Vương Túc Ngạn đứng trong phòng tắm nghe được những lời bộc bạch của Vệ Cát thì lập tức ngừng động tác, trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy lạ thường.
Đi mà không nói, là lỗi của hắn. Vương Túc Ngạn lúng túng không biết phải làm sao, không phải hắn không muốn nói cho cậu biết, thực sự lúc đó tình huống rất khẩn cấp, hắn không thể suy nghĩ nhiều mà đi đến đó.
Ở bên kia, Vệ Cát không ngừng khua tay khua chân như muốn trút giận vào mấy cái gối. Miệng tiếp tục lẩm bẩm.
“Hưm...em nói đùa thôi, em vẫn rất thích anh...thích anh...tại anh đi đâu mất tiêu, làm hỏng cả kế hoạch theo đuổi cái đồ mặt than như anh của em...hức, bắt đền đi...”
Giọng cậu nhỏ dần, rồi im bặt, Vương Túc Ngạn đi lại bên giường, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Áy náy thì đã áy náy, nhưng hắn vẫn muốn trêu chọc cậu một chút. Sáng mai dự định sẽ ghẹo cậu một phen, hắn rất thích nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng của cậu, sau đó thì sẽ giải thích về chuyện không có ở trường cho cậu nghe.
Đã không còn sớm, vì lo lắng mấy ngày nay nên Vương Túc Ngạn khá mệt mỏi, hắn nằm xuống bên cạnh cậu, do dự có nên ôm hay không, cuối cùng vẫn vô sỉ vòng tay qua người Vệ Cát, kéo cậu vào trong lòng.
Bên ngoài ánh trăng chiếu vào bóng hình hai người con trai, Vương Túc Ngạn nhìn ánh trăng ấy, rồi lại nhìn gương mặt đang ngủ rất ngoan, phiền muộn bỗng nhiên tiêu tan, từ từ nhắm mắt.
Nắng sớm chiếu vào căn phòng VIP của nhà hàng, cơn đau từ đầu truyền đến làm Vệ Cát tỉnh dậy. Nhìn trần nhà màu xanh lạ lẫm, rồi nhìn căn phòng lớn như trong khách sạn cao cấp, cậu đừ người vài giây.
Cậu cảm thấy người mình lành lạnh, nhìn xuống thì phát hiện mình không có mặc áo. Tiếp tục bất giác nhìn sang bên cạnh, Vệ Cát thấy một người mà đến cậu cũng không tin nổi, là người mà cậu đã không được thấy trong mười ngày qua.
Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mình lại không mặc áo? Mình và hắn...cư nhiên ngủ cùng một giường suốt đêm?
Nghĩ đến nửa thân trên của mình bị người mình thích nhìn thấy, mặt Vệ Cát bắt đầu nong nóng.
Cơn đau đầu lại nhức nhối, cậu nhíu mày, ôm lấy đầu. Một vài hình ảnh của tối hôm qua hiện ra, cậu đi ăn cùng bọn Lạc Khả, uống rất nhiều bia, rồi đi vào nhà vệ sinh, sau đó thì...ói vào người hắn, tiếp theo thì không nhớ nữa.
Hắn hôm qua...mặc áo sơ mi đen, sáng nay đổi thành trắng rồi. Mà Vương Túc Ngạn của cậu, mặc áo sơ mi nào cũng đẹp...
Vệ Cát cứ thể ngẩn người nhìn Vương Túc Ngạn đang ngủ. Hình như hắn mơ thấy điều gì đó không tốt, hai mày hơi nhíu lại, cậu đưa tay đặt lên đôi lông mày của hắn, kéo giãn ra.
Vương Túc Ngạn bị hành động của cậu đánh thức, hắn mở to đôi mắt xanh lục nhìn Vệ Cát, xoay người kéo cậu lại gần. Vệ Cát “a” lên một tiếng.
“Hôm nay là chủ nhật, ngủ thêm một chút đi!”
Làm sao mà ngủ được khi mà anh ở gần em như vậy chứ?
Vệ Cát muốn hỏi: Có phải...anh không thích việc em...theo đuổi anh không? Nhưng thấy hắn ôm mình như vậy, lo lắng trong lòng mới bớt đi.
Không bị hành động ngọt ngào của Vương Túc Ngạn làm phân tâm, Vệ Cát sau vài giây tận hưởng cái ôm buổi sáng thì giãy giụa, lớn tiếng chất vấn.
“Nói cho em biết, tại sao mười ngày trước anh không có ở trường? Còn nữa, tối qua anh có phải đi ăn với cô nào không?”
Vương Túc Ngạn lười biếng chống tay xuống giường, nhìn Vệ Cát, nhún vai.
“Tôi không muốn nói. Nhưng chỉ cần em nói “Em thích anh” rồi..” Vương Túc Ngạn chỉ chỉ tay lên má mình “Thì tôi sẽ nói cho em!”
Nói lời trêu đùa nhưng vẻ mặt cực kì nghiêm túc, quả thật chỉ có Vương Túc Ngạn.
Vệ Cát nghe xong, mặt cùng hai tai đỏ bừng. Cậu rất quan tâm hắn, nhưng mà yêu cầu như vậy...
Thôi thì nói câu đó cũng không mất gì, mình cũng thực sự thích hắn mà!
“Em...thích anh!!!”
“Hmm, chưa đủ, còn gì nữa?”
Nhắm tịt mắt lại, Vệ Cát chu miệng hôn nhanh lên má Vương Túc Ngạn, hôn rồi thì trùm kín chăn lên mặt, cuộn tròn người lại như một con tôm.
Vương Túc Ngạn không thể không thấy tim mình lệch đi một nhịp trước hành động đáng yêu đó của cậu, bật cười lên thành tiếng.
“Anh...cười gì mà cười!” Vệ Cát để lộ đôi mắt của mình ra khỏi lớp chăn, mở lớn trừng Vương Túc Ngạn.
“Nếu muốn nghe tôi nói thì ngồi dậy” Hắn rời giường, đi lấy một cái áo sơ mi trắng đưa cho Vệ Cát “Em mặc vào đi!”
Chiếc áo có hơi rộng so với Vệ Cát, cậu lề mề mặc vào, chậm rãi đóng cúc. Vương Túc Ngạn thấy thế liền ngồi lên giường, dí sát mặt mình vào mặt cậu, lần đầu tiên nói lời lưu manh:
“Em mà không đóng cúc áo nhanh, tôi ngay bây giờ ăn em.”
Chưa bao giờ nói chuyện mập mờ, đó là phong cách của Vương Túc Ngạn.
Câu nói khiến Vệ Cát không biết mặt mình đỏ thành dạng gì nữa, tay vội vàng đóng cúc áo.
“Anh để mặt xa ra một chút được không?”
“Được.” Nói rồi hắn dịch xa ra, ngồi tựa vào đầu giường, hai mắt nhắm lại, nhẹ giọng kể.
“Mẹ tôi bị tai nạn giao thông, đã qua đời.”
Lời nói buông ra nhẹ bẫng, tựa như đó không phải là chuyện khiến hắn thương tâm, nhưng khi truyền vào tai Vệ Cát, cậu thấy lòng mình run lên.
“Đó là ba ngày sau sinh nhật của tôi, bà ấy đang đi trên đường thì bị một chiếc xe hơi tông phải, được đưa vào bệnh viện cấp cứu hai ngày, nhưng vì xuất huyết quá nhiều,nên đã qua đời. Mấy hôm sau đó, tôi cùng các anh em trong nhà lo việc đám tang cho bà...”
Kể tới đây, ánh mắt hắn đã nhuốm màu bi thương. Viền mắt của Vệ Cát cũng vì chuyện của hắn mà đỏ lên.
Đôi mày của Vương Túc Ngạn nhíu lại thấy rõ, môi mím lại, hai tay siết chặt.
“Nhưng đó không đơn thuần chỉ là tai nạn...”
Sự thù hận phản chiếu qua đôi mắt xanh thẳm ấy, một cái nhếch môi đầy khinh thường. Vệ Cát nhìn biểu cảm trước nay chưa từng thấy của hắn, lòng cậu trùng xuống.
Ai đã làm hắn thù hận như vậy?
Cậu nắm lấy hai tay đang siết chặt của hắn, nói ra những gì mình suy nghĩ.
“Túc Ngạn, nghe em nói, hãy tìm hiểu rõ ràng mọi thứ trước khi làm một việc gì đó. Đừng để sự việc quá phức tạp, cũng đừng vì sự phức tạp đó mà hành động thiếu suy nghĩ hay để thù hận che mờ lý trí.”
Vương Túc Ngạn lắng nghe cậu nói không sót một chữ, gương mặt cũng dần giãn ra, hai mắt khép hờ muốn yên tĩnh một lát.
“Túc Ngạn...”
Hắn giật mình, sự việc rối răm trong đầu cũng bỏ đi hết, bên tai chỉ còn hai tiếng “Túc Ngạn” từ miệng Vệ Cát.
Vệ Cát thấy hắn nhìn mình mới nhận ra trong lúc an ủi đã gọi tên hắn, còn gọi rất thân mật.
Trực tiếp thể hiện bằng hành động, Vương Túc Ngạn chống tay xuống giường, đem Vệ Cát đặt ở dưới.
Không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy, nhưng tư thế của hai người hiện giờ, có gì đó mờ ám...
“Em muốn đi vệ sinh, anh có thể...”
Chưa kịp nói hết câu, đôi môi đã bị bao phủ lấy, nhẹ nhàng triền miên. Hắn đưa lưỡi quấn quít lấy lưỡi cậu, hôn đến khi Vệ Cát không thở nổi, hắn mới dần lùi ra, dán lên môi cậu vài cái, tiếp tục ấn sâu nụ hôn.Mắt cậu bắt đầu mơ màng, hai tay vòng qua cổ hắn.
Sau mười phút hôn môi kịch liệt, Vương Túc Ngạn mới thoả mãn, luyến tiếc rời đi.
Vệ Cát bị hôn đến thất thần, không tự chủ đưa tay lên môi, mắt ngước nhìn gương mặt hơi hơi đỏ của Vương Túc Ngạn. Hắn béo má cậu, hắn thích như vậy, vì má cậu mềm mềm phúng phính rất đáng yêu.
“Nụ hôn đầu của em?”
“Ư...ừm! Nhưng, tại sao anh lại...hôn em?”
“Không phải em rất thích sao? Lúc nãy hưởng thụ như vậy, còn vòng tay ôm cổ anh rất nhiệt tình nữa.”
Câu trả lời không như mong muốn, đáng lẽ ra anh phải nói “Vì anh thích em” chứ. Có phải thích em rồi nhưng không nói đúng không? Nếu không thích thì đã không cướp mất nụ hôn đầu của em rồi! Hừ, như thế thì không phải là quân tử!!!
“Em rất thích đó, được chưa? Đi vệ sinh đây.” Vệ Cát phùng má đẩy tay Vương Túc Ngạn, bất mãn đi vào phòng tắm.
Hắn ngồi trên giường nhìn cái áo sơ mi rộng thùng thình trên người cậu, khẽ cười.
“Nhanh đi!Anh đưa em đi ăn sáng.”
Bên trong không có tiếng trả lời.
Giận à?
Giận thật đấy à?
Không có động tĩnh gì hết, vậy là giận thật rồi.
Lynn: Yahh, chương này thực sự rất là hường phấn đó! quắn quéo-ing. Vì pink nên ngắn thôi, đợi ngược thì tự khắc nó dài.