Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian

chương 38: tâm sự của thiếu nữ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe được thanh âm của Trình Cẩm Chi, tim Dung Tự bắt đầu đập thình thịch và lỗ tai cũng ửng đỏ theo. Bây giờ nói chuyện với Trình Cẩm Chi, cô như làm việc gì trái với lương tâm vậy. Lại nhìn sang cánh cửa đã được đóng chặt một lúc, cả khóa cửa cô cũng khóa luôn rồi. Bộ dáng này, tựa như rất lâu trước đây khi đàn chị Hạ Dữu đưa loại sách kia cho cô, cô cũng lén lút ở trong phòng xem như thế.

"Ừm..." Nghe được thanh âm đã lâu không nghe, Trình Cẩm Chi níu chặt dây điện thoại một hồi, ngón tay thon dài bắt đầu nhanh chóng quấn lấy dây điện thoại. Đợi mấy giây, lại chỉ nghe được tiếng hít thở trầm ổn của đối phương. "Em chịu gọi điện cho chị rồi à?"

"Không... Khi thi thể dục xong, lớp chúng em thay thời khóa biểu. Lúc em về nhà thì đã muộn rồi, nên sợ làm phiền chị nghỉ ngơi."

"Hừ." Trình Cẩm Chi nói: "Em không muốn gọi điện cho chị thì có, bao nhiêu giờ nghỉ giữa tiết thế kia cơ mà."

Hai ngày nay, Trình Cẩm Chi canh điện thoại từ trên hành lang phòng mình đến cả điện thoại cạnh bục giảng lớp học.

Dung Tự nặn lỗ tai mình một chút, cô xác thực không dám gọi điện cho Trình Cẩm Chi. Cô không biết nói gì cả, lại sợ nghèo lời khiến hai người trò chuyện lúng túng, hôm nay vất vả lắm cô mới can đảm gọi điện cho Trình Cẩm Chi. "Chúng em sắp điền nguyện vọng rồi."

"Em sẽ điền Văn Vũ." Nói xong câu này, cảm giác như nói chuyện gì xấu hổ lắm, Dung Tự có phần có chút ngượng ngùng.

Nhận được điện thoại của Dung Tự, Trình Cẩm Chi vốn đang định khởi binh vấn tội. Vừa nghe Dung Tự nói như thế, giọng điệu sắc bén như dao lập tức mất đi, mang tai đỏ bừng, giọng trở nên ấp úng. "A... Ừm em vào Văn Vũ đi."

~

Thực sự là một cuộc điện thoại kỳ quặc, hai người đều có chút ngại ngùng.

"Điện thoại của Dung Tự à? Hai người nói chuyện gì vậy?" Thấy Trình Cẩm Chi mặt mày hồng hào, không còn chút dáng vẻ "cá mắm" nào như vừa nãy nữa, Cẩu Vũ hỏi.

"Không nói gì hết." Nói cái gì sao? Không biết nữa, hình như là nói bâng quơ mà thôi, cúp điện thoại bèn nhớ không được nữa. Lúc nói chuyện rất vui vẻ, khi cúp xong, cảm thấy cả cái bồn hoa nằm cạnh buồng điện thoại cũng trông thật đẹp đẽ.

"Cẩm Chi, nghỉ hè cậu lại phải đến trường đào tạo sao?" Chờ Trình Cẩm Chi nằm lên giường, Hạ Dữu bên dưới lại hỏi.

"Ừm. Lần này đi khá xa, giáo viên muốn dẫn chúng mình đến thủ đô." Trình Cẩm Chi nói.

"Không phải các cậu báo thi khoa diễn của Thân Đại sao?"

"Đúng rồi, nhưng mà giáo viên cho bọn mình tham quan thử."

"Vậy à." Qua một tháng nữa, họ đã sắp vào lớp rồi. "A Cẩu, cậu có tính toán gì? Cậu chuẩn bị xuất ngoại sao?"

"Mình còn đang suy nghĩ. Các cậu đều định ở lại Thân Thành, mình cũng sẽ ở lại Thân Thành, dù sao thì nước ngoài đi lúc nào mà chả được." Cẩu Vũ đang chơi game mobile, đầu còn chẳng ngẩng, nói.

Hạ Dữu xác thực định ở lại Thân Thành, một mặt là gia đình không muốn nhỏ đi xa, mà mặt khác...

~

"Nghỉ định kỳ sắp tới em có rảnh không?" Là tin nhắn của Phó Thiên Sanh.

"Không có. Thân thể rất khỏe, không cần làm kiểm tra thân thể." Hạ Dữu trả lời. Lần trước Phó Thiên Sanh hẹn nhỏ, đến lúc nhỏ tới rồi thì đối phương lại còn đang trong bệnh viện. Đối phương bận từ sáng sớm đến tối mịt, giữa lúc đó có đi ra thì lại ló đầu nhìn nhỏ. "Nếu không thì em làm kiểm tra thân thể nữa đi?"

Hẹn hò lại biến thành kiểm tra thân thể. Hạ Dữu vỗ vỗ quả thận trẻ tuổi của mình, nhỏ không đợi Phó Thiên Sanh xuất hiện nữa mà đi khỏi luôn. Bây giờ Phó Thiên Sanh dường như rảnh rồi thì lại hẹn nhỏ nữa. Làm như nhỏ sẽ đi chắc?

Đến thời gian nghỉ định kỳ, ra trước cổng trường, Hạ Dữu nói với Trình Cẩm Chi: "Nếu như Phó Thiên Sanh ở cổng trường thì cậu nhớ lôi mình đi nha."

... Lúng túng là, Phó Thiên Sanh chẳng hề có mặt ở cổng.

Nhìn một vòng, lại chẳng thấy Phó Thiên Sanh, không biết có phải để thuyên giảm lúng túng của bạn tốt hay không mà Trình Cẩm Chi nói: "Nếu không thì chúng ta chờ lát nữa đi?"

"Chờ gì hả? Khỏi chờ gì hết." Hạ Dữu nghiến răng nghiến lợi mà nói. Phó Thiên Sanh, chị khá lắm, đời này đừng hòng gặp lại lão nương nữa.

"Chị." Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu còn chưa nhấc chân, thì một thanh âm trong trẻo lại truyền đến. Dung Tự bước nhanh đi tới, sau khi nhìn thấy Trình Cẩm Chi xong, tốc độ chân lại nhanh không ít. Cô phóng lại đây. "Được cho nghỉ rồi?"

"Sao em lại đến đây? Bấy giờ Trình Cẩm Chi lại ngượng ngùng.

Dung Tự không có nói với nàng chuyện cô sẽ đến đây.

"Ừm... em cúp học rồi." Hai má Dung Tự cũng ửng hồng.

"Không làm học sinh tốt hả?"

"Không làm học sinh tốt nữa." Lỗ tai Dung Tự đo đỏ, đưa tay sang cầm lấy cặp sách Trình Cẩm Chi, trông như định mang giúp cặp cho Trình Cẩm Chi. Hai người đắn đo lo ngại, Trình Cẩm Chi cũng mặc cho Dung Tự mang cặp giúp nàng.

"Ơ Dung Tự đến rồi à." Cẩu Vũ không biết từ đâu ló ra, nhỏ cầm cặp của mình, dường như cũng muốn để Dung Tự mang giùm. Trình Cẩm Chi tay mắt lanh lẹ, liền đẩy quai đeo cặp trở lại. "Làm gì đó?"

"Đều là mang, mang nhiều mang ít cũng có sao đâu. Hơn nữa cặp mình nhẹ hơn cậu nhiều mà."

"Mang nhiều mang ít đều giống nhau vậy thì cậu mang giúp mình đi." Trình Cẩm Chi nói.

"Dựa vào gì chứ?"

"Vậy cậu dựa vào gì mà bắt Dung Tự mang giùm hả?"

Hai người lại định ầm ĩ, Dung Tự yếu ớt mà mở miệng. "Vậy em..."

"Em cái gì?"

"Chị." Dung Tự "yếu ớt" kéo lại tay Trình Cẩm Chi.

Cô khẽ kéo, Trình Cẩm Chi cũng khẽ đáp lời, mặc cho Dung Tự nắm tay nàng. "Gì đó?"

"Hai chị đừng cãi nữa."

Trình Cẩm Chi ửng đỏ lỗ tai, nàng lầu bầu: "Là cậu ấy kiếm chuyện với chị trước."

"Ừm..." Hai con người nho nhỏ cứ thế nắm tay nhau.

~

Nắm tay đến tận cửa Trình gia, hai người còn chưa chịu buông tay. Bây giờ thời tiết hơi nóng, cứ nắm như vậy, tay Trình Cẩm Chi ra một chút mồ hôi. "Em phải đi về làm bài tập sao?"

"Ừ..."

"Vậy em lấy bài tập sang nhà chị làm đi." Trình Cẩm Chi nói: "Chị cam đoan không làm phiền em."

"Ừm... được." Dung Tự ưng thuận rồi, nhưng Trình Cẩm Chi vẫn không buông tay cô ra. "Chị?"

Dung Tự vẫn không nhắc gì về chuyện ngày đó, em ấy không hiểu tâm tư của mình sao?

Trình Cẩm Chi đến gần một bước, trên gương mặt trắng nõn còn có chút mồ hôi mỏng. Nàng dùng mặt của mình nấn ná sang mặt Dung Tự một cái. "Dung Tự, em phải đến nhanh chút nghe chưa."

Lấy bài tập, rồi nhanh chút đến nhà nàng. Nhanh chút tốt nghiệp, rồi nhanh chút đến trường học của hai người. Hai người sẽ có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ. Đối với chuyện tình cảm yêu đương thế này, bảo các thiếu nữ mở lời sao mới được đây. Chỉ có thể chờ đợi năm tháng dài dằng dặc, khiến hai người đến gần nhau hơn, cởi đi sự ngây ngô và do dự, để hai bên kiên định và tin tưởng nhau hơn, cứ như vậy trở thành một phần không thể thiếu của nhau.

Sau kỳ nghỉ định kỳ tháng này không bao lâu chính là thi đại học. Năm nay Văn Vũ không làm địa điểm thi, nên hiển nhiên bọn họ cũng không được nghỉ. Thí sinh lớp tập hợp ở trường học, ngồi trên xe buýt của trường đến địa điểm thi chỉ định. Hai ngày nay, bên ngoài vẫn rất náo nhiệt. Cùng ngày thi xong, Cao Y tìm đến Trình Cẩm Chi.

~

Cẩu Vũ mờ ám mà chọt chọt cánh tay Trình Cẩm Chi, lại giúp Trình Cẩm Chi cầm khay thức ăn, bảo nàng qua đó.

"Đàn chị." Trình Cẩm Chi ngẩng đầu nhìn Cao Y.

Cao Y còn cao hơn nàng.

Thời điểm hai người đi dạo trên bãi tập, Cao Y lại từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ được đóng gói đẹp đẽ. "Cho em."

"Hả?" Trình Cẩm Chi không nhận lấy.

"Đưa cho em đấy."

"Không công không nhận lộc, em..."

"Trước đây em sẽ không nói câu như vậy." Cao Y cười cười. "Xa lạ với chị rồi sao?"

"Không phải." Trình Cẩm Chi buộc lòng phải nhận lấy hộp quà nhỏ. "Em không có chuẩn bị quà gì cho chị cả."

"Vậy em nhớ kỹ, em còn nợ chị một phần quà đấy."

"Dạ được." Trình Cẩm Chi bỏ hộp vào trong túi quần, lại chợt im lặng. Nàng không biết nên nói cái gì, hỏi đàn chị thi thế nào sao? Điều này không quan trọng nữa, đàn chị đã được cử đến Hoa Dung rồi, thi đại học chỉ là làm cho có hình thức mà thôi.

"Vẫn chưa tiếp thu được sao?" Cao Y nói.

"Cái gì?"

"Chị như vậy." Cao Y dừng bước, nghiêm túc nhìn Trình Cẩm Chi. Chị ta đưa tay đặt trên bả vai Trình Cẩm Chi, dường như muốn mê hoặc Trình Cẩm Chi, chị ta cúi đầu. Phản ứng của Trình Cẩm Chi rất nhanh, nàng lui nửa bước về phía sau. "Đàn chị, chị làm gì đấy?"

"Không có gì." Cao Y không lộ ra bất kỳ biểu cảm lúng túng nào, chỉ là mí mắt chị ta hơi rũ xuống, mất mác lia nhanh qua đáy mắt. Giọng điệu lại vô cùng ổn định. "Học kỳ sau vào lớp rồi, cần chị tới thăm em không?"

"Không cần." Hiển nhiên là Trình Cẩm Chi bị dọa bởi động tác vừa nãy của Cao Y rồi. Lúc nói chuyện, nàng còn kéo dài khoảng cách giữa mình và Cao Y, phảng phất như chỉ cần chờ Cao Y nói tạm biệt, là nàng có thể lập tức chạy ngay. "Ý em nói..."

"Đàn chị vào đại học rồi, nhất định có rất nhiều chuyện bận rộn, em không muốn làm phiền chị." Có lẽ là cảm thấy lời từ chối khi nãy quá mức cứng nhắc, Trình Cẩm Chi lại bổ sung thêm.

"Ừ được." Cao Y cũng không nói thêm gì.

Chỉ là đến cổng trường, Cao Y đột nhiên đưa tay chống vào trên vách tường, vòng Trình Cẩm Chi vào trong ngực. Chị ta sáp lại Trình Cẩm Chi đến mức rất gần. "Trình Cẩm Chi, em bức điên tôi rồi."

"Em cứ định giận tôi thế này sao?" Môi của Cao Y sắp sửa in xuống.

Mới đầu thì Trình Cẩm Chi trở tay không kịp, chờ khi nàng giãy dụa thì đã bị Cao Y ép vào trong ngực rồi. Song, rất nhanh thì Cao Y đã bị đẩy ra. Cao Y cũng không phòng bị gì, nên đã bị Tiền Thiên Tứ đẩy xuống ven đường. "Chị làm gì thế hả Cao Y!?"

Tiền Thiên Tứ sang đây, liền gặp được cảnh tượng như vậy. Cậu ta không nói hai lời là đã xông lên trên. Dù cho sức lực của Cao Y có lớn đi chăng nữa, thì làm sao có khả năng so sánh với sức lực của nam sinh. Người xung quanh càng bu càng nhiều, Cao Y cũng biết ảnh hưởng không tốt, chị ta nhìn Trình Cẩm Chi thắm thiết một hồi rồi đi mất.

"Cẩm Chi, cậu không sao chứ?" Tiền Thiên Tứ hỏi.

Trình Cẩm Chi lắc lắc đầu, lại cúi người xuống chống đầu gối của mình. Nàng biết Cao Y có một mặt khác, thế nhưng nàng không ngờ Cao Y sẽ thô bạo như vậy. Ánh mắt vừa nãy của Cao Y, dường như muốn ăn sạch nàng. Cao Y và Dung Tự căn bản không giống nhau.

Chuyện này huyên náo không nhỏ, dù sao có rất nhiều người thấy được. Một truyền mười, mười truyền một trăm, mọi người đều biết chuyện của Cao Y cùng Trình Cẩm Chi.

~

Dung Tự mới đi ra phòng vệ sinh, liền nghe được bọn nữ sinh khe khẽ bàn luận.

"Đàn chị Trình khi trước học trường mình đó, cậu biết không? Chị ấy là đồng tính luyến ái đó."

"Hả? Chị ấy đồng tính luyến ái với ai?"

"Không biết nữa, là một nữ sinh trong trường cấp của chị ấy đó, nghe đồn là lớp ."

===

Một phút quảng cáo của editor: Mình đang mở hố mới, tên là Năm Tháng Còn Lại - Mẫn Nhiên, các bạn nào hảo truyện kém nhau nhiều tuổi thì ghé ủng hộ mình nhé! Truyện đang rất hot bên Tấn Giang, mới có c thôi đã hơn triệu tích phân rồi, tích phân tăng theo cấp số nhân luôn!

Truyện Chữ Hay