[Đọc chương thì cũng không hiểu tiêu đề là ném ai, ném cái gì lắm -_-]
Trình Cẩm Chi ở phòng bệnh đợi một lúc, Dung Tự vẫn còn chưa trở về. A di đã ngủ thiếp đi, Trình Cẩm Chi đứng dậy kéo lại góc chăn cho bà. Trình Cẩm Chi vừa kéo cửa vừa gọi điện thoại cho Dung Tự. Bấm một tiếng, Trình Cẩm Chi liền nhìn thấy Dung Tự trên băng ghế dài. Dung Tự đang ngồi ở trên băng ghế dài, trong tay còn cầm tờ đơn. Dung Tự vừa nãy đi làm thủ tục.
Trình Cẩm Chi cúp điện thoại, nhét điện thoại vào trong túi quần. Nàng không ngồi xuống ghế, chỉ ngồi xổm trước mặt Dung Tự. Dung Tự cúi thấp đầu, nét mặt hoi tái nhợt.
"Tự Nhi." Trình Cẩm Chi giơ tay, xoa xoa đôi mắt Dung Tự.
"Mẹ nghiện rượu, em có biết." Dung Tự nói: "Trước kia em cũng đã khuyên mẹ, mẹ nói ra cửa lạnh, uống chút rượu ấm áp. Mẹ nói nhà không có ai, trong nhà thả hai bình rượu sẽ có hi vọng. Mẹ nói mẹ yêu uống cái này."
Trong hốc mắt Dung Tự không có nước mắt, nhưng nàng vừa nói như thế, nước mắt của Trình Cẩm Chi đều chảy ra. "A di sẽ không sao."
Dung Tự phảng phất về tới lúc còn rất nhỏ. Nhà chỉ có bốn bức tường, chung quanh vay nợ. Phụ thân nằm ở trên giường bệnh thoi thóp, ngày đó mẹ đưa nàng đến bệnh viện. Phụ thân nằm ở trên giường bệnh vẫy tay nàng, phụ thân gầy trơ xương, nàng hơi sợ. Nàng thậm chí có điểm không nhận ra phụ thân nữa. Phụ thân đặt bàn tay khô héo trên đầu của nàng. Nho nhỏ Dung Tự, giương lên mi mắt, chỉ thấy phụ thân trên giường, miễn cưỡng nghiêng miệng, tựa hồ muốn duy trì nụ cười với nàng. Mấy ngày đó phụ thân tạ thế, bị thiết bị y tế quấn vào nằm trên giường, tính mạng của ông từng giọt nhỏ trôi đi. Mẫu thân cầm lấy tay nàng, đặt vào trong lòng bàn tay phụ thân. Lòng bàn tay của phụ thân có điểm lạnh lẽo. Mẫu thân nằm viện, trong nháy mắt đem Dung Tự trở về tuổi thơ xám trắng. Lúc tỉnh lại, Trình Cẩm Chi đã ngủ thiếp đi. Trình Cẩm Chi ngủ ở bên cạnh nàng, Dung Tự giơ tay, vén lên sợi tóc trên mặt Trình Cẩm Chi.
Tình huống của mẫu thân cũng không lạc quan lắm. Dung Tự ở bên cạnh mẫu thân ngồi ngốc một hồi. Bình minh tới, Dung Tự mới đứng dậy. Ngày hôm sau, mẫu thân còn nói chuyện xuất viện, bà nói bà cảm giác tốt nhiều rồi. Mẫu thân là không nỡ dùng tiền. Dung Tự đương nhiên không thể để mẫu thân xuất viện, nàng nói với mẫu thân có bảo hiểm y tế. Quả thật có bảo hiểm, nhưng chỉ là một phần. Thời điểm Dung Tự nộp tiền, bệnh viện còn nói đã thanh toán. Lúc mở ra cửa phòng bệnh, Trình Cẩm Chi đang cùng Dung mẫu xem TV.
"Chị nộp tiền trước rồi à?" Dung Tự nói.
Trên hành lang chỉ có túm năm tụm ba người, Trình Cẩm Chi vươn tay ngắt tai Dung Tự. "Lúc chị lấy thuốc, thuận tiện nộp."
"Sau này em trả lại cho chị."
"Được." Trình Cẩm Chi đương nhiên không muốn Dung Tự trả, nàng chỉ là muốn để Dung Tự an lòng.
"Chuyện tiền em sẽ nghĩ biện pháp, chị không cần lại......"
"Em muốn nghĩ biện pháp gì?"
"Em......"
"Bảo hiểm y tế? Em đừng lừa a di rồi lừa cả chị." Trình Cẩm Chi nắm tai Dung Tự. "Em đã quên, chị có mật mã thẻ ngân hàng của em. Em có bao nhiêu tiền, chị còn không biết?"
"Chuyện tiền, em đừng lo lắng. Chị chỗ này còn có tiền. Hơn nữa em và a di đều là nhân viên công ty, ba mẹ chị nhất định sẽ cấp tiền phụ cấp." Trình Cẩm Chi nói.
"Em lại thiếu nợ ân tình gia đình chị."
"Đúng vậy a, xem ra em chỉ có thể còn người." Trình Cẩm Chi nhẹ nhàng ôm ở sau gáy Dung Tự. "Chị sẽ luôn ở bên cạnh em, em đừng sợ."
"Sẽ không."
"Ai nửa đêm rời giường?"
"Chị biết?"
"Chị đương nhiên biết. Nhà em xảy ra chuyện lớn như vậy, em lại ngủ ở bên cạnh chị, chị sao có khả năng ngủ sâu." Trình Cẩm Chi nói.
"Khoảng thời gian này vất vả chị rồi. Chị tốt nghiệp còn nhiều chuyện như vậy."
"Bồi a di xem TV nói chuyện phiếm, này còn gọi vất vả, thì trên thế giới sẽ không có chuyện gì dễ dàng rồi." Trình Cẩm Chi xoa xoa mi tâm Dung Tự. "Không cho mặt mày ủ rũ. A di mỗi ngày tiêm thuốc uống thuốc, cũng không tang như em."
"Ừ được." Khoảng thời gian này, Dung Tự bận bịu quá sức. Vừa lo chuyện bảo hiểm vừa lo việc học trên trường. Hai ngày trước nàng còn đi trường học, từ chối kế hoạch du học trong học viện. Không biết mẫu thân là từ đâu biết đến, còn đặc biệt tìm nàng nói chuyện, nói chuyện phi thường nghiêm túc. Mẫu thân hi vọng nàng không từ bỏ cơ hội này, mà nàng muốn ở bệnh viện bồi mẫu thân. Hồi ức thời thơ ấu, khiến cảm xúc Dung Tự phi thường suy sụp. Nếu như nàng không tới Thân Thành, gan của mẫu thân sẽ không có bệnh. Dung mẫu ngủ rất cạn, Trình Cẩm Chi cùng Dung Tự rón rén đi vào, Dung mẫu cũng tỉnh lại. Dung mẫu liếc mắt nhìn Dung Tự. "Con nói với trường học rồi à?"
"Mẹ bệnh lớn như vậy, cho dù con đi, cũng không an tâm được."
"Mẹ không sao." Dung mẫu hoàn toàn không thể chấp nhận Dung Tự là bởi vì mình. Dung Tự nếu như không nỡ Cẩm Chi, không nỡ Trình gia, bà đều có thể lý giải.
Mẹ nơi nào không sao? Mẹ bây giờ cũng đã nằm trên giường bệnh rồi. "Lần này xuất ngoại, con vốn cũng không đặc biệt muốn thực hiện."
"Con không cần an ủi mẹ."
"A di, hai người thật là. Như vậy cũng có thể tranh cãi." Trình Cẩm Chi lôi kéo tay Dung mẫu. "Dung Tự muốn lưu lại, muốn hiếu kính ngài, đây không phải chuyện tốt sao? Ngài nuôi em ấy lớn như vậy, không phải là ngóng trông có một ngày như thế sao? Để khi ngài mệt nhọc, có một chỗ dựa vào."
"Nhưng các con vẫn còn nhỏ như vậy. Dì không muốn......" Dung mẫu không muốn công khuy nhất quỹ, khoanh tay nhìn Dung Tự từ bỏ tiền đồ.
[công khuy nhất quỹ: chỉ việc còn một chút nữa là hoàn thành]
"Không sao, từ từ sẽ đến, chúng con vẫn còn nhỏ như vậy." Trình Cẩm Chi nói.
Trình Cẩm Chi an ủi Dung mẫu, Dung Tự ở một bên nhìn. Nàng nhìn Trình Cẩm Chi, không biết tại sao gần đây, luôn cảm giác trở về khi còn bé. Về tới đoạn thời gian được Trình Cẩm Chi che chở. Rất nhiều lúc sau đó, đều là nàng che chở Trình Cẩm Chi cưng chiều Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi rất nhiều lúc, đều làm nũng trước mặt nàng. Rất ít lộ ra phương diện như thế. Có lẽ, Trình Cẩm Chi không phải là không có một mặt này, mà là lựa chọn ở trước mặt nàng tùy nàng điều khiển. Nhớ tới quãng thời gian trước, Dung Tự nghĩ lại liền thấy sợ. Nàng suýt chút nữa mất đi Trình Cẩm Chi.
"Còn đang suy nghĩ chuyện của a di? Em sẽ không cũng cần chị dỗ chứ? A di đây chỉ là muốn tốt cho em." Buổi tối ngủ, thấy Dung Tự còn có phần mất tập trung. Trình Cẩm Chi nói.
Dung Tự lắc lắc đầu, vuốt tóc Trình Cẩm Chi. "Luận văn viết xong rồi à?"
"Viết xong rồi. Đã gửi cho giáo viên hướng dẫn rồi." Trình Cẩm Chi nói.
"Giáo viên hướng dẫn trả lời chưa?"
"Trả lời rồi, sửa mấy lỗi sai cho chị." Trình Cẩm Chi nói: "Gần đây ở phòng bệnh, cảm giác hiệu suất của mình đặc biệt nhanh."
"Sẽ không viết hai chữ liền đi chơi điện thoại, nghĩ muốn chăm sóc a di, phải nhanh một chút làm xong." Trình Cẩm Chi nói.
Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi lại ngẩng mặt lên từ trong lòng Dung Tự. "Thúc thúc em ngày mai đến đây à?"
"Ừ." Sau khi tốt nghiệp trung học, Dung Tự cùng thúc thúc thẩm thẩm còn có ít nhiều liên hệ. Hết cách rồi, mẫu thân là người trọng tình cũ. Mẫu thân mới vừa chuyển tới Thân Thành một thời gian, thẩm thẩm không có việc gì liền đến làm phiền. Khoảng thời gian này, mẫu thân có chuyện, thẩm thẩm liền như biệt tăm. Nàng nói chuyện với thúc thúc, thúc thúc đều có điểm ấp úng. Đại khái là sợ nàng vay tiền nhà bọn họ. Quan hệ thân thích, không thể không nghĩ như vậy. Nếu như nghĩ, chỉ có lòng chua xót. Nhà thẩm thẩm vừa có chuyện gì, đều thích gọi mẫu thân, mẫu thân cũng vui vẻ hỗ trợ. Hiện tại mẫu thân xảy ra chuyện, chỉ có một câu lầm bẩm của thẩm thẩm. "Ta xem a, là không quen sống quá tốt. Con xem bà ấy ở nông thôn, nào có nhiều bệnh như vậy."
"Hiện tại chính sách bảo hiểm không tệ, bà gọi Dung Tự nhà bà suy nghĩ chút biện pháp. Đến lúc đó không chỉ sẽ không mất tiền, còn có thể kiếm chút số lẻ." Thẩm thẩm cắn quả táo, nước táo tung toé.
Lần này lại đây, thúc thúc thẩm thẩm đều tới.
"Nếu không bà đưa tờ đơn chữa bệnh cho tôi, tôi nghĩ biện pháp cho hai người." Thẩm thẩm nói.
"Liên quan gì đến bà." Trình Cẩm Chi ở một bên pha trà, lầm bầm nói một câu.
"Không phiền phức thẩm thẩm, con sẽ nghĩ biện pháp." Trước kia là không có lựa chọn khác, sau này không giống nữa. Đoạn thời gian mẫu thân vừa đến, tuy rằng thẩm thẩm cũng thường đến, nhưng không mò được chỗ tốt gì. Dung Tự đón nhận ánh mắt của Tiền San, kéo Trình Cẩm Chi đến sau lưng mình. Đôi mắt Tiền San, chuyển động qua lại trên người Dung Tự cùng Trình Cẩm Chi. Tiền San tựa hồ ngộ ra cái gì, bà nhìn Lý Thanh trên giường, cười đến có chút ám muội. "Ta liền nói hai người làm sao không quan tâm bảo hiểm nữa."
"Là leo lên cành cây cao rồi." Tiền San nói.
"Cái gì?" Dung Tuấn có điểm không hiểu.
"Còn không hiểu a? Dung gia các người, có người có 'tiền đồ'." Tiền San nói với Dung Tuấn.
"Đừng nói loạn thất bát tao." Dung Tuấn nói.
Chờ Tiền San đi ra ngoài, Dung Tuấn hơi chầm chậm, ông lấy ra một phong thư từ trong cặp công văn. "Tiền không nhiều. Hai người biết Tiền San đó, đừng chấp nhặt với bà ấy."
Dung Tự không nhận tiền. "Thúc, tiền này thúc cầm về đi. Nếu thẩm thẩm phát hiện, nhà con sẽ không yên."
"Dung Tự, con nói cái gì." Dung mẫu tựa hồ là cảm thấy lời của Dung Tự quá nặng. Bà nghiêng đầu nhìn Dung Tuấn. "A Tuấn, chú có tiền cũng không dễ dàng. Cầm về đi."
"Chị dâu, em thực sự xin lỗi chị."
"Không có chuyện gì. Mau trở về đi, miễn cho bà ấy nổi nóng với chú."
Dung Tuấn vẫn nhét phong thư vào trong tay Dung Tự.
"Nếu như nhà bà đã leo lên cành cao, vậy thì tranh thủ một chút cho tiểu thúc tử của bà đi." Ngày hôm sau Tiền San lại tới, bà lôi kéo tay Lý Thanh.
Hôm qua Tiền San nói câu này, Lý Thanh đã không biết nên làm gì. Hiện tại quang minh chính đại như vậy, mặt Lý Thanh một hồi trắng một hồi xanh. "Chuyện này......"
[tiểu thúc tử: em chồng]
"Lúc trước bà gửi Dung Tự tới nhà chúng tôi, nhà chúng tôi cũng coi như nuôi lớn Dung Tự. Dung Tự hiện tại phát đạt. Bà cũng không nên vong ân phụ nghĩa như vậy a."
Lý Thanh tự nhiên là không thể đáp ứng. Bà thiếu nợ Trình gia nhiều ân tình như vậy, làm sao phiến toái Trình gia được nữa.
"Bà chính là ăn thiệt thòi không thông minh. Trình Cẩm Chi dã nha đầu này, ta nhìn ra được. Nó sủng Dung Tự nhà bà, chờ một thời gian nữa?" Thấy Lý Thanh còn chưa nhả ra, Tiền San hơi tức giận. Trong đáy lòng là cảm thấy Dung gia là một thân thích nghèo có uy phong rồi. Như con người Tiền San, không chịu nổi thân thích nghèo phát đạt, mặc dù khá một chút, cũng không thể tốt hơn nhà bà. Kết quả hiện tại, Dung Gia khá lên không phải một chút nhỏ. "Nhà bà mấy năm qua khí vận quá tốt, phải trả lại, bà bây giờ nằm ở trên giường bệnh, chính là ông trời nhìn......"
[dã: hoang dã; lỗ mãng; buông thả. Không biết là theo ý nào]
Tiền San còn chưa nói xong, đã bị một người nhấc lên. Một cái tát thanh thúy, không chỉ Tiền San kinh ngạc, cả trên giường bệnh, Lý Thanh cũng có chút không phản ứng kịp. "Cẩm Chi......"
"Cái gì gì ông trời nhìn, nếu như ông trời mở mắt, trước tiên nên đánh chết bà." Trình Cẩm Chi mắng.