Vương Túc Ngạn cười nhẹ, có chút khẩn trương nhưng hắn vẫn khống chế rất tốt. Dù sao cũng là lần đầu tiên tỏ tình với người ta, không hồi hộp mong chờ là nói dối. Thì ra, cảm giác khi bày tỏ là thế này đây.
“Không nói gì sao? Im lặng là đồng ý, đúng không?”
Ý cười trên môi Vương Túc Ngạn ngày càng rõ hơn.
“A, không, không phải. Nhưng...nhưng mà ai nói với anh em sẽ đồng ý chứ??” Vệ Cát tiếp tục nói lắp, cậu chu môi phản bác.
Vệ Cát, em thực sự rất đáng yêu mà!
“Anh rất thích em mà, em không tin sao?”
Vương Túc Ngạn không đợi cậu nói gì thêm, nâng cằm cậu đặt xuống một nụ hôn. Nụ hôn rất ngắn, chỉ đơn thuần môi chạm môi, không hề đưa lưỡi hôn sâu như mấy lần trước.
“Vậy đổi lại nhé, anh theo đuổi em, em chỉ cần tiếp nhận thôi, được chứ? Trưa nay anh chờ em ở thư viện. Em yêu, đi học thong thả!”
Đầu óc Vệ Cát vẫn chưa thể tiếp nhận thông tin, cậu ngơ ngác nghe hắn tỏ tình, gọi “em yêu”, ngọt ngào như vậy, con ruồi như cậu sẽ chết trong vũng mật mất.
Vệ Cát nhìn theo bóng hắn đang đi loanh quanh trong sân tìm trái bóng, dù là làm gì, hắn cũng đẹp trai như vậy. Mình lại động lòng rồi sao?
Cậu lững thững quay đầu đi về lớp, vẻ mặt trì độn, chuyện vừa xảy ra giống như một giấc mơ. Cái mình mong chờ, rốt cuộc cũng đã đến. Tình cảm dành cho hắn bấy lâu đã được đáp lại, lòng tràn đầy vui sướng.
Khoảnh khắc đó, nụ cười hạnh phúc ẩn hiện trên khoé môi cậu, đẹp toả nắng.
Vào canteen quen miệng mua một ly cacao nóng, vừa uống vừa chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Đầu ống hút không biết khi nào đã bị cậu cắn thành mấy đường chằng chịt nữa.
“Vệ Cát!!”
Nghe tên mình, cậu bừng tỉnh, vừa rồi không phải vừa suy nghĩ gì đó vừa cười ngây ngô đấy chứ. Vệ Cát ngước mắt nhìn người gọi mình, mỉm cười.
“Đại Ninh, đến sớm vậy sao?”
“Em cũng thế. Làm gì mà cứ cười cười vậy, anh đi từ xa đã nhìn thấy em cười mãi rồi!”
Vệ Cát ngượng ngùng gãi đầu “Nghĩ đến mấy chuyện vui ấy mà!”
“Ôi dào, chuyện gì mà vui bằng chuyện của anh kể cho em lúc nhỏ cơ chứ. Nào, chúng ta đi lên lớp!”
Vệ Cát cười híp mắt, theo Khương Ninh lên lầu. Vì hai người học cùng một dãy, cho nên hai người rất hay gặp nhau.
Diệp Tư Hạ và Triệu Lệ Hoằng đã có mặt, không buồn vẫy tay nữa, họ biết cậu và Lạc Khả hay đi kiểu này.
Mấy tiết học chán ngắt suốt buổi sáng khiến hai mắt cậu lim dim, bất kì lúc nào cũng có thể lăn ra ngủ. Vệ Cát không thích ngày thứ năm này, vì nó có quá nhiều tiết của giáo sư Lăng.
Thực chán chết người mà! Vệ Cát mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ chậm chạp trôi qua từng phút, cố gắng tiêu hoá những lời giảng hô khan đó.
Tiếng chuông được mong chờ nhất trong ngày cuối cùng cũng reo lên, Vệ Cát lập tức tỉnh ngủ, đứng dậy xếp lại ba lô.
“Trưa nay cậu có đi ăn cùng bọn này không?” Diệp Tư Hạ hỏi.
“A, không. Mấy cậu cứ đi đi.”
Khuôn mặt Diệp Tư Hạ đột nhiên dí sát vào mặt cậu, bắt chước Phó Luật Hàm cười lưu manh “Có phải Vương Túc Ngạn hẹn cậu đi ăn trưa trước rồi đúng không?”
“A, ừ. Cậu đi ăn vui vẻ nhé, tôi đi trước đây!”
Nói rồi Vệ Cát khoác cặp chuồn lẹ, tự nhiên có chút khẩn trương. Đi ăn thôi, có cái quái gì mà khẩn trương? Không phải đã đi ăn cùng nhau mấy lần rồi sao?
Nghĩ đến lời tỏ tình lúc sáng, nghĩ đi nghĩ lại Vệ Cát cũng cảm thấy không chân thực. Vẻ mặt anh ấy khi nói câu đó, rất là nghiêm túc, đôi mắt xanh lục nhìn thẳng vào cậu, không có tia đùa giỡn nào. Vương Túc Ngạn thật sự thích mình?
“Này, đang suy nghĩ gì thế? Mặt ngơ như vậy!”
Vai Vệ Cát bị một cánh tay vỗ nhẹ lên, cậu giật mình nhìn lại, ngượng ngùng đẩy cánh tay kia ra, làm bộ mặt bình tĩnh.
“Không phải anh nói đi ăn sao? Nhanh đi!”
Nhưng vẻ mặt của cậu không qua khỏi mắt hắn. Vương Túc Ngạn không nói gì, cũng không có hành động nào. Thực sự hắn rất muốn nắm tay cậu, nhưng chỉ sợ con gấu nhỏ này sẽ chết vì đỏ mặt mất.
Đường từ trên lầu xuống nơi gửi xe hôm nay rất ngắn, một phần là do tâm trạng khẩn trương của Vệ Cát.
“Hôm nay anh không lái ô tô, trời nắng như vậy, em yêu, em không phiền chứ?”
“Anh đang khoe mẽ à?” Em cũng không có sang chảnh đến mức phải đi ô tô mới chịu. Một câu “em yêu”, hai câu “em yêu”, đó mới chính là cái phiền ấy.
Vương Túc Ngạn ngồi lên xe mô tô đỏ rực của mình, nhân lúc xung quanh không có ai, quàng tay ôm Vệ Cát, “Anh chỉ nói sự thật thôi. Lên xe đi!”
Trời nóng nên mặt nóng, nhất định là thế!
Vệ Cát bĩu môi, ngồi lên xe, cơ mà, trời nắng nóng thiêu đốt, anh ấy không định đưa cho mình mũ sao?
“Có thể cho em mũ bảo hiểm được không?” Cậu nhỏ giọng nhắc nhở.
Vương Túc Ngạn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, không do dự cởi mũ bảo hiểm trên đầu mình, nhẹ nhàng đặt lên đầu Vệ Cát.
“Anh quên mất, em đội tạm đi nhé. Lần sau anh sẽ sắm một cặp!”
“A, vậy sao? Không cần đâu, dù sao em cũng có nón vải.” Hành động rất đỗi dịu dàng của hắn làm cậu có chút cảm động, vội vàng đội nón ngược trở lại cho hắn.
“Đội vào, nghe lời anh, anh không muốn em bị cảm nắng.”
Xe đã lên ga, bỗng có tiếng chuông điện thoại đổ tới. Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, Vương Túc Ngạn thở hắt, ấn nghe.
“Luật Hàm, có việc gì?”
“Bài viết của cậu có chút vấn đề, giáo sư nhờ tôi gọi điện thông báo cho cậu, cậu làm gì mà đổi số điện thoại liên tục, họ tìm mấy số gọi mà vẫn không được.”
“Cậu nói bài văn của tôi có vấn đề? Không phải tôi nộp nhầm rồi đấy chứ?”
Đầu dây bên kia trả lời “Chính xác là như vậy! Bây giờ cậu lên phòng ., tôi ở đó chờ cậu. Đầu giờ chiều nay là deadline rồi!”
Vệ Cát sau khi nghe xong cuộc đối thoại, lập tức xuống xe, cậu hơi buồn một tẹo vì bữa ăn hôm nay phải hoãn lại, nhưng Vương Túc Ngạn có việc, cậu đương nhiên phải để hắn làm việc quan trọng hơn.
“Xin lỗi, không đi cùng em được. Đừng giận nhé!”
“Anh coi em là con nít à, hở một chút là giận này dỗi nọ hay sao?”
Thì ra từ trước đến giờ hắn vẫn luôn thấy mình giống trẻ con, cậu đã tự nhìn lại bản thân mình, dáng dấp không thấp, mặt mũi cũng không đến nỗi búng ra sữa, cũng không hay chấp vặt mà.
“Khi dỗi rất giống con nít.” Hắn cười cười, nhéo má cậu như đang nhéo má một nhóc tì nhỏ bé nào đó.
“Mặc dù không hay dỗi, nhưng rất đáng yêu!” Hắn tiếp tục nói những lời khiến Vệ Cát phát ngượng.
“Anh...” Cậu hết nói nổi, “Em đi trước.”
“Gặp lại sau!”
Vương Túc Ngạn quay vào trong trường, lên phòng Phó Luật Hàm dặn. Phó Luật Hàm đang ngồi yên tĩnh đọc các bài văn pháp luật, đeo kính gọng đen trông rất trí thức.
“Vấn đề gì?” Vương Túc Ngạn ngồi xuống ở ghế bên cạnh, vỗ vai tên lưu manh giả danh trí thức.
“Hửm? À, chẳng qua là ý tưởng của cậu không tồi, chỉ thiếu phần mở rộng, mà phần đó rất quan trọng, giáo sư muốn lấy bài của cậu làm bài tiêu biểu cho toàn khoa, kêu tôi nói cậu bổ sung trong trưa nay.”
“Tôi nhớ tôi có đính một tờ giấy bổ sung, hôm qua không phải cậu là người giật qua giật lại rồi xé rách mất sao? Gọi tôi lên làm gì?” Vương Túc Ngạn đứng dậy, hai tay cho vào túi thản nhiên bước ra khỏi phòng học.
Phó Luật Hàm có dịp ngẩn người. Tối hôm qua quả thật có làm rách tờ giấy Vương Túc Ngạn mới in ra, còn khoái chí vò lại thành một đống, không biết rằng đó là phần bổ sung. Chết toi! Phó Luật Hàm hít một hơi thật sâu, miệng không ngừng lải nhải, ý cậu là tôi phải in nó lại cho cậu sao?
Vương Túc Ngạn vì chuyện không đâu của Phó Luật Hàm mà bỏ lỡ cơ hội vun đắp tình cảm với Vệ Cát, thầm nghĩ đáng đời cậu ta.
Ngày đầu tiên chính thức quen nhau trôi qua bình lặng, không sến súa, nhưng không thể phủ nhận khoảnh khắc hai người anh anh em em rất ngọt ngào.
------------•------------
Buổi sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng sau khung cửa sổ, Vệ Cát đang say giấc nồng bị tiếng gõ cửa í ới đánh thức, không cam tâm mở cửa. Ngày chủ nhật ngủ nướng hiếm hoi của tôi mà mấy người ồn ào cái gì?
Là gói hàng của bưu điện gửi tới.
“Cậu là Vệ Cát?”
“Đúng vậy.”
“Cậu có đơn hàng. Phiền cậu kí tên và nhận hàng!”
“À, được.” Mặc dù không biết ai gửi, gửi cái gì nhưng cậu vẫn hoàn thành đầy đủ các bước nhận hàng.
Chiếc hộp nhỏ được Vệ Cát bỏ xó trên bàn học cho đến khi Lạc Khả thức dậy và thắc mắc.
“Tiểu Cát, trong này có gì thế?” Lạc Khả cầm chiếc hộp lên, lắc lắc.
“Không biết. Để tớ mở xem!”
Vệ Cát lại ngồi bên giường, mở lớp băng keo bên ngoài, cậu thấy bên trong là hộp màu trắng. Một vật màu trắng viền kim loại theo đó mà lộ ra, là một chiếc điện thoại!
Trên hộp không đề tên người gửi, Vệ Cát cầm điện thoại trên tay, thầm nghĩ ai đã gửi nó cho mình. Điện thoại này nhìn qua chắc chắn là rất mắc tiền, có thể là ai gửi chứ?
Vệ Cát chần chừ một lúc, sau đó xếp nó lại vào trong hộp, Diệp Tư Hạ ngồi bên cạnh hỏi:
“Sao lại cất vào thế? Người ta muốn tặng cho cậu, cậu cứ nhận, có thể là họ hàng thấy cậu quá cổ lổ sĩ so với thời đại mà tặng đấy!”
Cậu lườm Diệp Tư Hạ, “Cậu không thể dùng từ nào hay hơn từ cổ lổ sĩ à? Không biết ai đưa, có thể tự tiện dùng hay sao?”
Triệu Lệ Hoằng nhìn chiếc hộp, nói:
“Cậu hỏi người nhà cậu xem?”
“Tôi không có họ hàng. Nếu có, tôi cũng chẳng nhớ được!”
“Cái này cứ coi như tôi đoán bừa đi, có lẽ là anh Vương không chừng?”
Vương Túc Ngạn? Không phải, nhất định không phải. Mặc dù nhà anh ấy giàu thế, nhưng sẽ không tuỳ tiện tặng thứ mắc tiền như vậy đâu. Huống chi, chỉ mới chính thức quen nhau hôm qua. Nghĩ đến sáng hôm qua, Vệ Cát bất chợt đỏ mặt.
“Không phải anh ấy. Ai lại đi tặng điện thoại bao giờ?”
Lạc Khả cười rộ lên “Phải không đó? Tớ thấy hình như có ai đó nghe đến tên anh ta là đỏ mặt ấy nhỉ? Còn nha, tớ nghe Luật Hàm nói cậu và Vương Túc Ngạn đến với nhau rồi, hắc hắc!”
Mặt Vệ Cát đỏ au, thông tin lan truyền nhanh đến vậy sao?
Diệp Tư Hạ trợn mắt.
“Hai người họ là người yêu?”
“Đúng vậy, rất bất ngờ phải không?”
Diệp Tư Hạ gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn Vệ Cát có chút khó tin. Triệu Lệ Hoằng chỉ cười, thản nhiên chúc mừng.
“Tốt quá rồi. Haha!”
“Này, mấy cậu đừng nói nữa!” Vệ Cát nhỏ giọng nói, nhưng Lạc Khả không quan tâm đến cậu, đã vậy còn cười lớn hơn.
Vệ Cát bưng gương mặt đỏ au ngồi vào máy tính. Cậu muốn gửi email cho Vệ Bạch, nói rằng chiều hôm nay sẽ tới. Mấy tuần không gặp đứa em lạnh lùng đanh đá, quả thực cảm thấy thiếu thiếu. Chú mày chẳng bao giờ chủ động nhắn tin cho anh trai cả, uổng công anh yêu thương nuông chiều chú như con cún hồi xưa anh nuôi vậy.
Trong mục tin nhắn hiện lên mấy email mới, đa số là phần tin về hội sách sắp tới và một tin nhắn của Vệ Bạch, gửi từ tối hôm qua lúc gần mười hai giờ đêm. Thằng nhóc này thích gửi giờ thiêng nhỉ, định hù anh mày à.
Email ghi: “Anh, ngày mai em không có nhà, đừng tới. Điện thoại là của em gửi, mua một cặp được giảm giá %.”
Ôi trời! Hai tháng không ở chung với nhau chỉ gửi được cho anh trai một tin nhắn, mi làm em kiểu gì vậy? Tin nhắn không đầu không đuôi, nội dung thì rất gây ức chế.
Điện thoại là do Vệ Bạch gửi? Lại còn là đồ giảm giá? Vệ Cát nghĩ sau này không nên cho rằng đồ Vệ Bạch đáng ghét kia cho mình cái gì ra hồn.
“Chú mua à? Lấy tiền ở đâu mua thế? Đúng là hôm nay anh định qua chỗ chú ăn chùa, tiếc thật đấy. Này, lớp mười một rồi nên đi làm thêm kiếm tiền mua điện thoại cho anh đấy hả?”
Vệ Cát nhắn lại cho Vệ Bạch, tuy miệng vẫn thầm mắng Vệ Bạch, nhưng tay lại rất hồ hởi mở điện thoại, loay hoay cả buổi sáng.
Mở danh bạ, trong đó hiện lên một tin nhắn kèm số điện thoại của Vệ Bạch, cậu lưu số lại, bật dậy đi hỏi số ba người bạn cùng phòng.
“Thoát kiếp lạc hậu rồi nhé!” Lạc Khả cười cười, là điệu cười lưu manh của Phó Luật Hàm.
Vệ Cát ngay lập tức nguýt Lạc Khả, đanh giọng uy hiếp.
“Cậu còn nói, bài tập tháng tới tự giải quyết!”
“Ô không không, Vệ Cát nhà chúng ta hảo giỏi, hảo thông minh, được chưa?”
Diệp Tư Hạ cũng rất giỏi, nhưng rất lười, căn bản là chỉ thích chơi. Triệu Lệ Hoằng nghiêm khắc không cho cậu xem lấy nửa chữ. Chỉ có Vệ Cát luôn làm bài đầy đủ, cậu ấy mà bỏ rơi mình, mình chỉ có nước chết.
-------------•------------
Buổi trưa, Vệ Cát vẫn nằm sóng soài trên giường, liên tục xem tin tức trên weibo, miệng nhai mấy cái bánh ở cửa hàng tiện lợi.
Điện thoại mới làm cậu quên mất ba người bạn cùng phòng, Vệ Cát tự biện hộ cho mình đó là tâm trạng của kẻ lần đầu bước vào thế giới công nghệ. Ba người kia mặc kệ cậu, ra ngoài kiếm đồ bỏ bụng.
Khám phá xong, Vệ Cát nhìn lại danh bạ chỉ có một số điện thoại của Vệ Bạch, cho vào nhóm gia đình. Chợt nghĩ đến Vương Túc Ngạn, cậu nhấn tạo nhóm người yêu.
Cậu ngồi dậy ăn hết cái bánh, muốn thay áo ba lỗ quần đùi đi sang phòng đối diện xin số điện thoại hắn.
Nhưng quần áo chưa thay đã có tiếng gõ cửa bên ngoài. Ba người kia lại quên đồ gì rồi?
“Vệ Cát, em...”
Vương Túc Ngạn đứng chờ ở cửa, thấy cậu quần áo mát mẻ, đầu tóc chưa được chải đang rối bù lên, đưa tay xoa xoa đầu cậu.
“Giờ này mới ngủ dậy sao?”
“Em dậy lâu rồi mà.”
“Tóc như tổ quạ vậy!”
“Là em lăn qua lăn lại trên giường!”
Cậu kéo hắn vào trong, đóng cửa.
Vương Túc Ngạn cảm thấy buồn cười, con gấu này muốn làm gì đây?
Khi cậu bật ra câu hỏi, Vương Túc Ngạn cười lớn, hắn tưởng cậu có chuyện gì ghê gớm lắm, thì ra chỉ là để hỏi chuyện này thôi đây.
“Túc Ngạn, cho em số điện thoại của anh được không?”
Vệ Cát đưa điện thoại ra trước mặt Vương Túc Ngạn, chờ hắn đọc số.
“Em có điện thoại mới?”
“Vệ Bạch cho em. Anh đừng lảng việc chính được không?”
“Anh không nhớ. Nhưng em có thể lấy điện thoại trong túi anh gọi qua điện thoại em.”
Vệ Cát thò tay xuống túi quần của hắn, sờ qua sờ lại vẫn không thấy điện thoại. Quần thể thao Vương Túc Ngạn đang mặc có túi quần rất mỏng, Vệ Cát cảm nhận được mình đang đặt tay lên da đùi hắn, thấy mình rất giống đang cố tình 'ăn đậu hũ', đỏ mặt rụt tay về.
“Không có, a!”
“Anh có bảo em điện thoại để trong túi quần sao? Ý anh là nó ở trong túi chéo anh đang đeo!”
Khuôn mặt Vệ Cát đỏ bừng vì vừa giận vừa thẹn. Anh đùa em sao? Rõ ràng là nói 'túi' mông lung như vậy, em làm sao biết đó là túi nào. Không phải người bình thường hay để điện thoại trong túi quần hay sao?
Liếc Vương Túc Ngạn đang cười cười, Vệ Cát lấy điện thoại trong túi, gọi qua.
“Chiều nay em có rảnh không?”
“Có.”
“Chúng ta đi đâu đó đi!”
“Ý anh là hẹn hò?”
Từ khi nào Vương Túc Ngạn lại thích nói vòng vo như vậy nhỉ?
“Xem phim, được chứ?”
“À, được.” Vệ Cát lần đầu tiên được người mình thích hẹn đi chơi như bao cặp tình nhân khác, thật sự rất mong chờ.
“Này, biểu hiện của em có thể khá lên một chút được không? Không vui vẻ mừng rỡ, cũng chẳng ngượng ngùng gì cả.” Vương Túc Ngạn nhéo má cậu.
“Em rất thích rất thích đó, được chưa?”
Không phải em không có cảm xúc cũng không phải không thích điều đó, anh đừng có xem em là cục bông mà nhéo qua nhéo lại như vậy chứ. Mặc dù có chút thích...được như vậy.
Vệ Cát chu môi nói, bị người nào đó tận dụng cơ hội hôn lên.
------------•--------------
Ý tưởng xem phim buổi tối quả thực rất lãng mạn, là cách hâm nóng tình cảm cực kì tốt.
Nhưng ngặt nỗi, có vài chuyện không như ý muốn đã xảy ra.
Buổi tối chủ nhật đường xá xe cộ qua lại đông vô số kể, hàng hàng xe hơi nối đuôi nhau trên con đường trung tâm thành phố. Con xe Vệ Cát và Vương Túc Ngạn là một trong số đó.
Thành phố lấp lánh ánh đèn xanh vàng, nhộn nhịp đông đúc, phong cảnh náo nức bên ngoài không làm tâm trạng người trong xe tốt lên chút nào.
Vệ Cát nhìn đồng hồ, tính từ khi kẹt xe đến giờ đã gần hai tiếng đồng hồ, vậy mà con đường phía trước vẫn không khả quan hơn chút nào.
Vương Túc Ngạn thầm nghĩ có phải sống ở Thuỵ Sĩ nhiều năm, đường xá ở đó rất tốt, còn ở Trung Quốc, tệ hơn hắn tưởng rất nhiều, hắn hận không thể trườn lên trên mấy cái xe phía trước mà phóng thật nhanh.
“Tình trạng này ở Trung Quốc xảy ra thường xuyên lắm sao?”
“Ừm. Đặc biệt là thời điểm này. Em nghĩ mình sẽ kẹt cứng ở đây cả buổi tối.”
Nhạc được bật lên để làm dịu máu nóng muốn chửi rủa của Vương Túc Ngạn. Nhưng sau hơn ba mươi phút di chuyển, cuối cùng xe cũng dừng lại trước rạp chiếu phim.
Vương Túc Ngạn lái xe vào trong garage gần đó, Vệ Cát vào quầy vé mua vé xem phim.
“Cho tôi hỏi, bây giờ có phim gì ạ?”
“Thưa quý khách, buổi tối hôm nay chỉ còn phim YY và phim XX!” Nhân viên vừa nhìn máy tính vừa nói.
Phim YY là phim hoạt hình dành cho con nít năm tuổi xem, còn phim XX là phim + được bọn con gái trong lớp bàn tán sôi nổi. Trời ạ!
Nếu đến sớm hơn một tiếng, đã có thể xem phim ZZ chủ đề khoa học viễn tưởng rồi. Vệ Cát ngao ngán tìm Vương Túc Ngạn, hỏi hắn có muốn xem phim XX hay YY không.
Kết quả nhận được là:
“Phim XX có vẻ không tồi...”
“Anh có cảm thấy hai đứa con trai dắt tay nhau vào rạp xem phim XX là rất biến thái hay không?”
“Em nên xem, để bổ sung kiến thức sinh lí. Sau này...”
Câu nói bị chặn lại bởi tiếng nói lớn.
“Đi về!!!”
Vươg Túc Ngạn đuổi theo Vệ Cát, haha, lại thẹn nữa rồi.
Thay vì xem phim, Vương Túc Ngạn đưa Vệ Cát đi chơi điện tử trong trung tâm thương mại. Nhưng khu trò chơi đang phải bảo trì, chỉ có thể chơi gắp thú.
Hai người lên tầng trên ăn pizza, nhưng không có cả hai loại cậu và hắn thích ăn. Vệ Cát đành kêu mấy loại mới trên menu.
Cuối cùng do trung tâm thương mại chán đến không thể chán hơn, cả hai đi về. Đường xá lại tiếp tục những chuỗi xe nối liền nhau. Lại tiếp tục chờ hơn một tiếng đồng hồ.
“Lần sau không đưa em đi mấy chỗ này nữa. Thật sự là nhàm chán quá mức!”
“Ừm.” Chen chúc trong khu trung tâm thương mại, Vệ Cát cũng mệt bở hơi tai. Nên đến những nơi bình thường một chút vẫn là tốt hơn.
Ngày hẹn hò đầu tiên kết thúc vô cùng thảm hại như thế.?