người ta bảo con trai không được rơi nước mắt, vì nước mắt là biểu hiện của mềm yếu. con trai rơi nước mắt là kẻ hèn nhát.
cậu ấy rơi nước mắt, trong một tình huống đáng lẽ có thể dùng khí khái nam nhi thì cậu ấy lại rơi nước mắt! tôi mãi không thể quên được, hình ảnh thiếu niên ngày đó mắt đỏ hoe, trên mặt nhạt nhoà, bàn tay dính những giọt lệ chảy dài, dưới cái nắng gay gắt tiết đầu thu.
chỉ là một chuyện rất nhỏ, vô cùng vụn vặt thôi. vào năm học vài tuần, chúng tôi khi đó chỉ là những cô cậu nhóc vô tư chơi đùa, không biết cái gì gọi là "trách nhiệm". thoáng cái hết tuần đến giờ sinh hoạt, cán bộ lớp phải tổng kết sổ.
Có lẽ vì cái gọi là “trẻ con” vẫn biết sợ, sợ thầy mắng, thầy phạt (thực tế thầy chủ nhiệm rất là hiền). thấy tê lớp trưởng đầu sỏ sổ vẫn chưa một chữ, bị rất nhiều bạn nói này nọ. cả bọn nói một hồi, quay lại, tôi thấy cậu ấy khóc.
thật sự tôi muốn cười một cái thật là to luôn. Con trai có đứa mà nước mắt, mất mặt quá. mấy thằng con trai thấy thế cười dữ dội lắm, cười như kiểu một nghìn năm chưa cười luôn!!! cậu ấy chẳng còn cái vẻ hổ báo mọi ngày, im lặng cúi đầu, đi về chỗ, cả lớp càng xôn xao.
Dáng vẻ bất lực của câu tôi nhớ rõ, hẳn là thứ cậu không muốn người khác nhớ lại. tôi nhìn SY bằng một ánh mắt cực kì khó hiểu, lẫn cả phần bất lực, thương xót hay thương hại, tôi chẳng nhớ được nữa…..
Mãi sau này, khi cậu đi đến một ngôi trường mới, một chân trời mới, tôi mới hiểu mùi vị nước mắt bất lực lẫn đau khổ của cậu khi ấy….. phải sống trong một hoàn cảnh thế nào mà chỉ vài câu trách móc, cậu đã mất đi mặt nạ nghịch ngợm, trở nên yếu đuối, yếu đuối trước mắt nhiều người thế.
Yêu đơn phương cậu, là thầm mến, cảm xúc không còn là bản thân nữa.
Tôi coi con gái cả lớp là tình địch, hầu như ai cũng bắt chuyện được, nhưng chẳng thân là mấy, có vài con bạn chí cốt.
Cậu ấy ghét ai, tôi ghét người đó.
Ai ghét cậu ấy, tôi ghét người đó.
Cậu ấy ghét ai, tôi ghét người đó.
Rồi ai thích cậu ấy, tôi càng ghét người đó….
Tôi dường như hờn cả thế giới, bật auto ghét người rồi!!!
=========
Muốn nghỉ Tết rồi:))