Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian

chương 97: gửi dung tiểu thư

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Duẫn: Kiến nghị hãy nghe bài hát này khi đọc chương ^_^

Lý Thanh bệnh nặng mới khỏi, vẻ mặt so với trước tốt hơn rất nhiều. Bà nhìn Trình Cẩm Chi cùng Dung Tự đang bận rộn trong nhà bếp. Cẩm Chi tựa hồ đang quấy lòng trắng trứng, Dung Tự ở một bên thái rau, hai đứa bé hiện tại đã thành người lớn rồi. Thoáng một cái đã nhiều năm như vậy. Lý Thanh lại nghĩ tới Dung Tự lúc trước, nếu không có Trình gia, Dung Tự ở nơi thành thị to lớn này sẽ như thế nào?

"Không trách chú." Lý Thanh nói: "Trước đây còn nhỏ, mấy đứa hiện tại đã lớn. Chúng nó có suy nghĩ của bản thân."

Lý Thanh có thể nói ra câu nói như thế này, đã là thập phần không dễ dàng. Dung Tuấn muốn nói lại thôi, hiển nhiên không cho là như vậy. "Nhưng chúng nó hiện tại cũng chưa lớn. Chỉ là độ tuổi dễ xung động."

"Hiện tại dù sao vẫn phân chia nam nữ nhiều lắm." Dung Tuấn nói.

"Kỳ thực trước kia, chị cũng lo lắng điểm này." Lý Thanh trầm mặc một chút, mới tiếp tục nói: "Dung Tự từ nhỏ đã hiểu chuyện, con bé có thể chăm sóc tốt cho Cẩm Chi."

"Vậy Dung Tự thì sao? Con bé cũng là con gái, cũng cần chăm sóc." Dung Tuấn uyển chuyển nói.

Lý Thanh ngẩng đầu, bà nhìn Dung Tuấn. "A Tuấn, lời này của chú là thật lòng sao?"

Lời này rất nhiều người có thể nói, chỉ có ông thân thúc thúc này không thể nói. Trước đây Lý Thanh còn không biết, Cẩm Chi nói ra hết bà mới biết, hóa ra A Tuấn và Tiền San đối xử với Dung Tự như vậy. Đứa nhỏ Dung Tự kia lại im lặng, chưa bao giờ nói với bà. Bà còn cho rằng Dung Tự ở nơi đó, chí ít ăn mặc không cần lo nghĩ. Lý Thanh biết, Dung Tự sẽ không trải qua quá tốt, nhưng trong lòng bà lại có chút hi vọng, dù sao Dung Tuấn là thân thúc thúc, hơn nữa bà còn gửi tiền cho nhà bọn họ. Tiền tuy rằng không nhiều, nhưng cũng là bà một khoản một khoản tiết kiệm được. Sổ tiết kiệm chính là ở chỗ này, vụn vặt lẻ tẻ cũng có , vạn. Một quãng thời gian rất dài, bà không nỡ ăn không nỡ mặc, tiền vừa nhận được liền gửi cho Dung Tự, chỉ lo Dung Tự thân thể đang lớn ăn không tốt, còn hỏi đốc công mượn học phí, sợ Dung Tự nộp chậm bị bạn học chế nhạo.

"Chị dâu......" Dung Tuấn hoàn toàn không tự biết, còn muốn khuyên Lý Thanh.

"Tiền chú nợ Dung Tự trả lại rồi sao?" Lý Thanh nói.

Lý Thanh nói đến chuyện này, Dung Tuấn ngây ngẩn cả người. "A?"

"Trước kia Dung Tự thi đấu người máy, được ngàn khối. Mặc dù đối với nhà hai người không phải số tiền lớn lao gì, nhưng thời điểm khi đó, hai người nói với con bé là mượn. Không thể thất tín đứa nhỏ, đúng không?"

Dung Tuấn trên mặt xấu hổ, hiển nhiên đã quên mất chuyện này. "Là lí lẽ này."

Hôm sau, điện thoại Dung Tự sáng lên một cái. Trình Cẩm Chi đang quấn quít lấy nàng, ở trên người nàng lèo nhèo. Nàng một tay xoa sau gáy Trình Cẩm Chi, một tay cầm lên điện thoại. Thúc thúc gửi Weixin cho nàng, nói gần đây trong tay đang gấp, chuyển cho nàng . Dung Tự kéo xuống một lúc, mới biết thúc thúc nói tiền thưởng lúc thi đấu người máy ở cao trung. Dung Tự mới vừa đánh hai chữ, quần đã bị Trình Cẩm Chi cởi ra. Trình Cẩm Chi chui vào trong chăn, Dung Tự mới vừa ấn hai chữ, tay liền run run. Tin nhắn cũng không gửi đi, thở hổn hển một tiếng chống lên nửa thân trên. "Cẩm Chi, đừng náo ân......"

So với ngón tay, Dung Tự vẫn là rất yêu thích đầu lưỡi của Trình Cẩm Chi. Nàng kéo Trình Cẩm Chi từ trong chăn ra. "Em phải đi làm cơm sáng."

"Cơm sáng muốn ăn cái gì?" Thấy Trình Cẩm Chi quệt miệng, Dung Tự lại dụ dỗ nói.

"Chị 'ăn no' rồi." Trình Cẩm Chi lè lưỡi, liếm một chút môi đỏ.

"Tại sao chỉ có mình con? Cẩm Chi đâu?"

Tai Dung Tự hồng lên. "Vâng, con đi gọi chị ấy."

"Để cho con bé ngủ thêm một lúc, con ăn xong hẵng đi gọi con bé."

"Vâng được." Dung Tự gật gật đầu.

Lúc ăn cơm sáng, Dung mẫu lại dừng một chút. Bà giơ tay xoa xoa viền mắt.

"Mẹ?"

"Dung Tự. Nhiều năm như vậy, mẹ xin lỗi con." Dung mẫu xoa viền mắt. "Đêm hôm qua, mẹ vẫn ngủ không ổn định."

Dung Tự giơ tay, vỗ vỗ sau lưng mẹ. "Mẹ, con hiện tại tốt vô cùng, mẹ không cần suy nghĩ lung tung. Thân thể mới vừa tốt lên."

"Ừ." Mẫu thân lau nước mắt, ổn định tâm tình xong mới gắp thức ăn cho Dung Tự. "Con đừng quan tâm thân thích bên kia, chỉ cần quan tâm cuộc sống của mình."

Dung Tự giờ mới hiểu được, nàng nói thúc thúc làm sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện trả tiền. "Mẹ......"

"Ừ?"

"Cảm ơn mẹ." Dung Tự muốn nói gì đó, cổ họng nghẹn lại không biết nói gì. Nàng giơ tay cũng gắp thức ăn cho mẫu thân. Mẫu thân từ từ ăn một miếng, trong hốc mắt còn có chút nước mắt. Hai người không am hiểu biểu đạt tình cảm, đã dùng phương pháp biểu đạt khác. Cảm tình trên thế giới, rất nhiều khi cần ngôn ngữ, nhưng rất nhiều khi ngôn ngữ không cách nào biểu đạt được.

"Biểu tình của em làm sao lại như vậy?" Trình Cẩm Chi nặn nặn má Dung Tự.

"Không." Dung Tự đã chuẩn bị một hồi lâu, cảm giác viền mắt không còn đỏ nữa mới đi vào. Nàng đặt điểm tâm lên trên bàn. "Mẹ em để chị ăn rồi ngủ tiếp."

"Chị thật giống heo." Trình Cẩm Chi cắn thìa, uống một ngụm cháo mới giương lên mi mắt. "Nhìn cái gì?"

Dung Tự ngắt tai Trình Cẩm Chi. "Không giống."

"......" Trình Cẩm Chi nói: "Em thật phiền ai."

Nhà Tiền San, cuối cùng vẫn là bị bắt. Tiền San chạy tới Dung Gia náo loạn hai hồi, nói Dung Tuấn không trở về nhà. Tiền San cùng Dung Tuấn quãng thời gian trước đã ly hôn. Trình gia báo cảnh sát, Tiền San mới coi như không đến nữa. Dung mẫu ở bệnh viện một quãng thời gian rất dài, sau khi xuất viện lại ở nhà nghỉ ngơi một quãng thời gian. Khoảng thời gian này, Trình gia tìm cho bà một người hướng dẫn. Dung mẫu thi được vài cái chứng nhận.

Chờ Dung Tự tốt nghiệp, Dung mẫu lại tự thi khoa chính quy. Giai đoạn tương đối dễ dàng, không phải là lúc thuận buồm xuôi gió, mà là khi được truyền hi vọng liên tục không ngừng. Dung Tự tốt nghiệp không bao lâu, liền bắt đầu chính mình gây dựng sự nghiệp. Kỳ thực ở đại học, nàng đã làm hạng mục của riêng mình. Năm nhất năm hai làm không quá thành công, khi đó mẫu thân lại nằm viện. Đến năm tư, Ôn Khởi Vân nói ra, có sự hỗ trợ của Trình gia, Dung Tự làm cũng xem như là thuận lợi. Tốt nghiệp sau đó, liền trực tiếp gây dựng sự nghiệp. Dung mẫu tự thi khoa chính quy, cũng là vì có một ngày, có thể đi giúp con gái bận rộn. Trình Cẩm Chi tốt nghiệp sau đó, liền liên tục quay phim. Quay trời nam biển bắc. Lúc không quay phim, liền kinh doanh cửa hàng trực tuyến của mình. Weibo của Trình Cẩm Chi bây giờ đã phá vạn fans. Đại khái là sức ảnh hưởng của internet, không ít phim mạng tìm tới nàng. Diễn kỹ của Trình Cẩm Chi bình thường, lăn lộn mấy năm mới cầm một "Phong Vân đại thưởng người mới". Thời điểm phát biểu cảm nghĩ, còn đặc biệt dời đến Dung Tự. Bảng Phong Vân là một hạng mục Dung Tự đang hợp tác.

"Miêu Miêu Miêu? Đây là công khai xuất quỹ sao?"

"Dừng lại đi Miêu của ta, ngươi mới được giải thưởng người mới, đã công khai Dung Tự, cảm giác như đạt được giải thưởng thành tựu trọn đời gì đó."

"Hahaha giải thưởng này, không phải là một công ty gần đây Dung Bảo hợp tác làm sao?"

Ánh sáng của giải thưởng Phong Vân này vẫn rất lớn, cùng ngày Trình Cẩm Chi tăng mấy trăm ngàn fans. Mặc dù có thể là thuỷ quân. Không ít người hỏi tới Dung Tự tiểu thư. Tựa hồ cũng không biết người này. Lúc Trình Cẩm Chi trả lời, lại nhấc mắt nhìn Dung Tự. Dung Tự hiện tại bận đến công phu uống nước cũng không có, chén nước trong tay, một giọt cũng không uống. Trình Cẩm Chi liền từ trên giường nhảy xuống, đi chân trần, khuỷu tay khoát lên bải vai Dung Tự. Chống mặt nhìn một lúc, liền nắm bả vai Dung Tự.

"Nhàm chán?" Dung Tự một bên lật văn kiện, một tay lại phủ lên mu bàn tay Trình Cẩm Chi.

"Cảm ơn bảo bối." Trình Cẩm Chi ôm cổ Dung Tự.

Được giải thưởng người mới này, Trình Cẩm Chi đương nhiên biết là công lao Dung Tự. Nàng có thể là người mới "già nhất" trong lịch sử giải thưởng người mới.

"Chị diễn rất tốt." Dung Tự buông xuống bút, ôm Trình Cẩm Chi lên đùi.

"Cũng chỉ có em, mới nói chị diễn rất tốt." Trình Cẩm Chi ở trên cổ Dung Tự vẽ vòng tròn.

Trình Cẩm Chi chôn trong ngực Dung Tự, lại vuốt nhẫn trên ngón áp út Dung Tự. "Tự Nhi."

"Ừ?"

"Người môi giới tìm chị nói chuyện, nói chị đừng tiếp tục tiết lộ trạng thái tình cảm." Trình Cẩm Chi nói.

"Em biết rồi." Dung Tự cúi đầu hôn tai Trình Cẩm Chi. Theo Trình Cẩm Chi đi vào tầm nhìn đại chúng, Dung Tự đã sớm làm xong chuẩn bị phương diện này. "Em sẽ ủng hộ tất cả quyết định của chị."

"Bất kỳ quyết định gì sao?"

"Bất kỳ." Bao gồm cả scandal xào giữa chị và nam chủ trên mạng.

Trình Cẩm Chi nhấc lên mi mắt, nhìn Dung Tự, lại từ từ hôn môi dưới Dung Tự.

Weibo Trình Cẩm Chi "tỏ tình", rất nhanh lên đầu Weibo. Trước khi về đến nhà, Dung Tự mở ra Weibo.

Gửi Dung tiểu thư:

Hahaha xưng hô này đùa thật vui, chị đều chưa từng gọi em như vậy. A trở lại chuyện chính, chị đoán em bây giờ đang làm việc. Đoán chừng phải đợi rất lâu, mới có thể nhìn thấy tin này. Gần đây cảm ơn rất nhiều người, người chị muốn cảm ơn nhất chính là em. Cảm ơn em tiến vào thế giới của chị. Cảm ơn chị năm đó, đã nhìn đến cửa sổ nhỏ kia. Chị nhìn thấy em, cùng em chào hỏi, em nói em tên là Dung Tự. Chúng ta cùng nhau lớn lên, em từ nhỏ đã thông minh, còn ở trước mặt chị giả ngốc, ban đầu chị còn tin. Khi đó lên sơ trung, chị cái gì cũng không biết, vẫn là em dạy chị. Sơ trung em cao lớn lên, chị lười biếng, em liền mang theo chị. Chị ôm eo em, ngồi ở sau yên xe em có cảm giác đặc biệt an toàn, thực sự là kỳ quái, em rõ ràng nhỏ hơn chị hai tuổi, nhưng lúc nào cũng cho chị rất nhiều cảm giác an toàn. Cao trung quản giáo tương đối nghiêm, chị chỉ có thể gọi điện cho em, nơi quen thuộc nhất chính là ngã rẽ khúc quẹo hành lang, nhìn đặc biệt thân thiết, đại khái đều là ở nơi đó nói chuyện điện thoại với em. Em tiểu bại hoại này, rõ ràng đã sớm thích chị, nhưng vẫn không nói với chị. Thời điểm em hôn chị, chị căng thẳng muốn chết. Đoạn thời gian cao trung thi nghệ, thật sự mệt mỏi a, em bồi chị, giống như hiện tại, chị ở trong đoàn phim, em cũng sẽ bay đến thăm chị. Đến đại học, chuyện chị bận rộn ngày càng nhiều, đặc biệt năm hai năm ba, không cách nào bồi em. Sau đó xảy ra chút chuyện không vui, chờ ở nhà bệnh trầm cảm cũng sắp có, vẫn là em làm bạn với chị. Chị nói muốn mở cửa hàng trực tuyến, mẹ chị nói chị đừng mù quáng làm, chỉ có một mình em yên lặng tra cứu quy trình mở cửa hàng. Hình như luôn là như vậy, chị muốn làm gì, em đều ủng hộ chị. Chị muốn học biểu diễn, muốn mở cửa hàng trực tuyến, em đều thuận theo chị. Khi đó em cũng rất bận, còn đặc biệt dành thời gian để tâm chị. Người khác đều nói chúng ta cảm tình tốt, kỳ thực cũng có khi giận dỗi, đoạn thời gian đó em không để ý đến chị, chị sợ muốn chết. Nghe tình ca đều sẽ khóc đến đần độn u mê, rất sợ em không cần chị nữa. Tính tình chị xấu như vậy, mẹ chị nói chị ở bên cạnh em như người không xương, chị ỷ lại em, đoán chừng đã làm trễ nải rất nhiều chuyện của em. Vui vẻ nhất chính là có em, chị chỉ cần khổ sở trước mặt em, em liền không nỡ nói nặng lời. Đến bây giờ, chị có phải là đã ngoan hơn rất nhiều? Cảm giác còn rất nhiều lời chưa nói, chúng ta du lịch ở bên ngoài, còn có chúng ta xuất quỹ, xuất quỹ chị cảm thấy cần nói riêng một chút, bởi vì có rất nhiều người đã xin ý kiến chúng ta vấn đề này. Mấy ngày trước video với em, bộ dáng em lơ mơ ngủ, khiến lòng chị thật đau a, vốn là muốn đăng Weibo nói chăm sóc em. Nhưng kết quả lại nói nhiều như vậy, quay đầu lại nhìn tất cả đều là nước chảy, tâm nghẹn. Mặc kệ, ý tứ chính là, chị muốn chăm sóc em, xin em hãy để chị làm Dung phu nhân đi ~

Dung Tự vừa tới nhà, liền thấy Trình Cẩm Chi đang cầm hoa, còn mặc áo cưới trắng. Dung Tự chậm rãi đi tới, Trình Cẩm Chi lúc này mới có chút ngượng ngùng. Nàng ôm sau gáy Dung Tự, lại kề sát Dung Tự. "Em có nguyện ý cưới chị không? Chỉ có thể trả lời hai chữ."

"Nguyện ý."

"Sau này em phải đối xử thật tốt với Dung phu nhân."

Viền mắt Dung Tự đã đỏ ửng, vừa cười vừa cảm động vuốt ve gò má Trình Cẩm Chi. "Không phải vừa rồi ở trên Weibo nói muốn chăm sóc em sao?"

"Đó là một ý." Trình Cẩm Chi xoa đôi mắt Dung Tự. "Khóc gì vậy, em chính là một tiểu khóc bao."

Dung Tự nắm lấy tay Trình Cẩm Chi, để tay kề sát một bên má mình. Nàng giơ tay lên, xoa xoa viền mắt đỏ ửng của Trình Cẩm Chi. Hai người vừa cười vừa khóc ôm lấy nhau, nhẹ nhàng hôn.

Là mối tình đầu tốt nhất, quan trọng nhất của nhau.

Điện thoại Trình Cẩm Chi đã sớm nổ, người môi giới của công ty, còn có mẹ nàng. Trình Cẩm Chi tiếp điện thoại của mẹ, mẹ của hàng tựa hồ hít vào một hơi, gào lên. "Trình Cẩm Chi, nói cho mẹ biết, con và Dung Tự ở bên nhau từ khi nào???"

Toàn văn end

Duẫn: Ngày mai có kết quả thi cử, cũng muốn nói với bản thân "Tốt nghiệp vui sướng!" ^_^

Cảm ơn đã đọc và vote.

//.

Truyện Chữ Hay