"Dung Tự, em lại muốn đi phim trường a." Giúp lão sư chỉnh lý xong tư liệu, lão sư hỏi.
"Lão sư có chuyện gì sao?"
"Không có, lão sư hỏi một chút." Lão sư nói: "Đừng quá mệt mỏi. Học kỳ này việc học nhiều như vậy, em không phải còn muốn thi chứng chỉ sao?"
Dung Tự gật gật đầu. "Em biết rồi, lão sư."
Trên đường đọc sách hai, ba tiếng, sau khi xuống xe, bước đi như bay. Dung Tự có chút không thoải mái, ở nhà ga ngồi xổm một hồi. Nàng không say xe, đại khái là đọc sách đọc quá mê mẩn. Dung Tự xoa xoa con mắt, ngẩng đầu liền gặp được Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi tựa hồ là đang lấy cảnh, cách thật xa, nhân viên ánh sáng đoàn phim gọi lại nàng, nói bạn gái nàng ở phía trước. Trình Cẩm Chi ngồi xổm xuống, vuốt vuốt tai Dung Tự. "Không thoải mái sao?"
"Không sao. Hiện tại tốt nhiều rồi." Dung Tự tiếp nhận nước của Trình Cẩm Chi.
Hiện tại vào thu, hai người đều mặc áo dài, chờ Dung Tự uống xong nước, Trình Cẩm Chi lại xoa tai Dung Tự một chút. "Em lần sau đừng đến nữa. Chị một người là được rồi."
Lần trước Dung Tự lại đây, các nàng cũng không có làm gì. Trình Cẩm Chi nói thu video, kết quả Dung Tự ngủ thiếp đi. Lúc đó, Trình Cẩm Chi còn làm thành ảnh động. Trong ảnh động, nàng cùng Dung Tự hôn lưỡi, hôn mười giây đồng hồ, Dung Tự ngủ thiếp đi. Trình Cẩm Chi ôm sau gáy Dung Tự, Dung Tự liền ngủ trên bả vai của nàng. Đăng lên mạng tự nhiên muốn trêu chọc. "Ta hoài nghi Dung Bảo có cẩu khác."
Mặc dù đùa giỡn như vậy, nhưng Trình Cẩm Chi vẫn biết Dung Tự có bao nhiêu khổ cực. Cũng chỉ có người này, nhìn thấy bản thân trêu chọc không tim không phổi, còn có thể hỏi nàng buổi tối ăn gì. Cũng không cùng nàng oán giận có bao nhiêu khổ cực. Vừa nãy nhân viên ánh sáng gọi lại nàng, nàng nhìn thấy Dung Tự ngồi trên mặt đất, mũi chua xót một chút. Vóc dáng cao như vậy, co thành một đoàn lại lộ vẻ nhỏ bé vô cùng.
"Hơn nữa chị rất nhanh sẽ về." Trình Cẩm Chi nói.
"Ừ được." Dung Tự tựa hồ thật tốt hơn nhiều, nàng tùy ý Trình Cẩm Chi xoa lỗ tai của nàng, giơ tay vuốt ngón tay Trình Cẩm Chi. Trên ngón áp út của Trình Cẩm Chi còn có nhẫn. Buổi tối liên hoan đoàn phim, Trình Cẩm Chi đẩy không được, liền dẫn Dung Tự cùng đi. Lúc đầu đoàn phim không biết, hiện tại gần như cũng biết. Khoảng thời gian này quay chụp, trong đoàn phim có hai, ba nam minh tinh bày tỏ với Trình Cẩm Chi. Biết quan hệ của Trình Cẩm Chi cùng Dung Tự, bọn họ cũng không để ở trong lòng, ở trên bàn ăn liền muốn chúc rượu Trình Cẩm Chi. Kính Trình Cẩm Chi xong, lại kính Dung Tự. Trình Cẩm Chi đang muốn chặn những rượu chúc "không có ý tốt" này, Dung Tự lại đứng dậy, nói chén nhỏ vô vị, đổi chai, đổi bình. Thời điểm uống rượu, Dung Tự vỗ cánh tay Trình Cẩm Chi. Dung Tự uống rượu rồi, đôi mắt có điểm sáng lấp lánh, nàng nháy mắt với Trình Cẩm Chi một cái, tựa hồ là làm yên lòng đối phương. Thời điểm Dung Tự đề xuất, hai, ba nam minh tinh liền đáp ứng. Dung Tự nho nhã yếu đuối, có thể uống bao nhiêu. Uống đến lúc sau, nam minh tinh sợ rồi, phó đạo diễn tựa hồ cũng nhìn ra, lại đây khuyên một câu, nói ngày mai còn có cảnh. Vốn là muốn kết thúc, nhưng nam minh tinh thấy Dung Tự niết tai Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi một bộ dáng thân thiết. Lại nhịn không được. Dung Tự lần này, uống thắng mấy cái nam nhân.
Dọc theo đường đi, phản ứng Dung Tự vẫn còn ổn. Đến khách sạn, Dung Tự đứng ở cửa phòng vệ sinh, lấy ra thuốc giải rượu. Mới vừa rồi còn rất "tư thế oai hùng", hiện tại tựa hồ hơi bối rối, nửa ngày cũng không nhét được thuốc giải rượu vào trong miệng. Hóa ra trước đó, Dung Tự đã sớm ăn một chút thuốc giải rượu. Đúng như dự đoán, trên bàn ăn bị mời rượu. Dung Tự cúi thấp đầu, Trình Cẩm Chi sắp xếp xong đồ vật, nhanh chóng tiến đến. Nàng mới vừa đỡ Dung Tự đến phòng vệ sinh, Dung Tự liền ôm bồn cầu ói ra. Thật uống nhiều rồi, ói hơn phút.
"Khá hơn chút nào không?" Trình Cẩm Chi vỗ về lưng Dung Tự. "Tại sao em cũng học nam sinh tranh cường háo thắng a?"
Gò má Dung Tự đỏ hồng, Trình Cẩm Chi lại rút ra một tờ giấy, giúp Dung Tự lau miệng, súc miệng. Dung Tự cọ tai Trình Cẩm Chi, dựa vào bả vai Trình Cẩm Chi một hồi.
"Nói cái gì?" Dung Tự thanh âm hơi nhỏ, Trình Cẩm Chi liền hỏi.
"Ói rồi, thoải mái hơn nhiều rồi." Dung Tự nói.
Hóa ra đã sớm muốn ói, không muốn bị người khác nhìn thấy, vẫn cứ nín một đường. Dung Tự cái này tiểu tâm cơ. Trình Cẩm Chi vừa đau lòng vừa muốn cười, nâng gò má đỏ hồng của Dung Tự. "Chị mới mặc kệ bọn họ, em uống phát bệnh, đau lòng chết chị."
Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, liền ghé sát vào, kề sát môi Trình Cẩm Chi. Uống nhiều rượu, đầu lưỡi cũng không còn linh hoạt, chuyển loạn trong miệng Trình Cẩm Chi. Dung Tự cứ như vậy, câu lên du͙ƈ vọиɠ của Trình Cẩm Chi. Cũng không biết Dung Tự là cố ý hay không, nói trên người không khí lực, muốn Trình Cẩm Chi tự mình động.
"Còn may chị mang theo quần dài." Hôm sau, Trình Cẩm Chi thấy đầu gối đỏ lên. Người tinh tường vừa nhìn liền biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Quần áo mặc một nửa, lại không muốn dậy, Trình Cẩm Chi nằm nhoài trên người Dung Tự. "Gần đây em có phải là hay xã giao không, cảm giác tửu lượng tốt hơn."
"Không có. Theo mẹ uống một ít." Dung Tự nói.
Mẫu thân có điểm nghiện rượu.
"A di còn chưa đồng ý chúng ta sao?" Trình Cẩm Chi vẽ vòng tròn ở trên bờ vai thon gầy của Dung Tự.
"Mẹ em trọng ân tình." Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi lỗ tai ửng hồng, liền kéo ra chân Trình Cẩm Chi. Phía dưới Trình Cẩm Chi cũng chưa mặc, chỉ mặc áo dài. Dung Tự hơi đứng dậy, dán sát vào, Trình Cẩm Chi khẽ rên một tiếng, liền ôm gáy Dung Tự.
"Vai em đều là xương, thật cộm người." Dưới lay động của Dung Tự, Trình Cẩm Chi thở hồng hộc thả lỏng miệng. Vốn là nàng còn cắn vai Dung Tự. "Dung Tự chị không xong rồi, em đừng làm nữa."
[nguyên văn 撞 = đâm]
"Dung Tự?"
"Em đang báo ân."
Dung Tự cái ma quỷ này, lúc đóng phim, Trình Cẩm Chi gắng gượng bủn rủn thân thể.
"Người kia nhà cậu đâu?" Trình Cẩm Chi rời khỏi ống kính, một nam minh tinh hỏi. Nam minh tinh này, sắc mặt hơi trắng bệch, ngày hôm qua cậu ta bị Dung Tự rót đến bất tỉnh nhân sự. Cũng phục rồi, nam minh tinh vừa nghĩ tới ngày hôm qua Dung Tự mặt không biến sắc, một bình tiếp một bình, liền cảm thấy một trận run chân.
"Em ấy về trường học." Trình Cẩm Chi nói.
Nam minh tinh dừng một chút, cuối cùng cũng coi như nói điểm chính. "Kỳ thực những ngày gần đây, tôi đối với cậu......"
Trình Cẩm Chi vẫn cúi đầu, tựa hồ đang gửi tin nhắn. Chờ nam minh tinh nói chuyện, nàng mới ngẩng đầu, nghe được một nửa lại nhận được điện thoại. "Chờ một chút."
Trình Cẩm Chi đối mặt hắn, thần tình còn rất bình tĩnh, nhận điện thoại, quay lưng, trang nghiêm một bộ ngữ khí tiểu nữ sinh. "Chuyện sáng sớm hôm nay, chị còn chưa xong với em đâu, chị hiện tại mệt chết đi được......"
Mắt thấy Trình Cẩm Chi càng chạy càng xa, hoàn toàn đã quên chuyện cùng hắn nói chờ một chút. Vẫn là đừng bày tỏ, bị tổn thương tự tôn.
"Em nhìn tai chị có chút hồng, cho là chị muốn cái kia." Dung Tự ngắt một chút lỗ tai. "Hơn nữa chị ướt......"
"Chị mặc kệ. Em tiểu sắc quỷ này." Hiện tại Trình Cẩm Chi đều không cách nào nhìn thẳng "báo ân" từ này rồi.
"Vậy hôm nào em lại đến thăm chị?"
"Chị không cần." Trình Cẩm Chi kéo dài thanh âm, bắt đầu nũng nịu.
Cũng không biết nói cái gì, mỗi lần trò chuyện gϊếŧ thời giờ liền bất tán bất tận. Chờ Trình Cẩm Chi đi thêm trang điểm, Dung Tự mới cúp điện thoại. Dung Tự xoa xoa cánh tay, tay phải có điểm mỏi, vẫy mấy lần nàng mới cầm được bút lên.
"Con gần đây đều đi gặp Cẩm Chi sao?" Lúc ăn cơm, Dung mẫu gắp thức ăn cho Dung Tự mới mở miệng.
"Vâng."
Dung mẫu lắc lắc đầu, thở dài một hơi. Dung Tự biết mẫu thân nàng, thái độ Trình gia không quá rõ ràng, mẫu thân đương nhiên không nghĩ tới đã sớm đồng ý. "Mẹ, nếu không con đổi công tác cho mẹ?"
"Không cần."
"Con sợ làm khó dễ mẹ."
"Vậy con cũng đừng để mẹ làm chuyện khó dễ."
Vừa nhắc tới chuyện Trình Cẩm Chi, mẹ của nàng chính là loại thái độ này. Dung Tự không nói, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Kỳ thực ở chuyện của các nàng, mẫu thân đã hòa hoãn rất nhiều. Quả nhiên nàng không nói lời nào, mẫu thân liền cảm thấy lời của mình quá nặng. "Cẩm Chi rất lâu cũng không đi công ty."
"Gần đây chị ấy bận đóng phim."
Dung mẫu nhíu mày một cái. "Phim trường sao? Cách trường học con hơi xa."
"Con không làm lỡ chuyện học."
"Mẹ là sợ con quá mệt mỏi."
Dung Tự dừng một chút. "Mẹ, mẹ nhớ chị ấy sao?"
Dung Tự nghĩ, mẫu thân hẳn là mong nhớ Trình Cẩm Chi. Nếu không cũng sẽ không hỏi nàng về Trình Cẩm Chi.
"A di nhất định là nhớ chị rồi." Lúc Dung Tự kể với Trình Cẩm Chi, ngữ khí Trình Cẩm Chi có phần nhẹ nhàng.
Vừa nãy, Dung Tự cũng muốn nói với mẹ, có cần mang Trình Cẩm Chi tới gặp bà không.
"Hôm nay em về sớm, em không nhìn mấy ông kia." Trình Cẩm Chi nói: "Nếu em tới phim trường, bọn họ phỏng chừng sẽ vòng quanh em."
"Bây giờ em vẫn ổn chứ? Không chóng mặt chứ? Hôm nay phải đi ngủ sớm, ngày mai em hình như kín lớp." Trình Cẩm Chi nói.
Thể lực Dung Tự cũng tốt, hôm qua uống nhiều như vậy, đến sáng sớm hôm nay còn có khí lực dằn vặt nàng. Trình Cẩm Chi vuốt cổ áo tắm, cùng Dung Tự trò chuyện. Cúp điện thoại xong, Trình Cẩm Chi lại giơ tay lên, nhìn nhìn nhẫn trên ngón áp út. Sờ sờ một chút nhẫn, cảm giác quay chụp ban ngày, không có mệt mỏi như vậy nữa. Trình Cẩm Chi nghĩ nghĩ, chỉ lo chọc a di tức giận. Hôm nay nghe Dung Tự nói như vậy, Trình Cẩm Chi có điểm yên tâm rồi.
"Trình Cẩm Chi, cậu biến mất rồi sao?" Trình Cẩm Chi vừa mới chuẩn bị để điện thoại xuống, liền nhìn thấy tin nhắn của Cẩu Vũ. Nàng Cẩu Vũ Hạ Dữu có một nhóm tán gẫu nhỏ. Cẩu Vũ ở trong nhóm gửi tin nhắn.
"Gần đây tớ ở phim trường." Trình Cẩm Chi gửi tin nói.
"Tớ cùng Hà Dữu cuối tuần rảnh rỗi, tìm cậu đi chơi."
"Gần đây không phải cậu bận xuất ngoại sao?"
"Không xung đột."
Cẩu Vũ cùng Hạ Dữu đã ở Thân Thành đọc sách, bình thường ba người tụ họp không ít. Chỉ có gần đây, Cẩu Vũ bận bịu xuất ngoại, Hạ Dữu bận bịu thi cử. Cẩu Vũ hùng hùng hổ hổ, nói đến liền đến. "Đại minh tinh, kí cái tên đi."