Tối đến rất nhanh, bốn người chẳng ôn tập được bao nhiêu, chủ yếu là nói chuyện bao đồng và vẽ vời lung tung, thoả sức thể hiện trường phái trừu tượng độc đáo của mình.
Họ đều có đặc điểm chung, khi không biết làm gì thì sẽ cố gắng tìm một việc gì đó giết thời gian chứ không muốn ngồi thẫn thờ nhìn xung quanh. Nhưng đôi khi cũng vì cái tính này mà gây ra không ít rắc rối.
Chẳng hạn như tối chủ nhật đó, bốn người đi ăn hoành thánh, ăn xong ngồi tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi. Không có việc gì làm, Diệp Tư Hạ lấy đũa quay vòng vòng, vòng một hồi thì bay vèo một cái tới lưng người khách ở bàn phía trước.
Người khách đau điếng, quay đầu lại sầm mặt nhìn bốn người, Diệp Tư Hạ nhìn gương mặt đáng sợ của vị khách trung niên, không dám lên tiếng. Triệu Lệ Hoằng thở dài đứng lên xin lỗi thay, người kia được xin lỗi cũng không nói gì. Diệp Tư Hạ lập tức nhận được thêm hai cái lườm nguýt của Vệ Cát và Lạc Khả.
“Tiểu Hạ gì chứ, là Hạ lưu thì có, dám làm mà không dám nhận! Thích nghịch ngợm lắm, đến khi gây chuyện rồi lại để Tiểu Hoằng nhận lỗi.”
Vệ Cát lên tiếng đòi quyền bình đẳng cho Triệu Lệ Hoằng. Vì vậy Tiểu Hạ lưu của chúng ta trở thành người luôn tạo ra rắc rối khi đi ăn, luôn bị ăn chửi mà không thể phản bác được. Nhưng cũng vì gương mặt dễ mến, không ít lần được tha. Đó có được gọi là phước nhờ gương mặt hay không?
Đến lượt Lạc Khả rảnh rỗi không có việc gì làm, trộn lẫn nước lèo, sa tế, tương đen cùng vài thứ khác vào chung một bát, vừa quấy vừa cười, bị ông chủ cửa tiệm nhìn thấy, xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt lên nhìn chủ tiệm.
Ngẫm lại, Vệ Cát thấy mình và Triệu Lệ Hoằng tuy cũng hay làm việc khác người, nhưng khi đến nơi công cộng rất biết cách cư xử, kìm nén hành động kì quái đúng nơi, đúng lúc.Diệp Tư Hạ và Lạc Khả có phần hơi tăng động hơn bọn họ. Chà, cậu với A Hoằng vẫn còn bình thường chán!
-------------•------------
Tiết sinh hoạt chủ nhiệm đầu tuần, vì không có thông báo gì mới từ phía nhà trường nên thầy Lâm Viễn tận dụng làm tiết dạy bình thường, mặc kệ sinh viên la oai oái.
Vương Túc Ngạn trong tuần này cũng rất ít khi gặp mặt Vệ Cát, hắn phải nghe giảng lại các kiến thức bị thiếu trong mấy ngày nghỉ. Cậu cũng không làm phiền hắn, nhưng đôi lúc Vương Túc Ngạn sẽ thấy một chồng sách pháp luật hay sách ngoại ngữ đặt ngay ngắn cùng mấy chai vitamin ở hộp đựng đồ ngoài cửa.
Hắn nhớ cậu rồi, mặc dù mới gặp nhau ở dưới canteen hai hôm trước.
Thu dọn bàn học, Vương Túc Ngạn nằm xuống giường, cầm điện thoại lên, nhớ ra mình chưa có số của con gấu ngốc. Bây giờ đã hơn mười giờ tối, chắc gấu con ngủ rồi.
Không hổ danh là cao thủ khoa Luật, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã tiếp thu được tất cả các kiến thức mà người khác phải học trong mười ngày. Hắn cố gắng đẩy nhanh tiến trình học của mình để mấy ngày tiếp theo đều có thể gặp cậu vì hắn phát hiện mình muốn nhìn thấy cậu nhiều hơn nữa. Phó Luật Hàm ở cùng phòng cũng thấy Vương Túc Ngạn có gì đó khác thường.
Ở kí túc xá , chuyện Vệ Cát ở cùng Vương Túc Ngạn một đêm vô tình bị khui ra, Lạc Khả mượn cớ này trêu chọc cậu không ngừng.
“Tiểu Cát a, không đi gặp anh yêu của cậu sao?”
“Anh ấy bận.” Vệ Cát cũng không phủ nhận mình thích Vương Túc Ngạn, điềm tĩnh trả lời.
Sau đó liền đưa tay ra dấu “suỵt“.
“Cậu còn nói nữa, tớ kêu Phó Luật Hàm sang hốt cậu đi ngay đấy. Đừng tưởng tớ không biết hai người đã làm gì!”
Ba chữ “Phó Luật Hàm” làm Lạc Khả im thin thít. Hồi đầu tuần Phó Luật Hàm cũng đã làm hoà với Lạc Khả, Vệ Cát không biết làm cách nào hai người này có thể là một đôi nữa. Trong ba ngày này giờ nghỉ trưa nào Phó Luật Hàm cùng Lạc Khả đi ăn trưa, Lạc Khả khi ở bên Phó Luật Hàm hành động rất ngọt ngào, Vệ Cát chứng kiến cảnh đó thực sự cảm thấy vô cùng tủi thân.
Diệp Tư Hạ ngồi một bên nhai bánh, không tỏ ra ngạc nhiên khi nghe mấy lời này, bản thân có hơi thích Vệ Cát kể từ hôm cậu đùa giỡn với mình, nhưng Diệp Tư Hạ biết rõ cậu ấy đối với mình, chỉ đơn giản là bạn cùng phòng, thậm chí tình cảm cũng chưa bằng Lạc Khả và Triệu Lệ Hoằng.
Có hơi buồn một chút nhưng biết làm sao? Diệp Tư Hạ tự nhủ lòng phải bỏ qua mấy thứ tình cảm thoáng qua này đi, tập trung học vẫn hơn. Mày đẹp trai thế này, không lo ế.
------------•------------
Sáng thứ năm, Vệ Cát như thường lệ đi học sớm cùng Lạc Khả, Triệu Lệ Hoằng và Diệp Tư Hạ đều chờ đến sát giờ học mới có mặt trên lớp.
Mở cửa ra ngoài, bắt gặp Vương Túc Ngạn và Phó Luật Hàm đang đứng chờ. Phó Luật Hàm cười đầy hàm ý kéo Lạc Khả đang chôn chân tại chỗ vì ngạc nhiên, mau lẹ xuống cầu thang trước.
“Đi thôi!” Hắn bóp má cậu, nắm tay cậu cùng đi xuống lầu.
Vệ Cát còn đang ngơ ngác, người đi với cậu lúc này thực sự là Vương Túc Ngạn sao?
“Này, tại sao sáng nay lại ở ngoài chờ em?” Xuống đến lầu trệt, Vệ Cát ngượng ngùng thả tay Vương Túc Ngạn ra, nhỏ giọng hỏi.
“Muốn đi chung với em!”
Vệ Cát đỏ mặt, Vương Túc Ngạn không cần biết xung quanh có ai hay không, hôn lên trán Vệ Cát.
Khoé miệng Vương Túc Ngạn cong lên một đường tuyệt đẹp, ánh mắt lộ ý cười ấm áp, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ thực sự.
Hai người sánh bước vào trong sân trường, có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn theo, hâm mộ có, ghen tị có, mà...hào hứng cũng có.
“Em đi trước đây.” Vệ Cát mỉm cười tạm biệt Vương Túc Ngạn. Cậu không để ý có rất nhiều người nhìn bọn họ, vì cậu đang chìm đắm trong thế giới riêng của hai người mất rồi.
Đợi đến khi cậu vào thang máy, hắn mới sải bước đi về khu lớp học của mình trên con đường đầy nắng.
Hôm nay là một ngày rất tuyệt vời mà! Vệ Cát thỉng thoảng lại cười mỉm chi, Diệp Tư Hạ ngồi đối diện thấy cậu cười ngốc như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi bực mình. Cái tên Vệ Cát này, nghĩ đến Vương Túc Ngạn làm cậu vui vẻ đến thế sao? Chẳng biết ngồi phía sau Vệ Cát, Triệu Lệ Hoằng thu hết biểu tình của Diệp Tư Hạ vào mắt.
Giờ ra chơi, thầy Lâm Viễn nhờ Vệ Cát và Triệu Lệ Hoằng, hai người có thành tích tốt nhất trong lớp xuống phòng giáo viên kiểm tra và chấm bài tập về nhà của các bạn trong lớp. Lạc Khả và Diệp Tư Hạ nhìn chồng vở cao ngất mà phát chán, kéo nhau xuống canteen mua gì đó ăn.
Chen chúc mãi Lạc Khả mới mua được một hai phần pancake, cùng Diệp Tư Hạ ngồi xuống bàn trống gần đó. Đang chăm chú thưởng thức bánh pancake bán chạy nhất trong canteen, một người con trai cao lớn đẩy cái ghế bên cạnh, quẹt phần sốt dính bên mép Lạc Khả.
“ Ăn không có ý tứ gì hết! “
Lạc Khả nghe tiếng Phó Luật Hàm, ngẩng đầu lên, vẫn là nụ cười gian manh đó, tự hỏi tên này cười nhiều như vậy, sao không bị méo mỏ nhỉ?
“Con trai ăn cũng cần phải ý tứ nữa sao? Anh ăn cũng đâu có ý tứ, còn nói em!”
Phó Luật Hàm nhìn cậu, đưa tay lên miệng ăn phần sốt mới quẹt lên tay ban nãy làm Lạc Khả ngượng chín mặt, nghĩ đến Diệp Tư Hạ còn ngồi ở đó, cậu thật muốn đấm tên này một phát.
Nhìn ghế bên cạnh Phó Luật Hàm, Vương Túc Ngạn đã ngồi đó từ bao giờ. Vẫn là vẻ mặt không cảm xúc đó, không nói không rằng. Chưa đến lượt Vương Túc Ngạn hỏi, Phó Luật Hàm đã liếc mắt qua người đối diện:
“ Cậu ta là ai? Tiểu Cát không đi cùng em sao?”
Diệp Tư Hạ vẻ bên ngoài cao ráo anh tuấn, khi Lạc Khả ăn xong còn tốt bụng đưa giấy cho Lạc Khả lau miệng, đây không phải là nhiệm vụ của Phó Luật Hàm hắn sao, hắn ta cư nhiên xen vào?
Sống lưng Diệp Tư Hạ lành lạnh, biết Phó Luật Hàm là người yêu của Lạc Khả, chẳng qua Diệp Tư Hạ đối với bạn bè ai cũng tốt như vậy, chỉ là người nào đó giống Vệ Cát đi ăn giấm lung tung thôi.
“Đàn anh, tôi tên Diệp Tư Hạ, là lớp trưởng lớp A, cũng là bạn cùng phòng của Lạc Khả.”
Bạn cùng phòng? Vậy không phải ngày nào cũng gặp mặt trò chuyện sao?
Cơn ghen đầu tiên trong đời cứ thế bùng phát. Phó Luật Hàm giận dữ nắm chặt tay, kéo Lạc Khả vào sát người mình, đôi mắt hung hăng nhìn Diệp Tư Hạ.
“Cậu cấm đụng vào Tiểu Khả của tôi, em ấy là người của tôi, cậu đừng có mà hó hé. Nếu không, bản mặt của cậu, không giống người nữa!”
Giật mình trước lời nói đầy ghen tuông của Phó Luật Hàm, Lạc Khả trong lòng mừng thầm, rốt cuộc người kia cũng cảm nhận được mùi vị đắng đắng chua chua này rồi ha. Tuy mình vẫn thiệt hơn, nhưng Phó Luật Hàm vì cậu trước mặt cảnh cáo Diệp Tư Hạ, cậu thấy rất mãn nguyện.
“Cậu ấy là bạn tốt của em, mà Tiểu Hạ cậu ấy, đối với Tiểu Cát và A Hoằng đều quan tâm như thế, không phải riêng em mới đặc biệt.”
Diệp Tư Hạ vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, liên tục nói “Đúng, đúng, đúng!”, cậu thật sự không muốn đắc tội với đàn anh đâu. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu bị mắng vốn có liên quan đến gương mặt của mình rồi.
Sau khi nghe Lạc Khả giải thích, động tác của Phó Luật Hàm dịu lại, đưa tay vuốt lưng Lạc Khả, ánh mắt của hắn khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn có thiện ý với người đối diện.
Thấy Phó Luật Hàm ghen, đối với Vương Túc Ngạn có lẽ là cảnh tượng “bây giờ mới thấy“. Vương Túc Ngạn không quan tâm chuyện Phó Luật Hàm vừa mới ghen một trận, trực tiếp hỏi vấn đề của mình:
“Tiểu Cát, em ấy đâu?”
“À, cậu ấy ở trên lớp với Triệu Lệ Hoằng, không xuống canteen chung với em và Tiểu Hạ được!”
Câu nói của Lạc Khả chỉ đề cập đến vấn đề ở với ai, quên béng mất việc nói đang làm gì, làm đầu óc Vương Túc Ngạn bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Lynn: Chà, Phó Luật Hàm cũng ăn giấm rồi, giờ chỉ còn một người nữa thôi. Tỏ tình a~