Ngày hôm sau khi nói chuyện điện thoại, mẹ Lâu Thành tìm tới cửa.
Lâu Thành nhìn Nhạc Quân bê một thùng giấy lớn, không biết là cái gì, anh liền hỏi.
Tố chất tâm lý của Nhạc Quân rất mạnh, đối diện với "con dâu" Đinh Tuyết Nhuận khác xa với mong đợi của bà, bà cũng bình tĩnh tự nhiên, bà cười nói: "Quà cho hai đứa."
"Mẹ đến thì cứ đến còn mang quà gặp mặt làm gì.........", khi Lâu Thành mở hộp giấy ra, biểu tình trên mặt liền cứng lại.
"Mẹ đi ngang qua hiệu sách nhìn thấy tài liệu bổ trợ, có lẽ hai đứa có thể dùng được. Mẹ cũng không biết cái nào tốt, nhìn thấy quyển nào dày mua quyển đó." Gần như lật một vòng sách tài liệu trung học phổ thông trong hiệu sách."
Lâu Thành có cảm giác nghẹt thở: "Mẹ, tại sao mẹ lại khách khí như vậy..........."
Đinh Tuyết Nhuận trái lại rất bình tĩnh: "Cảm ơn cô, cháu sẽ giám sát Lâu Thành làm xong chỗ sách này."
Lâu Thành: ".........."
"Mẹ còn muốn mua cho hai đứa ít quần áo, nhưng không biết số đo của Đinh Tuyết Nhuận." Công việc của Nhạc Quân bận rộn, bình thường không có thời gian đi dạo phố mua quần áo, bà đều mời một nhà thiết kế cố định biết rõ thẩm mỹ của bà may đồ cho, mỗi tháng đều mang tới quần áo đặt may của mùa đó.
Trưa hôm nay, bà gọi thức ăn ở một khách sạn năm sau gần đó cho hai người: "Tay nghề của người giúp việc bình thường không tốt bằng ở đây, khách sạn này ở ngay gần đây, mẹ đã chào hỏi qua giám đốc ở đó, để lại địa chỉ chỗ này của con, sau này buổi sáng, buổi trưa, buổi tối ba bữa sẽ được đưa tới cửa đúng giờ, món ăn mỗi ngày sẽ không giống nhau."
Trước kia Lâu Thành thích ở bên ngoài, phòng bếp trong nhà cũng không dùng quá vài lần, mời một dì giúp việc cho anh, nhưng vì anh không thường xuyên về nhà cho nên cho dì giúp việc nghỉ. Bây giờ Lâu Thành muốn học, khẳng định phải bổ sung dinh dưỡng, không để cho bọn họ ăn thực phẩm linh tinh ở bên ngoài.
Sau khi thi cuối kỳ, Đinh Tuyết Nhuận không tham gia lớp học thêm của trường để lên lớp mười hai, Lâu Thành cũng thế, bởi vì Lâu Thành căn bản không theo kịp tiến độ học tập hiện tại, lần trước anh thi được hơn ba trăm điểm cũng có phần do đoán bừa.
Đinh Tuyết Nhuận một mặt dạy thêm cho cậu, mặt khác tham gia vòng loại của hai cuộc thi học sinh giỏi hai môn khác — thời gian thi đấu vòng loại mỗi môn ở các tỉnh cũng không giống nhau.
Lâu Thành cũng bận xem xét chuyện thi diễn xuất, ban đầu anh cũng không có dự định này, bởi vì anh không có chút hứng thú nào với học viện điện ảnh hay làm minh tinh.
Nhưng anh tìm kiếm một chút, phát hiện Nhân Đại với Bắc Ảnh đều nằm ở Bắc Tam Hoàn, hai trường chỉ cách nhau km. Anh đi xe moto còn nhanh hơn xe hơi bình thường, mười phút là có thể tới.
Lúc này Lâu Thành liền cảm thấy được, học trường đại học nào cũng chỉ là học thôi, anh chỉ muốn gần Đinh Tuyết Nhuận hơn một chút, mà Bắc Ảnh đúng lúc phù hợp với nguyện vọng của anh.
Vừa tới tháng tám, Đinh Tuyết Nhuận nói mình muốn về quê, mấy ngày trước cậu đã đặc biệt thăm dò một chút, tìm được quế tứ quý, hái một bình thủy tinh đầy hoa quế, làm hoa quế ngâm đường cho Lâu Thành.
Trước khi đi cậu đặt vào trong tủ lạnh của anh nói: "Ngày hai mươi tháng tám em sẽ về."
Cậu bắt đầu thu dọn đồ vật.
Lâu Thành không đồng ý, hai tay đặt lên vali của cậu: "Không phải em phải dạy thêm cho anh sao, em đi rồi anh làm thế nào, anh không muốn xa em."
"Lâu Thành, em muốn về nhà thăm mẹ."
"Bố mẹ em không phải đều đang ở Quế Lâm, có bố em ở cùng mẹ rồi, em đừng đi, em ở lại với anh."
Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu nhìn anh: "Mấy ngày nữa là giỗ mẹ em."
Lâu Thành sững sờ một chút, khó xử buông tay đang đè lên vali của cậu ra: "Xin lỗi, Nhuận Nhuận.............anh không biết.........."
Có đôi khi Đinh Tuyết Nhuận nhắc tới mẹ cậu, trong tưởng tượng của Lâu Thành, anh cảm thấy bà nhất định là một phụ nữ dịu dàng xinh đẹp. Nhưng trước giờ Đinh Tuyết Nhuận chưa từng nói về chuyện này.
Anh nhìn góc nghiêng mềm mại nhưng kiên định của cậu, cảm thấy đau lòng.
Đinh Tuyết Nhuận an ủi anh: "Không sao đâu Lâu Thành, là em không nói cho anh, không cần xin lỗi."
"Vậy............vậy anh về cùng em." Lâu Thành vò đầu.
"Không cần đâu Lâu Thành," Đinh Tuyết Nhuận cười, "Em tự về được rồi, khi em đi anh không được buông bỏ việc học biết không, từ đơn tiếng anh nên học phải học, bài tập mà em chuẩn bị cho anh anh cũng phải làm, em về sẽ kiểm tra đấy.
Lâu Thành cũng không biết nên nói gì, mơ hồ đồng ý một tiếng, sau đó không nhịn được, đột nhiên nghiêng người ôm cậu, động tác cứng rắn ấn đầu cậu vào trong ngực anh: "Nhuận Nhuận, anh không biết an ủi em thế nào, nếu như em bằng lòng, em có thể coi anh như........mẹ."
Anh nói xong, mặt đỏ lên, vội vàng nói, "Coi như anh chưa nói gì hết."
Đinh Tuyết Nhuận để anh ôm, nghe thấy lời anh nói trong lòng vừa buồn cười vừa cảm động, cũng chỉ có Lâu Thành mới nói được những lời thế này.
Ôm lấy eo Lâu Thành, một lúc sau cậu đứng thẳng dậy, Lâu Thành nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cậu, dáng vẻ như muốn hôn mình, mặt đỏ lên, chủ động nghiêng đầu hôn cậu.
So với trước đây, hiển nhiên Lâu Thành có kinh nghiệm hơn nhiều, nhưng vẫn còn trúc trắc. Động tác của anh dịu dàng, một tay nắn cằm Đinh Tuyết Nhuận, cắn đôi môi cánh hoa của cậu từng chút từng chút một, vươn đầu lưỡi ra thăm dò, lại nhanh chóng thu về.
Lâu Thành đã muốn thử như vậy rất nhiều lần rồi, bệnh sạch sẽ của anh dường như đã được chữa khỏi, khi hôn Đinh Tuyết Nhuận anh chỉ cảm thấy rất thoải mái, không mâu thuẫn chút nào. Đại khái còn hơn hai mươi ngày Đinh Tuyết Nhuận mới quay lại, một mình Lâu Thành không nhịn nổi, nhẹ nhàng do dự đưa đầu lưỡi vào trong, đầu lưỡi mềm mại lại có lực chậm rãi xâm nhập vào miệng cậu.
Đinh Tuyết Nhuận không có động tác phản ứng lại, cũng có chút hoảng hốt, không biết phải làm thế nào mới được, trong đôi mắt là sự ngượng ngùng mang chút mơ màng, chỉ biết hé miệng tiếp nhận, không biết kháng cự. Lâu Thành càng ngày càng hưng phấn, giống như nhấm nháp món ngon, cẩn thận lướt qua khoang miệng Đinh Tuyết Nhuận, đầu lưỡi linh hoạt xâm phạm lãnh thổ.
Từ trước tới nay Lâu Thành chưa từng thử như thế này, lúc này anh mới cảm thấy, đây cũng không phải chuyện buồn nôn, càng giống như biểu đạt hết cảm xúc, cho anh ăn tủy biết vị, trái tim tràn đầy đang run rẩy.
Cái hôn sâu qua đi, Lâu Thành không biết thỏa mãn, đưa tay gạt mấy sợi tóc rối loạn trên mặt Đinh Tuyết Nhuận, đầu ngón tay xẹt qua mặt cậu, lại cúi đầu xuống một lần nữa.
Anh buông Đinh Tuyết Nhuận ra, ôm cậu nói giọng khàn khàn: "Em về quê thì được, nhưng anh muốn mua vé máy bay cho em, em nói em nhận quảng cáo cũng có chút tiền tiêu vặt, sao lúc nào cũng ngồi tàu hỏa, thời gian không quan trọng bằng tiền hả?"
Đinh Tuyết Nhuận dừng lại: "Anh nói đúng."
Lần đầu Lâu Thành nói ra lời nói triết lý như vậy, nhắc đi nhắc lại thưởng thức mấy lần "Thời gian không quan trọng bằng tiền sao?" trong lòng tự đắc: "Anh là người đàn ông của em, anh nói gì cũng đúng." Bàn tay anh đặt sau gáy Đinh Tuyết Nhuận, trán chạm trán cậu, đôi mắt đen sâu nhìn chăm chú cậu: "Cho phép em về quê, cho phép em nghỉ ngơi một chút, đợi em quay lại rồi, anh còn muốn tiếp tục hôn em." Anh bổ sung, "– Giống như ban nãy, hôn sưng môi em."
Đinh Tuyết Nhuận cười nói: "Hoa quế đường hai ngày nữa là có thể ăn, khi chuyển sang màu mật ong anh hãy mở nắp."
Lâu Thành nói được.
Máy bay của Đinh Tuyết Nhuận đáp xuống là tám giờ. Lâu Thành có thẻ hội viên bạch kim của các hãng hàng không, không phải anh ngồi máy bay nhiều mà bởi vì bố anh đầu tư mấy hãng hàng không dân dụng, là khách quý của các hãng hàng không.
Ông là ông chủ đuổi kịp thời thượng nhất trong nước, mua máy bay tư nhân, trước đây ông chú trọng phô trương, đi tới đâu đều phải ngồi máy bay tư nhân của mình, bây giờ đã bớt rồi, khi nào muốn đi tùy tiện mua một vé máy bay là được.
Lâu Thành tự nhiên cũng có loại đãi ngộ này, mua vé máy bay trong ngày càng rẻ, nếu như đúng lúc có khoang hạng nhất, chỉ cần trả tiền xăng.
Tám giờ, Đinh Triệu Văn tới sân bay đón cậu, sau khi về tới nhà, Đinh Triệu Văn nhận lấy giấy báo của cậu: "Nhuận Nhuận, ngày mai về quê với bố một chuyến, thăm bà con một chút, lần trước bà con bị ngã gãy chân, bây giờ đi đứng không được thuận."
Đi thăm bà nội của Đinh Tuyết Nhuận, chỉ là một trong những nguyên nhân.
Người bên ngoài nói con trai ông thế nào, Đinh Triệu Văn không phải không biết. Ông nói mỗi tháng Đinh Tuyết Nhuận chuyển cho mình mấy nghìn tệ, còn cao hơn lương của ông đều không có ai tin. Hơn nữa càng ngày càng thái quá, nói con ông đi làm công nhân ở Thẩm Quyến rồi, còn là công việc nguy hiểm, mỗi tháng kiếm được một hai vạn đều là dùng mạng đổi được.
Ông nói con trai được tuyển thẳng vào trường Đại học Nhân dân Trung Hoa, ở quê cũng không có mấy người tin, còn cho rằng ông đang bốc phét. Bây giờ có giấy báo rồi, ông chụp ảnh giấy báo mang về, còn có cả tin tức trên mạng, chứng cứ vô cùng đầy đủ, không tin cũng phải tin, ai nhìn thấy đứa con ưu tú này của ông còn không ngưỡng mộ?
Đinh Tuyết Nhuận không nói gì cả, lần này cậu về là muốn thăm mẹ mình, Đinh Triệu Văn đặt bài vị và tro cốt của bà ở trong phòng ông, mỗi ngày đều phải chạm vào một chút, lau chùi một lần, đối diện nói chuyện một chút.
Khoảng thời gian mà mẹ Đinh Tuyết Nhuận vừa mới qua đời, Đinh Triệu Văn như nhập ma, trong mắt không nhìn thấy con trai, chỉ có người vợ đã qua đời, trên bàn đều đặt nhiều thêm một cái bát một đôi đũa. Bảo Đinh Tuyết Nhuận gọi mẹ ra ăn cơm: "Nhuận Nhuận, mẹ con không nghe thấy, con phải đứng trước mặt bà gọi bà."
Khi đó Đinh Tuyết Nhuận cảm thấy ông rất bất thường, khuyên ông tới bệnh viện kiểm tra, nhưng Đinh Triệu Văn không tỉnh lại. Áp lực của Đinh Tuyết Nhuận rất lớn, vừa đến tối sẽ mở cửa sổ hút thuốc, nghe thấy tiếng Đinh Triệu Văn ở gian phòng bên cạnh kiềm chế nhỏ giọng khóc, cậu lại dùng đầu thuốc đâm mình một cái.
Chuyện cậu chuyển trường, cũng không phải là ngẫu nhiên. Cậu không muốn tiếp tục ở nhà nữa, mới cố ý gây sự, để Đinh Triệu Văn đồng ý cho cậu chuyển trường.
Khi cậu đi, Đinh Triệu Văn liền tốt với cậu hơn trước kia một chút, bây giờ đã gần một năm rồi, dường như đã hoàn toàn thoát khỏi bóng đen quá khứ.
Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy ông khôi phục rồi, tâm tình cũng tốt hơn chút.
Buổi tối mười một giờ, Đinh Tuyết Nhuận nhận được cuộc gọi video của Lâu Thành.
Nhà ở tập thể của giáo viên nhỏ, hơn nữa cách âm cũng không tốt, Đinh Tuyết Nhuận nhỏ giọng nói: "Lâu Thành?"
Lâu Thành lập tức khóc lóc kể lể: "Bảo bối, anh nhớ em."
"Buổi chiều chúng ta mới tạm biệt mà."
"Anh không nên để em đi một mình, máy bay vừa cất cánh anh đã nhớ em rồi." Anh nói, "Bây giờ anh muốn tới tìm em, em đưa cho anh địa chỉ đi, phải cụ thể một chút."
"..........Lâu Thành." Đinh Tuyết Nhuận thở dài, "Ngày hai mươi em sẽ quay lại."
"Anh không đợi được lâu như thế, anh muốn lập tức tới gặp em!" Lâu Thành giống như lưu manh, dựng thẳng lông mày qua video, "Anh mặc kệ!"
"Vậy anh tới rồi thì ở đâu?"
"Anh ngủ cùng giường với em."
Đinh Tuyết Nhuận cầm điện thoại cho anh xem giường mình nhỏ thế nào: "Chiếc giường này em nằm từ mẫu giáo tới bây giờ, anh không ngủ được." Hơn nữa còn phải giải thích với Đinh Triệu Văn tại sao bạn học lại tới, tại sao lại muốn ngủ cùng giường với cậu.
"Giường của em nhìn cũng nhỏ tương tự như giường ở ký túc xá........." Phòng căn bản cũng không lớn, cũng may có cửa sổ dây thường xuân.
Lâu Thành vô cùng bướng bỉnh: "Em gửi định vị cho anh, sáng mai anh đi mua ít đồ, có lẽ buổi trưa có thể tới Quế Lâm nhà em."
"Anh ở nhà có được không?"
"Không được, anh đã nói với mẹ rồi, anh muốn đi Quế Lâm du lịch."
"Ngày mai đừng tới, ngày mai em phải về quê một chuyến."
"Quê em có phải ở ngọn núi kia, vậy đương nhiên tốt, đúng lúc anh muốn đi thăm thú sơn thủy Quế Lâm."
"Lâu Thành........"
"Em yên tâm, anh nhất định sẽ làm cho người nhà em vui vẻ."
Đinh Tuyết Nhuận hết cách: "Đừng mang quá nhiều đồ tới đây, phiền phức."
"Được được được."
Có lẽ Đinh Triệu Văn nghe thấy cậu đang nói chuyện điện thoại, gõ cửa nhắc nhở cậu: "Đang nói chuyện điện thoại hả? Chưa ngủ sao."
Đinh Tuyết Nhuận nói một câu: "Bố em bảo em đi ngủ rồi."
"Đừng mà..........anh còn muốn nói chuyện với em............." mặt mũi Lâu Thành tủi thân, "Thôi bỏ đi, bố em cũng là bố anh, anh phải nghe lời ông. Vậy không gọi video nữa, chúng ta nhắn tin được không? Hoặc là em mở camera, anh nói chuyện em gửi tin nhắn, anh muốn nhìn thấy em."
Đinh Tuyết Nhuận "Ừ" một tiếng, sau đó cùng anh nói chuyện rồi ngủ mất, vẫn còn đang mở camera. Lâu Thành cũng áp điện thoại trên mặt ngủ quên đi, trên màn hình toàn bộ là nước miếng của anh.