dữ dằn, “Em để chúng trong phòng ngủ, tối làm chuyện gì hay ho đều bị chúng nhìn hết sao?”

Tôi gãi cằm suy nghĩ, “Đúng thế nhỉ, Tuyệt Tuyệt hiểu biết rộng, da mặt dày, nhưng Toái Toái sẽ xấu hổ lắm… Vậy thì để trong phòng sách vậy.”

Diệp Bổng nghiến răng, “Được.”

Để Diệp Bổng chấp nhận, chúng tôi đã chuẩn bị rất chu đáo, ví dụ như dành chỗ trong tủ kính ở phòng đọc sách, rồi lót cả lớp đệm da. Diệp Bổng đã nhìn Tuyệt Tuyệt với con mắt thù địch đã lâu, nếu ngay lúc đầu đã để ngay trong phòng đọc sách thì chắc chắn anh ấy sẽ ép tôi vứt đi – ngóng một ngày hai người có thể hòa thuận với nhau.

“Em sắp trở thành phần tử tà giáo rồi!” Diệp Bổng tức mình, “Còn bảo yêu anh? Em muốn dọa chết anh thì có!”

Tôi chột dạ, “Nhưng… đã thế này rồi, phải làm sao?”

Diệp Bổng bực mình một chút, chuyển kênh ti vi hết một lượt, ném điều khiển đi rồi lườm tôi, “Lại đây!”

“Làm gì?” Tôi lùi lại một bước, tay cầm vũ khí là một miếng bánh gato dâu.

Anh liếm liếm răng, khả năng lật mặt nhanh như chớp lại được phát huy, “Không phải em là “kẹo()” sao? Nào lại đây… cho anh liếm thử…”

() Đường Quả trong tiếng Trung nghĩa là kẹo.

Tôi lao tới, như chim gõ kiến, hôn tới tấp lên môi anh.

Mãi lâu sau anh nói thầm vào tai tôi: “Sau này em cần gì anh đều sẽ cho em.”

“Ưm ưm.”

“Anh yêu em.”

Tôi gật đầu, không biết tại sao mắt thấy cay cay.

“Lấy anh nhé?”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả? Mau đồng ý đi!”

“Ồ…”

“Ồ cái gì mà ồ? Rốt cuộc em có đồng ý không?”

Tôi sực tỉnh, nhìn bộ dạng anh khí thế hùng hồn thì nổi giận, nhảy lên chỉ vào mũi anh mà hét: “Đồng ý? Đồng ý cái đầu anh! Lần trước không chuẩn bị thì thôi, lần này không ai ép anh phải không? Đến cái nhẫn cũng không có…”

Diệp Bổng bỗng đưa tay đến trước mặt tôi, xòe bàn tay ra, nhướn mày đắc ý: “Thế này được chưa?”

Được, rất được!

Chiếc nhẫn rất hợp với tay tôi, nhưng tôi không biết mình có bao nhiêu cơ hội để đeo nó, dù sao thì làm việc trong phòng mổ không được đeo nhẫn.

“Diệp Bổng, anh nghĩ kỹ chưa?”

“Nghĩ cái gì?”

Có lẽ vì Diệp Bổng cho quá nhiều, những cái tôi muốn anh ấy đều không bủn xỉn. Giống như một người ăn mày xin ăn trên đường, bỗng nhiên có người đến nói, người cô li tán nhiều năm của anh ở Mỹ đã qua đời. Bà ấy để lại cho anh toàn bộ tài sản là hai triệu đô la Mỹ. Người ăn mày biến thành đại gia, sống sung sướng trong biệt thự hào hoa, lại nằm mơ thấy ác mộng rằng vị luật sư kia tìm nhầm người rồi mất tất cả. Vì có được quá nhiều nên không yên tâm, cũng lo sợ sẽ mất đi.

“Cả đời này em là như vật, tính cách không tốt, lại quá cố chấp, bị dính phải em đúng là không phả chuyện gì tốt…. Hơn nữa, em không bao giờ trở thành người phụ nữ trưởng thành lại nho nhã được, chưa biết chừng đến tám chục tuổi vẫn cà lơ phất phơ như thế.” Tôi càng nói càng cuống, ít khi tôi lại vội vàng muốn nói mà thành ra lắp bắp, “Hơn nữa dù có ngày bỗng anh nghĩ thông, thấy… không hài lòng về em, em cũng sẽ không buông tay đâu. Chưa biết chừng có thể biến thành người bị méo mó nhân cách, thành người đàn bà âm hồn bất tán…”

Diệp Bổng nghe tôi nói quả nhiên nghiêm túc suy nghĩ, nhìn anh cắn môi thực sự rất đẹp.

Nếu anh ấy hối hận thì tôi phải làm sao?

Tôi nghĩ, bỗng nhiên lòng mát rượi, bàn tay dần nắm lại, giờ hối hận cũng không được, tôi sẽ không trả anh ấy cái nhẫn này đâu.

Trái tim anh ấy, tôi cũng sẽ không trả.

Cuối cùng Diệp Bổng đã suy nghĩ kỹ, chỉ vào mũi tôi nói: “Sau này nếu em muốn rời xa anh, anh không đồng ý, sống chết thế nào anh cũng phải ở bên em, em làm thế nào?”

Tôi trừng mắt, “Không có ngày đó đâu.”

Diệp Bổng cười, “Đúng, đó cũng là câu trả lời của anh, chắc chắn không có ngày đó.”

“Một đời dài lắm…”

“Không, đời người rất ngắn, chỉ có mấy chục năm thôi, có lẽ còn ngắn hơn.” Anh nhìn tôi đắm đuối, “Anh chỉ thấy nó quá ngắn, sao em lại nói nó dài được chứ?”

Diệp Bổng nói những lời tình tứ thật dễ nghe, tôi thấy mình như bay trên mây.

Cảm giác được yêu được chờ đợi thật tuyệt, được anh ấy bao bọc bởi tình cảm nồng nàn như thế, tôi bắt đầu khao khát về tương lai.

Có anh, có tôi, có Diệp Lê.

Bố mẹ chúng tôi rồi sẽ không còn nữa, bạn bè có lẽ sẽ lạnh nhạt, ngay nhóc con tôi cũng sẽ có ngày tìm được một nửa và rời xa chúng tôi, chỉ có anh sẽ bảo vệ tôi, đến khi chết.

Truyện Chữ Hay